preview_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Kim Taehyung thì mọi thứ đến với bản thân anh đều vô cùng ngớ ngẩn đến xinh đẹp, một trong những thứ điển hình đó là cậu người yêu xinh trai kém mình những hai năm tồn tại trên đời kia. Anh còn nhớ lần đầu của cả hai diễn ra thật điên cuồng và nóng bỏng biết bao, để rồi ngay buổi sáng hôm sau, chàng trai lớn hơn - toàn thân trần trụi với những vết cắn yêu thấm xanh tím da thịt, ngồi trên giường và thay vì phải quan tâm đến phần thân dưới đau nhức, nhớp nháp tinh dịch thì lại phải vò đầu nhăn mặt vì bé út mới có 17 tuổi.

***

"Tôi nói cho em biết..."

Taehyung thô bạo bóp lấy khớp hàm của Jungkook, trong đôi mắt một mí tròn xoe ngập đầy những tơ máu và xổ ra vài tia tàn ác.

"Kim Taehyung tôi không phải là kẻ tầm thường, và..."

Bàn tay lớn với các đầu ngón tay thô ráp lại nghiến chặt lấy lớp da mềm mại bao quanh xương quai hàm sắc lẻm của cậu út, người lớn hơn siết lấy những câu chữ cay độc trong từng kẽ răng.

"...em cũng không phải thiên tài hay loại cao sang gì, không yêu nữa thì cút, đừng có thương hại tôi bằng cái lý do không hợp nhau."

không yêu thì không yêu

Khoé miệng Taehyung nhếch lên một cách ngạo nghễ trước một Jeon Jungkook phờ phạc và đầy mệt mỏi, phải em ấy trông thật mệt mỏi và anh cảm thấy rằng sự đau đớn đang từ từ, từng chút từng chút một len lỏi, thầm đẫm lên từng centimet mạch máu quanh trái tim yếu mềm của em. Taehyung tự hỏi bản thân mình và anh còn muốn hỏi cả người anh yêu nữa, rằng là tại sao, tại sao lại như thế?

Chẳng phải mọi thứ đang tốt đẹp sao, Jungkookie?

Anh căm phẫn khi thấy đôi đồng tử đen láy của người yêu mình đang dần bị sắc đỏ vây lấy và Chúa ơi thật khốn nạn, nó đã ngập ngụa trong thứ dung dịch mặn chát mà cái thứ chó má mang tên gọi 'tuyến lệ' tiết ra từ bao giờ thế kia?

Jungkook giật mình rụt tay lại khi thấy người lớn hơn có ý định nắm lấy tay mình, giọt pha lên long lanh vỡ tung trượt xuống vực thẳm mềm mại. Sự cự tuyệt khiến cánh tay của Taehyung lơ lửng giữa không trung, cảm giác hụt hẫng xen lẫn đau đớn  dồn chặt lại thành nắm đấm, các khớp tay phát ra âm thanh chất chứa cơn thịnh nộ to lớn.

cuộc tình này
coi như tao bỏ tiền ra mua và khá hay là tao đã thưởng thức được một món điểm tâm đặc sắc
cảm ơn sự tiếp đãi

Người nhỏ hơn cảm giác bản thân đã hoàn toàn kiệt sức trong mối tình này hoặc cậu đã kiệt sức từ lúc bản thân lún sâu, chỉ là đến giờ phút này cậu không biết mình có nhận ra không?

Jeon Jungkook, mày có nhận ra không?

***

Có lẽ, Kim Taehyung không cảm thấy có điều gì vướng bận khi yêu và chấp nhận làm người yêu của cậu em út. Tuy nhiên vấn đề của cậu bé mới lớn kia thì không rõ đã ngổn ngang khắp tâm hồn mong manh ấy từ khi nào rồi.

Anh vẫn cứ như thế mà hằn học, mà thể hiện sự căm hờn đối với cậu người yêu nhỏ.

Cậu ta khiến cho nỗi sợ nhỏ bé đáng lẽ đã bị xoá bỏ của anh đột ngột trở lại và phình to ra đúng không, Kim Taehyung?

coi như...
là tao bỏ tiền ra mua một đêm tình
tha thứ cho sự vui sướng của tao nhé
tao chỉ đến để mua một lần thôi
cảm ơn sự tiếp đãi

***

"Vậy để xem, anh nói lời tạm biệt với em như thế nào!"

Jungkook cau mày khi bóng dáng đầy ngạo mạn của người lớn hơn khuất sau cánh cửa, và chính em cũng không ý thức được bản thân đã vô lực ngã nhoài trên sàn nhà lạnh lẽo rồi.

có những thứ vốn dĩ rất đẹp đẽ, tại sao lại trở lên tồi tệ như thế này?

***

"Tại sao thế hả em?"

Jin thì thầm câu hỏi khi hàng nước mắt xót xa cứ vô thức chảy dài, bàn tay ấm áp của anh khẽ ôm lấy cái thân hình nhỏ bé đang an ổn ngủ trong lòng mình.

YoonGi đã ngủ say rồi nên cái bàn tay trắng xanh, gân guốc nào đó không thể lau nước mắt cho người anh cả được, nhịp thở đều cứ phập phồng trong khuôn ngực nhỏ, cậu bé của anh bình yên trong giấc mộng tựa như một đứa trẻ vậy.

Đôi vai rộng lớn đã run lên vì chủ nhân nó không thể nào khống chế được sự đau đớn bên trong phần ngực trái, anh nghĩ là anh biết tất cả nhưng thực sự anh lại không biết gì.

Nực cười lắm phải không?

Anh biết vô số đêm cậu bé của anh không chợp mắt, không phải để làm việc.

Điều gì xảy ra, ai biết... - tên cuốn sách mà khi thấy anh bước vào cậu đã vội vàng nhét vào khe tủ.

Những viên thuốc ngủ vương vãi đầy sàn nhà tắm với những bản nhạc bị xé nát.

Cả những con dao lam bị tháo vỏ nằm đầy dưới tấm đệm giường...

Thấy tất đấy mà lại đéo nhận ra, mày là thằng ngu SeokJin à!

"YoonGi, YoonGi, Min YoonGi, chẳng phải hai ta vẫn đang tốt đẹp sao? Chẳng phải mọi thứ đều đang tốt đẹp sao? Tại sao? Tại sao lại trở lên tồi tệ đến như thế này?"

***

Có những thứ thật đẹp, đẹp lắm, và rồi khi nó trở nên tồi tệ, sẽ như thế nào?

--------------------------
Coming soon...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro