Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì nhiều bạn muốn nam hoá Wendy nên mk sẽ quyết định nam hoá nhé!!! Cảm ơn đã ủng hộ :)
----------------------------

     " Chị là Joohyun ... Bae Joohyun .. phải không?"

Đột nhiên nghe thấy tên mình, Bae Joohyun đang trong tư thế gõ trán xuống mặt bàn bất chợt ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy ngay một người trông rất quen, nhưng khuôn mặt lâu rồi không gặp.

" Park Sooyoung" Nàng thốt lên tên của đối phương trong sự ngạc nhiên, không khống chế được cảm xúc mà từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, đánh một cái vào người đối phương.

     Park Sooyoung là bạn học thời cao trung với nàng nói là bạn học nhưng thực tế Sooyoung nhỏ hơn Joohyun 1 tuổi, hai người từng là đôi bạn rất thân, nhưng bởi vì sau đó chọn trường đại học khác nhau, nơi sinh sống cũng khác nhau, khoảng cách cũng ngày càng trở nên xa hơn và cuối cùng là để bị cắt đứt liên lạc.

   "Đã lâu không gặp,  làm thế nào lại ở đây? Thật sự đã lâu không gặp rồi!" Nàng nắm chặt tay Sooyoung, hào hứng nói.

   "Hẳn là đã năm năm không gặp nhỉ?" Sooyoung mỉm cười gật đầu nói, thầm nghĩ đây chắc chắn là một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ.

   "Em làm thế nào lại tới nơi này?" Bae Joohyun hỏi.

   "Em gái em - Yeri học đại học Văn hóa."

    "A, vì vậy mới có mặt trên con đường lớn này." Nàng chợt hiểu ra.

  "Còn unnie?" Sooyoung hỏi nàng.

  "Unnie sống gần đây à,  quên rồi sao?"

   Park Sooyoung chớp chớp mắt, nhìn xuống chiếc áo T-shirt, quần sọt và đôi sandal trông đầy gọn gàng, thuận tiện mà Joohyun đang mặc, không kìm được một nụ cười chua chát rồi nói: "Đúng vậy, em thiếu chút nữa đã thật sự quên mất unnie ở tại nơi này."

"Ây, đừng có nói ở tại nơi này, dường như mang lại cảm giác là nhà unnie có rất nhiều tiền, unnie chỉ là một người dân bình thường, sống trong một căn hộ cũ cũng rất mực bình thường, hơn thế nữa tiền thế chấp cho đến nay vẫn còn chưa trả đủ". Joohyun thở dài nói, sau đó kéo Sooyoung ngồi vào bàn hỏi: "Em còn có hẹn với ai không? Có vội không?"

Sooyoung lắc đầu.

"Thật tốt quá, chúng ta đây lại có thể nói chuyện phiếm tán gẫu đủ thứ rồi." Nàng vui vẻ nói, vì nàng rất cần một ai đó lắng nghe nổi khổ của mình, ô ô...

"Nhìn bộ dạng kia của unnie kìa, có phải đang phiền não chuyện gì đúng không?" Sooyoung hỏi nàng.

"Phiền vì con trai còn quá nhỏ, chồng không kiếm được nhiều tiền, lại không yêu unnie."

Sooyoung mở to hai mắt, kinh ngạc kêu lên: "Unnie kết hôn rồi."

Joohyun bật cười: "Nói lung tung vậy mà em cũng tin hả?"

Dở khóc dở cười trừng mắt nhìn nàng, Sooyoung đưa tay đánh nàng một cái: "Đừng đùa, em đang hỏi ngươi một cách nghiêm túc mà."

"Tại sao lại hỏi như vậy?" Joohyun tò mò hỏi, chẳng lẽ trên mặt nàng viết rõ hai chữ phiền não sao?

"Unnie vẫn chưa bỏ được thói quen gõ trán vào bàn khi gặp rắc rối phải không?" Sooyoung buồn cười nói: " Em vừa rồi tận mắt thấy có người gõ đầu vào bàn, cảm thấy vừa buồn cười vừa quen thuộc, từ đó mới có thể nhận ra unnie."

Cảm thấy buồn cười...

Nghe cô nói vậy, Joohyun thật sự là dở khóc dở cười.

"Unnie phiền não điều gì?" Sooyoung lại hỏi. Lúc còn đi học, Sooyoung luôn làm cố vấn những chuyện phiền não cho nàng, đúng là thói quen khó sửa.

"Unnie thất nghiệp rồi." Dịch Tiểu Liên thở dài, "Mẹ unnie muốn unnie đến tập đoàn SW xin việc, chính là cái tập đoàn SW mà gần đây luôn được đăng trên các bản tin kinh tế tài chính đó."

Park Sooyoung không chắc chắn nhìn nàng một lúc, sau đó hỏi: "Thế nên phiền não của unnie là thất nghiệp, hay là sợ xin việc ở tập đoàn SW ?"

"Đều không phải."

"Vậy vấn đề là gì?"

"Mẹ muốn unnie đến tập đoàn SW xin việc!"

Trên mặt Sooyoung vẫn còn hiện lên hai chữ không hiểu: "SW có vấn đề gì à?"

" SW không có vấn đề gì, vấn đề chính là mẹ ta."

Thật sự càng nói càng mơ hồ, nàng càng nói càng không thể nắm được trọng điểm. "Mẹ unnie thì sao? Em thật không hiểu vấn đề nằm ở đâu? Unnie có thể kể lại từng chút một được không?"

"Em có biết tại sao mẹ unnie lại muốn unnie đến SW xin việc không? Không phải vì nó là mối liên kết giữa các công ty đa quốc gia, không phải vì phúc lợi tốt, cũng không phải vì nó tương đối đảm bảo, mà bởi vì người con cả của Son Goojin cũng chính là tổng tài của công ty đó, người kia 28 tuổi, chưa lập gia đình, lại không có bạn gái, còn có thể kiếm rất nhiều tiền là một chàng trai vàng, hiểu chưa?" Bae Joohyun nói xong có chút ngứa răng.

   Park Sooyoung hiểu ra, chỉ mỉm cười.

   "Ý là mẹ unnie muốn unnie đến SW câu rể vàng, hơn nữa đã sắp đặt chỗ tốt nhất unnie chỉ việc tuân theo."  Sooyoung hơi phì cười nói.

  "Biggo." Joohyun tức giận nghiến răng thành tiếng đáp.

  "Phụt... haha..." Park Sooyoung rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được bật cười thành tiếng, nằm sấp xuống bàn cười đến phát run.

   "Xin... xin lỗi, nhưng thật sự... thật sự rất buồn cười..." Sooyoung sắp chết vì cười.

  "Rất buồn cười đúng không? Không biết mẹ unnie uống nhầm phải thuốc gì, nhưg không có thể ảo tưởng như vậy, không chỉ thế quan trọng là vì chuyện đó, bà ấy cùng unnie đột nhiên lãnh chiến , không thèm nấu ăn, hại unnie hàng ngày phải phí tiền ăn bên ngoài, cũng không chịu nhớ tới việc con gái của mình hiện đang thất nghiệp, không có thu nhập, thật sự là càng nghĩ càng giận, làm unnie muốn giận đến thổ huyết mà!"

   "Đầu tiên unnie ngừng nói đi cái đã, ngừng một lát thôi, đừng nói nữa." Sooyoung vừa cười vừa ngăn nàng đừng nói, "Nói, nói thêm nữa thật sự, sẽ... sẽ làm em cười chết mất, haha..." Oh, cười nhiều đến nỗi đau luôn.

   Bae Joohyun không thèm để ý tới Sooyoung, thật vật vả mới tìm được một người có thể nghe nàng tâm sự, tại sao nàng chưa từng bày tỏ niềm vui này?"

   "Mọi chuyện quái quỷ này đều do đám người họ Son kia gây ra, không có chuyện gì hay sao lại tự đem mình biến thành tinh anh như vậy? Em biết không? Dân quanh vùng đều gọi người nhà bọn hắn là Tinh Anh Môn, nhưng còn sáng tác cho bọn họ một đoạn thuận khẩu lưu.

   "Phụt... hahahaha..." Sooyoung nghe xong cười đến toàn thân phát run, gần như phát điên.

"Đúng rồi, đứa con thiên tài thứ hai chính là Son SungJae, em còn nhớ không?"

Tiếng cười của Sooyoung ngưng lại ngay lập tức, cô bất động tại tư thế ghé người lên mặt bàn trên đôi môi vẫn duy trì nụ cười, nhưng lại im lặng không chút tiếng động.

"Sooyoung?" Joohuyn nhẹ giọng kêu " Em đến bây giờ vẫn còn nghĩ đến việc đó phải không?"

Trong quá khứ Park Sooyoung cùng Son SungJae từng gặp gỡ nhau một thời gian, trước đây Sooyoung còn mang niềng răng, trong mắt mọi người nhìn thế nào cũng không xứng với người con trai tuấn tú Son SungJae, kết quả đã chứng minh rằng thực sự tất cả chỉ là một trò chơi, một ván bài mà thôi.

Thật là, Joohyun vốn cũng đã quên chuyện này, nhưng khi gặp Sooyoung thì lại nhớ ra tất cả.

Nhưng thế cũng tốt, thù mới càng thêm hận cũ... tuy nỗi hận này là của Sooyoung, nhưng thân là bạn tốt, nhất định phải đồng cừu địch hi (chia sẻ thù hận, chống lại kẻ thù), nàng quyết định trở thành người bạn thân thiết cùng nhau căm ghét đám họ Son kia.

"Ghê tởm bọn người họ Son, đúng là quân hỗn đản !" Joohyun bỗng tức giận giơ hai tay lên trời hô to, hoàn toàn quên mất bản thân mình đang ở nơi công cộng.

"Khụ! Khụ khụ..."

Chỗ ngồi phía sau bất ngờ nghe thấy tiếng hét to của nàng thì hình như giật mình, bị sặc nước, nàng lúc này mới cứng đờ cả người phát hiện ra mình đã làm một việc ngu ngốc.

   Sooyoung ngồi đối diện nàng, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nàng dở khóc dở cười.

Joohyun ngây ngô cười, bất đắc dĩ phải đứng dậy, xấu hổ quay về phía những vị khách trong quán bị nàng làm cho hoảng sợ, gật gật đầu xin lỗi.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." Nhất là chỗ ngồi phía sau nàng, một vị khách trong bàn bị nàng làm sặc, càng phải xin lỗi một cách chân thành hơn.

Vì vậy nàng xoay người 180 độ, hướng về đối phương, cúi đầu nói: "Xin lỗi, hại ngươi bị sặc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro