Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái ban công ở nhà , Khanh- em gái tôi- thường ngồi ở đấy , tư lự  một điều gì đó. Dù là đôi khi nó chẳng nghĩ gì hết , chỉ đơn giản là ra ngoài ban công hóng gió và đọc một vài trang tiểu thuyết tình yêu lãng mạn.

Nhiều lúc , tôi tự hỏi , cái ban công có gì mà thu hút nó nhiều đến thế ?

À , mà cái ban công. Hôm tổ chức tiệc để ăn mừng nó vào cấp ba , nó cũng nằng nặc đòi tổ chức ở ngoài đó. Báo hại tối hôm ấy , cả nhà vừa ăn , vừa cuống quýt bưng đồ vào nhà để trú mưa , mất hết cả hứng thú ăn uống , còn nó đứng một bên , nhìn cả nhà rồi ôm bụng cười thích thú. Sau đó mọi thứ đều được nó chén sạch.

Nó chính là như vậy đấy , dù mọi chuyện có rối tinh rối mù cỡ nào , có nó , mọi thứ đều trở nên dễ dàng.

Khanh , đứa em gái nhỏ của tôi , có thể ghi nhớ mọi chuyện từ rất sớm , kể cả những chuyện vụn vặt , nó đều nhớ rất kĩ. Nó rất thông minh , hoạt bát , ai trong trường cấp ba cũng đều yêu mến nó.

Thế nhưng , cách đây vài hôm , đột nhiên nó chạy tới khu lớp 11 , tìm tôi. Mắt nó ầng ậng nước , mặt nó đỏ ửng. Nó ôm chầm lấy tôi , khóc nức nở. Tôi hỏi nó:

- Có chuyện gì xảy ra?

Rồi nghe nó đáp lại qua tiếng nấc:

-Chị hai , em không nhớ nổi bài thơ hôm nay học... Em đã đọc cả trăm lần rồi. Sau đó thầy có kêu em lên đọc lại , nhưng em không nhớ nó nằm ở trang nào.

Giọng nó rất nhỏ , nhỏ thôi , nhưng đủ để tôi nghe thấy. Lạ thật , đứa em gái thông minh của tôi , lại không nhớ được một đoạn thơ ngắn.

Hôm đó tôi xin nghỉ học để đưa nó về nhà và yêu cầu ba mẹ dẫn nó đi khám bệnh.

Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường , mãi cho tới sáng hôm nay , khi kết quả xét nghiệm của nó được gởi tới nhà tôi , cả một tập hồ sơ dày.

Trong tập hồ sơ bệnh án của nó , người ta ghi nhiều lắm , rất nhiều , những con chữ chằng chịt , còn có cả hình chụp CT cắt lớp của nó nữa. Chẩn đoán cuối cùng là Alzheimer. Họ khuyên gia đình tôi nên sớm cho nó nhập viện.

Cả nhà tôi như chết lặng. Khanh , đứa con ngoan của ba mẹ , đứa em gái nhỏ tinh nghịch của tôi , sẽ quên dần mọi thứ.

Lúc biết mình bị bệnh , nụ cười của nó buồn hơn bao giờ hết.

Sau đó , bất chấp ngăn cản của ba mẹ , nó vẫn đi học bình thường.

Có một hôm , khi tôi đang ngồi trên lớp đọc sách , nó đột nhiên chạy qua lớp tìm tôi. Tôi im lặng một lúc lâu , rồi lặng lẽ dẫn nó về lớp. Lớp học của nó , chỉ cách lớp tôi một dãy phòng học. Thế nhưng nó lại không nhớ ra. Em gái tôi , đang bắt đầu quên.

Tối đó , nó thức rất khuya , ôm quyển nhật ký , hí hoáy viết. Nó viết nhiều lắm , mọi hoạt động trong gia đình , sinh hoạt trong trường học , nó không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Rồi nó rấm rức khóc. Đột nhiên nó xoay người lại và bắt gặp tôi đang đứng chết lặng ở cửa. Nó lấy tay quẹt nước mắt , giọng nó khàn khàn:

-Chị hai , nếu lỡ em quên...

-Đừng lo , chị sẽ nhắc em.

Rồi tôi đóng cửa và quay về phòng mình trước khi những giọt nước mắt đang cố kiềm nén trong lòng , bùng lên và chực trào ra khỏi ra khỏi khoé mắt.

Lúc đi ngang qua phòng ba mẹ , tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc. Bất công quá , phải không mẹ? Đứa em gái tinh nghịch của tôi còn rất nhỏ , nó còn có nhiều ước mơ , hoài bão để thực hiện , nhiều nơi để đặt chân tới. Thế gian này có rất nhiều người , tại sao , lại phải chọn nó? Tôi lặng lẽ trở về phòng mình , hy vọng ngày mai sẽ khá hơn ngày hôm nay.

Sáng sớm , tôi tới phòng Khanh để đánh thức nó dậy. Điều đầu tiên chào đón tôi là khuôn mặt hốc hác của ba và đôi mắt sưng đỏ của mẹ. Tôi bước ngang qua mẹ , mở cửa phòng nó. Trong phòng , nó đang ngồi thẫn thờ trên giường , bàn tay vươn lên giữa không trung , ngừng lại giữa những vạt nắng. Nó cười thích thú hỏi tôi:

-Chị hai , cái thứ ấm áp này là gì thế?

Tôi cười chua xót:

-Là nắng đó em.

Là nắng buổi sớm mai mà em vẫn thích , là nắng ấm áp luôn tràn ngập trong phòng em vào những ngày đầu mùa Đông , là ánh nắng đó em.

Nó lại nghiêng đầu , cười với tôi:

-À! Là nắng.

Tôi giúp nó thay đồng phục và chở nó đến trường. Suốt quãng đường đi , chúng tôi chẳng ai nói với nhau câu gì , chỉ đơn giản là im lặng.

Bắt đầu từ ngày hôm đó , mỗi sáng nó đều chào tôi bằng cùng một câu hỏi. Câu hỏi về nắng...

Có những buổi sáng trời mưa , nó sẽ lại chào tôi bằng một câu hỏi khác:

-Chị hai , cái đó là gì vậy?

Và rồi tôi sẽ giả vờ ngây ngô đáp lại nó:

-Là mưa đó em.

-À!Là mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro