Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Vì chương 5 khi mk ktra lại thì thấy bị cắt mất đoạn sau nên đăng lại tiếp chương này ạ!!!!
-------------------
Bae Joohyun, hiện nay 28 tuổi, độc thân, cao 1m6, nặng 45 kg, tốt nghiệp trường đại học Hàn Quốc khoa quản trị kinh doanh, thành thạo cả ba ngôn ngữ Anh, Nhật, Hàn, có kinh nghiệm làm việc năm năm tại công ty thương mại KS.

Tấm ảnh bên trên lý lịch, là một cô gái bề ngoài trắng trẻo thanh tú, đôi lông mày trang nhã, đôi đồng tử đen lay láy toát lên vẻ trong sáng, sống mũi cao, còn có chiếc miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt, nói tóm lại rất ư là xinh đẹp.

Thoạt nhìn khuôn mặt có vẻ thẳng thắng, sắc sảo, tinh anh cùng cái người lớn giọng mà lão Nhị đã gặp tại quán cà phê kia, nghĩ rằng là một cô gái hài hước, dường như thật không phải một người.

Quan trọng là, lý lịch của nàng lại xuất hiện ở đây, phải chăng nàng đã đồng ý tiếp nhận cái ý nghĩ ảo tưởng của mẹ nàng, nghĩ rằng đến SW câu Son tổng đây làm rể vàng?

Thật không nghĩ rằng rốt cuộc nàng lại đến xin việc, còn được công ty tuyển dụng.

Căn cứ vào cách nói của lão Nhị, nàng đã hô to rằng "Ghê tởm bọn người họ Son, đúng là quân hỗn đản" thì không phải rất căm phẫn, rất khinh thường hay sao? Tại sao cuối cùng nàng lại đến SW xin việc? Nàng tới đây, rốt cuộc có mục đích gì?

Son Seungwan không tự chủ được nhíu mày tự hỏi.

"Tút." Trên bàn, điện thoại nội tuyến bỗng vang lên, lập tức truyền đến giọng của thư ký : " Tổng giám đốc, tổng biên tập san Đời Sống cùng ký giả Kim đến."

"Mời bọn họ vào." Seungwan trầm giọng nói, đặt tờ văn kiện trên tay xuống, dựa người vào lưng ghế, ung dung nhìn vào cửa chính trước mặt.

Truyền đến hai tiếng gõ cửa, lập tức cửa bị mở ra, thư ký đi phía trước giới thiệu về hai người đàn ông vẻ mặt ủ rũ kia.

Thư ký đưa người vào xong, hơi cuối đầu sau đó xoay người rời đi, thuận tay đóng luôn cửa lại.

Nhất thời trong văn phòng chỉ còn lại Seungwan cùng hai tên không biết trời cao đất dày này.

Dù sao cũng không ai thích bị những tin tức, phỏng vấn của ký giả tuần san bọn họ bôi nhọ, cái loại tạp chí xã lá cải này chỉ toàn thích bịa đặt, căn bản là không có giá trị tồn tại.

Trước kia sở dĩ Seugnwan chịu im lặng, là vì không muốn cướp đi miếng ăn của kẻ khác, tuy là một tạp chí xã thối nát, nhưng ít ra nó còn là chỗ dựa để nuôi sống nhiều gia đình.

Nhưng khi bị chọc giận, ý nghĩ đó bỗng chốc thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro