Chương 14: Tin Tốt Nhưng Không... May

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Hoan đi trước, dẫn theo Nghệ Lâm thong thả bước chân hướng về phủ thừa tướng. Vừa rồi trải qua căng thẳng như vậy, cũng may Tĩnh vương thật sự chỉ là đe dọa, suýt tí nữa đã khiến Thừa Hoan không bình tĩnh nổi hỏng chuyện mất rồi. Bây giờ đã cứu được Nghệ Lâm, trước mắt chắc cũng không có chuyện gì đáng lo. Cô tạm đưa Nghệ Lâm về phủ thừa tướng để ngày mai tỉnh táo rồi tính.

Hai người đang đi nhưng trong lòng vẫn chưa buông thả, chỉ mong sớm đến phủ thừa tướng mới có thể bỏ xuống gánh lo. Ngờ đâu, chỉ còn cách thừa tướng phủ chừng một trăm bước chân, đột nhiên có một đội quan binh kéo ra bao vây lấy Thừa Hoan và Nghệ Lâm giương đao áp chế. Thừa Hoan kinh hoảng vội nắm níu cùng Nghệ Lâm. Lẽ nào Tĩnh vương trở tính đổi ý sai người đuổi theo bắt giết các cô hay sao? Thế nhưng nơi đây cách thừa tướng phủ gần đến thế kia, Tĩnh vương không có điên sao lại hồ đồ tính dại như vậy?

Đang lúc Thừa Hoan còn chưa biết ất giáp. Binh vây đông quá cô vừa sợ vừa loạn, dáo dác nhìn khắp nơi. Từ trong đám quan binh, một nam nhân mặc gấm bào cực kì ngôi khô bước ra nhìn thẳng Thừa Hoan. Nhưng một người ở phía sau nam nhân đó cất giọng nói:

- Bẩm vương gia, chính là hắn!

"A"! Người này chính là kẻ đã đi cùng với tên nữ nhân mặc gấm phục mấy hôm trước đã đánh cô trên phố đây! Hắn gọi nam nhân đấy là vương gia, còn điểm mặt cô trước vương gia, không lẽ vương gia đây chính là...

- Lập tức bắt hắn ta giải về nha môn tra khảo cho bổn vương!

"Oái! Lại bị bắt sao?" Thừa Hoan muốn thét lớn, kêu trời xanh cứu mạng cho. Mới vừa sợ đến thót tim mới thoát được một ông vương gia, sao chưa gì đã gặp thêm một ông vương gia nữa rồi? Trời cao ơi, xin cứu với! Tại sao trong phim ảnh vương gia nào cũng phong lưu lịch lãm, tinh nhuệ, anh minh mà cô xuyên không thì đều gặp phải những ông vương gia làm người ta lạnh sống lưng, rưng nước tiểu vậy?

Đám binh sĩ được lệnh liền tiến bên, dễ dàng khống chế Thừa Hoan tách ra với Nghệ Lâm chuẩn bị áp đi thì lại nghe tiếng chân có một đoàn người tới. Tô thừa tướng tuổi cao sức yếu một thân nhọc nhằn, dẫn theo mấy mươi binh sĩ tay cầm một bản thánh chỉ khẩn cấp hô to:

- Tất cả dừng tay! Thánh chỉ của hoàng thượng ở đây. Tất cả không được làm loạn!

Nam nhân gọi là vương gia ấy quay lại nhìn Tô thừa tướng. Hắn có một chút không sao hiểu nổi. Truyền chỉ gì mà đến mức đích thân thừa tướng không ngại mặt mũi ở giữa đường phố mà tuyên? Lí nào việc hắn một vương gia tự mình đưa quân đi bắt một tên vô lại cũng có chỗ không thỏa đáng, kinh động đến phụ hoàng? Hắn thận trọng quay sang thừa tướng, chắp tay cung kính:

- Thừa tướng, ngài có thánh chỉ có thể chờ bổn vương về phủ rồi tuyên. Bổn vương cũng không phải phạm nhân, tiếp chỉ ở đây có phải rất là bất kính với thiên uy không?

Hắn vừa nói, vừa âm trầm quan sát thái độ của lão thừa tướng thật lâu. Tô thừa tướng thản nhiên cầm thánh chỉ hướng vương gia chắp tay nhưng quay sang Thừa Hoan nói:

- Thật ngại quá vương gia, đã để ngài hiểu lầm. Thánh chỉ này là của đương kim tân trạng Tôn Thừa Hoan. Bởi vì hắn từ sớm xuất môn không biết đã đi đâu. Bổn tướng sợ hắn không quen đường sá đi lạc, lỡ mất thời gian ngày mai tiến kinh diện thánh cho nên mới vội vã đi tìm.

- Ngài nói... hắn là tân trạng?

- Hắn thật là tân trạng hoàng thượng vừa khâm điểm. Kim ấn vừa đóng còn mới nguyên. Haha! Vương gia, không phải ngài với hắn có hiểu lầm gì đó chứ?

Vương gia khôi ngô ấy nhìn sang tên thủ hạ đứng bên cạnh sau đó nhìn lại Thừa Hoan, nhíu mày:


- Hắn là một tên vô lại, bất kính với bổn vương. Chuyện này, bổn vương sẽ đích thân bẩm với phụ hoàng. Một kẻ cuồng đồ vô sỉ, tác phong thấp hèn như thế không xứng đáng làm trạng nguyên.

- Hơ! Bẩm vương gia, xin ngài suy xét cho! Học trò lần đầu diện kiến vương gia, không biết đã đắc tội vương gia ở đâu, thế nào lại dám có hành vi vô sỉ, bất kính với ngài cho được? – Thừa Hoan có thừa tướng chống lưng, lại nghe nói có thánh chỉ tấn phong trạng nguyên, lá gan cũng phình lên lập tức.

Tên thủ hạ đứng sau vị vương gia kia nghe cô huênh miệng nói to liền tức giận quát:

- Ngươi còn giảo biện! Ngươi có biết cái áo mà ngươi cướp ở bìa rừng chiều ba hôm trước là của ai không? Là gấm bào ngự tứ của An Định vương gia. Ngươi đả thương người, đoạt ngự tứ y bào của hoàng gia, còn không tính là điêu dân vô lại, hành vi bất chính sao?

Thừa Hoan khẽ nuốt xuống một ngụm, căng thẳng nhìn về vị An Định vương kia. Chao ôi! Vị này mới đích thực là An Định vương. Hèn chi, oai phong dễ sợ!

Thế nhưng, An Định vương lúc này đến là để khó dễ với cô. Thừa Hoan cố gắng trấn áp cổ cảm giác hồi hộp mông lung để tìm lời giải thích với An Định vương. Thiệt tình, đúng là xui xẻo! Nếu không phải cô nhất thời nông nỗi cướp đi bộ gấm phục tai hại kia thì đâu có mắc chướng, vướng vào mấy ông vương gia khó đỡ này!

An Định Vương Bùi Cảnh Vinh lầm lầm dò xét thái độ của Thừa Hoan. Không biết hắn đang nghĩ điều chi nhưng hình như thái độ không còn quyết liệt muốn bắt cô đi nữa. Dù sao trước mặt Tô thừa tướng, người chưởng quản quyền lực nhất nhì trong các đại thần, ân sư của Hình bộ thượng thư ở đây, dù kẻ hắn muốn bắt là một trọng phạm cũng không dễ dầu gì đưa người đi huống hồ chi người này là một trạng nguyên mà tội phạm phải cũng mang tính cá nhân, tội chứng không rõ. Ấy nhưng kẻ này cả gan mạo phạm hoàng muội, nếu để Tô thừa tướng đưa người đi sau này muốn bắt lại cũng không dễ. Bùi Cảnh Vinh còn đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào thì nghe được từ xa quản gia của An Định vương phủ hối hả chạy đến nói to:

- Bẩm vương gia, hiểu lầm thôi! Gấm phục ở đây! Kẻ trộm là kẻ khác! Tôn giải nguyên oan uổng!

Nhìn lão quản gia hớt hơ hớt hãi nói một tràng như thế, Bùi Cảnh Vinh có chút không sao tin nổi nhìn quản gia, nhìn thừa tướng rồi mới nhìn đến Thừa Hoan. Rốt cuộc là như thế nào đây? Thủ hạ tùy tùng của hoàng muội điểm mặt chỉ kẻ này là kẻ ra tay, nhưng vật chứng là bộ gấm phục kia cư nhiên lại ở chỗ quản gia của An Định vương hắn. Như vậy làm sao bắt người?

Tô thừa tướng nhìn Thừa Hoan rồi nhìn sang Bùi Cảnh Vinh mỉm cười hòa giải:

- Ài! Nếu chỉ là hiểu lầm thôi thì bổn tướng ở đây xin hòa giải cho hai vị có được hay không? Hoàng thượng là một thánh quân quý chuộng hiền tài, tận đêm cũng vẫn triệu lão phu vào cung để nhận chỉ, muốn lão giúp đỡ thu xếp tốt cho tân trạng. Vương gia, nếu như chỉ là chuyện nhỏ, xin ngài nể mặt lão phu bỏ qua cho khuyển tử một lần.

- Khuyển tử? - Bùi Cảnh Vinh kinh ngạc nhiên nhìn thừa tướng rồi lại nhìn sang Thừa Hoan.

Tô thừa tướng vừa vuốt râu vừa đắc chí cười vang:

- Hoàng thượng thương xót lão phu tuổi già lẻ loi, còn tân trạng Tôn Thừa Hoan cũng là một cô nhi thân phận đáng thương cho nên khuyến nghị lão phu nhận hắn làm dưỡng nhi. Ài! Tiểu tử này sinh trưởng ở vùng biên quan nghèo nàn hẻo lánh cho nên tác phong thái độ không thể nào so bì với những công tử gia ở kinh thành. Nếu hắn thật sự đã làm chuyện hồ đồ, mạo phạm đến vương gia, kẻ già này xin thay hắn nhận lỗi với vương gia. Thỉnh cầu vương gia đại lượng bỏ qua cho!

Bùi Cảnh Vinh cứng ngắt toàn thân, trợn mắt nhìn Tô thừa tướng đường đường một lão trọng thần cư nhiên vì một tiểu vô lại khom lưng nhận lỗi với mình. "Tên này tốt số đến như thế, cả Tô thừa tướng người nổi tiếng thiết diện vô tư, không gì khuất phục thế nhưng có thể vì hắn hạ mình xin tha. Rốt cuộc thì họ Tôn này có bản lĩnh gì mà có phúc phần quảng đại thế kia?"

Tô thừa tướng đã ra mặt đến như thế, Bùi Cảnh Vinh cũng không thể làm gì hơn được đành thở dài thu quân đi trước. Tên vô lại này thật sự không đơn giản. Xem ra cổ uất ức lần này của hoàng muội khó mà đòi lại cho nàng rồi!


Bùi Cảnh Vinh vừa đi, Tô thừa tướng lập tức quay lại túm vai áo Thừa Hoan trừng mắt, nghiến răng nhìn cô hỏi:

- Tiểu quỷ ngươi! Ngươi ra ngoài hôm đó rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì? Trong một ngày ngươi động chạm đến Tĩnh vương, An Định vương và cả Châu Hiền công chúa cũng muốn tính sổ ngươi. Ngươi...trời ơi!

---------------

Đêm đó, trong thư phòng của Tô thừa tướng, ngài cùng Thừa Hoan nói chuyện đến trời sáng. Thừa tướng thật sự không thể buông lỏng gánh lo. Đứa nhỏ này đúng là số mệnh cam go. Thiết nghĩ cô cứ điềm nhiên theo sự sắp xếp của ngài, dù không đậu được vào tam giáp thì ngài cũng có cách đưa cô vào ngự sử đài hay mật sự sở để cô có cơ hội tìm ra chứng cứ minh oan cho phụ thân. Dè đâu cô đến kinh thành chưa bao lâu, tại trong phủ thừa tướng của ngài cũng bị thích sát, hung thủ cũng không biết là ai. Giờ lại thêm chuyện cô đắc tội với hai vị vương gia và cả công chúa trong cung. Tuy cô đã thể hiện rất tốt trước long nhan, được hoàng thượng để mắt, ấy nhưng hốt nhiên mà nhận được thánh sủng chưa chắc đã là một việc may. Huống hồ Tô thừa tướng còn nghe được chuyện thái tử vì không chọn cô trong tam giáp mà bị hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ phạt cấm túc kiểm điểm mình. Thế này thì cô có được thánh sủng một thời cũng đã mếch lòng với thái tử, thái sư và hoàng hậu. Ngưỡng triều môn cô còn chưa bước đến đã nhiều phiền toái như thế, liệu rằng ngày sau cô có chịu nổi với muôn ngàn sóng gió sẽ đến?

Lão thừa tướng cả lo, nhìn đứa nhỏ, huyết mạch duy nhất của một trung liệt võ tướng phải chịu kết cục oan khuất đáng thương. Năm xưa, ngài chậm trễ về kinh đã không kịp khuyên can để hoàng thượng nóng giận, giết oan cả nhà họ Tôn. Người đều đã chết, chứng cứ cũng không cách nào minh bạch cho nên vụ án năm đó không có cơ hội nhắc lại để thỉnh cầu minh oan với hoàng thượng. Chuyện đó khiến ngài canh cánh suốt mười mấy năm trời. Ban đầu, ngài nuôi dưỡng, bồi đắp cho Tôn Thừa Hoan là vì áy náy thương xót, muốn giúp đỡ họ Tôn kéo dài hương hỏa. Tôn Thừa Hoan càng lớn tỏ ra hiểu chuyện và bản lĩnh, thật sự có cốt khí của một người làm nên đại sự cho nên ngài mới ôm hi vọng bồi đắp, dưỡng ươm cho cô thật tốt để về sau chính cô sẽ phục nguyện, minh oan cho chính phụ thân như vậy thì hương hồn cả nhà của Tôn tướng quân cũng được an ủi.

Thế nhưng ngài trăm tính ngàn tính lại không tính đến ngài tuổi đã quá cao, chỉ sợ khả năng có thể đứng trên triều không còn được bao lâu nữa. Chẳng may một khi ngài ngã xuống, đứa nhỏ này không thể chống đỡ, có phải hay không chính ngài lại một lần nữa không bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của trung lương? Đúng là ngài luôn khích lệ, trông mong nhưng không dám nghĩ đến đứa nhỏ này thật sự có bản lĩnh giành lấy chức vị trạng nguyên. Ngài ở quan trường bấy lâu, thừa đoán được Hứa Du Nhiên là biểu đệ thân thiết của thái tử, là đứa cháu rất được lòng hoàng hậu, là niềm tự hào của thái sư, còn là một tài tử tinh anh xuất sắc. Một nhân kiệt xuất chúng như thế định sẵn chính là trạng nguyên. Ai ngờ đâu một tiểu thư sinh che giấu xuất thân như Tôn Thừa Hoan đột nhiên nổi lên. Thử hỏi họ Hứa có nuốt trôi hay không? Thái tử có bỏ qua hay không? Thái sư có nổi giận hay không?

Thừa Hoan thấy thừa tướng cứ thở dài liên thanh, còn liên tục đi qua đi lại trước mặt cô đến muốn chóng mặt. Cô một tay che miệng ngáp, vừa nhìn thừa tướng vừa nói:

- Nghĩa phụ đại nhân, ngài có thể ngồi xuống được không? Ài! Chuyện gì cũng có thể từ từ tính đi. Không phải ngài muốn con đỗ được trạng nguyên hay sao? Bây giờ thành hiện thực rồi, sao ngài lại còn lo lắng hơn cả trước lúc con đi thi vậy?

- Còn có thể không lo hay sao? Ài! Thật là không biết phải làm sao với ngươi! Ngươi...ngươi tự mở thánh chỉ ra mà xem đi!

Thừa tướng nói xong, mệt mỏi bước đến ngồi phịch xuống ghế đối diện Thừa Hoan. Thừa Hoan nhìn cuộn thánh chỉ thừa tướng đã cầm lúc nãy đang đặt ngay ngắn trên bàn. Từ lúc về đến, hai người mải mê nói chuyện đã xảy ra giữa cô với các vị vương gia cho nên vẫn chưa có thời gian xem qua thánh chỉ kia. Ở đây cũng chỉ có thừa tướng và Thừa Hoan, không cần thiết phải nghi thức gì nữa đâu nên cô nghe thừa tướng nói xong cũng đứng dậy hít thầm một ngụm, bày ra vẻ mặt trang nghiêm một chút rồi tự mở thánh chỉ xem.

Hô! Thánh chỉ hàng thật giá thật nha! Lại còn là thánh chỉ tấn phong cho một tên biên kịch xuyên không cô nữa đấy!

Mang tâm trạng hào hứng, kích động, cô từ từ cởi chỉ buộc, lần lần mở nhẹ cuộn vải ra. Là dòng chữ mới toanh của đích thân đương kim Thuận Thái đế ngự bút. "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tôn Thừa Hoan người Hóa Châu kinh sử tinh thông, trí tuệ hơn người. Vượt qua muôn vàn thí sinh đỗ đầu tam giáp. Trẫm khâm điểm Tôn Thừa Hoan là trạng nguyên của đương khoa. Lại nói Tôn khanh có công giành thể diện cho trẫm trước Lưu Qua, là nhân tài trăm năm hiếm có. Nay trẫm gia thêm ân điển tứ hôn cho tân trạng cùng ngũ công chúa Bùi Châu Hiền. Khâm chỉ!"

Oái! Thế này là...là...là thật... sao?

Tứ hôn ư?

Cô sẽ cưới...ngũ công chúa Bùi Châu Hiền sao?


Đây chắc chắn là nằm mơ! Đúng. Chuyện hồ đồ như thế chỉ có nằm mơ mới có mà thôi!

Cô hít sâu một hơi rồi bất ngờ đập mạnh tay xuống bàn, quay sang nhìn thừa tướng:

- Nghĩa phụ, chúng ta đây là đang ở trong giấc mơ có phải hay không?

Tô thừa tướng mắt mở to trừng sững nhìn vào khuôn mặt bầm đen cả hai bên mắt của cô nhưng mà nhịn không nổi nữa đem hết sức già tát thêm một cái trời giáng vào mặt Thừa Hoan:

- Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi! Lập tức thay đổi y phục, cùng bổn tướng tiến cung!


-------------------

Trên Thiên An điện bề thế, hai bên là hàng đại thần cầm hốt ngọc đứng chầu vua. Thuận Thái đế cùng các quan bàn luận một số chuyện trọng yếu xong, ngài mới mở kim bảng, đưa cho lão thái giám Trần Vũ truyền xuống cho các quan xem qua. Đồng thời ngài nhìn xuống bá quan, sau đó hướng mắt về phía cuối hàng, nơi mà ba vị tân khoa được chọn vào kim giáp đang chờ hoàng thượng điểm phong, ngài nói:

- Kết quả cuộc thi ân khoa lần này khiến trẫm rất hài lòng. Môn sinh đều những anh tài kiệt xuất. Thật là một tín hiệu đáng mừng cho đất nước, lại còn là một điềm may, một công đôi chuyện vừa thể hiện tài năng bản lĩnh vừa giành lại vinh quang cho Nam Thiên quốc trước sứ thần Lưu Qua. Trẫm sẽ ghi công các khanh, đồng thời sẽ ban thưởng xứng đáng. Phan Đình Vũ, Hứa Du Nhiên, Tôn Thừa Hoan bước lên thính phong!

Thái giám thường trực ở Thiên An điện lập tức dẫn đường cho ba người bước lên, đồng thời ở một bên nói nhỏ, nhắc nhở cả ba theo đúng nghi quỳ lễ bái vua.

- Thần Hứa Du Nhiên.

- Thần Phan Đình Vũ.

- Thần Tôn Thừa Hoan.

Đồng thanh:

- Nguyện hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

---------------

Cùng lúc đó, trong Huyền Minh điện, Châu Hiền tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài đầy mộng mị. Toàn thân nàng đau nhức ê ẩm, đầu óc choáng váng, cảm giác mệt mỏi, đuối sức như vừa trải qua một trận ẩu đả. Nàng uể oải bước xuống giường, một tay xoa trán hướng ra bên ngoài gọi khẽ một tiếng. Thanh Nhi tức tốc chạy đến, trên tay còn mang một chén thuốc, thấy công chúa đã tỉnh liền mừng rỡ buông chén thuốc xuống chạy đến quỳ thụp xuống ôm chân nàng khóc:

- Tốt quá rồi! Công chúa, người tỉnh rồi! Hu hu! Người suýt nữa dọa chết Thanh Nhi!

Châu Hiền nhàm chán đẩy Thanh Nhi ra, nhíu mày nói:

- Ngươi khóc cái gì chứ? Đêm qua bổn cung gặp nằm mộng liên tục, không phải vậy cũng có thể dọa sợ ngươi sao?

- Nằm mộng? – Thanh Nhi vẫn quỳ đó ôm đầu gối công chúa – Công chúa, người không nhớ gì hết sao? Người bị trúng độc là hôn mê suốt cả đêm.

Trong khi Thanh Nhi đang cùng công chúa nói chuyện, bốn cung nữ nữa cũng bước vào, mang theo y phục, nước và đồ dùng để giúp công chúa rửa mặt, điểm dung, thay đổi xiêm y. Công chúa một bên để cho cung nữ giúp nàng mặc y phục, một bên vẫn lắng nghe Thanh Nhi kể lại chuyện đã xảy ra.

- Ngươi nói sao? Bổn cung ở đại điện đánh tiện nhân là sự thật, không phải nằm mộng?

- Dạ bẩm, đúng ạ! Người còn đánh rất tàn bạo, đánh đến hắn bất tỉnh, lại còn cả...sỉ nhục hắn.

Châu Hiền nghe thế cũng không thấy có gì bất ổn. Tiện nhân đó vô sỉ bỉ ổi đã mạo phạm nàng trước, còn âm mưu ám toán, ý đồ bất chính với nàng. Một kẻ xấu xa hạ lưu đến thế mà cũng có thể nghênh ngang tiến cung ứng thí, để hắn làm tân trạng thì đúng là hủy hoại quốc gia mà, sa đà quốc vận mà!

- Thế phụ hoàng xử hắn thế nào? Là lưu đày hay trảm thủ vậy?

Thanh Nhi ngây ngốc nhìn công chúa Vinh Ninh vẫn điềm nhiên vô ưu ngồi bên tấm gương đồng cho cung nữ Mỹ Nhi và Tố Cúc chải tóc. Thanh Nhi thoáng rùng mình một cái. Công chúa thật sự không nhớ chút gì cả. Ôi! Thứ thuốc Xáo tâm tán gì đó thật là đáng sợ quá! Cũng may là công chúa không sao, nếu không Thanh Nhi cô có chết một trăm lần cũng không hết được cái tội hồ đồ bất cẩn.

- Công chúa, thật ra lúc đó...

Thanh Nhi hít sâu, lấy tinh thần chuẩn bị nói đến đoạn hệ trọng nhất trong những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua thì đúng lúc ở bên ngoài, thái giám Minh Hiến, người được Châu Hiền sai đi nghe ngóng tin tức ở chỗ của phụ hoàng nàng đã trở về, hối hả chạy vào báo tin:

- Công chúa! Công chúa! Có kết quả...Có kết quả rồi!

- Hả? Kết quả ra sao? – Châu Hiền nghe được Minh Hiến báo có tin, liền hăm hở bước ra đón Minh Hiến.

Minh Hiến thấy công chúa liền khom lưng hành lễ, vừa thở gấp vừa nói:

- Bẩm công chúa, không...không...không thể tin được. Hoàng thượng trên điện khâm...khâm điểm, Hứa giải nguyên, Hứa đại công tử lại không...không...

- Hầy! Minh Hiến! Ngươi nói nhanh! Ngươi cứ không không một lúc nữa, bổn cung sẽ không tha cho ngươi!

Minh Hiến nghe giọng công chúa gằn lên. Hắn e hèm, hít vào một hơi để bình ổn hô hấp, rồi nói:

- Bẩm, Hứa công tử...không phải đỗ trạng nguyên.

- ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro