Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Gọi một cách chính xác là rắn chuột một ổ, vật họp theo loài, Seungwan đây căn bản là không cần phải khoan nhượng, huống hồ thượng lương bất chánh hạ lương oai ( nếu người trên không ngay thẳng, đứng đắn thì những người bên dưới cũng sẽ giống vậy), dựa vào nơi này để kiếm tiền nuôi sống gia đình cùng con nhỏ, có thể có mấy người không lầm đường lạc lối?

    Vì thế vẫn nên diệt tận gốc để tránh gây hoạ, hơn nữa tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội được sinh ra lần nữa.

    "Son tổng, hôm nay chúng ta đặc biệt đến đây để xin lỗi ngài, xin ngài đại nhân có đại lượng, thứ lỗi cho chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, thật rất rất xin lỗi." Tổng biên cùng ký giả Kim bỗng nhiên cúi người 90 độ về phía Seungwan.

    Son Seungwan nhìn bọn họ mặt không chút thay đổi, cho đến khi hai người bọn họ không thể chịu được cái yên tĩnh từ bốn phía xung quanh thêm nữa, ngẩng đầu lên lén nhìn phản ứng của hắn với nỗi lo lắng, lúc này Seungwan mới chậm rãi mở miệng...

  "Sớm biết như thế thì cần gì phải có lúc đầu?"  Seungwan lạnh lùng nhìn bọn họ nói.

   "Chúng tôi rất xin lỗi"

   "Xin lỗi cũng không thể thay đổi được sự thật."

    "Xin Son tổng thương xót, có rất nhiều nhân viên trong công ty phải dựa vào tiền lương để nuôi sống gia đình, nếu như tạp chí sụp đổ, thì..."

    "Tôi sẽ giới thiệu công việc mới cho bọn họ, đương nhiên" cho chắc ăn, Seungwan thông thả bồi thêm một câu, "là chỉ những nhân viên vô tội."

   Khuôn mặt tổng biên cùng ký giả Kim đều biến sắc.

   "Ngươi... có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?" Tổng biên run giọng nói.

   "Tôi đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi lại coi nó như gió thoảng bên tai."

   "Đó là bởi vì..."

   "Bởi vì chưa biết tôi có quyền lực lớn như vậy, không biết chọc giận Son tổng sẽ bị đuổi tận giết tuyệt?" Seungwan lạnh lùng cắt ngang lời hắn. "Nói cách khác, tất cả các ngươi đều là bọn bại hoại khinh thiện sợ ác, đám người cặn bã."

   Tổng biên ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn thẳng, cắn răng nghe những lời nói đó giận dữ không thể nào kiềm chế được quát: " Son Seungwan!" Đồng thời hướng tới chỗ ngồi sau bàn làm việc của Seungwan, vẻ mặt như không thể không giết nhười đang ngồi đó.

    Seungwan tựa như đã sớm có chuẩn bị sẵn, vừa nhấc chân lên, đánh về phía con mạnh thú đang chồm tới làm hắn ngã xuống sàn, sau đó xoay người đối diện với tên cầm thú đang nhào qua bàn trực tiếp tấn công hắn, lập tức khóa chặt một tay làm đối phương kêu lên ái ái.

     Seungwan đem hai tên cầm thú kia ném thành một đống, lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt làm người khác rùng mình.

     Đưa tay nhấn nút điện thoại nội tuyến trên bàn, "Thư kí Lee, bảo vệ tới chưa?"

   "Dạ, vừa mới đến."

   "Nói bọn họ vào đây," Seungwan tiếp tục nhìn vào hai tên kia, sau đó lạnh lùng nói với hai bảo vệ mới vừa vào văn phòng: "Đem hai tên cặn bã kia ném ra ngoài."

   "Vâng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro