Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Irene thức dậy từ rất sớm sau khi ân ái cùng Wendy, vẫn như mọi lần, nàng vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn phải đến công ty làm.

       Irene bước vào công ty rất oai phong. Sau khi làm việc được hai tiếng. Một trong sáu vị thư kí bên ngoài đi vào.

- Phó tổng giám đốc. Bên ngoài có Lee Bora của Lee thị muốn gặp cô.

- Cho vào.

Nàng cúi đầu tiếp tục làm việc. Bên ngoài, Lee Bora đắc ý vênh mặt đi vào trong.

- Chào cô. Bae tiểu thư.

    Bora cất giọng yểu điệu. Irene ngẩng đầu lên, cô nhận ra Bora, chính là cô gái hôm trước thân mật cùng Wendy ngoài thảm cỏ.

- Có việc gì ?

- Tôi cũng không dài dòng. Hôm diễn ra buổi tiệc tôi nghĩ cô đã thấy tôi và Son thiếu làm gì. Đúng không ?

Ả ta ý tứ châm chọc đi đến ngồi vào sofa. Irene liếc nhìn Bora, từ trước đến nay nàng chưa từng nghe qua cái tên Lee Bora trong đám tiểu thư giới thượng lưu.

- Thì sao ?

- Tôi đến đây là muốn cô ly hôn với Son thiếu.

- Tôi muốn ly hôn, nhưng cô ta không đồng ý đó thôi.

Irene mỉm cười nhìn ả.Ả ta to gan đến như vậy, dám đến tận công ty tìm nàng.

- Vậy thì cô tự rời bỏ đi.

- Để xem cô ta có muốn rời bỏ tôi hay không.

   Irene đứng lên đi ra ngoài, hai vị thư kí nữ bắt lấy Bora đi theo nàng.

Irene vào phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Wendy đang ngồi trên sofa uống cà phê. Nàng bước đến ngồi xuống ghế tổng giám đốc, hai vị thư ký ăn ý đẩy Bora ngồi vào sofa.
- Irene, em đưa cô ta đến đây làm gì ?

- Wan muốn rời bỏ em ?

- Wan chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ em, cho dù em có chán ghét  thì Wan cũng phải giữ em bên cạnh.

   Wendy từng câu từng chữ nói ra đều là những lời yêu thương nàng. Bora sợ mất mật, nếu biết trước Bae Irene to gan ngồi vào ghế tổng giám đốc mà Wendy cũng không phản đối thì ả ta đã sớm không đến đây.

- Lee Bora. Tôi nghĩ cô rất chán sống ?

- Son thiếu... dù sao chúng ta cũng đã từng, xin cô nương tay với tôi.

  Wendy nhìn thẳng vào Bora làm ả ta sợ hãi. Người  này tuyệt đối đừng đụng vào, Irene là bảo bối tâm can của cô , nếu Irene rời bỏ cô, cô sẽ không muốn sống nữa.

- Về nhận tin Lee thị phá sản.

   Irene lạnh lùng phun ra từng chữ như từng nhát dao đâm vào người ả. Lee thị là công sức của cha ả, chỉ vì chọc giận Bae Irene mà cả nhà phải ra đường ở.

    Ả bị lôi ra ngoài. Irene vẫn ngồi ở ghế tổng giám đốc, cô tiến tới ôm vai nàng nịnh nọt.

- Vợ à. Em đừng giận, chuyện gì cũng đã qua rồi.

-  Wan bị cắt chức. Lo làm phó tổng đi.

- Em cắt chức Wan ?

- Không được ?

- Được được. Tất nhiên là được.

     Wendy khóc không ra nước mắt để Irene làm tổng giám đốc. Cô đường đường là đứa cháu duy nhất của gia tộc Son thị lại bại dưới tay của một người phụ nữ. Nếu tin này truyền ra ngoài chắc chắn các mặt báo đều có tin 'Son Wendy đem tặng Son thị lấy lòng vợ' hoặc đại loại như vậy. Bảo cô sống thế nào ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro