Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mẹ xin cho nó nghỉ học.

Khanh , đứa em gái đáng yêu của tôi , đang cố gắng chiến đấu với căn bệnh của nó.

Mỗi ngày ở nhà , nó sẽ dành cả buổi sáng để gọi tên các đồ vật , dành cả buổi chiều để đọc các số điện thoại cần nhớ và dành cả buổi tối để gọi tên các thành viên trong gia đình.

Cứ thế , ngày nào nó cũng lặp đi lặp lại một chuỗi hành động tương tự. Mỗi một lần nó gọi tên tôi , bố tôi , tên mẹ hay tên của con mèo Su béo ú , giọng nói trong trẻo của nó vang khắp căn nhà.

Chúng tôi học "nhớ" cùng nó , học "cười" cùng nó , học trả lời những câu hỏi ngây thơ của nó. Ấm áp đến lạ.

Cho đến một chiều cuối tháng Ba , Khanh , đứa em gái nhỏ của tôi nhập viện sau khi ngất xỉu trong lúc tập đạp xe đạp. Bác sĩ bảo , bệnh của nó trở nặng. Nó không còn điều khiển được đôi chân nữa.

Khanh , đứa em gái tinh nghịch , đáng yêu của tôi , đang dần quên.

Và rồi tôi thiết nghĩ , khi kí ức của nó chỉ còn là một tờ giấy trắng thì liệu còn có một góc nhỏ nào lưu giữ lại hình ảnh của tôi không? Chắc là không đâu , Khanh nhỉ?

Cả nhà tôi thay phiên tới thăm nó. Có lần tôi vào thăm nó , bế theo con mèo Su ú cùng vào , dù rằng ở bệnh viện , đem thú cưng vào vốn là lệnh cấm. Con mèo vừa được thả xuống giường , đã tìm một chỗ êm ái , cuộn mình lại ngủ.

Khanh nhìn Su ú một cách thích thú , rồi đột nhiên nó hỏi tôi:

-Chị hai , cục trắng trắng kia là gì vậy?

-Là con mèo đó em.

Là con mèo Su ú mập mạp mà em yêu đó. Là con vật cưng luôn đánh thức em dậy vào mỗi buổi sáng đó. Là con mèo chị tặng em hôm sinh nhật mười tuổi đó. Là con mèo Su ú mà em...

Nó ôm con mèo vào lòng , vuốt vuốt bộ lông mềm mượt của con mèo.

Tuy nhiên , chỉ trong vài phút ngắn ngủi , nó lại giương đôi mắt ngây thơ hỏi tôi:

-Cái gì vậy chị hai?

Và rồi tôi phải giả bộ ngây ngô đáp lại nó:

-Con mèo đó em...

Tôi cười , nhìn nó:

-Em gọi tên chị đi?

Nó cười ngây ngô:

-Chị hai.

-Không phải , chị hai chỉ là cách gọi thôi! Tên của chị là Minh.

-À! Là Minh... Minh Minh...

Nó nhìn tôi , cười toe toét. Nụ cười của nó như một vật thể sắc nhọn , cứa vào tim tôi. Đau rát.

Dù chỉ là trong một phút giây thôi , tôi cũng chưa bao giờ nghĩ , mình chẳng còn lại gì trong tâm trí nó.

Dạo này , tôi hay mang Su ú đến thăm nó , đặt nó lên xe lăn , đẩy nó đi dạo.
Nó hay hỏi tôi rất nhiều điều , khá khó khăn trong việc phát âm , nhưng nó nói được.

Sau đó , mẹ có đến thăm nó , mang rất nhiều đồ ăn. Là mẹ nấu , toàn món nó thích. Tuy nhiên nó lại cười chào đón mẹ bằng một câu hỏi ngây thơ , ngây thơ đến đau lòng.

-Xin chào! Cô là ai?

Tôi thấy mẹ thoáng lặng trong giây phút ấy , tôi thấy mẹ đứng sững lại nhìn nụ cười ngây ngô của nó , tôi thấy nước mắt mẹ rơi lã chã , túi đồ trong tay mẹ rớt xuống. Mẹ dường như chẳng còn sức lực để đứng vững.

Khanh , đứa con gái ngoan của mẹ , đã nhấn chìm mẹ trong sự lãng quên.

Và rồi vài ngày sau đó , bố cũng chẳng còn đọng lại trong kí ức của nó.

Với chúng tôi cảm giác đó , gần như là một sự tuyệt vọng.

Bố mẹ đứng lặng ngoài cửa , khóc rất lâu , cố gắng kiềm chế để không bật thành tiếng.

Nó nhấn chìm mọi kí ức trong sự quên lãng.

Em gái của tôi , đã chẳng thể nói được nữa. Ngôn từ chẳng còn gì trong trí nhớ của nó. Bác sĩ đưa cho nó một cái bảng chữ cái , rất lớn , chỉ cần nó chỉ tay lên mấy chữ cái , chúng tôi có thể đoán được , nó cần gì.

Cứ như thế , cho tới khi , bảng chữ cái chẳng còn tác dụng gì đối với nó.

Chứng Alzheimer xoá sạch mọi thứ trong kí ức của nó.

Hình ảnh của tôi , cũng bị nó xoá sạch.

Quên sạch , chẳng còn gì cả. Với nó , mọi thứ như chưa bao giờ tồn tại.

Khanh , đứa em gái nhỏ của tôi đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Nó nằm trên giường bệnh , trắng xoá , cả căn phòng đều thuần một màu trắng , trắng giống như trong kí ức của nó vậy , chẳng có gì ngoài màu trắng.

Khuôn mặt thanh thản như đang chìm trong giấc ngủ say.

Bố mẹ bảo tôi , nó hôn mê rồi , đã lâm vào hôn mê sâu.

Tôi cười , không phải đâu , nó chỉ đang ngủ thôi , ngủ thôi mà. Chỉ cần tôi lay nó một chút , nó nhất định sẽ tỉnh lại.

Ngày mà nó lãng quên tôi. Tôi chợt ý thức được một điều , hoá ra quên là như thế , là không còn gì lưu lại trong bộ nhớ của ta , không còn gì cả , ngoài một màu trắng tinh khôi.

Chỉ là màu trắng thôi Khanh nhỉ? Chẳng có tôi , chẳng có bố , chẳng có mẹ hay là con Su ú , phải không? Chỉ có màu trắng. Không có màu xanh hy vọng , cũng chẳng có giọng hát trong trẻo của em , chỉ có màu trắng thôi , phải không em?

Khanh , đứa con cưng của cả nhà , đứa em gái bé nhỏ tinh nghịch của tôi , đã ra đi vào một chiều cuối Thu , trong căn phòng thuần một màu trắng.

Màu của sự lãng quên.

Nó ra đi rất bình yên.

***

Cái ban công ở nhà , bây giờ tôi phải tập quen dần với cái ban công mà không có bóng lưng của nó ở đấy. Không có nó , mọi thứ trở nên rối mù hơn tôi tưởng.

Tôi vào phòng nó và sắp xếp lại đồ đạc. Cố gắng giữ nguyên mọi thứ có thể giữ.

Con gấu bông tôi tặng nó lúc năm tuổi , bộ truyện tranh mẹ tặng nó năm mười tuổi...Còn rất nhiều thứ nữa.

Nơi bàn học , tôi tìm được một bức ảnh chụp cả gia đình tôi , đã lâu lắm rồi. Ngày ấy , tôi mới mười hai tuổi , nó vừa tròn mười một tuổi. Mặt sau bức ảnh , có nét chữ nhỏ của nó. Một số đã nhoè đi vì nước mắt.

Là nét chữ cuối cùng mà nó để lại , là những mảng kí ức nhỏ cuối cùng còn đọng lại trong nó:

" Chị hai. Bố. Mẹ

Con là Khanh đây. Là con heo mập mạp đáng yêu của cả nhà đây.

Mọi người đừng lo lắng. Hôm nay cô y tá bảo sức khỏe của con bây giờ đã ổn rồi , vài ngày nữa , có thể không cần đến bệnh viện tập vật lý trị liệu nữa. Còn sắp được về nhà rồi này.

Nhưng mà...

Bố à , nếu lỡ một ngày con quên bố... Bố cũng không được buồn , bố phải biết rằng trên thế giới này con là người yêu bố nhất.

Mẹ à , nếu lỡ một ngày con quên mẹ... Mẹ cũng không được buồn , phải nhớ rằng , được sinh ra và lớn lên trong vòng tay mẹ là điều tuyệt vời nhất đối với con. Con yêu mẹ nhiều lắm!

À! Còn chị hai yêu quý của em nữa.

Nếu lỡ em quên chị...

Em muốn chị nhớ một điều rằng , em gái của chị yêu chị nhiều lắm!

Luôn sống thật tốt chị nhé!

Mình đang viết cái quái gì vậy nhỉ? Có phải là đang viết nhật kí không? Chắc hẳn là thế rồi...

Nhật kí thân mến , ngày... tháng... năm...

..."

Ừ!Chị cũng rất yêu em...























Cần một ngôi sao của các độc giả🌟

Cảm ơn rất nhiều!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro