11 - Mọi Thứ Đã Kết Thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vâng, con biết rồi, những thứ khác con sẽ tự mình chuẩn bị."

Sau khi Krystal nghe điện thoại, cảm giác dường như tất cả gánh nặng đều được tháo xuống.Cha gọi điện báo cho cô biết đã làm xong visa xuất ngoại, vé máy bay cũng đặt rồi, bảo cô chuẩn bị thu dọn hành lý là xong.

Vài ngày này, Seung Hyun cũng có đến tìm cô, nhưng cô không có ý định cho hắn biết việc mình sắp đi.

Cô đã trở lại công ty được mấy ngày, nhưng mà Seung Hyun còn bận rộn chuẩn bị cho việc kết hôn sắp tới, cho nên không phải lúc nào cũng có mặt ở công ty.

Nhìn đơn từ chức đặt ở trong ngăn kéo, rốt cuộc thì lúc nào đưa cho hắn mới tốt đây? Nên tự tay đưa cho hắn, hay là nhờ người khác chuyển dùm ? Không biết nói chia tay với hắn thế nào cho tốt, sợ hắn bị tổn thương, cũng sợ hắn sẽ không buông tay, nhưng đáng sợ hơn chính là, chính cô không thể nói nên lời.

Cho nên tốt nhất là cái gì cũng không nên nói, như vậy, chỉ cần đi một thời gian thì sẽ quên ngay thôi.

Cô còn nhớ mình từng xem qua một bài triết học nói về vấn đề chia tay của người hiện đại.

Phần lớn mọi người đều chọn cách nói chia tay với đối phương qua điện thoại, nguyên nhân là vì không có cách nào đối mặt với người ta. Kỳ thật là dùng điện thoại nói vài câu là có thể xong hết mọi chuyện, nhưng nếu như vậy, cô đem đối phương xem là loại người gì? Dù sao trực tiếp nói chia tay, là một loại trách nhiệm, cũng chính là đạo đức.

Cũng có thể nhờ bạn bè nói lời chia tay, nhưng như vậy lại càng không thể chấp nhận được. Nếu như thế thì vì sao ngày đó không nhờ bạn bè nói chuyện yêu đương luôn cho rồi?

Nhưng mà, mấy năm gần đây, có rất nhiều người là đột nhiên biến mất.

Không nhắn nhủ, không giải thích, cũng không thèm chào hỏi một câu, sau đó đột nhiên biến mất, đáng sợ cỡ nào?

Người hiện đại ngay cả đạo đức chia tay cũng không có, là mạnh mẽ hay là do mềm yếu?

Krystal cười khổ, cô vậy mà lại chọn phương pháp chia tay tồi tệ nhất. Rốt cuộc là do mình mạnh mẽ, hay là quá yếu mềm?

Đóng ngăn kéo lại, không muốn suy nghĩ thêm nữa, bởi vì chính cô cũng không rõ ràng lắm.

"Đây không phải là chị Jung sao? Thì ra chị làm ở đây." Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại vui vẻ .

Krystal ngẩng đầu, phát hiện Dtra đang đứng bên cạnh cô, vẻ mặt của cô ấy rất vui mừng, giống như ở nơi đất khách quê người gặp lại người thân vậy.

"Xin chào." Cô lễ phép gật đầu.

"Thật là không ngờ chị cũng làm việc ở YG. Lần đó chị có việc phải đi trước, cũng chưa gặp dịp tốt nào có thể cám ơn chị. Lần này em nhất định phải trả ơn chị."

"Không cần đâu. Lần đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới." Kỳ thật là do cô nhàn rỗi nên nhiều chuyện, nếu biết trước sẽ có dây dưa với cô ta thì có lẽ cô sẽ mặc kệ.

"Vậy chị biết Seung Hyun không?"

"Cô nói đến giám đốc? Trong công ty làm gì có ai không biết anh ta." Krystal cười nói. Hắn với cô không chỉ là biết, mà còn có mối quan hệ không đơn giản. Tình nhân với phu nhân của giám đốc nói chuyện với nhau, thật là nực cười. Đáy mắt cô nhàn nhạt hàm chứa một nụ cười mỉa mai.

"Thật tốt quá, em còn tính giới thiệu hai người với nhau." Dara dịu dàng mỉm cười.

"Tôi thấy không cần. Thật ra, giám đốc là cấp trên trực tiếp của tôi."

Cô đột nhiên cảm thấy thương xót cho Dara. Một cô gái ngây thơ thuần khiết như vậy, lại muốn gả cho loại người như Seung Hyun. Không biết là tốt, hay là xấu đây?

"Không sao, trước mặt Hyun em đã nhiều lần kể cho anh ấy nghe về việc chị giúp em rồi, mặc dù khi đó còn chưa biết tên, bây giờ đã biết rồi, em sẽ đền ơn chị. Em nghĩ Hyun cũng muốn thế." Khóe miệng của cô vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.

"Seung Hyun đã đến rồi kìa." Krystal nhìn Seung Hyun đang đi về phía bọn họ.

"Hyun." Dara vui mừng đi tới, rất tự nhiên khoác lấy tay hắn, giống như một đôi tình nhân vậy.

"Giám đốc." Krystal xếp lại tài liệu trên mặt bàn.

"Nghe nói cô giúp đỡ Dara một lần, cám ơn cô." Seung Hyun nói rất khách khí, trên mặt nhìn không ra bất luận biểu tình gì.

"Vừa lúc đi qua mà thôi. Giám đốc nói quá lời." Cô cũng theo hắn nói ra lời khách sáo.

Dara nhìn sang Seung Hyun, lại nhìn Krystal, cảm giác giữa hai người bọn họ một cỗ không khí quái dị.

"Chị jung, chị muốn đi ăn cơm cùng chúng em không?"

"Không cần, cô ấy phải đi bàn chuyện làm ăn." Không chờ Krystal lên tiếng, Seung Hyun đã thay cô trả lời.

"Giám đốc đã nói như vậy, Dara, xin lỗi nha!." Cô lộ ra vẻ mặt không còn cách nào khác.

"Đành vậy thôi."Dara mím môi, có điểm thất vọng.

"Dara, hôm nay anh không có thời gian đi ăn cùng em, về trước đi. Anh sẽ gọi điện thoại cho em sau." Seung Hyun dịu dàng an ủi Dara, rồi mới xoay người đối mặt với cô, lại là một dáng vẻ khác, "Krystal, cô đi theo tôi."

Krystal liếc mắt, Dara lộ ra vẻ không giúp được gì, lắc lắc đầu rồi theo Seung Hyun vào phòng làm việc.

Vẫn là một cảm tưởng, người yêu phải Seung Hyun, nhất định là sẽ thương tâm, trừ phi được Seung Hyun yêu lại. Nếu không thì sẽ sa vào giữa vũng lầy không thể tự thoát ra được.

Sau khi đóng cửa, cô cảm giác sắc mặt Seung Hyun có chút cáu kỉnh. Nhếch miệng, không phải cô đã làm cái gì khiến cho hắn không cao hứng chứ?

Seung Hyun không nói gì. Xoay người cô lại, liền cúi đầu hung hăng hôn lên môi . Hai đôi môi nóng rực dây dưa cùng một chỗ, hoàn toàn không tìm ra một khe hở nào.

Không rõ vì sao hắn cuồng nhiệt, lại khiến cho cô có cảm giác khó chịu. Rõ ràng có một loại tình cảm rối loạn không ngừng phát sinh, lại vừa có một con đường nào đó trói buộc, khiến tâm can cô bị hai loại lực lượng không hiểu này xé đôi.

Seung Hyun cúi đầu tựa vào vai cô, vừa cắn vừa hôn, "Tôi thật sự là càng lúc càng không hiểu nổi em."

"Cái gì?" Krystal hơi giật mình, bởi vì ngữ khí của hắn có một bi thương đến tuyệt vọng.

"Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì là vừa yêu lại vừa hận. Cảm giác em cho tôi chính là như vậy. Là trái tim đã chết sao? Không, là trái tim băng giá, em làm tôi cảm thấy trái tim băng giá."

Trong một lúc, Krystal cảm thấy đầu óc trống rỗng, không cách nào có thể suy nghĩ được. Hắn muốn nói cái gì?

"Sự lãnh đạm của em thật sẽ khiến người ta phát điên, nhưng lại làm người ta trầm mê." Hắn ôn tồn vuốt nhẹ mặt cô, "Rất muốn em sẽ ghen giống như những người khác, sẽ quan tâm, chỉ có như vậy mới chứng tỏ trong tim em có tôi. Nhưng đáng chết là, em cái gì cũng không có,một phản ứng nhỏ cũng không có."

Hắn tiếp tục lẩm bẩm bên tai cô, "Em giúp Dara, tôi không biết nên cảm kích hay là hận em. Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, em cứu cô ấy, tôi nên cảm ơn em. Nhưng đồng thời cũng ích kỷ hi vọng em đừng giúp cô ấy, như vậy có lẽ có thể chứng tỏ em có quan tâm tới tôi. Em biết rõ cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, em cũng đi giúp? Vì sao em không thể biểu hiện một chút ích kỷ...."

"Hyun..." Đây là lần đầu tiên Krystal gọi thẳng tên hắn. Giọng nói thì thào trầm thấp âm u của hắn len lỏi vào trong tim, khiến sâu trong trái tim cô nhè nhẹ nổi lên một trận đau đớn.

"Em nói tôi nên làm thế nào bây giờ? Tôi hi vọng em có thể tiếp tục ở lại bên cạnh tôi, nhưng lại không muốn miễn cưỡng em. Tôi cũng không thể khiến Dara đau buồn, tôi càng lúc càng mâu thuẫn."

"Vậy thì đừng miễn cưỡng nữa." Nếu hắn lựa chọn không được, vậy thì cô lựa chọn thay hắn là được rồi. Dù sao đều là mâu thuẫn, đều là đau khổ, không cần thiết lại thêm một cái nữa.

Cùng lúc đó, thắt lưng cô đột nhiên bị một đôi tay xiết chặt, khiến cô gần như không thở được, nhưng lập tức buông ra.

"Em...được rồi." Trong nháy mắt hắn khôi phục sự lãnh đạm thường ngày, giọng nói nghe không ra bất luận cảm xúc gì, "Vậy cứ dựa theo thói quen chơi đùa thường ngày của tôi, ngày mai tôi sẽ chuyển số tiền cuối cùng vào tài khoản của em."

"Cảm ơn." Dằn lại kích động trong lòng, cô bình tĩnh trả lời.

"Thứ sáu là ngày tôi cử hành hôn lễ, hi vọng em sẽ đến."Seung Hyun đã ngồi ở trên ghế da cạnh bàn làm việc.

"Biết rồi."

***

Thứ năm, một ngày trước khi Seung Hyun kết hôn.

Krystal tựa như vẫn đi làm bình thường như mọi ngày, quét thẻ, không có gì khác thường.

Liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc của Seung Hyun đóng chặt, hôm nay hắn không đi làm. Dù sao cũng không ai siêng năng như vậy, trước ngày kết hôn còn đi làm việc.

"Giám đốc, không phải mai là ngày anh kết hôn sao? Thế nào hôm nay còn đến công ty?" Nữ đồng nghiệp kỳ quái hỏi.

"Không phải, tôi đến để lấy chút đồ rồi sẽ đi ngay." Hắn cười.

Krystal ngẩng đầu, phát hiện Seung Hyun đang nhìn mình, vẻ mặt luyến tiếc, còn có vẻ giống như là yên tâm.

Cô rất nhanh dời ánh mắt đi chỗ khác, cúi đầu tiếp tục làm việc. Lúc cô sắp xếp xong tài liệu trong tay, Seung Hyun đã rời đi.

Khóe miệng nhếch lên tự mỉa mai, cô còn đang hy vọng cái gì?

Lắc lắc đầu, cầm lấy đơn từ chức trong ngăn kéo ra, rồi giao cho thư ký của Seung Hyun . Không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của cô ta, cô tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình vào một cái hộp rồi rời khỏi tập đoàn YG.

Bên ngoài, ánh sáng mặt trời rực rỡ vây quanh người cô. Thật ngoài ý muốn, cô không cảm thấy được chút ấm áp nào, mà là lạnh giá.

Thứ sáu, là ngày vui của Seung Hyun.

Quả nhiên là ngày lành tháng tốt, bầu trời trong xanh, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên những tấm kính pha lê của giáo đường, phát ra bảy màu săc rực rỡ. Có người nói, hôn nhân được thần chúc phúc thì sẽ hạnh phúc viên mãn đến cuối đời, vĩnh viễn không thay đổi. Thật vậy sao? Đây bất quá chỉ là lời thề thốt lúc kết hôn mà thôi, nếu thật là như thế thì sẽ không có nhiều người ly hôn đến như vậy...

Người có thân phận thật đúng là khác biệt, trong giáo đường xuất hiện rất nhiều nhân vật nổi tiếng có địa vị trong xã hội, cô có thể tham gia hôn lễ này, thật là vô cùng vinh hạnh. Krystal khẽ cười nhẹ.

Cô nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không chút lưỡng lự mà bước nhanh đến.

"Ji Yong."

"Krystal, cô cũng đến dự hôn lễ sao?" Ji Yong quay đầu, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

"Ừ, Seung Hyun mời anh đến phải không?" Krystal nhướng nhướng mày, Seung Hyun thực sự là không thèm kiêng kỵ điều gì.

Ji Yong mỉm cười, không có trả lời.

"Kỳ thật có một chuyện, tôi tò mò đã lâu rồi." Krystal ngồi vào bên cạnh Ji Yong.

"Chuyện gì?" Ji Yong nghiêng đầu nhìn cô.

"Có phải giữa anh và Seung Hyun từng xảy ra chuyện gì không? Anh ta mỗi lần nhắc tới anh đều có chút buồn bực. Nhưng kỳ quái chính là vẫn duy trì quan hệ với anh. Rốt cuộc hai người là thù hay bạn?"

"Cô hỏi Seung Hyun đi, nếu như anh ta không chịu nói, tôi sẽ cho cô biết." Ji Yong trừng mắt nhìn cô.

"Để anh nói là được rồi, bởi vì có lẽ tôi sẽ không có dịp gặp anh ta nữa."

"Vì sao?"

"Tôi sắp đi Canada."

"Cô có vẻ thích làm những việc khiến người khác bất ngờ thật đấy, vậy lúc nào thì đi?"

"Ngay tối hôm nay."

"Sao lại nhanh vậy? Seung Hyun kết hôn, cô muốn đi nước ngoài. Cố tình sắp xếp à?"

"Tôi giống loại người như vậy lắm sao?" Krystal bật cười.

"Không giống." Ji Yong lắc lắc đầu, "Cô sẽ không phải là yêu nên..."

"Suỵt ~, mấy người không nên nói chuyện, hôn lễ bắt đầu rồi." Có người cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

Theo tiếng nhạc piano trang nghiêm , mọi người đều đứng lên. Cô dâu mặc một bộ váy trắng muốt tinh tế được cha mình dẫn vào, chậm rãi tiến vào thảm đỏ của giáo đường.

Seung Hyun đứng ở một chỗ khác trên thảm đỏ, mặc một bộ suit màu đen , cà vạt màu xám bạc, hoàn toàn tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của hắn, khuôn mặt như được gọt giũa khiến kẻ khác phải nín lặng, có khí chất quý tộc cao nhã, mang theo sự quyến rũ tà mị. Ông trời thật vô cùng thiên vị hắn, không chỉ cho hắn có vẻ ngoài xuất sắc, còn có một gia thế hùng hậu.

Vô tình chuyển ánh mắt đến trên người hắn, vừa đúng lúc Seung Hyun cũng nhìn cô. Ánh mắt giao nhau, khiến trái tim Krystal như hẫng đi một nhịp, cô vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác. Đôi mắt dài hẹp thâm thúy của Seung Hyun, lóe ra một chùm sáng kỳ dị, đồng thời cũng nhìn chăm chú khiến cả người cô không được tự nhiên.
Seung Hyun rốt cuộc đang làm cái trò gì? Không ai phát hiện hắn không chú ý đến cô dâu sao?

Cô đưa mắt nhìn Ji Yong bên cạnh một chút, hình như không có phát hiện, cô mới âm thầm thở ra một hơi.

Âm nhạc long trọng của hôn lễ ngừng lại, giáo đường trở nên một mảnh tĩnh lặng, chỉ có thanh âm hiền từ của mục sư vang vọng.

"Dara, con có đồng ý lấy Seung Hyun làm chồng, dù cho thuận lợi hay khó khăn, nghèo hèn hay giàu có, mạnh khỏe hay bệnh tật, trọn đời yêu cậu ấy, làm bạn với cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, cho đến suốt con không ?"

"Con đồng ý." Dara trả lời không một chút do dự. Dùng giọng nói vừa xấu hổ vừa kiên định để trả lời.

Cha xứ mỉm cười, sau đó chuyển hướng sang Seung Hyun: "Seung Hyun, con có đồng ý lấy Dara làm vợ, dù cho thuận lợi hay khó khăn, nghèo hèn hay giàu có, mạnh khỏe hay bệnh tật, trọn đời yêu cô ấy, làm bạn với cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, cho đến suốt cuộc đời con không ?"

Seung Hyun ngẩng đầu lên, Chúa Jesu trên cây thánh giá đang cúi đầu nhìn hắn. Mặc dù hắn là một người theo đạo, nhưng không phải là một con chiên ngoan đạo, ở trước mặt chúa chấp thuận hôn nhân, không phải là không thể có sự giả dối? Hắn không yêu cô ấy, nhưng lại muốn kết hôn với cô ấy, vậy có tính là một loại lừa gạt không? Chúa sẽ quở trách hắn không?

Đối mặt với giáo đường thần thánh, cha xứ hiền từ, kỳ vọng của cô dâu, chờ đợi của tân khách, hắn muốn lên tiếng, nhưng lại cảm thấy mờ mịt. Hắn miệng cũng nói không nên lời, lại phải nói đồng ý kết hôn. Nếu như hắn nói "Con không đồng ý", hậu quả sẽ thế nào đây?

"Seung Hyun, con có đồng ý lấy Dara làm vợ hợp pháp của mình không?" Cha xứ nhắc lại câu hỏi. Mọi người trong giáo đường, đều nín thở chờ đợi câu trả lời của hắn.

Hắn đem ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên người Krystal.

Một giây, hai giây, ba giây... Không ai biết hắn đang nhìn cái gì.

Vài giây sau, hắn mới thu hồi ánh mắt. Nhắm mắt lại một chút, rồi mới mở ra.

"Con đồng ý." Thanh âm hắn rõ ràng.

Lúc cha xứ tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, gia đình hai nhà cũng nhịn không được mà chảy những giọt nước mắt vui mừng. Mới vừa rồi Seung Hyun do dự, thật là hù mọi người một phen, sợ hắn đột nhiên nói "Con không đồng ý." May là hắn chẳng qua là do dự, không có đổi ý.

Nếu không, chẳng cần chờ đến ngày mai, nó đã thành trò cười cho tầng lớp thượng lưu trong xã hội, ngay tối nay sẽ được đăng trên trang nhất của các báo.

Nghi thức hoàn thành, mọi người tụ tập lại thành một đống, nháo thành một đoàn, mỗi người đều mang một nụ cười thật lòng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Một lúc sau, náo động đạt tới cao trào, ra là cô dâu muốn ném vòng hoa. Tất cả tân khách đều lộ ra vẻ rất hưng phấn, trong giờ phút này duy chỉ có chú rể Seung Hyun, sắc mặt đang tươi cười chợt biến đổi, ánh mắt của hắn không ngừng quét vào đám khách, nhưng vẫn tìm không được bóng dáng của Krystal, kể cả Ji Yong vừa mới đứng bên cạnh cô cũng không thấy.

Thanh âm chúc phúc, thanh âm huyên náo, cái gì cũng không nghe thấy. Dường như hết thảy thời gian đều ngưng đọng.

Trái tim dường như đã bị mang đi rồi, thật trống rỗng. Hắn cảm giác có một thứ gì đó đem cô rời khỏi hắn, càng lúc càng xa...

***

Sau khi Krystal cùng Ji Yong rời khỏi hôn lễ của Seung Hyun, thì hai người chia tay mỗi người đi một ngả.

Cô bây giờ đang ngồi trong phòng chờ máy bay cùng cha.

"Krystal, con đã tắt di động chưa?" Ông hỏi.

"Vẫn chưa." Cô lấy di động ra, nhìn một chút.

"Con đang đợi điện thoại của ai à?"

"Dạ, không có." Cô không rõ vì sao mình còn chưa tắt điện thoại, cô đang chờ người gọi đến sao? Chờ ai? Cô căn bản là không có bạn bè, sẽ chẳng có ai đến từ biệt cô.

"Hiện tại chưa tắt cũng không sao, trước khi lên máy bay tắt là được."

"Dạ." Tay nắm chặt điện thoại.

『Máy bay Korean Airlines CI205 đưa hành khách đến Ottawa (thủ đô của Canada) sẽ cất cánh sau ít phút nữa. Sau khi hoành thành thủ tục, quý khách vui lòng vào cửa lên máy bay.』

Krystal nghe thông báo của sân bay, đứng lên hít sâu một cái, rồi mới tắt điện thoại.

"Cha, tới giờ rồi. Chúng ta lên máy bay thôi."

Không có bất kỳ điều bất ngờ gì xảy ra, cô đã ngồi trên chuyến bay đến Canada. Đúng ngày Seung Hyun cử hành hôn lễ.

Tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, cô thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro