Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thuận khẩu lưu gì?"

"Lão Đại là tổng tài, lão Nhị là ông chủ, lão Tam là tinh anh, nhà nào có con, đều muốn gả cho họ, bất kể cưới người nào, đều là chàng rể vàng.

"Phụt!" Son Seungwan vừa đưa ly cà phê lên miệng liền phun ra.

"Haha... thế nào? Rất thuận phải không?" Son Jisoo đắc ý cười lớn thoạt nhìn rất vui vẻ, không thể nghĩ được là người đang thiếu ngủ.

   "Em nghe được từ đâu vậy?" Seungwan đưa tay lấy tờ giấy ăn trên bàn, vừa lau những vết cà phê vấy lên xung quanh mình, vừa hỏi với một vẻ mặt quái dị.

   "Trong lúc chờ mấy ly cà phê kia, tại quán cà phê thì nghe được."

   "Bởi vì đối phương nhận ra em là ai, mới nói cho ngươi bài thuận khẩu lưu này?"

  "Không phải, là em... nghe lén thôi." Khóe miệng Jisoo nở ra một nụ cười.

   "Nghe lén?"

   "Thật ra cũng ko hẳn là nghe lén, mà là do bản thân nàng ta không e dè nói lớn tiếng, làm cho em mới có thể nghe thấy, kể cả một bí mật thú vị không thể nói."

   "Bí mật gì không thể nói?"

"Có liên quan đến Son tổng tài đó." Jisoo vẻ mặt mờ ám.

   Seungwan đảo đôi mắt, lộ ra vẻ mặt không thèm quan tâm, cầm lên một miếng pizza đưa vào trong miệng. Ân, mùi vị cũng không tệ.

   " nghe nói SW gần đây muốn tuyển người phải không?" Jisoo nhìn hỏi, vẫn là với vẻ mặt mờ ám kia.

   "Hỏi làm gì, em muốn tới xin việc hả?" Seungwan nhai pizza, giọng hỏi có chút không quan tâm. Lời này đương nhiên chỉ là nói giỡn, bởi vì vừa rồi bài thuận khẩu lưu kia nói cũng không sai, lão Nhị là ông chủ, có công ty của riêng mình.

    "Ngươi chú ý một chút xem thử có người tên Bae Joohyun đến xin việc hay không? Nàng ta rất thú vị."

    Nuốt pizza trong miệng vào, Seungwan quay đầu lại nghi ngờ hỏi, "Bae Joohyun? Em biết người này sao?"

   "Không phải ah." Son Jisoo nhếch miệng, "Là người căm ghét nhà họ Son chúng ta, lũ quân hỗn đản."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro