Chap 01: Ánh Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay thế là xong," người phụ nữ lớn tuổi mà họ gọi là giáo viên, uể oải ra khỏi căn phòng đầy học sinh trung học. Tất nhiên, tất cả cả đám vui mừng vì cuối cùng cô giáo cũng đã kết thúc tiết học . Người đàn bà lạm dụng quyền lực của mình với việc trở thành giáo viên, bà cô về cơ bản đã giành được nửa giờ từ lòng bàn tay của học sinh.

Nhưng, tất cả mọi người đều ổn với điều đó, đó là thứ sáu và điều đó có nghĩa là ngày mai không học. Các học sinh còn lại trong lớp đều đứng dậy, gần như đồng loạt, ngay khi giáo viên rời đi. Một số người thu dọn đồ đạc, một số càu nhàu khi miễn cưỡng lấy đồ dùng dọn dẹp để dọn lớp, trong khi mấy người còn lại tám với bạn bè, lên kế hoạch cho những gì họ sẽ làm khi ra khỏi trường.

"Trà sữa thì sao ?"

Mizuki, bạn của Y/n thân gần bốn năm hỏi

"Được thôi ! Mọi người đi cùng không?"

Với mọi người, đi chơi với nhau vào những ngày thứ sáu gần như đã trở thành một truyền thống của cả đám.

"Để xem nào. Isao, Kaiya và Eichi có hoạt động nhóm, may mắn là chúng ta đã xong việc đó. Sumiye nói với tớ rằng cậu ấy và Amaya có một giáo viên yêu cầu giúp đỡ. Sau giờ học còn lại cậu, tớ và Seiichi "

Mizuki thở dài, đây là lần đầu tiên họ không đi cùng nhau sau giờ học. Thông thường, những người khác sẽ nói đợi bọn họ, nhưng lần này họ nói với rằng sẽ ở lại lâu hơn bình thường khiến những người khác cau mày khi họ nói với nhóm Y/n rằng sẽ ổn nếu họ về nhà trước.

Với Y/n cũng thở dài, cô thu dọn đồ và tìm kiếm người bạn khác của mình. Kiễng chân lên - điều mà cô thường làm vì cô đã quá quen với những người cao lớn - cô nhìn xung quanh để tìm bạn mình.

"Cậu ta đang ở đâu vậy ???"

Cô lầm bầm, điều đó khiến Mizuki phải đối mặt với Y/n nấm lùn

"Tớ — cậu ấy đã ở đây suốt với cậu đồ ngốc"

Mizuki trả lời.

Cô nhìn vào Mizuki, những dấu chấm hỏi bay xung quanh đầu cô.

"Nào, tớ đói", Seiichi kéo hai người bạn của mình ra khỏi lớp học sau khi họ chào tạm biệt những người bạn khác và đi ra phía ngoài trường học, nơi yên tĩnh vì hầu hết mọi người đều đã về nhà, họ bắt đầu nói chuyện với nhau.

"Trời ơi, tớ ghét em ấy," Y/n lầm bầm khi nhớ đến một học sinh lớp dưới

"Cậu ấy lại nữa rồi," Mizuki thở dài trong khi Seiichi chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì cô sẽ nói.

"Đầu tiên em ấy đến câu lạc bộ hành động có trách nhiệm và ĐM , sau cả tuần thực hiện nhiệm vụ của câu lạc bộ, em ấy bay hơi. BỌN TỚ THẬM CHÍ KHÔNG LÀM BẤT CỨ CÁI GÌ CẢ !! TẤT CẢ CHÚNG TỚ CẦN LÀ THAM GIA !! "

Cô chửi lên và khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Cả Seiichi và Mizuki đều thấy điều này hài vcl vì cô cơ bản sau giờ học là khẩu nghiệp . Đó là thứ mà họ đã quen dần theo thời gian.

"Tớ thề nếu có cơ hội chuyển đến Nhật Bản -" ━━━━━━━━━━━━━━━

"Mẹ nó, đầu mình đau quá."

Đó là điều đầu tiên mà Y/n thốt ra ngay khi cô mở mắt. Điều cuối cùng mà cô ấy nhớ trước khi đen mặt là cô đang ở cùng với những người bạn của mình, Mizuki và Seiichi. Việc cô ở một nơi nào đó mà cô không biết đã khiến cô bị sốc, đó là cách một người nào đó có đôi mắt kỳ quặc. Một màu vàng nổi bật và chói mắt xen lẫn màu tím.

"Điều đó làm mình nhớ đến một chương trình mà MC phải ăn mặc hở hang để đóng quảng cáo", cô tự nghĩ lấy lại tinh thần rằng mình không ở trong bệnh viện cùng bạn bè, cô cố gắng giữ bình tĩnh. Và...

"Ìhihfuhgt)₫,₫(..*~?¥*+$|{€¥ụcisđ?@(<>?"

Cô thốt lên khiến mọi người trong phòng quay đầu lại

"Tôi không nghĩ đó là tiếng người ", một người có đôi mắt kỳ quặc nói, và cậu ta nhìn cô gái đang hoảng sợ

"WKDJIFJFIFJDI MÌNH ĐANG Ở ĐÂU ?? # (2 ( # (8 $ 8 $ "

Y/n hỏi và cô điên cuồng nhìn xung quanh

"Bình tĩnh nào cô bé. Chúng ta không muốn em bị chấn động mạnh nữa phải không? "

Một người phụ nữ có mái tóc ngắn được trang điểm bằng một cái ghim bướm, cố gắng làm cô ấy bình tĩnh lại

May mắn là Y/n đã làm theo lời cô ấy. Cô không muốn làm gánh nặng cho họ chỉ vì là một đứa ngốc, cô chỉ làm vậy với bản thân.

"Bây giờ em ổn chứ? "

Người phụ nữ vô danh hỏi và cố gắng an ủi y/n .
Y / n gật đầu trước câu hỏi của cô ấy, không tin vào giọng nói của mình để phát ra điều gì đó có thể nghe được hoặc thậm chí có thể hiểu được.

"Được rồi, để giải quyết mọi việc cho em. Em đang ở Yokohama và rõ ràng theo những người này, em đã đến đây từ hư không và sau đó, em đã ngất đi "

Y/n gật đầu cố gắng xử lý mọi thứ mà cô ấy đã nói. Tất cả những gì cô muốn là trà sữa, tại sao cô ấy đột nhiên được đưa đến đây

"Ừ, hiểu rồi. Yoko đâu -"

Y/n dừng lại giữa câu khi não bộ xử lý những gì người phụ nữ nói. Cô biết rõ Yokohama ở đâu trên thế giới, cô là một fan hâm mộ của văn hóa Nhật Bản, nhưng làm thế nào mà cô đến đó chỉ bằng một cơn chấn động và tại sao cô lại biết tiếng Nhật? Trường của cô không dạy ngôn ngữ đó, vậy làm thế nào? Người con gái tóc ngắn nhận ra khuôn mặt của Y/n khi cô gái trẻ không ngừng suy nghĩ.

Ai cũng thấy rõ rằng cô gái đang trầm tư suy nghĩ với cách nhíu mày cùng với những lời thốt ra từ miệng lầm bầm

"Cậu có sao không? Uh ..."

Chàng trai tóc bạch kim hỏi Y/n , người vẫn không biết làm thế nào mà cô đột nhiên được dịch chuyển đến một thành phố ở Nhật Bản

"Y/n, tên tôi là Y/n" cô mỉm cười khi cuối cùng cô đã nói tên cho họ, nhưng rồi cô nhớ ra điều mà mẹ cô đã nói với cô khi còn rất nhỏ.

"Đừng nói với người lạ tên của con."

Những lời nói của mẹ cô chợt lóe lên trong tâm trí cô và cô ôm mặt vì đã quên. Nhưng sau đó một lần nữa, bọn họ trông giống như những người đáng tin cậy...à, trừ cái tên trông có vẻ mờ ám đang quấn băng trên tay, khả nghi vcl.

"Tôi— chị có nói rằng tôi đột nhiên xuất hiện từ hư không?" cô hỏi.

"À, ừm. Đó là những gì Dazai..." người con gái chỉ vào cái tên trông có vẻ mờ ám "...nói."
====================
Đó là một ngày khác tại cơ quan thám tử Vũ trang. Một ngày trôi qua thật chậm...bọn họ vẫn còn công việc, nhưng không có bất cứ điều gì mạo hiểm được lên lịch vào ngày hôm đó. Một ngày thật buồn tẻ đã khiến hai người sa sút - đó là Dazai và Ranpo - trong khi cậu thiếu niên tóc bạch kim siêng năng làm việc cho họ.

"Đây là điều ít nhất mình có thể làm cho họ"

Atsushi tự nghĩ khi cậu tiếp tục làm việc với đống giấy tờ trên bàn của mình

Một cái ngáp phá vỡ sự im lặng trong văn phòng, và tất nhiên, đó là từ, không ai khác chính là Dazai người vẫn tiếp tục vặn vẹo trên chiếc ghế dài

"Thật nhàm chán ~"

Dazai rên rỉ và cuối cùng anh cũng đứng khỏi chiếc ghế dài và ngồi vào nơi làm việc được chỉ định của mình

"Có chắc rằng hôm nay chúng ta không làm gì không, Kunikida-san?"

Anh hỏi, cơ thể thả lỏng trên ghế

"Ừ , không có."

Kunikida đáp và nhanh chóng quay trở lại làm việc

Tự nhiên khi không biết từ đâu, một luồng ánh sáng xanh tràn đến bên trong văn phòng.

Đó có thể là một thành viên của Mafia Cảng mà họ có thể biết

Và ánh sáng xanh cuối cùng cũng biến mất, tất cả đều vây quanh nguồn phát ra nó và ngay khi mắt họ chạm vào con người trước mặt họ, họ đã bị sốc.

"Dazai, cậu có biết cô ta không?"

Kunikida hỏi, cuốn nhật ký đã có trên tay, chuẩn bị cho bất cứ khi nào cô gái có thể tấn công

"Không ...Tôi khá chắc chắn rằng cô ấy không đến từ đây," Dazai trả lời.

Một điều khiến cô gái đó không đến từ Nhật Bản cho rằng bộ đồng phục mà cô ấy đang mặc. Chiếc váy dài kèm theo một chiếc áo cánh có dải ruy băng trên đó không phải là đồng phục mà Nhật Bản có.

"Kiểm tra giấy tờ tùy thân của cô ta và bất cứ thứ gì cô ta sở hữu. Cô ta có thể là gián điệp hoặc thứ gì đó, nhưng đừng giết cô ấy"

Kunikida ra lệnh cho Atsushi và Kyouka (người suýt giết cô trước khi Kunikida yêu cầu không được làm như vậy) tuân theo Dazai sau đó gọi Yosano để giúp đỡ cô gái đặc biệt xuất hiện từ hư không. Sau nhiều phút quét dọn đồ đạc của cô, điều khiến Atsushi cảm thấy có lỗi vì một lý do nào đó, cuối cùng họ cũng giải quyết được đồ đạc của cô.

"À, giấy tờ tùy thân nói đến từ (nơi ở) học sinh năm 2 cấp 3. Số điện thoại của bố mẹ cô ấy ở phía sau nhưng khi gọi đến số đó...nó nói rằng nó không tồn tại..."

"Là một học sinh trung học trung bình bình thường , mặc dù thực tế là đã dịch chuyển được từ (nơi ở) đến đây, nhưng cô ấy chắc chắn có một năng lực"

Kyouka nói đôi mắt cô lướt qua cô gái đang nằm trên chiếc ghế dài. Dù cô bé đó là ai, cô bé có thể tin cậy.

"Một Năng Lực ???"

Đó là câu hỏi đầu tiên (y / n) hỏi ngay khi Yosano kết thúc câu chuyện.

"Ừm, em không biết em có năng lực à?"

Yosano hỏi, cô chỉ nhìn Yosano chết lặng, dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu

"Em không có. Ý em là ... bố mẹ em cũng bình thường như em..." Y/n dừng lại khi cô nhận ra điều gì đó.

"Không xong rồi, bố mẹ sẽ giết mình nếu họ biết rằng mình về nhà muộn mất!!"

Cô điên cuồng tìm điện thoại thì nghe thấy tiếng ai đó nói

"Em biết số điện thoại của bố mẹ em không tồn tại đúng không?"

Yosano hỏi, mắt cô dán vào chiếc điện thoại đã từng nằm trong túi váy

"Đừng ngớ ngẩn như vậy, nếu không phải là thật thì tại sao nó lại quay?"

Cô hỏi, điện thoại của cô trên tai và cô chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ lời mắng mỏ nào mà cô sẽ nhận được

"Số điện thoại không liên lạc được" giọng điện thoại nói lên

Đm nhà nó

Đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro