IV.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, khơi lên trong những con người đang vật lộn với cuộc sống bao nỗi lo lắng vô hình. Chúng ta có bao giờ dừng lại một giây để cảm nhận, đã bao lâu rồi ta không ở cạnh người thân. Ở nơi đất khách quê người quay quắt vội vã, đã bao lâu rồi không được nhìn thấy nụ cười của mẹ? Đã bao lâu rồi không được nắm bàn tay chai sạn của ba? Ngôi nhà nhỏ nơi ta được sinh ra và lớn lên, đã bao lâu rồi ta không được đặt chân trở về?

Seungwan cảm nhận rõ ràng, nhiệt độ cơ thể đang vượt hơn mức cho phép. Chuỗi ngày concert triền miên rút cạn năng lượng của người nghệ sĩ nhỏ nhắn. Nghe tiếng thông báo đã tới giờ lên sân khấu của một nhân viên hậu đài, Seungwan nuốt vội viên thuốc hạ sốt, đáp lại một tiếng với cậu nhân viên nọ rồi gồng mình đứng lên. Trong chút thời gian ngắn ngủi di chuyển từ phòng chờ tới vị trí sẽ được nâng lên, Seungwan suy nghĩ nhiều điều. Cậu tự hỏi bản thân mình: "Này nhóc, cậu còn chịu đựng được không? Con đường này, không phải có chút nặng nề và mệt mỏi sao? Cậu đang cố gắng vì điều gì vậy? Nếu một lúc nào đó cậu không còn đủ năng lượng mà nâng lên mi mắt, liệu cậu có thấy hối hận hay không?".

Những suy nghĩ này, không phải lần đầu xuất hiện trong Seungwan. Đã nhiều hơn một lần cậu mệt mỏi với những gì đang diễn ra trong cuộc sống quay cuồng của mình. Nhưng rồi cậu nhận ra, việc được sống trong âm nhạc là niềm hạnh phúc to lớn thế nào với cậu. Cảm giác được cất lên thanh âm của mình, cảm giác được trò chuyện với những người yêu mến mình qua ngôn ngữ âm nhạc đặc trưng khiến cậu hiểu, việc mình đang làm có ý nghĩa to lớn thế nào, với chính bản thân mình và hàng ngàn người đang chờ đợi dưới kia. Cậu lại mỉm cười, động viên bản thân mình, rằng sẽ ổn thôi. Mình nhớ rõ lý do vì sao mình chọn con đường này, và mình hiểu rõ vì sao mình làm nó. Đây là hạnh phúc của mình.

- Tôi sẽ luôn ở đây, ngay bên cạnh bạn. Chúng ta được gặp nhau, là điều tuyệt vời mà tạo hóa đã ban tặng. Tôi cảm thấy thật ngầu khi có thể chia sẻ mùi hương, màu sắc của mình với một ai đó. Định mệnh không hề xa xôi phải không? Mọi thứ đã được định sẵn. Giống như tôi và các bạn, chúng ta đã được sắp đặt trước. Cảm ơn mọi người đã tới cùng tôi hôm nay, tạm biệt, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.

Seungwan cúi đầu thật thấp, gửi lời tạm biệt kết thúc cho chuỗi concert hơn một tháng trời ở nhiều thành phố khác nhau. Cậu đã được gặp rất nhiều người, những người yêu mến âm nhạc của cậu, những người dành trọn tâm trí tới nghe cậu trò chuyện. Seungwan luôn cảm thấy, được biết tới và yêu mến nhiều như vậy là một hạnh phúc xa xỉ, mà khi bắt đầu bước chân vào con đường này, dù là trong giấc mơ đẹp nhất cậu cũng không dám nghĩ tới. Seungwan là người rõ nhất, khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cậu, có lẽ là những khi được hát ở concert của mình. Vì ở nơi này, giống như một ốc đảo nhỏ chỉ thuộc về mình cậu, cùng với những người hiểu cậu nhất. Thế giới bao la rộng lớn này, có một người hiểu mình đã quý, còn đây là cả một vương quốc, một hành tinh nhỏ mang chung một niềm yêu. Seungwan say mê hát, và những khán giả say mê cảm nhận âm sắc của cậu, tìm đâu được hạnh phúc đặc biệt này chứ?

Sau chuỗi concert dày đặc, công ty cho phép cô ca sĩ trẻ Seungwan nghỉ ngơi một tuần. So ra thì thật sự ngắn ngủi với thời gian làm việc cật lực hàng tháng trời chuẩn bị cho concert, nhưng biết sao được, Seungwan đã quen rồi guồng quay kinh khủng của công việc này. Cậu có chút hài lòng với một tuần ngắn ngủi đó, dù sao đó cũng xem như là phần thưởng sau những cố gắng miệt mài cậu đã thực hiện suốt thời gian qua.

Rời khỏi thành phố X xa lạ này, cậu đang trên đường trở về nhà. Bất giác nhớ đến người nghệ sĩ dương cầm cùng công ty. Người con gái cho cậu những cảm xúc thật lạ mà chính cậu cũng không biết nên cho chúng định nghĩa thế nào. Chị ấy có ngũ quan xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng và tiếng dương cầm du dương khiến cậu thổn thức. Có thể gọi đó là những đồng cảm trong nghệ thuật được không? Cậu không rõ nữa, chỉ biết cậu hy vọng một cuộc gặp gỡ tiếp theo với cô gái ấy, vì không rõ bằng cách nào, người nghệ sỹ dương cầm có tên Bae Joohyun mang đến cho cậu cảm giác an toàn, và có thể tin tưởng. Bởi vậy mà cậu có chút mong chờ quay lại công ty sau thời gian vắng mặt cho concert, để có cơ hội được gặp lại người chị mới quen này.

Cuối cùng cũng được đặt chân tới nhà, sau chuỗi ngày cật lực làm việc. Dù đó là nguồn cội hạnh phúc, nhưng cơ thể này không tránh khỏi kiệt quệ. Seungwan tắm rửa thật nhanh, rồi đổ người xuống giường như một cây cổ thụ bị đốn ngã, có lẽ đã quá sức rồi. Cơn sốt lại quay trở lại, và người nghệ sĩ bé nhỏ không còn đủ sức chống đỡ. Cậu chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường của mình trong một trạng thái không thể tồi tệ hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro