Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Âm thanh quen thuộc, tình cảnh quen thuộc, khiến cho Son Seungwan đang đứng trong thang máy sửng sốt một chút, khóe miệng bất giác cong lên.

    Seungwan đưa tay ngăn cửa thang máy sắp đóng, sau đó lại nhấn nút mở cửa, đợi cho cô gái ngoài thang máy kia đang vội vội vàng vàng tiến tới đây.

    Hình dáng của Joohyun càng lúc càng gần, khi chỉ còn cách cửa thang máy có một bước, đột nhiên ngẩng đầu lên, hé miệng, tựa như muốn đặc biệt cảm ơn người đã chờ nàng, tuy nhiên khi cùng hắn bốn mắt nhìn nhau thì lại nhận ra, bỗng dừng bước, sau đó hai mắt mở to kinh ngạc lộ ra vẻ mặt tựa như chính mình gặp quỷ, tiếp theo lui một bước về phía sau, xoay người bỏ chạy.

    Hành động của Joohyun đột ngột quá mức, hơn nữa lại làm cho người khác rất mực khó hiểu, khiến cho Seungwan ngây người một lát, không tự chủ được mà mở miệng kêu lên:

    "Đứng lại!"

    Joohyun giả vờ như không nghe thấy.

    " Bae Joohyun, đứng lại!" Seungwan kìm chế không được lần tiếp theo gọi đích danh nàng.

    Joohyun vốn còn muốn coi như tạm thời bị điếc không nghe thấy, nhưng bảo vệ tòa cao ốc này đã nhanh chóng chặn đường đi của nàng, làm cho nàng không còn lựa chọn nào khác là phải phanh lại, dừng những bước chân đang cố gắng chạy trốn.

    Trời đất a, tại sao lại có thể xảy ra chuyện thế này? Chẳng lẽ ép nàng mồng một, mười lăm đều phải đi lễ mới có thể giữ được sự bình an sao? Rốt cuộc tại sao tháng này nàng lại xui như vậy?

    "Bae tiểu thư."

    Oa oa oa, đại tổng tài cũng tự mình đi tới phía sau nàng, rốt cuộc là hắn muốn làm gì vậy? Muốn thanh toán nợ cũ với nàng hay sao?

    Mặc kệ như thế nào, nợ tới trốn cũng không xong, trừ việc đón nhận số phận nàng còn biết làm gì bây giờ?

    "Vâng, Son tổng ." Cúi đầu, Joohyun xoay người đón nhận số phận nói.

    "Tại sao ngươi thấy tôi lại xoay người bỏ chạy?"

    Này... không phải Seungwan hỏi quá trực tiếp sao?

    "Trông tôi rất kinh khủng, còn hơn cả tên béo Sơn Đại Vương trong ác mộng của ngươi sao?"

    Bae Joohyun bỗng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Seungwan với vẻ không thể tin được.

    Hắn không thể biết tên Sơn Đại Vương kia chính là nói về hắn, tuyệt đối không thể nào!

    "Hôm nay lại đến trễ?" Son tổng đại nhân hỏi nàng.

    "Không phải." Joohyun không nhịn được thốt lên, không có cách nào nghĩ rằng bị hiểu lầm trở thành đại vương đi trễ.

    "Bây giờ đã là mười giờ, không phải đến trễ thì là gì?" Seungwan nhìn xuống đồng hồ trên tay nói.

    "Buổi sáng tôi có việc, nên mới xin nghỉ hai tiếng."

    "Việc này, không phải là ngủ trễ, cho nên dứt khoát xin nghỉ sao?" Dường như Seungwan cố ý tìm phiền toái để hỏi Joohyun.

    "Không phải, tôi thật sự là có việc." Joohyun tăng thêm ngữ khí trả lời.

    "Thật sao?" Giọng Seungwan rất hoài nghi.

    "Thật." Bae Joohyun tức giận trợn mắt nhìn Seungwan, thật không hiểu một đại tổng tài như thế nào lại nhàn rỗi như vậy, tự nhiên lại chạy đến quản việc đi làm đến trễ hay không của một nhân viên nhỏ bé.

   "Xin hỏi Son tổng còn chuyện gì nữa không, nếu không có việc gì nữa, cho phép tôi được cáo lui." Joohyun còn phải đi làm, không nhàn rỗi như hắn.

    "Tôi cũng phải lên trên, cùng nhau đi đi."

    Tổng tài đại nhân chậm rãi nói, nhưng Joohyun lại không muốn cùng hắn lên.

    "Vẫn còn không đi sao."

    Tổng tài đại nhân dường như nhìn nàng nghiên cứu.

    "Ý của tôi là, tình huống hôm nay cùng thang máy ngày đó có chút giống nhau, Son tổng không sợ ác mộng lặp lại sao? Cho nên xin Son tổng cứ lên trước, tôi đi thang máy tiếp theo là được rồi." Joohyun chủ động giải thích, ghi nhớ phải giữ khoảng cách với Seungwan, mắt nhìn chân chạy, dựa trên nguyên tắc cao nhất là được rồi.

    "Tôi nhớ rằng cái ác mộng đó làm người khác sợ hãi, chứ không phải tôi." Seungwan nhìn nàng nói. "Đi thôi."

    Oa, Seungwan rốt cuộc muốn thế nào? Hắn không sợ, đều là nàng sợ được rồi sao?

    Trong lòng Bae Joohyun kêu la phản đối, nhưng lại không dám nói những lời này ra ngoài, chỉ có thể cố gắng giữ khoảng cách với Seungwan, theo hắn vào thang máy.

    Đến thang máy, Son Seungwan tiến vào trước, sau đó xoay người nhìn Joohyun không rời.

    Trong lòng Joohyun kêu lên một tiếng buồn bã, chấp nhận số mệnh đi theo vào thang máy, sau đó nhấn nút tầng cần lên, lùi về một góc cách Seungwan xa nhất.

    Thang máy chậm rãi đi lên.

    "Trên người tôi có bệnh truyền nhiễm sao?" Tổng tài đại nhân liếc mắt nhìn nàng, đột nhiên lên tiếng hỏi.

    Joohyun không thể có gì đáp lại.

    "Hay ngươi thực sự chán ghét tôi."

    Cái gì? Hắn thực sự muốn nàng phản pháo lại có phải không? Tốt thôi, ai sợ ai chứ? Rùa sợ thiết chuỳ.

"Không có nha, Son tổng đại nhân có đại lượng, xin hãy quên chuyện kẻ tiểu nhân hôm đó trong thang máy đã hồ ngôn loạn ngữ, Son tổng anh minh thần võ, rất mực xuất chúng, siêu phàm nhập thánh, cao cao ngất trời, tuấn lãng mê người, sao có thể có người ngăn cản được mị lực của ngươi? Joohyun ta đương nhiên cũng không ngoại lệ nha."

    Joohyun hết mực nịnh nọt, nghĩ rằng nếu tránh không thoát, tránh không được, nàng cũng chỉ có thể linh hoạt ứng phó tâng bốc mà thôi

    Như người ta thường nói, lời khen người người thích nghe, Son tổng cũng là người, hẳn là sẽ không ngoại lệ ha?

    "Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"

    "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi." Vẻ mặt Joohyun đầy vẻ nịnh nọt.

    "Vậy Bae Joohyun có muốn trở thành bạn gái tôi không?"

    "A?" Joohyun tròn mắt nhìn Seungwan không nói nên lời, trông nháy mắt đã ngây người ra.

    Cửa thang máy mở ra, đến tầng văn phòng của Joohyun rồi, nàng lại bị sợ hãi làm cho không thể động đậy.

    Xem Joohyun ngây ra như phỗng, Seungwan dứt khoát đưa tay dắt nàng ra ngoài cửa thang máy.

    "Suy nghĩ một chút đi." Trước khi cửa thang máy khép lại, Seungwan ở trong thang máy lưu lại những lời này.

--------------------
Mồng 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro