Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Son Seungwan gần đây tâm trạng có chút buồn bực, nguyên nhân là do bấy giờ công ty thường xuất hiện trên những tin tức truyền thông có liên quan, nhưng thực ra không hoàn toàn giống với sự thật.

    Công ty thật là có người bị dụ dỗ đổi sang làm việc nơi khác, nhưng đó không phải là nhân viên cao cấp, chỉ là một tên phó lý mà thôi, về chuyện lấy đi các nhân viên ưu tú thì chẳng qua tất cả cũng chỉ là bốn gã tổ viên dưới trướng phó lý kia, điều đó đối với công ty mà nói căn bản không hề ảnh hưởng.

   Vấn đề là những phương tiện truyền thông kia thêu dệt lên một cách quá đáng, không tôn trọng sự thật khiến cho người khác chán nản, đặc biệt là hắn hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến tất cả những chuyện này là do hắn không đồng ý lời mời của tuần san chuyên phỏng vấn về chuyện tình cảm của các nhân vật nổi tiếng, càng làm hắn khó kìm chế nỗi bực bội.

    Cái quái gì mà kiệt xuất vàng trong giới kinh doanh, khiến mọi phụ nữ đều muốn được gả cho, nghĩ rằng chỉ cần trải qua một đêm ân ái là có thể ảo tưởng được làm bạn gái sao?

    Mấy người đó ăn no nhàn rỗi, không có việc gì làm lại thích tìm Son tổng đây kiếm chuyện, hắn lại không nợ nần gì bọn họ, dựa vào cái gì muốn ra tiếp? Son Seungwan đương nhiên là có quyền từ chối, chỉ không nghĩ rằng mọi chuyện lại biến thành thế này, thật làm người khác rất tức giận.

     Bởi vì thật sự rất tức giận, không thể kiềm chế được bản thân bị chuyện tư làm ảnh hưởng, Seungwan chỉ có thể thừa dịp mình còn có thể tự chủ, đem toàn bộ chuyện này giao cho phòng PR (Public Relations- quan hệ xã hội) xử lý, sau đó liền sắp xếp hai ngày đặc biệt để nghỉ ngơi, thư giãn, ở nhà nhắm mắt làm ngơ.

    Thật trùng hợp, bình thường do công việc bận rộn thường làm cho cả ba anh em không có thời gian gặp nhau, ấy thế nhưng lúc này tất cả đều cùng lúc nghỉ phép, không hẹn mà gặp cả ba người đều về nhà.

   Nhờ có các anh em làm bạn, tâm trạng u ám mấy ngày này của Seungwan bắt đầu trở nên sáng sủa hơn, từ từ chuyển sang chiều hướng tốt.

   Nằm trên giường, Son Seungwan lại nhớ tới tối hôm qua đã cùng các anh em nói chuyện chuyện suốt đêm- thực sự thì chỉ là nói những chuyện ngu ngốc không căn cứ, vẫn không nhịn được mà nhếch miệng mỉm cười.

    Mấy giờ rồi nhỉ? Tối qua cùng mọi người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, đến tận rạng sáng bốn năm giờ mới lên giường ngủ.

    Hai người kia đều uống nhiều hơn, hẳn là giờ còn đang ngủ?

   Seungwan với tay lấy cái đồng hồ báo thức được đặt trên chiếc tủ nhỏ phía đầu giường, nhìn thoáng qua – 12:10

   Quả thật đã hơn mười hai giờ.

   Có vẻ như Seungwan cũng nên ra khỏi giường, dậy suy nghĩ một chút về chuyện buổi trưa nên ăn gì mới được, tránh cho hai người kia vừa tỉnh dậy đã than đói, tuy nhiên trong nhà cái gì cũng không có.

   Cả 3 người đều được những người dân trong vùng khen là tinh anh, nếu như biết được bởi vì trong nhà không có bất cứ đồ gì để ăn, khiến tất cả cùng nhau chết đói, khẳng định đó sẽ trở thành một tin tức cực hot.

   Cười cười, Seungwan rời giường rửa mặt chải đầu, ra khỏi phòng bước đến phòng khách, vô tình nhận thấy lão Nhị sớm đã tỉnh lại, hơn nữa trên bàn còn chất một đống đồ ăn.

   TV đang mở, cũng đang vừa ăn vừa xem TV.

   " Jisoo, dậy từ lúc nào thế?" Hắn bước lên phía trước tò mò hỏi.

   "Chín rưỡi, bị điện thoại đánh thức."

   "Này là cái gì?" Wendy nhìn về phía đống đồ gì đó trên bàn.

   "Đồ ăn đó, không nhìn ra sao?"

   "Không phải là mua quá nhiều sao?" Mặc dù là để ba người ăn, nhưng thực sự không phải quá nhiều sao? Còn có hai cái pizza thật lớn mà cả một nhà mời ăn hết!

   "Vốn cũng không định mua nhiều như vậy, nhưng trông hình dạng cái gì cũng ngon nên mua tất cả luôn, kết quả là như vậy đó."  Nói xong, Son Jisoo bỗng lộ ra một nụ cười quái dị. "Lúc nãy ta đi mua này nọ, bắt gặp một chuyện rất thú vị." Giữ nụ cười trên môi,  nói.

   "Chuyện gì?" Seungwan ngồi xuống ghế sofa, vừa với tay tới cái đống trên bàn lấy gì đó để ăn, vừa hỏi.

   "Son tổng đây đã từng nghe qua thuận khẩu lưu về ba chúng ta chưa?"

------------------
Lạnh gheee
Mấy b mặc ấm nha. Mk bị cảm r đây nè :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro