Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị...."-Cô á khẩu đến mức không nói nên lời.

"Bất ngờ lắm phải không ? Son SeungWan, không ngờ em lại dám quên tôi nha ! "

"Hả ? Chẳng phải....chúng ta chỉ vừa mới biết nhau cách đây không lâu sao ? " -Cô tròn mắt hỏi , hai cánh tay đặt ở trên vai nữ nhân

Nữ nhân sủng nịnh nhéo mũi cô.

"Em vậy mà lại dám quên thanh mai trúc mã của mình . Chị cứ tưởng lúc đầu em nhìn chị chằm chằm là vì nhận ra chị chứ ".

Cô sững người , nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ nhân trước mặt , sau đó hồi tưởng lại quá khứ của mình.

-----------------
"Seungwan à ! Về nhà thôi con , đến giờ ăn trưa rồi " - Tiếng nói của bà Son vang vào phía sau khu vườn.

"Bà ơi , cho cháu ở đây chơi với chị Irene một chút nữa được không ạ ? Chị ấy sốt cao lắm mà hai bác Bae đi cả rồi " -Tiếng nói trong trẻo của cô nhóc trả lời.

" Bé Bae sao rồi cháu ? Có nặng lắm không ? Đợi bà một chút bà gọi điện cho ba mẹ con bé về nhé "-Bà Son lo lắng hỏi.

"Dạ...dạ không cần đâu , nãy cháu chườm đá cho chỉ nên sốt cũng hạ rồi ạ , cháu canh chỉ chút nữa rồi cháu về. Trong bếp còn ít cháo nên bà đừng lo ạ , bà về nhà cẩn thận nhé ."

"Thôi được rồi , có gì thì gọi điện thoại bàn cho bà nhé , bà đến ngay "

"Vâng ạ "

Đợi bước chân của bà đã đi xa , Son Seungwan thở phào một hơi , cô nhóc trước mặt thấy hành động đó mà ôm bụng cười lăn , sau đó ngồi dậy nhéo nhéo mũi nhóc kia

"A , Wendy vậy mà cũng biết nói dối sao ? "

Nhóc trề môi nhìn người trước mặt

"Còn không phải là vì chị ? "

"Sao em không nói cho bà biết là chúng ta đào khoai trong vườn luôn ?! " - Cô nhóc thắc mắc hỏi.

"Chị còn dám hỏi , ba mẹ em rất coi trọng mặt mũi , nếu họ thấy em mặc cái váy thiết kế riêng mà lại đi đào khoai , chắc chắn em sẽ nát xương " -Nhóc để tay trước cổ xẹt ngang qua một đường.

"Aizzz , ba mẹ nhóc nghiêm quá đi à , ba mẹ của chị thì cho chị thoải mái luôn , muốn làm gì thì làm , chỉ duy nhất không được ra khỏi nhà khi đi học về thôi , vậy nên mới trồng cho chị khu vườn này nè , nếu không có̀ nó , chắc chị cũng chán chết "

Nhóc ôm củ khoai cúi mặt xuống , tâm trạng yểu xìu.

Cô bé biết mình đã quá lời , nên len lén lại gần , đôi tay nhỏ ôm những củ khoai lang đưa trước mặt nhóc.

" Nhóc đừng buồn nữa , chị cho nhóc nè ! "

"Hong cần ! "-Nhóc quay mặt đi.

"Irene xin lỗi Wendy mà  , nha "-Cô bé ngồi xổm xuống , lay lay hai vai nhóc .

"Hong cần ! Chị Irene xấu xa " - Nhóc chu môi , không thèm quay mặt lại.

"Nhóc mà không lấy , chị liền hôn nhóc ! "

"Hong lấy ! "

( Chụt )

(Bùmmm)

Mặt nhóc đỏ lên rồi.

" Chị đã nói rồi mà , nhóc dám cãi xem , mà công nhận , má của nhóc mềm ghê đó ! "-Cô bé khoái chí ôm lấy hai má nhóc .

"Chị....hai chúng ta. ..đều là con gái mà ! "-Nhóc khó hiểu hỏi.

"Vậy thì sao ?"

"Con gái...làm sao mà hôn nhau được , hôn nhau chỉ con trai với con gái làm thôi"

"Ai nói chỉ con trai với con gái mới được hôn nhau ? "-Cô bé phản bác.

"Tất cả mọi người đều như vậy mà !"

Cô bé lắc lắc đầu

"Sai rồi , hôn nhau là việc mà giới tính nào với nhau cũng có thể làm được , chưa nói đến hôn , ngay cả việc thích và yêu cũng không có bất cứ giới hạn nào về giới tính đâu, Wendy còn nhỏ , chưa hiểu được. "

Nhóc gật gật đầu, ngây thơ nói

"Em hiểu rồi , mà môi chị mềm thiệt đó ! "

"Muốn thử lần nữa không ? "-Cô bé cười gian

"Hong...hong "-Hai tai nhóc đỏ lên đầy vẻ khả nghi.

" Chị giỡn chút thôi , đi , rửa tay rồi mình ăn cơm trưa , chắc nhóc đói rồi phải không ? "-Cô bé đứng dậy phủi phủi tay.

"Dạ...."

Năm đó , nhóc 6 tuổi , cô bé 9 tuổi. Một thứ rung động chớm nở thuở̉ ban đầu bắt đầu xuất hiện trong lòng cả hai.

___________
Thanks for reading ♥♥

Lạnh rồi mọi người đi ngủ đắp chăn cẩn thận nhé ♥




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro