12 - Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau.

“Bộp–” Một tập tài liệu bị ném mạnh xuống đất.

“Đây là báo cáo cái quái gì? Có thật các cô đã làm việc ở công ty vài năm không vậy? Cái thứ rác rưởi như thế này cũng dám giao cho tôi?” Cơn giận của người đàn ông đang nói chợt bùng lên rồi biến mất, trong nháy mắt khôi phục tâm tình lạnh lùng thường ngày.

“Vâng, Giám đốc, tôi sẽ sửa ngay lập tức.” Thư ký sợ hãi, run rẩy  nhặt tài liệu rơi tán loạn trên mặt đất.

Bên trong phòng, sắc mặt bực bội của người đàn ông hoàn mỹ không có lấy một tia cảm súc, cúi đầu lật lật và tiếp tục duyệt những báo cáo khác, chẳng thèm bỏ vào tai những lời của thư ký.

Trước khi nữ thư ký trẻ tuổi rời khỏi phòng làm việc, ánh mắt còn ngưỡng mộ còn dắn chặt vào người đàn ông đang tập trung làm việc.

“Soo Young, Giám đốc lại nổi giận rồi?” Những người khác vỗ vai an ủi nữ thư ký đang có chút chán nản.

“Vợ của giám đốc qua đời cũng đã một năm, tính tình của giám đốc cũng trở nên khó nắm bắt.”

“Trước khi chưa kết hôn giám đốc luôn dịu dàng, rất ít mắng chửi người khác, nhất là phụ nữ. Mặc dù sở khanh, nhưng là một người rất hấp dẫn.”

“Cậu lại mê mẩn rồi, nước miếng chảy xuống rồi kìa.”

“Tớ ngược lại cảm thấy sau khi kết hôn tổng tài càng có sức hút, các cậu không cảm thấy anh ấy trở nên trầm tính, chín chắn hơn sao? Hơn nữa ánh mắt luôn toát ra vẻ buồn buồn, nhìn cũng làm người ta thấy đau lòng.”

“Đúng vậy…”

Mọi người cô nói một tiếng tôi trả lời một câu, có vẻ ồn ào.

Seung Hyun cho tay vào túi quần, thân thể hoàn hảo tựa vào cửa, mặt không cảm xúc nghe người ta bàn luận về mình.

Một đám ngu ngốc nhàm chán, là ý nghĩ của hắn lúc này.

Nhưng hắn vẫn chưa lên tiếng, dường như là chờ người khác phát giác ra sự tồn tại của mình.

“Body của tổng giám đốc nhìn còn đẹp hơn dân người mẫu…”

“Đúng đó, nếu như có thể làm người tình một đêm của anh ấy, tớ chết cũng nhắm mắt.” Một thư ký say mê nói.

“Trước kia có lẽ không thành vấn đề, nhưng sau khi tổng giám đốc kết hôn đã thay đổi rất nhiều.”

“Tiếc quá…”

“Ah…” Cuối cùng cũng có người phát hiện ra Seung Hyun.

“Đằng sau, giám…giám đốc ở phía sau.”

Ánh mắt Seung Hyun quét qua các cô một lượt, lạnh lùng, nhẹ nhàng không một tiếng động đi đến trước mặt các cô.

“Cô, cô, cô, còn có cô…” Hắn chỉ chỉ những người vừa mới tham gia cuộc nói chuyện, “Ngày mai khỏi phải đến làm, bởi vì các cô hiện tại..” Hắn ngừng lại một chút, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mê người, “Đã bị tôi sa thải.”

Rồi mới xoay người rời đi, mới được vài bước, Seung Hyun ngoảnh đầu lại.

Những người vừa bị đuổi việc đang hi vọng giám đốc chỉ đang nói giỡn.

“Còn có, quên nói cho các cô biết,” Hắn khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng bổ sung một câu,
“Các cô ngay cả việc làm ấm giường cho tôi cũng không đủ tư cách đâu. Ở đây không phải là chỗ để các cô nằm mơ.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông có điểm hấp dẫn, nhưng không hề dễ chịu.

Đi thang máy tới bãi đậu xe, Seung Hyun khom người ngồi vào chiếc xe đua mui trần màu đỏ.

Gần đây tâm tình của hắn vô cùng tồi tệ, mà không hiểu vì nguyên nhân gì.

Nếu như nói hắn lâu lắm rồi không phát tiết, vậy thì có thể đi tìm tình nhân, nhưng đối với chuyện này, hắn hiện tại luôn luôn không dậy nổi hứng thú.

Hơn nữa cha mẹ cùng cha vợ của hắn không biết vì sao mà lúc nào cũng giục hắn tái hôn.

Nếu như là bởi vì hối lỗi nên hi vọng hắn tái hôn, vậy thì khỏi cần.

Hắn không muốn có thêm một người xa lạ làm rối loạn cuộc sống hiện tại của mình.

Seung Hyun đột nhiên tăng tốc, xe đua màu đỏ như một mũi tên xé gió điên cuồng lao trên đường.

.

.

“Mama, ăn McDonald’s.”

“Mama, McDonald’s.” Đứa bé liên tục mở miệng làm nũng.

“Bé con, thật ngốc quá đi.” Krystal vuốt vuốt bím tóc mềm mại, rồi ôm lấy bé, “Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn McDonald’s.”

“Ye ye~, ăn McDonald’s, ăn McDonald’s.” Đứa trẻ phát ra tiếng cười khanh khách.

Ngồi ở bên cạnh Ronald McDonald ( là một chú hề được sử dụng làm linh vật chính cho chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh McDonald), Krystal uể oải nhìn xe cộ cùng dòng người đang qua lại trên đường. Bé con bên cạnh, bàn tay mũm mĩm cầm một cây kem , vui vẻ vươn đầu lưỡi liếm liếm que kem.

Krystal nhẹ giọng than thở, trẻ nhỏ thật là tốt, cứ vô tư hồn nhiên như vậy, sẽ không biết đến cái gì gọi là phiền não.

Krystal nhàm chán ngẩng đầu, ánh mặt trời chói lòa khiến cô nheo mắt lại, bầu trời xanh biếc không một gợn mây. Nhưng giờ mặt trời trên đỉnh đầu nên vẫn có cảm giác nóng nực giống như mùa hè.

Nếu như không phải là bé con này nói muốn đi cùng với cô tớí Ronald McDonald, cô mới không rảnh đến mức đi ra ngoài phơi nắng. Con quỷ nhỏ này thực sự là làm được nhiều ‘chuyện tốt’ quá mà.

Nhìn đồng hồ, cũng đến lúc nên về , đi ra ngoài dạo cũng đã được một khoảng thời gian rồi.

“Bé con, đã ăn xong chưa?” Krystal vui vẻ kéo kéo lỗ tai đứa nhỏ.

“Đau….đau….không…kéo kéo….Liếm liếm….ăn ngon ngon.”

“Đau, không kéo nữa, phải không? Kem ăn rất ngon, đúng không?” Krystal nói lại một lần giọng nói bập bẹ của trẻ con.

Bé còn dùng sức gật gật đầu, rồi tiếp tục vươn đầu lưỡi ra liếm kem.

“Bé con, sao con lại ngốc nghếch như vậy hả, uổng công mẹ con là một bác sĩ, không di truyền được chút gen trội nào hết.” Cô vừa âu yếm xoa xoa đầu đứa bé vừa lẩm bẩm nói một mình. “Bé con, con đã ba tuổi, sao ngay cả nói cũng chưa rõ. Mọi người cũng thường nhầm lẫn, không phải l là chậm phát triển đấy chứ?”

“Mama, không không.” Bé con xòe hai bàn tay nhỏ xinh ra, đôi mắt to tròn mở lớn, dáng vẻ thoạt nhìn rất vô tội.

Krystal trợn mắt, cảm giác như không còn đường chọn lựa.

Mặc dù đứa bé này rất đáng yêu, nhưng cô cầu mong nó đừng bị chậm phát triển là tốt rồi.

“Con ăn xong rồi, thì tất nhiên không còn nữa.” Cô nhẫn nại giải thích, mặc dù không chắc là bé con nghe có hiểu không nữa.

“Mama, ăn ăn, ăn ăn.” Đứa bé theo quán tính đem đầu ngón tay ngậm vào trong miệng.

“Ăn nhiều kem sẽ bị sâu răng, hơn nữa tay không được bỏ vào trong miệng, mất vệ sinh lắm.” Cô vừa nói vừa kéo tay bé ra khỏi miệng.

“Ăn ăn, ăn ăn…hu ~…” Đôi mắt tròn xoe lấp lánh bắt đầu ầng ậng nước.

Krystal ngẩn người, nói nhiều như vậy cũng bằng thừa, bé con này nghe cũng không hiểu.

“Con quỷ nhỏ à, ngoan, đừng khóc, lại đi mua là được mà.” Cô bó tay đầu hàng.

“Ô…” Bé con nghe được câu nói này liền nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn đang trong thời kỳ phát triển.

“Mẹ con nói con là một đứa nhỏ ngốc nghếch, cô thấy con cũng rất tinh ranh, nói không chừng là đang giả bộ ngốc thui.” Krystal nhéo nhéo cái mũi của đứa trẻ.

“Hì hì…” Bé con đắc ý phát ra tiếng cười.

“Đi thôi, tiếp tục cười ngây ngô như vậy không giống đứa nhỏ ngốc ngếch nha.” Krystal ôm bé con đứng lên, đột nhiên nó phấn khích kêu lên giống như phát hiện được châu lục mới.

“Xe xe, đi đi.”

Krystal nhìn theo hướng tay bé con, có một xe đua mui trần màu đỏ dừng ở trước mặt hai người, thân xe màu đỏ chói mắt cùng thiết kế tinh xảo khiến cho người đi đường phải liếc mắt nhìn. Bên trong xe là một người đàn ông đeo kính đen đang nhìn về phía cô. Ánh mắt của hai người gặp nhau trong tích tắc.

Krystal giật mình một chút, nhưng dường như lại nhớ tới điều gì, lập tức cười cười với người ngồi trong xe. Tiếp theo ôm lấy bé con bước vào tiệm McDonald’s.

***

Seung Hyun nhìn theo bóng lưng một lớn một nhỏ biến mất ở cửa Mcdonald’s.

Sau khi ánh mắt hai người gặp nhau, cả người vốn đang bình tĩnh bỗng dưng hốt hoảng! Đôi mắt đen lạnh như băng có chút dao động pha lẫn kinh ngạc, u buồn, cùng oán giận.

Krystal, là người khiến hắn vừa giận vừa yêu.

Cho đến lúc chết, hắn cũng sẽ nhớ kỹ người này. Bởi vì cô gái này là người khiến hắn hiểu được cảm giác bị người ta vứt bỏ là như thế nào.

Ba năm trước đây bỗng nhiên biến mất, hắn chưa thấy qua người nào giống đà điểu như cô.

Hắn từng nghĩ cô có thể sẽ tìm mình nói chia tay, nhưng chưa từng nghĩ qua cô lại biến mất như vậy.

Hơn nữa lại đi luôn ba năm.

Khi ấy nhận được đơn từ chức của cô cũng không thấy bất ngờ, cho đến khi Ji Yong hỏi hắn có biết cô đã ra nước ngoài không…

Mới biết mình đã trễ.

Đến bây giờ hắn còn nhớ kỹ khi ấy không cách nào suy nghĩ, cảm giác xa lạ khiến trái tim đau đớn, là loại cảm giác hủy diệt dường như đang đến gần.

Tình yêu có mặt tích cực, nên đương nhiên cũng sẽ có mặt tiêu cực.

Nếu như hắn yêu cô, như vậy đồng thời hắn cũng hận cô, không biết hai mặt ấy cái nào nặng hơn một chút.

Sau khi Krystal bỏ đi, hắn vẫn không biết cô bỏ đi đâu, đang làm cái gì.

Từng nghĩ đến cả việc thuê các  thám tử tư để tìm cô đang ở chỗ nào, thế nhưng sự tự cao của hắn lại không cho phép hắn hạ thấp bản thân để đi tìm một người chủ động rời khỏi mình.

Cho dù kết hôn, hắn vẫn luôn luôn nhớ tới cô.

Cho dù liên tục thay đổi bạn giường, nhưng sau đó ở một mình, lại vẫn nhớ tới cô.

Bất luận hắn làm cái gì, cũng không cách nào có thể thôi nghĩ tới cô.

Mong nhớ, là một loại hành hạ cũng là một thói quen đáng sợ.

Cố gắng khiến cho mình quên đi con người đáng hận này, hắn một lần lại một lần đè nén tất cả những mong nhớ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn không nhớ tới cô nữa. Hoặc là bởi vì cô đã rời đi quá lâu, nên thói quen vốn có đã không còn là thói quen nữa.

Nhưng ngày hôm nay vô tình gặp lại, tất cả đã vỡ òa. Trước kia nghĩ mình đã thành công đè nén hết thảy những mong nhớ, chỉ qua đều là lừa mình dối người.

Bản thân Seung Hyun cũng không ngờ sẽ gặp lại cô trong tình huống này.

Đứa trẻ bên cạnh cô ấy là ai? Chẳng lẽ sau khi rời khỏi hắn, cô trải qua những tháng ngày hạnh phúc, kết hôn rồi sinh con? Phút chốc trong lòng hắn nảy lên rất nhiều nghi vấn, đồng thời có một loại cảm giác bị người ta phản bội.

Lập tức, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Seung Hyun hiện lên một tia tức giận.

***

“Của chị hết 12,000 won” Phục vụ nở một nụ cười rất chuyên nghiệp.

Krystal còn chưa kịp lấy tiền, đã có người thay cô trả tiền.

“Cảm ơn anh, đây là tiền thừa.”

“Không nhớ tôi nữa sao, sững sờ ở đây làm cái gì, còn không mau đi thôi.” Seung Hyun giật giật khóe môi, nói với giọng điệu kiêu ngạo. Krystal ngạc nhiên nhìn người đứng bên cạnh mình một chút.

Seung Hyun mặc một bộ suit thanh lịch cùng với cử chỉ ưu nhã của quý tộc, ở trong một quán ăn nhanh nho nhỏ, thực sự có chút không phù hợp. Hắn vô thức quấy quấy cốc cà phê nóng, nhưng mà không cách nào uống vào.

Krystal cười nhẹ, người có cuộc sống giàu sang như hắn sao có thể uống trôi cà phê hòa tan trong một quán ăn nhanh nhỏ bé chứ.

“Anh ngồi ở trong một quán này, thật có chút không phù hợp.”

Krystal thốt lên câu đầu tiên kể từ khi hai người ngồi xuống, sau đó nhìn những ánh mắt xung quanh phóng tới chỗ bọn họ. Cô lắc lắc đầu, quả nhiên là trời sinh hắn có máu thu hút sự chú ý, đến bất kỳ chỗ nào cũng có thể khiến cho người khác phải quay lại nhìn.

“Được rồi.” Seung Hyun nhún nhún vai, duy trì một dáng vẻ tự tại.

“Bé con, chào chú đi.” Krystal dụ dỗ đứa trẻ đang ăn kem.

Đứa trẻ chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn Seung Hyun chăm chú, đột nhiên nở một nụ cười, lộ ra hai hàm răng non nớt không thẳng đều. “Mama, ăn ăn.”

“Gọi là chú.” Krystal cảm thấy có chút dở khóc dở cười, con quỷ nhỏ này hay gọi lung tung. Công nhận mị lực của Seung Hyun còn ghê gớm thật, ngay cả đứa trẻ cũng cảm thấy hắn đẹp mắt.

“Mama ? Nó nói gì?” Seung Hyun nhíu mày, không rõ đứa trẻ đang bập bẹ nói cái gì.

“Không có gì , nó mới học nói nên có chút nói không rõ.”

“Đứa trẻ này của cô?” Đôi mắt đen nhìn đứa trẻ ngây ngô với vẻ không quá khẳng định, sau đó ấm ức nhìn sang chỗ khác.

Không gặp nhau ba năm, đến khi gặp lại không ngờ người ta đã có  một đứa trẻ chừng ba tuổi, thật là sét đánh ngang tai mà.

Lại liếc nhìn đứa bé, nó thật ngoan ngoãn ngồi ăn kem của mình, không ầm ĩ, không phá phách, cũng không khóc.

Cảm giác an tĩnh rất giống Krystal.

“Anh không có con sao?”

“Không có.” Giọng nói Seung Hyun lạnh lùng có chút mờ mịt.

“Anh không thích trẻ con à?” Cô thuận miệng hỏi tiếp.

“Không phải.” Giọng nói ngày càng nặng nề.

“Ah!?” Krystal cuối cùng lộ ra một vẻ mặt thắc mắc, lập tức nảy lên một ý nghĩ, chẳng lẽ hắn… không sinh hoạt tình dục?

“Vợ qua đời.” Seung Hyun trầm trầm bổ sung một câu, giống như biết hết suy nghĩ buồn cười của cô.

“Xin lỗi, đã nói đến chuyện buồn của anh.” Krystal xấu hổ mím mím môi.

“Chẳng phải là chuyện đau thương gì, đã sớm có chuẩn bị tâm lý hết rồi.”

“Hả!?” Krystal lại một lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Có biết lúc trước vì sao tôi lại đột nhiên kết hôn không?”

Krystal lắc lắc đầu, vấn đề này, Seung Hyun từng hỏi qua cô. Nhưng hình như lúc ấy cô từ chối, bởi  vì cô không cảm thấy hứng thú với chuyện riêng của người khác. Hơn nữa bảo vệ bí mật là một việc rất phiền hà, cho nên chọn cách cái gì cũng không biết có lẽ là sáng suốt nhất.

Seung Hyun bắt đầu nói thẳng vào chuyện của mình: “Hai nhà chúng tôi có quan hệ đã nhiều đời,  từ nhỏ Dara đã có rất nhiều bệnh. Tôi từ nhỏ nhìn cô ấy lớn lên, cô ấy giống như em gái của tôi vậy. Lúc kết hôn cùng tôi, cô ấy đang mắc bệnh máu trắng giai đoạn cuối, thời gian còn lại không nhiều lắm. Cha cô ấy hỏi có nguyện vọng gì, bất luận thế nào cũng sẽ giúp cô ấy hoàn thành. Cô ấy nói muốn làm cô dâu… cô dâu của tôi. Cho nên cha cô ấy đã hạ mình đến cầu xin tôi… Khi ấy không hiểu vì sao tôi lại nói, kết hôn hay không cũng không phải là chuyện quá quan trọng, dù sao cũng sẽ kết hôn, vấn đề đối tượng là ai thôi. Vì vậy tôi đồng ý.”

“Anh cho tôi biết chuyện này làm gì?” Giọng nói của Krystal vẫn là vô tình như trước.

“Không gì cả, muốn cho cô biết mà thôi. Có điều cô vẫn chẳng chút thay đổi gì, đối với mọi chuyện vẫn cứ lạnh lùng như vậy.”

“Anh cũng đâu kém gì, vẫn cứ lãnh khốc như thế.” Cô nhàn nhàn đáp trả hắn một câu.

“Chúng ta không phải là một cặp phối hợp rất tuyệt sao. Có thể dùng làm đề tài cho một bộ phim điện ảnh, gọi là Khi vô tình gặp lãnh khốc thế nào. Tên này không tệ chứ.” Seung Hyun mở miệng giễu cợt.

“Vậy sao. Nếu như anh làm diễn viên chính thì chắc sẽ rất nổi tiếng, nhất định còn vang dội hơn cả TITANIC.”

Krystal hơi hơi nhếch miệng, trong nụ cười mang theo chút trào phúng.

“Không thành vấn đề, nếu như cô theo tôi cùng nhau diễn vai chính.” Seung Hyun nở nụ cười, bởi vì chỉ  ở bên cô hắn mới nói có thể nói chuyện thoải mái như vậy.

“Giám đốc Choi, anh càng lúc càng có năng lực đáp trả nha.” Cô cũng cười theo.

Seung Hyun như vậy không giống như trong ấn tượng của cô, mặc dú tính cách vẫn thất thường, lạnh lùng kỳ quái, nhưng có lúc hắn lại bày ra bộ mặt này, khiến cho người khác nhất thời không thể thích ứng. Cô không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nhắc tới những chuyện trước kia.

Dường như có một số chuyện, nhất định không thể buông xuống.

So sánh với trước kia, hắn bây giờ mất đi một chút cứng rắn kiên định cùng vẻ ngông cuồng tự cao tự đại, không biết cái gì đã thay đối tạo thành hắn ngày hôm nay. Chẳng lẽ là bởi vì vợ qua đời sao.

“Cô bây giờ có vẻ sống khá tốt.”

“Cũng không tệ cho lắm.” Krystal thuận miệng trả lời.

Con người luôn luôn là một sinh vật kỳ quái, cô từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại hắn, cho dù thấy nhau có lẽ cũng chỉ gật đầu lướt qua. Bởi vì cô hiểu rõ Seung Hyun rất cao ngạo tự ái, nên sẽ không tha thứ cho cô khi ấy đi mà không nói một lời từ biệt.

Không ngờ hắn vậy mà lại bình thường nói chuyện với cô, đây có phải là. Seung Hyun cô từng biết không??

Trong lòng Krystal cũng nảy lên rất nhiều nghi vấn.

“Lúc đó tại sao cô lại muốn đi.” Giọng nói Seung Hyun bình tĩnh lãnh đạm.

Krystal lặng yên trong chốc lát, dường như đang do dự nên trả lời như thế nào.

“Anh nói ba năm trước đây?”

“Ừ.” Trên khuôn mặt Seung Hyun lướt qua một tia đau khổ đã đè nén quá lâu.

Chủ đề nhạy cảm lại lần nữa bị khơi lên, không thể chỉ nói vài ba câu là xong. Nếu Seung Hyun đã lên tiếng hỏi, thì tuyệt đối sẽ không để cho cô nói qua loa vài câu cho xong những chuyện trong quá khứ được.

“Sao lại không nói gì, chẳng lẽ là vì muốn rời khỏi tôi?” Seung Hyun híp đôi mắt đen lại, đùa cợt đoán mò.

“Đi chữa bệnh, ở nước ngoài kỹ thuật tương đối tốt,cha tôi nói như vậy.” Cô bình tĩnh nói.

“Chuyện nhỏ như vậy mà cô cũng không báo cho tôi một câu? Cô khi ấy sợ cái gì? Chữa bệnh sao? Lý do này thật vĩ đại, đi luôn ba năm. Không ai so với cô có thể  tuyệt tình hơn.” Seung Hyun chế nhạo nói, sắc mặt chậm rãi trở nên âm trầm.

“Khi ấy thời gian tương đối gấp, mà anh lại đang cử hành hôn lễ, cho nên ngại không muốn quấy rầy anh.” Krystal vạch ra một lý do hợp lý, hạ quyết tâm muốn tìm một lí do chính đáng cho việc rời đi của bản thân.

“Sợ quấy rầy tôi? Ngay từ đầu cô đã quấy rầy tôi, ngay từ lúc gặp cô ở phòng sinh hoạt, cô đã hoàn toàn quấy rầy cuộc đời tôi.” Đôi mắt mê người của hắn khẽ nheo lại, trên khuôn mặt nguội lạnh lướt qua một tia tức tối.

“Vậy sao?” Krystal hỏi lại.

Vẻ mặt của cô lạnh tanh, không muốn nói quá nhiều, sợ sẽ khơi dậy cơn giận của Seung Hyun. Nếu cứ tiếp tục nói về chủ đề này, nhất định sẽ không thể nào nói hết được.

“Đúng vậy, nếu như được phép lựa chọn, tôi hi vọng chưa từng gặp phải cô.” Lúc người khác đang tức giận, phản ứng của cô gái này luôn luôn là lạnh tanh không cảm xúc, khiến cho người ta có cảm giác đặc biệt khó chịu. Nếu như đây là phương pháp cô dùng để kích động người khác, có thể nói là rất thành công.

“Vậy là, nếu không gặp lại nhau, thì anh sẽ không phải bất mãn như bây giờ. Đúng không?”  Krystal lành lạnh nở một nụ cười.

Nếu như có thể lựa chọn, cô cũng thà chưa bao giờ gặp hắn, bởi vì như vậy sẽ không có đau khổ cùng bất lực.

Trước đây, hai người đều có cảm giác chinh phục và được chinh phục, cả hai đều cảm thấy thú vị, tuy nhiên chỉ có thể nhìn thấu được đối phương mà không thể hiểu rõ được bản thân mình.

Cô rõ ràng biết mỗi lần mình bày ra vẻ mặt không nóng không lạnh, đều không chút lưu tình mà đả kích đến dũng khí cùng sự tự tin của Seung Hyun. Tự ái quá cao khiến cho bọn họ không chịu tiến về phía trước một bước, nên mới tạo thành sự tiếc nuối của ngày mai.

Có lẽ tính cách hai người tương đối giống nhau nên mới khiến cho quan hệ lúc đó không thể êm đẹp đi đến hồi kết.

Nếu như yêu một người mà phải vứt bỏ lòng tự ái, thì cô thà không yêu.

“Mama, con muốn mama.” Thanh âm trẻ con non nớt mang theo chút sợ hãi vang lên.

Có lẽ hai người nói chuyện sặc mùi thuốc súng, cho nên ngay cả bé con cũng bị dọa một phen.

Seung Hyun không vui trừng mắt nhìn đứa bé một chút, “Đây là danh thiếp của tôi. Ghi lại chỗ hiện tại cô đang ở, cả số điện thoại nữa, tôi sẽ đến tìm cô sau.”

Krystal lấy bút ra, ghi lại địa chỉ cùng số điện thoại cho Seung Hyun.

“Tốt nhất lần sau cô đừng mang đứa nhỏ theo. Tôi có việc đi trước.” Seung Hyun đứng dậy.

“Bye bye, bye bye.” Krystal còn chưa lên tiếng, đứa trẻ đã rất thông minh vẫy tay nói bye bye Seung Hyun.

Seung Hyun nghe thấy thanh âm trẻ con, dừng bước, ngoảnh lại, dường như có chút suy nghĩ liếc bọn họ một cái, rồi mới quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro