Chap 2: Tại sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có thể điện thoại của ba mẹ đang ở chế độ máy bay hay gì đó? Nhưng ba mẹ thậm chí không biết để làm như vậy..."

Tâm trí Y/n quay cuồng và cô nhận ra rằng có thể ba mẹ không tồn tại. Tất cả những gì cô biết là xuyên không đến một quốc gia khác, chiều không gian khác

Đúng không? 

"Củ Lạc Giòn Tan? Tại sao ứng dụng Facebook của mình không hoạt động ????" 

Cô không hỏi ai, nhưng cô đã gây được sự chú ý

"Face gì cơ?" 

Dazai, cô cho rằng ít nhất là như vậy, hỏi cô và anh lờ mờ qua vai cô gái đang thất vọng. 

Mỗi lần cô cố gắng mở ứng dụng ngu ngốc này, là nó liên tục bị treo. Một thông báo cho biết

'Facebook không hoạt động. Thử lại?' 

"Tôi chưa nghe cái đó, hmmm?" 

Dazai ậm ừ trước khi giật điện thoại của cô gái.  Chàng trai băng bó không đặt câu hỏi về anh chàng có dấu thánh giá trên trán làm hình nền cho Y/n nhưng anh ta đã hỏi hầu hết các ứng dụng mà điện thoại của cô ấy có
(Eipw: Ai coi HxH thì sẽ biết nv này)

Facebook? Họ có Facenote(ghi chú)

Twitter? Họ có Meower (Eipw: mình chả biết nó là gì cả có lẽ là mèo chăng, ai biết giả thích dùm ạ)

Tumblr? Tất nhiên không có rồi

Instagram ? Một cái khác mà họ không có

"Huh, hầu hết các ứng dụng của cô không tồn tại?" 

Dazai nói, mắt anh vẫn nhìn vào điện thoại của cô gái ... sẽ là nói dối rằng anh không muốn chơi một trong những trò chơi tải xuống trên điện thoại của Y/n

"Khi tôi xuyên không , tôi muốn đến một thế giới như Ouran, nơi tôi có thể có hậu cung ngược cơ!! " 

Những giọt nước mắt nhỏ chảy ra từ Y/n, khuôn mặt cô lộ ra vẻ chán nản

"Ý tôi là cậu vẫn có thể quay lại với khả năng của mình..."

Atsushi cố gắng an ủi cô gái nhưng điều đó hoàn toàn ngược lại

"Nhưng tôi không thậm chí biết cách sử dụng nó ",
"Chúng tôi sẽ giúp cô, đừng lo lắng "

Một giọng nói mới bước vào phòng và khi Y/n quay đầu lại đối mặt với chủ nhân của giọng nói, cô đã gặp một người đàn ông cao lớn có mái tóc trắng và cũng đang mặc một số loại trang phục truyền thống giống như cô bé loli kia. Cô gái sau đó nhìn Atsushi, ánh mắt cơ bản hỏi người đàn ông đó là ai và như thể người đàn ông này biết cô. 

"Rất vui được gặp cô, Y/n. Nếu các thám tử của tôi vẫn chưa nói với cô, tôi là chủ tịch Cơ quan Thám tử Vũ trang, Fukuzawa"

Người đàn ông tự giới thiệu

"Tôi...uh, cũng rất vui được gặp ngài Fukuzawa"

Y/n đứng dậy và cô cúi xuống cố tỏ ra lịch sự Fukuzawa đã biết vài điều về cô bé nhờ Yosano. Sau khi Yosano với Fukuzawa rằng Y/n đến từ một chiều không gian khác, hành tinh hoặc thứ gì khác, Fakuzawa biết rằng Y/n muốn quay trở về.

Ai lại muốn ở một nơi xa lạ như vậy chứ?

"Đừng lo lắng, tôi đã nghe Yosano kể tình hình và trong khi đang cố gắng trở về nhà, tại sao không ở lại với Kyouka và Atsushi?" 

Fukuzawa hỏi và tất cả những gì Y/n có thể làm là gật đầu, điều đó tốt hơn là sống ngoài đường, phải không?

Trong khi Y/n cố gắng trò chuyện với Fukuzawa và Atsushi;  Dazai và Ranpo đang ngồi trên chiếc ghế dài với một ứng dụng từ điện thoại của Y/n đang phát

"Tuyệt", Ranpo khen Dazai, hai người họ trông giống như những đứa trẻ với cách họ nhìn chằm chằm vào điện thoại và nụ cười của Dazai. 

Nụ cười của Dazai sau lời khen nhanh chóng bay hơi khi anh nhận ra những mặt trời anh đang có nhanh chóng giảm đi

"Ồ không..."
"Peashooter* của mình"
" NÀ NÍ, TẠI SAO MẶT TRỜI LẠI CHẬM NHƯ VẬY????" 
(Eipw: đang chơi Plants vs Zombies ấy)
━━━━━━━━━━━━━━━

"Hm, tôi đoán cậu sẽ ở lại với bọn tôi ở đây. Không rộng nhưng có thể ở được," Atsushi dừng lại ở một cánh cửa, cụ thể ở một toà nhà như một căn hộ nhỏ

Nhìn vào nó, Y/n biết rằng nó sẽ thoải mái bằng cách nào đó, cô không bận tâm chỗ ở miễn là cho cô ấy ngủ là được rồi.

"Mình cảm thấy căn phòng này ấm cúng hơn nhà của mình, " Y/n lẩm bẩm khi cô bước vào phòng, một căn hộ nhỏ với một tấm nệm trải giường gần tủ, bếp, phòng tắm và một chiếc tivi dường như đã lỗi thời. 

"Huh?" 

Atsushi hỏi

"Nơi này, nó tốt hơn những gì gia đình tôi có," cô trả lời, thấy mình ngồi xuống sàn gần tấm nệm Futon

"Em hy vọng chị thấy mình thoải mái ở đây, Y/n -san," Kyoka lẩm bẩm và cô mở tủ để lộ một tấm nệm trải giường ở phần thấp nhất trong khi phần trên cùng có một tấm nệm gấp lại

Với Kyoka đang chuẩn bị chiếc giường tạm cho Y/n, cô đặt đồ trong túi của mình xuống sàn , làm gọn gàng hết mức có thể, không muốn phản cảm với hai cuốn vở của mình

Tám cuốn note , bộ sạc điện thoại, hộp cơm, chai nước, hộp bút , ví tiền, mấy viên kẹo và chiếc áo khoác mà cô mang theo hôm đó. Nhìn qua ví, cô may mắn tìm thấy cho mình một số tiền hợp lý trong đó...và một ít giấy gói kẹo mà cô không buồn ném ra

"Chữ chị viết rất đẹp, (y / n) -san, mặc dù em không hiểu tiếng Anh nhiều lắm, "

Kyoka khen ngợi khi mắt lướt qua cuốn sổ tiếng Anh của Y/n, tay cô vuốt nhẹ từng trang vì một lý do kỳ quặc nào đó

"Cảm ơn em, nhưng chị không thực sự nghĩ chúng hay như vậy , chị đoán là tầm thường, " Y/n trả lời khi cô ấy trả lại tất cả mọi thứ trong cặp của mình

"Trường học có vui không? " 

Chàng trai tóc bạch kim biến mất trong vài phút, hỏi khi lấy một quyển vở của cô, nói cụ thể về toán học

"Không hẳn, tôi nghĩ thật tuyệt vì tôi có bạn bè, nhưng nếu họ không có ở đó, tôi không cảm thấy như vậy. Giáo viên liên tục ném tài liệu vào đầu bọn tôi thậm chí không mất một phút để hỏi bọn tôi có hiểu gì không, họ còn bắt bọn tôi làm bài tập về nhà, dự án, báo cáo và thậm chí cả hoạt động nhóm và tất cả họ đều mong bọn tôi làm cái đó sau giờ học,  nhưng tôi đoán là một số tác phẩm rất hay, "cô giải thích, đôi mắt phản ánh nỗi buồn, sự thất vọng và tức giận đồng thời

"Điều đó thật khó, nhưng tôi đoán cuối cùng thì một số tác phẩm của cậu cũng xứng đáng đúng không? " 

Chàng trai tóc trắng hỏi khi đưa lại cuốn sổ cho cô "Tôi đoán là vậy..." Y/n lầm bầm, mở điện thoại ra xem giờ, cô đói bụng rồi

"Bữa tối đã sẵn sàng." 

Cô gái trẻ vừa nói vừa đứng ở ngưỡng cửa vào nhà bếp

━━━━━━━━━━━━━━━
Y/n nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đầy sao, cô luôn thích bầu trời cho dù đó là sáng hay tối, có điều gì đó khiến cô thấy mê hoặc.

Thở dài, cô nhắm mắt lại để tập trung. Cô cần biết làm thế nào mà cô đột nhiên bị xuyên không đến một chiều không gian khác

Sau một cuộc trò chuyện ngắn với Ranpo, thám tử quyết định hỏi cô những câu hỏi của anh vào ngày hôm sau vì anh không muốn làm cô choáng ngợp.  Từ những gì cô nghe được từ hai người đang ngủ ngon lành bên trong căn hộ, hầu hết các cơ quan thám tử vũ trang đều có năng lực, họ nói với cô rằng đó không phải là chuyện lạ nhưng cũng không phải là chuyện thường nếu thứ như nó tồn tại trong thế giới của cô, nó sẽ được cả thế giới biết đến, ngay cả khi chủ nhân im lặng về nó, sẽ luôn có cách để nó được lan truyền.

Tốt, ít nhất cô đã được an toàn trước các nhà khoa học. Cố gắng sử dụng cô như một đối tượng thí nghiệm

Nhưng rồi một lần nữa, cha mẹ cô có thể sẽ lo lắng về sự biến mất của cô ấy trong khi bạn bè của cô cũng vậy. 

'tại sao lại là tôi mà không phải ai khác chứ?'
(Eipw:tại vì chị là nv 9=))
=============================
Peashooter:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro