Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Au... Có nhất thiết là phải ở đây không?"

Hai bóng người đan xen vào nhau trong góc hành lang không có ánh sáng, Jeong Jihoon hơi nghiêng người, che khuất hoàn toàn bóng dáng của Han Wangho. Hắn cầm cây dùi cui ở trong tay, cong chân lên đẩy Han Wangho sát vào tường, từ tốn ra hiệu rằng tí nữa thứ đồ phòng vệ này sẽ có tác dụng.

"Nhưng em thực sự rất không thoải mái."

Jeong Jihoon nắm lấy bàn tay đang chặn trước ngực mình của Han Wangho, sau đó đặt nó lên trên mặt. Tuy rằng giờ khắc này hắn đang mếu máo như muốn làm nũng, nhưng trong giọng nói ngược lại không hề có ý muốn xin ý kiến của Han Wangho.

Han Wangho thấy không thể làm gì được đành phải chủ động quay đầu đi, khoe ra cần cổ mỏng manh và trắng mịn. Jeong Jihoon cúi đầu cọ xuống phần da thịt lộ ra bên ngoài của Han Wangho, hệt như một chú mèo con đang lấy lòng chủ. Hắn chậm rãi kéo cổ áo của anh xuống, hơi thở nóng hổi phả vào xương quai xanh khiến Han Wangho không nhịn được mà rùng mình.

Cuối cùng, hắn lựa chọn cắn xuống bờ vai mảnh mai vốn luôn được che đậy bên dưới những lớp áo. Bàn tay Han Wangho vốn đang đặt ở một bên khuôn mặt Jeong Jihoon cũng thuận thế ngoan ngoãn chuyển sang ôm cổ hắn.

Thực ra Jeong Jihoon vẫn nhớ rõ được một số chuyện, chỉ là hắn không thích nhớ lại chúng. Dù sao hắn cũng chỉ xem Han Wangho là một người đồng hành, một người có thể xoa dịu hắn trong những lúc hắn thèm khát được cắn thứ gì đó. Vậy nên đương nhiên hắn sẽ không có ý định phát triển mối quan hệ này biến trở nên phức tạp hơn.

Jeong Jihoon không muốn chịu trách nhiệm, trùng hợp thay Han Wangho cũng không cần hắn phải làm thế.

Hắn có thể nhớ rõ những xúc cảm khi được chạm vào những ngón tay trắng nõn và mềm mại, thật giống như chạm vào những cành lau hay những chiếc mầm non; rồi là giọng nói nghe như đe dọa, thực chất lại là đang muốn phát ra thông điệp thỏa hiệp; còn những hành động của ban đầu vốn là muốn giúp hắn xoa dịu sau lại không thể kiềm chế tạo ra những vết cào. Ngoài ra còn có những âm thanh, những hơi thở hổn hển nhưng bị kìm nén của Han Wangho...

Jeong Jihoon sẽ không lãng phí thời gian tìm cách giúp anh giảm đau. Ngược lại, hắn luôn thích bắt được những khoảnh khắc Han Wangho không chú ý để cắn mạnh vào vết thương vốn đã hơi sưng lên của anh. Như vậy sẽ có thể giúp hắn tận hưởng được sự thay đổi đột ngột trong những nhịp thở của Han Wangho.

Giống như con thú đang ngậm con mồi ở trong khoang miệng, nó hài lòng với việc quan sát máu chảy từ cổ họng mong manh của con mồi cứ chảy chậm dần, chậm dần, rồi ngừng lại.

Nhưng Jeong Jihoon chưa bao giờ có ham muốn giết Han Wangho, chính sức nặng từ dùi cui trong tay cũng đang âm thầm nhắc nhở hắn điều đó. Jeong Jihoon muốn bảo vệ Han Wangho. Hắn không sẵn lòng chia sẻ Han Wangho với bất kỳ ai, cho dù là chỉ chút thèm muốn, mơ ước nhỏ nhoi cũng không được.

Làn da nóng bỏng dần cũng từ từ lạnh dần, Han Wangho rút bàn tay đang đặt trên cổ và gáy Jeong Jihoon ra, đẩy hắn đi muốn tạo ra khoảng cách. Anh rất không hài lòng với hành động liếm láp nhẹ nhàng sau khi cắn anh của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon ngoan ngoãn ngẩng đầu dựa vào trán Han Wangho, tông giọng đè xuống thật thấp:"Chúng ta sẽ quay lại chứ?"

"Quay lại, nhất định phải quay lại."

Đây là lối vào phòng tập, may mắn là đã muộn nên không có ai, nhưng Han Wangho vẫn không muốn bị nhân viên công tác đi qua vô tình nhìn thấy, dù sao Jeong Jihoon còn đang cầm dùi cui đứng ở bên cạnh.

"Em sẽ dùng đến nó sao?"

Han Wangho chỉnh lại cổ áo, tiện hỏi vu vơ. Anh bước nhanh ra khỏi bóng tối rồi nhấn nút của thang máy.

"Cái này có gì khó đâu?"

Jeong Jihoon uể oải đi ở phía sau Han Wangho, trong tay cầm theo hai cái dùi cui đen thật dài. Hắn làm vậy là để đề phòng sasaeng fan đã quấy rối Han Wangho. Thật nực cười khi trong ngành của họ cũng có một nhóm fan như vậy.

Jeong Jihoon cụp mắt xuống, thản nhiên nhìn người ở trước mặt. Han Wangho có mái tóc đen và mượt, phần tóc mái khiến anh trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Đuôi mắt cún con cụp xuống rất được người ta yêu thích. Còn có đôi môi hình trái tim vừa mới bị chủ nhân dày vò, lúc nào cũng đỏ hồng hào và căng mọng.

Quả thực là kiểu khiến người ta muốn bắt nạt.

Thang máy mở ra với một tiếng bíp, không ngờ rằng bên trong lại có người. Lee Sanghyuk - người cũng vừa mới train xong, đang tựa lưng vào tường thang máy, cúi đầu nhìn điện thoại di động. Han Wangho siết chặt cổ áo như muốn che chắn, sau đó nói xin chào.

"Anh Sanghyuk"

Jeong Jihoon đi theo sau cũng nhanh chóng chào hỏi một câu.

Lee Sanghyuk ngẩng đầu đáp lại, hơi bất ngờ vì muộn như vậy vẫn gặp được các tuyển thủ nhà bên. Anh liếc nhìn chiếc dùi cui trong tay Jeong Jihoon, sau đó bối rối liếc nhìn hai người họ từ trên xuống dưới một lượt.

"Đây là gì vậy?"

Han Wangho trước tiên cau mày với Jeong Jihoon, sau đó mới quay lại bịa ra một lí do thoái thác để giải thích. Anh rất là không muốn, thậm chí còn hơi sợ Jeong Jihoon sẽ mở miệng.

Jeong Jihoon quay mặt sang một bên, yên lặng nhếch mép. Không biết từ bao giờ hắn đã phát hiện ra một sự thật rằng trước mặt các anh, Han Wangho thực chất rất không muốn được chăm sóc và coi như đứa em nhỏ. Giống như đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch, lúc nào cũng muốn tỏ ra mạnh mẽ vì không muốn làm các anh lo lắng.

Jeong Jihoon không bao giờ coi Han Wangho như là em trai, đáng tiếc hắn cũng không đối đãi với Han Wangho như một người anh lớn. Hắn đặc biệt rất thích tự do, hắn thích tự tách biệt bản thân hắn với mọi người.

Lee Sanghyuk dặn dò bọn họ vài câu về việc phải chú ý đến chênh lệch nhiệt độ trong nhà và ngoài trời, anh còn nhắc nhở rằng sức khỏe của Han Wangho vẫn luôn không tốt, nếu không chú ý thì hai ngày nữa Bae Junsik tới chơi sẽ lại bị bệnh rồi không thể tham dự.

Người gây ra "bệnh tật" cho Han Wangho đang khoanh tay đứng bên cạnh xem cuộc vui.

Khi thang máy đến tầng dưới cùng, Lee Sanghyuk có việc gấp đành xua tay rời đi trước. Bóng dáng của anh vừa biến mất ở góc đường thì Han Wangho liền đi chậm lại. Quả nhiên sau đó liền đụng phải một cánh tay rắn chắc.

"A... Buồn ngủ quá đi, Jihoonie~"

Anh ngáp dài rồi bước nhanh về phía trước, đôi mắt dán chặt vào hình bóng in trên mặt đất của cả hai. Jeong Jihoon vẫn nắm chặt dùi cui ở trong tay, giữ khoảng cách không xa không gần. Cho dù Han Wangho nói anh buồn ngủ cũng vẫn giữ nguyên tốc độ.

Họ không sống cùng nhau nên sẽ phải tách ra khi đến hành lang tầng trên. Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào phần gáy có đuôi tóc dài của Han Wangho, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.

Không đủ.

Không đủ.

Răng hổ của hắn lại bắt đầu ngứa không chịu nổi.

Đói quá, vẫn đói quá. Cơn đói không bao giờ được lấp đầy sẽ lại vỡ òa khi người đó xuất hiện trong tầm mắt.

Bản chất con người luôn tồn tại lòng tham. Giống như hắn luôn muốn độc chiếm những thứ không thuộc về mình, còn Han Wangho thì sao? Anh có từng nghĩ như vậy không?

Có nhiều lúc hắn rất muốn thử xé toạc lồng ngực của người này ra, xem thử bên trong có thực sự tồn tại một trái tim nóng bỏng đang đập? Hay lại có lúc hắn chỉ đơn giản muốn được cắn xuống miệng nhỏ đỏ hồng ấy, chậm rãi nếm lấy mật ngọt từ người này.

Sự thật là Jeong Jihoon không biết họ đã từng hôn nhau bao giờ chưa.

Ít nhất khi cả hai vẫn còn tỉnh táo thì câu trả lời là không có.

Nếu một trong hai có được ký ức về đêm đó, may ra câu hỏi của Jeong Jihoon mới có câu trả lời.

Han Wangho mở khóa cửa, tiếp đó quay lại đối diện với Jeong Jihoon. Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống mi mắt anh, phác họa ra một bóng hình.

Jeong Jihoon đã đi qua phòng hắn và đi theo Han Wangho đến cuối hành lang, sau cùng dừng lại một bước trước cửa phòng đơn.

Không ai nói gì vì thế đèn trong hành lang đã sớm tắt.

Hai người trong bóng tối không ai chạm vào ai, nhưng hình bóng của họ trong đêm tối đã sớm hòa lại thành một. Sau một hồi giằng co, Han Wangho vẫn là người nhượng bộ trước. Anh lặng lẽ mở cửa cho người kia đi vào.

"Anh và Lee Sanghyuk quen biết nhau thật lâu ha."

Lời nói không có bắt đầu cũng không có kết thúc, ngay cả Jeong Jihoon cũng không biết mình muốn nhận được câu trả lời gì. Và tại sao mình lại phát điên như vậy.

Như vậy là vượt quá giới hạn.

Hắn tự chán ghét chính mình, nhưng lại không nhịn được hưng phấn muốn biết phản ứng của Han Wangho. Han Wangho không nói gì, anh chỉ kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại quay lưng đi, châm một điếu thuốc. Vẫn là bao thuốc lần trước.

Lại như thế.

Điếu thuốc cháy chậm giữa các ngón tay của Han Wangho, tia lửa trên đầu thuốc chính là nguồn sáng duy nhất ở trong căn phòng. Ánh lửa từ từ di chuyển đến môi anh, chiếu sáng lên sườn mặt sắc sảo. Trong thoáng chốc Jeong Jihoon còn tưởng mình được thấy hình ảnh thiêng liêng của Đức Mẹ dưới một lớp lụa.

Han Wangho chợt ngừng lại một chút, điếu thuốc hờ hững đặt ở trên môi. Anh tiến tới thổi hết làn khói cuộn ở trong phổi vào mặt Jeong Jihoon, một tay còn lại dịu dàng vỗ vào ngực trái của hắn. Mỹ nhân khẽ nhướng mày, dù miệng và mắt không tồn tại một tia ý cười nhưng khi hợp lại trên khuôn mặt lại tạo nên một một nụ cười bí ẩn:

"Bậy giờ, hiện tại, anh đang ở đây."

Những ngón tay của anh đặt trên logo của đội tuyển, xuyên qua lớp vải áo chính là trái tim của Jeong Jihoon.

Người ở bên anh bây giờ là em.

Nhưng điều này chẳng thể giúp Jeong Jihoon cảm thấy được an ủi, Jeong Jihoon chán ghét bộ dạng hiện tại của mình. Dục vọng muốn được cắn xé và cơn giận bất ngờ xuất hiện không rõ nguyên nhân giờ đây đang bò tới lui khắp các mạch máu trong cơ thể hắn. Giống như thứ chảy trong máu không còn là máu nữa. Mỗi tế bào hồng cầu đều đang chịu sự điều khiển của thế lực kỳ bí, vận chuyển theo dục vọng sục sôi đi tới khắp nơi trên cơ thể người, thôi thúc ý niệm muốn cắn xé mọi thứ cho đến chỉ còn những mảnh vụn nhỏ. Hắn biết mình đang dần mất kiểm soát, còn con thú đang bị trói bên trong hắn thì đang dần chiếm được thế thượng phong.

Mà cọng rơm cuối cùng vẫn luôn là tâm điểm của cuộc xung đột trong hắn.

Han Wangho chống tay ngồi xuống giường, thuận tiện ấn nút bật đèn ngủ. Cổ áo lỏng lẻo theo chuyển động của anh làm lộ ra một vùng da lớn đã đỏ ửng. Han Wangho liếc mắt về phía người em cao lớn, lông mày và mắt hắn hiện giờ nhợt nhạt như còn đọng tàn tuyết.

"Nếu em đang không thoải mái thì tới cắn anh đi."

Lại là ánh mắt đó.

Jeong Jihoon rất ghét đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ của Han Wangho, hắn ghét đôi mắt lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng nhưng thực chất chỉ để che giấu những giả dối, và lừa gạt trong suy nghĩ chủ nhân nó. Tựa như Han Wangho bao giờ cũng nắm rõ tất thảy, rằng là anh có thể dễ dàng nhìn thấu hết mọi suy nghĩ đen tối của Jeong Jihoon, bao gồm cả dục vọng mà hắn đã cố tình che giấu xuống phần sâu nhất - nơi có tiếng gầm thét gần như vô vọng của dã thú mắc kẹt ở trong cơ thể.

Nhưng anh vẫn giả vờ thăm dò.

Tóm lại là lúc đó Jeong Jihoon vẫn còn rất đề phòng anh. Han Wangho lúc đó thì vẫn để tóc ngắn xoăn xoăn, khoe ra chiếc cổ trắng thật xinh đẹp.

Con thú bị mắc kẹt trong cơ thể hắn lúc này đã bắt đầu tỉnh dậy, cơn đói lan rộng mạnh mẽ như hạt giống bắt đầu nảy mầm.

Thật muốn cắn răng vào gân xanh, vào mạch máu của người kia – cái người lúc nào cũng thích tỏ ra hờ hững, lạnh nhạt. Thực muốn nhìn thấy những xúc động thành thật nhất của Han Wangho.

Jeong Jihoon xác định dòng cảm xúc này là hiện tượng tâm lý "cắm chốt" của hắn.

Kể từ lần đầu gặp mặt, hắn gần như luôn có thể đạt được những điều mình muốn bằng cách sử dụng những mánh khóe. Han Wangho chẳng bao giờ từ chối hắn. Anh luôn bình tĩnh đáp lại bằng ánh mắt như thể đã nhìn thấu hết tất cả, song vẫn đồng ý, cứ hết lần này đến lần khác thuận theo những yêu cầu nực cười kia.

Jeong Jihoon đột nhiên cảm thấy chán ghét cái vỏ bọc của người trưởng thành. Rõ ràng Han Wangho biết hết nhưng vẫn luôn thích hùa theo để lừa hắn. Thật muốn xé bỏ lớp da ngụy trang của anh. Giống như lột vỏ của trái cây vậy, đều là vì muốn khi cho vào miệng có thể tận hưởng hương vị ngọt ngào, thoải mái hơn.

Những suy nghĩ hỗn loạn khiến Jeong Jihoon trở nên bồn chồn, nhưng lời nói và hành vi thì dần dà lại trở nên thành thật: Đơn giản là ở góc không ai chú ý siết chặt bờ vai của đối phương; ngay cả ở trước mặt nhiều người cũng không ngại thể thể hiện sự chiếm hữu một cách trực diện:

"Đang livestream anh lại đi nói chuyện với ai vậy?"

Thỉnh thoảng Han Wangho không nhịn được cũng sẽ phàn nàn sao hắn đáng sợ thế, giọng về sau của anh còn hơi run.

Dục vọng và cơn đói hành hạ hắn như một lữ khách ở trên sa mạc, mãi mãi không được thỏa mãn nếu như không được cấp nước.

Thế là hắn lại một lần nữa nhận ra Han Wangho vốn là một con hổ tự ý muốn tiến vào bẫy. Nó có hàm răng và những móng vuốt sắc bén, nếu muốn thì tùy lúc có thể cắn đứt dây thoải mái rời đi.

Nidalee khôn ngoan lặng lẽ nhìn lại một lượt trước khi bỏ đi, cô chưa từng ngừng quan sát tất cả hành động của người thợ săn luôn cố ẩn mình trong sương tối.

Jeong Jihoon bảo Han Wangho ngồi quỳ xuống bên cạnh hắn, bản thân thì chậm rãi tựa cằm vào hõm cổ anh. Hơi thở của Han Wangho trở nên nhẹ đi vì cơn đau, ngược lại giống như một hành động nịnh nọt dẫu muộn màng.

Khoảng cách quá gần, thậm chí vượt quá giới hạn mơ hồ. Nếu chỉ đơn giản là vì muốn giúp Jeong Jihoon chữa bệnh thì tư thế này sẽ rất lúng túng và không tiện di chuyển. Nhưng nó lại đủ gợi tình. Đủ gợi tình để khiến Jeong Jihoon phải mất hai giây lâng lâng. Sau đó mới muộn màng tự hỏi liệu có phải ánh trăng đêm nay đã rơi rụng xuống mi mắt của người đẹp.

Cơn say khiến Jeong Jihoon chẳng kịp nhận ra thứ ở trong đôi mắt ấy là nước mắt. Đến tận lúc bị nước mắt rơi vào người, hắn vẫn tưởng đó là vì mưa. Jeong Jihoon dựa sát vào cổ Han Wangho, cứ như là một chú mèo cưng vô hại. Răng nanh sắc nhọn của hắn lại thong thả dạo quanh một vòng quanh động mạch chủ của Wangho. Khi nhận ra anh rõ ràng đã căng thẳng đến cứng đờ nhưng vẫn cố thả lỏng, khi bị cắn bất ngờ thì đau đến nghiến chặt răng, Jeong Jihoon cảm thấy hơi buồn cười.

Giống như việc dù bạn đã đeo vòng bảo hộ cho một con chó dữ thì nó cũng sẽ không bao giờ có thể xua tan nỗi sợ hãi của người qua đường, Han Wangho dù có trải qua bao nhiêu lần thì vẫn luôn thấy sợ hãi trong khoảnh khắc cơn đau ập đến.

Tựa như một trái cam mọng nước và ngọt dịu, nước cam trào ra ở trong khoang miệng tỏa ra mùi hương khiến người ăn ngây ngất.

Cuối cùng, hắn vẫn tránh vị trí nguy hiểm, thay vào đó cắn vào phần thịt nối giữa vai và cổ của đối phương. Những chiếc răng hổ sắc nhọn xuyên qua da thịt xuyên sâu vào các mô và kinh mạch. Dòng máu nóng hổi chảy vào miệng như một loại thuốc giải kỳ diệu có tác dụng cực mạnh và cực nhanh. Dù rằng không thể chữa được căn nguyên gốc rễ, vẫn giống như ma túy ngay lập tức có thể làm tê liệt những dây thần kinh căng chặt bên trong Jeong Jihoon.

Tiếng rên rỉ nghẹn ngào của Han Wangho do vết cắn tàn nhẫn càng khiến Jeong Jihoon cảm thấy thỏa mãn. Thậm chí hắn còn không rảnh để che đậy cảm giác thoải mái này, dù không biết nó từ đâu ra. Jeong Jihoon hiện tại chỉ làm theo bản năng vừa mờ mịt vừa bồn chồn dùng đầu lưỡi liếm láp mảnh da nhỏ để hoàn thành động tác "cắm chốt" theo trí nhớ cơ thể của hắn.

Nỗi ám ảnh "cắm chốt" bằng miệng vốn chưa bao giờ được thỏa mãn từ thời thơ ấu nay lại càng trở nên điên cuồng và tàn bạo. Hòa lẫn trong đó còn có ham muốn được xâm chiếm, muốn cuộn chặt hai người vào với nhau.

Jeong Jihoon cắm răng vào sâu hơn, giống như muốn xé nát mảnh da thịt ở trong miệng, hơi thở của Han Wangho run rẩy, ngón tay cong lại nhưng không phản kháng.

Jeong Jihoon liếc nhìn đôi tai đỏ ửng của đối phương, máu ở trong miệng dường như càng trở nên nóng bỏng, muốn đốt cháy xuyên qua cả niêm mạc. Máu nóng chưa kịp đọng lại ở trong miệng thì ở chỗ vết thương lại tiếp tục chảy ra, chúng nhỏ giọt xuống phần hốc xương đòn, sau đó trượt xuống, chậm chạp biến mất sau lớp quần áo của Han Wangho.

Không đủ.

Không đủ.

Còn lâu mới đủ.

Qua lớp vải áo Jeong Jihoon lại tiếp tục cắn vào phần vai của Han Wangho, hắn như cố ý lại giống như vô tình ấn vào vết thương của anh - giống như một con mèo nhỏ có thói quen ăn uống xấu, tham lam liếm sữa ở trên đĩa đến ướt sũng từ khóe miệng, lông và móng chân.

Vết thương chưa kịp khép miệng đã tiếp tục bị hành hạ, máu từ nơi đó lại bắt đầu rỉ ra, sau cùng biến mất dưới sắc đen của bộ đồng phục, chỉ để lại một màu sẫm tối mờ mờ.

"...Thế là đủ rồi."

Jeong Jihoon âu yếm hôn lên vết thương do chính mình gây ra, sau đó mới từ từ ngẩng đầu. Đôi mắt hắn to tròn, trong sáng như mèo con, vừa đáng yêu vừa vô hại. Nhưng những vết thương do hắn gây ra thì không ngọt ngào như thế, da thịt lộ ra của Han Wangho vẫn còn sờ sờ những vết rách nhuốm đầy máu tươi. Jeong Jihoon cẩn thận liếm liếm vết thương cho anh, dù sao thì Han Wangho cũng luôn chiều theo ý hắn. Nhưng anh vẫn sẽ đau đến khẽ run người, cổ họng ấm ức thoát ra một tiếng rên rỉ.

"Cảm ơn khoản đãi của anh nha, anh Wangho"

Chỉ có những lúc thế này Jeong Jihoon mới chịu gọi Han Wangho một tiếng "anh", ngày thường hắn rất hưởng thụ việc đặt cho anh đủ các loại biệt hiệu, chẳng hạn như "Wangssi" - cách gọi riêng của một mình hắn.

Quái thú trong cơ thể sau khi ăn no thì hài lòng lim dim định chợp mắt, dù nó đã trở nên lớn mạnh nhờ được nuôi dưỡng từ máu thịt, nhưng trong lòng vẫn còn tham lang muốn tính xem trong lần xâm lăng tiếp theo nó phải bành trướng ra sao, rồi thì lúc ấy đối phương sẽ lại nhượng bộ thêm cho nó tới nhường nào...

Han Wangho liếc xéo hắn một cái, nhưng trong ánh mắt ấy không có ác ý. Ẩn ý ở sâu trong mắt anh khiến Jeong Jihoon lập tức rùng mình vì kích động, phản ứng nhạy bén của kẻ đi săn đã réo lên hồi chuông cảnh báo cho đại não. Hình như Han Wangho không có ý trách hắn vì đã làm đau anh, hình như anh đang trách hắn vì cứ hết lần này đến lần khác chỉ biết dậm chân tại chỗ.

Jeong Jihoon không phải khúc gỗ không có cảm xúc, lúc này hắn mới chợt thấy biết ơn phạm vi chiếu sáng hạn chế của đèn ngủ, nó quả thực đã giúp hắn một phen, cụ thể là giúp hắn che giấu phần không thể kiềm chế đã đứng lên bên dưới đũng quần.

Hmm... Đêm nay để đảm bảo bạn cùng phòng không bị tỉnh ngủ, có lẽ hắn sẽ phải ở ngoài hành lang thêm một lúc, Jeong Jihoon nghĩ nghĩ.

- END -

Lời của tác giả:

Câu chuyện này còn có tên gọi khác là "Wangho đại tiểu thư muốn tôi chủ động tỏ tình"

*Trẻ sơ sinh khi phải tách khỏi mẹ sẽ gào khóc theo bản năng, muốn cắn bất cứ thứ gì như cách thức trút ra những lo âu và tức giận. Nếu không được nhận đủ tình yêu thương, những đứa trẻ mang tâm lý "cắm chốt" (oral fixation) sau này lớn lên sẽ gặp khó khăn trong việc yêu thương người khác. Để đạt được mục đích, chúng thường sẽ dùng phương thức giống như đi săn mồi. Mà chính vì loại tâm lý này nên quá trình trưởng thành trong nội tâm những đứa trẻ ấy chưa thể hoàn toàn được hoàn thiện, chúng thường sẽ thể hiện cảm xúc dựa vào hình thức "cắn".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro