Chương 5 : Hãy tưởng tượng về đêm, khung cảnh, vết cắn và những giai điệu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi đồng hồ điểm bốn giờ sáng và tỉnh dậy bởi tiếng chuông nhẹ nhàng của chiếc đồng hồ quả lắc, Apollo chạy vội đến phòng Artemis, mở khóa cửa trước khi cậu thức dậy và nhận ra. Thính giác của gã ta bắt được nhịp đập chậm rãi của một trái tim, những hơi thở lặng lẽ, mệt mỏi, và khứu giác của gã ngửi được mùi máu tươi… may mắn thay, cậu vẫn ổn. Gã thở phào nhẹ nhõm, đẩy cánh cửa gỗ cọt kẹt đóng lại.

Gã ta đứng khựng lại khi nghe thấy tiếng Artemis lăn lộn qua lại vì tiếng ồn, nhưng có vẻ như cậu vẫn chưa thức dậy nên gã ta tiếp tục tiến về phía trước. Apollo tiến lại bên mép giường, vén tấm màn che cơ thể đang ngủ của Artemis sang một bên, trước khi, giống như đêm qua, bắt đầu vuốt những lọn tóc của cậu. Nó thật mềm mại và dễ chịu. Apollo thở dài. Gã chưa bao giờ gặp ai xinh đẹp đến thế.

À,  gã ta có, nhưng…

Gã ta lại thở dài.

Gã chán ghét việc nhớ lại cái ngày đó.

Nhưng ngay cả khi đó…

Artemis có lẽ sẽ còn lộng lẫy hơn cả người cộng sự mà gã đã và đang có suốt nhiều thế kỷ trước.

Bất chấp tình trạng của mình, đôi mắt của cậu vẫn sáng như sương sớm và nụ cười ấy dường như có thể khiến cho bất kỳ người giới quý tộc nào cũng phải ngất ngây trong niềm vui thuần khiết. Đôi má mềm mại, đỏ ửng đó…sự ấm áp trong giọng nói của đối phương… tất cả những điều đó gần như làm Apollo cảm thấy choáng váng. Bàn tay còn lại của gã đưa lên xoa bóp thái dương, cố gắng ngăn chặn cơn đau. Ít nhất thì việc đó giúp gã thấy khá hơn. Gã ta chưa bao giờ lại mong ước việc hút máu ai đó sẽ không gây hại nhiều cho họ... Gã coi máu của Artemis như máu thánh, có mùi ngọt ngào và ắt hẳn vị cũng sẽ như vậy.

Gã ta không dám đến gần hơn nữa vì sợ mình vô tình phá hỏng khoảnh khắc lạc quan thoáng qua này bằng những lời dụ dỗ thèm khát hương vị máu. Atlas đã đúng. Cả hai rất tệ trong việc kiềm chế bản thân. Nhưng lần này sẽ khác. Apollo phải kiềm chế được bản thân. Gã ta không thể tưởng tượng được việc làm hại đến bông sen xinh đẹp này nhiều hơn những gì gã ta đã làm, bằng những lời nói gay gắt và vẻ mặt đen tối trước đó. Hơi thở của gã nghẹn lại trong giây lát, khi người kia xoay người trước cái chạm của gã, nhưng vẫn không tỉnh dậy. Thật là một sinh vật đẹp đẽ.

Tuy nhiên, Artemis bắt đầu nhúc nhích khi bộ não cậu hoạt động, bàn tay của cậu đưa lên nắm lấy những ngón tay có móng vuốt của Apollo trong vô thức. Gã để cậu nắm vậy, khuôn mặt ửng hồng nhẹ nhàng. Cậu kéo tay gã lại gần cơ thể mình như một chiếc gối ôm ấm áp, trước khi mở đôi mắt mờ sương.

“..Atlas…?” Artemis thì thầm.

“…Apollo.” Gã sửa lời nói của đối phương một cách ngập ngừng. Có lẽ nếu không, gã đã có thể tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời này lâu hơn. Artemis đang nằm sấp, buông tay gã ra và đẩy thân trên lên nửa chừng bằng cánh tay xương xẩu. Cậu nghiêng đầu.

“..ah..” Cậu lẩm bẩm, nhưng dường như không thực sự bận tâm về sự xuất hiện của gã, trái lại có chút sửng sốt. “Chào buổi s- sáng..”

“Chào... buổi sáng,” Gã lặp lại, nhắm mắt lại. Đôi môi màu nilam của gã mím lại tạo thành một đường mỏng trong giây lát, tự nghĩ trước khi mỉm cười nhẹ nhàng. “Em không tệ như ta nghĩ đâu. Xin lỗi về cách hành xử trước đó của ta với em.

“Ồ, k-không..không sao đâu, tôi-…tôi hiểu rồi..' Artemis ngồi bật dậy và mỉm cười đáp lại. “Ng- ngài là người để lại bông hồng đó à..?”

“Ta có…nhưng nó chẳng là gì so với vẻ đẹp của em.” Không giống như Atlas, Apollo khá thẳng thắn và đi thẳng vào vấn đề nhất là về tình cảm của mình. Điều đó làm Artemis cười khúc khích, đôi má nhợt nhạt của gã cũng chuyển sang màu đỏ hồng tương tự.

“Ồ, ngài tâng bốc tôi quá rồi..” Cậu thì thầm trước khi nằm xuống. “Tôi…tôi vẫn hơi mệt…nếu ngài không phiền.”

“À, không, không, tất nhiên rồi. Ta sẽ để em yên.” Apollo cảm nhận một sự ấm áp trong lồng ngực mà dường như gã đã không cảm nhận được trong nhiều thiên niên kỷ qua. Tuy nhiên, gã vẫn tôn trọng mong muốn của Artemis và lẻn ra ngoài hành lang với lời chào tạm biệt ngắn gọn. Mặt trời còn chưa mọc nên gã cũng không trách cậu.

Đáng tiếc rằng, gã lại quên khóa cửa.

                 _____________________

Một vài phút đã trôi qua. Apollo đang ở trong phòng soạn một lá thư. Atlas vẫn đang ngủ và Artemis một lần nữa lại chìm vào giấc mơ của mình.

Một người phụ nữ, khoảng hai mươi lăm tuổi, đang bước xuống hành lang. Cô là một trong số những người được mời đến dự bữa tiệc, và là một trong số ít người thuyết phục, xin Apollo ở lại lâu hơn một chút. Vì sao ư?

Vì bọn họ đều ngửi thấy mùi máu người.

Thứ mùi hương đó lại xộc thẳng lên mũi cô khi cô đi qua một cánh cửa nào đó. Một mùi hương ngọt ngào mà cô đã nhận ra từ sáng hôm trước. Cô mỉm cười và dừng bước, quay về phía cánh cửa cổ kính đó mà nhẹ nhàng đẩy nó mở ra. Quả nhiên bên trong có một con người đang ngủ. Cậu trông khá yếu ớt, nhưng đổi lại máu của cậu có mùi rất thơm.

Vì vậy, cô đã tiến lại gần hơn, cơ thể cô ấy dần biến thành sinh vật giống sói. Điều đó là không cần thiết, nhưng…sự thôi thúc đã ập đến cô. Leo lên giường, cô nhẹ nhàng nâng cánh tay của con người ấy lên, kéo cậu lại gần hơn một chút…

…và rồi, cô cắn vào vai cậu, bắt đầu bữa ăn.

Cậu quằn quại vì cơn đau, nhưng cậu không thể tỉnh dậy sau cơn ác mộng mới xảy ra, ảnh hưởng từ sức mạnh cô gây ra. Cậu nức nở, rên rỉ nhưng không thể chống trả lại.

Sau khi ăn uống đầy đủ, cơ thể mơ hồ của cô len lỏi qua khe cửa sổ và bơi vào giữa bóng tối của ánh bình minh mờ ảo, khởi hành trở về từ nơi cô đến.

Cô ấy bỏ mặc con người kia chảy máu cho đến chết.

                 ______________________

“ APOLLO! ” Atlas lao qua ngưỡng cửa, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Người đàn ông được nhắc đến giật mình, trước khi nhanh chóng đứng dậy.

“Có chuyện gì đã xảy ra à?” Anh ta nhanh chóng đi lại chỗ Atlas và nghiêng đầu.

“Đ-..đúng , đó là- ai đó-..ai đó đã đến chỗ Artemis..” Hắn cố gắng lắp bắp, rùng mình và ôm lấy cánh tay mình.

“ CÁI GÌ. ” Vẻ mặt của Apollo như hóa đá, và gã ta lao ra khỏi phòng, biến thành bóng tối và bật nhảy qua khoảng trống giữa những chiếc đèn lồng. Atlas làm theo.

Ngay khi cả hai lao vào phòng Artemis, tay hai người giơ lên ​​bịt chặt miệng bản thân.

Vai của cậu chảy máu rất nhiều và phần giường đã nhuốm màu đỏ của máu. Một phần khó chịu, khủng khiếp nào đó trong hắn cầu xin muốn được ăn thử hương vị này, nhưng hắn nhịn nó lại và bắt đầu nhìn xung quanh. Atlas đến bên Artemis, nỗi sợ hãi xen lẫn sự tức giận tột độ với kẻ đã làm điều này với cậu.

“Em ấy…mắc kẹt trong một cơn ác mộng..” Atlas thở ra, nhìn người người thương bé nhỉ của hắn và gã đang bất lực quằn quại trong cơn đau, lặng lẽ nức nở với đôi mắt nhắm nghiền.

"Xê ra chút."

Hắn làm theo lời gã nói.

Apollo xé những cánh hoa hồng mà gã tặng Artemis. Atlas nhìn gã rên rỉ với nỗi đau khủng khiếp khi hắn cũng làm điều tương tự như gã.

Cả hai bị trói buộc vào những bông hoa này, ngay cả khi chúng đã được tách ra khỏi bụi cây.

Apollo siết chặt nắm tay trước khi nhét những cánh hoa vào miệng Artemis, cố gắng ép một ít xuống cổ họng cậu. Ngay lập tức, phản xạ nôn của cậu bắt đầu, và khi ngồi dậy, cậu nôn mửa, những cánh hoa màu xanh nước biển bay ra từ miệng. Cả hai người đều không quan tâm đến điều đó. Atlas nhẹ nhàng bế cậu khỏi giường và đặt xuống sàn, trong khi Apollo quan sát vết thương. Artemis lúc này đã tỉnh táo nhưng đầu óc vẫn còn chút mơ hồ và mệt mỏi nên không cử động mấy.

"..Đây là.."

“Yên lặng nào, Artemis. Bọn tôi đang giúp em, được chứ?” Atlas nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu và ôm chặt vào ngực hắn.

“Ta phải kiếm thứ gì đó để băng bó vết thương này. Hãy ở bên em ấy.” Apollo lại biến thành bóng tối và biến mất qua cánh cửa. Atlas thở dài và bắt đầu vuốt ve má Artemis, cố gắng an ủi cậu bằng cách nào đó.

"em thấy sao rồi, ánh trăng nhỏ..?"

“..đ-đau.” Artemis khóc nức nở và bắt đầu run rẩy.

“Suỵt..” Atlas nhẹ nhàng dỗ dành cậu, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán người thương. "Em sẽ ổn thôi. Tôi hứa. Tôi…tôi hứa.”

Hắn không thể hứa được. Hắn biết điều đó.

Artemis giơ đôi tay yếu ớt lên và nắm lấy cánh tay còn lại của Atlas. Hắn để cậu cầm lấy, nhìn cậu ôm chặt như một đứa trẻ ôm chặt lấy món đồ chơi nhồi bông. Một lần nữa, cậu lại khóc nức nở.

“Suỵt, làm ơn, yên lặng nào. Em rất dũng cảm và rất mạnh mẽ..” Hắn cảm thấy như mình đang an ủi một đứa trẻ…nhưng đó thực sự là điều tốt nhất hắn biết làm. “..và, em biết đấy, tôi- tôi yêu em rất nhiều nên em phải gắng thức để có thể nghe tôi nói điều đó, rất, rất nhiều lần.”

“..Tôi..thích điều đó.” Artemis lẩm bẩm. Atlas gật đầu.

"Tôi yêu em." hắn lặp lại câu nói.

Lúc này, Apollo đã quay lại, đặt một bó dược phẩm khác nhau xuống đất. Atlas tiến tới cởi áo Artemis ra, bắt đầu dùng vải và một ít thuốc khử trùng. Lần này, đến lượt Apollo nắm tay cậu.

Artemis bắt đầu nức nở to hơn khi miếng giẻ chạm vào vết thương, khiến Apollo phải di chuyển, tiến lại nằm cạnh cậh, cánh tay u ám ôm lấy eo đối phương.

“Em sẽ ổn thôi..” gã lẩm bẩm, trấn an cậu. Atlas di chuyển để lau đi vết máu khô. Vết thương đã bắt đầu đóng vảy, da thịt hồng hào căng ra tiếp xúc với làn da nhợt nhạt. “Em biết không, ta cũng yêu em.” gã thở dài.

“..ng- ngài cũng vậy..?”

Apollo nhìn Atlas bằng ánh mắt thể hiện đầy hiểu biết. Atlas đảo mắt trước khi tập trung lại vào việc băng bó cho cậu.

“Ừ, cả hai bọn ta đều vậy.” Apollo lẩm bẩm.

Atlas cầm dải băng lên và bắt đầu quấn chặt chúng quanh vai Artemis, vòng dưới cánh tay cậu.

“Sắp xong rồi…” Giọng nói trầm ấm của hắn thực sự rất êm dịu, không bị bóp méo gay gắt. Artemis mỉm cười yếu ớt, và Apollo có thể cảm nhận được trái tim gã tan chảy mỗi khi thấy nụ cười kia.

Atlas cắt miếng băng và ấn nó xuống. Apollo đứng dậy và bế Artemis vào lòng trong khi Atlas bắt đầu thu dọn các dược phẩm.

“Ta sẽ tìm cho em ấy một căn phòng mới,” Bây giờ chuyện này đã kết thúc, giọng gã ta từ trầm ấm chuyển thành đầy giận dữ như đang kìm nén trước bất cứ ai đã làm điều này với chú chim nhỏ của bọn gã. “Kiếm ai đó dọn dẹp cái đống này, được không?”

"Sẽ làm ngay." Atlas gật đầu.

Apollo rảo bước trên dãy hành lang với Artemis nằm trong tay được gã ôm thật chặt trước khi dừng lại trước một cánh cửa nào đó. Căn phòng này lớn hơn so với tất cả những căn phòng còn lại, được trang trí cầu kỳ và đầy những đồ nội thất mềm mại hơn. Gã thở dài và đặt Artemis xuống giường.

Giường của gã ta.


Gã sẽ sẵn sàng hy sinh mọi thứ để giữ cho mặt trăng nhỏ của gã được an toàn.

Nhẹ nhàng, gã kéo chăn, kéo những chiếc mềm mại nhất lên và đắp lên cơ thể đang run rẩy của cậu, rồi ngồi vào chiếc ghế tựa gần đó, đưa tay vuốt tóc người thương.

“Ta sẽ đuổi tất cả bọn họ rời đi. Ta sẽ không mạo hiểm lần này nữa đâu,” Gã cau mày, lẩm bẩm nhưng ánh mắt nhìn cậu kia vẫn đầy sự yêu thương và chua xót khi pha phải vết thương đã được băng bó kia của cậu. “Em có nhớ kẻ đã tấn công em trông như thế nào không..?”

“..sói..” Artemis trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng, uể oải.

“Chết tiệt,” Tất cả họ đều có thể làm điều đó. Tuyệt vời. Hơn nữa, dù sao thì người đó cũng đã rời đi rồi. Apollo thở dài gay gắt và vuốt ngón tay lên má cậu. “Ừ, không sao đâu,” Không phải vậy. “Đây, em yêu, hãy nghỉ ngơi đi. Em cần nó. Atlas và ta sẽ giúp em hồi phục, được chứ..?” Giọng nói trầm trầm của gã vang lên.

Artemis gật đầu, đôi mi buồn bã khép lại. Apollo đưa tay gã ra, và cậu nắm lấy, ôm chặt và ấn vào hơi ấm dưới những chiếc chăn. Gã thở dài lặng lẽ khi cậu bắt đầu phát ra những tiếng ngáy nhỏ.

Có vẻ gã không thể để chú chim nhỏ này rời đi, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#polyamory