Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dunk cứ khóc mãi, chính cậu cũng chẳng biết sao cậu khóc. Cậu thấy tâm hồn mình cực kì trống rỗng, khó chịu và nước mắt cứ thế không ngừng rơi cho tới khi cậu thiếp đi trên ngực Joong vì quá mệt mỏi. Những ngày qua là quá sức chịu đựng với cậu
......
- Cậu nhóc không sao đâu, nhưng cần nghỉ ngơi nhiều, ăn uống đầy đủ hơn. Tay chân bị xước xát ngoài da thôi, tôi đã băng bó hết rồi. Quan trọng là hãy chú ý tâm trạng cậu nhóc hơn vì tinh thần cậu nhóc giờ không được ổn định lắm _ Tay bác sĩ đẩy gọng kính vuông của mình lên

- Um... cảm ơn anh _ Joong vỗ vai tên bác sĩ nhìn đầy biết ơn

- Lần đầu tôi thấy cậu không vào đây để trốn mấy nhỏ con gái hay ngủ mà lại mang theo một cậu nhóc xinh đẹp, dễ thương vậy đấy? Bồ hả? _ Tên bác sĩ cười cợt

- Vớ vẩn _ Joong nhăn mặt

- Ầy, được rồi tôi không tò mò nữa, đừng cáu không sập phòng khám của tôi bây giờ. Thôi, vào thăm cậu nhóc đi _ Tên bác sĩ nhanh tay đẩy Joong vào bên trong phòng bệnh trước khi hắn bốc khói và đạp đổ tất cả thứ đang có ở đây

- Cứ liệu hồn đấy _ Joong lườm tay bác sĩ trẻ một cái rồi mới bước vào trong

Joong nhẹ nhàng bước vào, thấy cậu đang ngủ say trên giường y tế trắng xóa, khuôn mặt nhăn lại, cái miệng xinh xinh cong lên như con nít làm hắn phải bật cười. Joong chợt nhận ra tâm hồn cậu vốn vẫn chỉ như một đứa trẻ nhỏ dễ vui, dễ buồn, dễ hờn dỗi mà thôi. Bước tới gần giường, Joong ngồi cạnh cậu, nhẹ nhàng lắm lấy tay cậu thì thầm:

- Đồ ngốc, tại sao phải hành hạ mình như vậy chứ?

Joong nhẹ nhàng cúi xuống và đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhưng chứa đựng rất nhiều tình cảm của hắn - một tình cảm hỗn độn đến hắn cũng chưa hiểu hết được mình thì bỗng dưng khuôn mặt cậu lại dãn ra, cái miệng nhỏ nhắn nãy còn cong lên giờ đã dịu xuống.

- Hay thật đấy Dunk Natachai, rốt cục người tôi mong bao năm nay lại không phải là cậu. Vậy tôi phải chọn ai đây? _ Joong siết nhẹ tay Dunk, ánh mắt anh nhìn cậu có gì đó đượm buồn pha chút đau đớn

"Reng.......Reng......Reng.........." Tiếng nhạc chuông của Joong vang lên

- Alo! _ Joong bắt máy

- Ừ, cậu nhóc đang ở với tôi

- Ừ, bị đánh, đang ở phòng y tế, xuống đi

- Không sao, đang ngủ

- Biết, tạm biệt.

Joong thả mình ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào thành giường Dunk đang nằm, hắn thở dài, nếu mà suy nghĩ lại thì dạo này không chỉ có cậu mà hắn cũng đã quá mệt mỏi rồi. Quá nhiều chuyện xảy ra khiến hắn ngỡ ngàng và thực sự sock lắm

- Umm... Đây là đâu vậy? _ Dunk tỉnh lại, xoa xoa đầu

- Tỉnh lại rồi hả? _ Joong đứng dậy nhìn Dunk

- Nước... nước... khát quá _ Giọng cậu thều thào, nhìn hắn bằng ánh mắt khá mệt mỏi

- Nè, thấy đau ở đâu không? _ Joong đưa cốc nước ấm cho Dunk

- Thanks _ Dunk nhìn Joong mỉm cười. Joong không nói gì chỉ đỏ mặt quay đi

- NATACHAIIIII..... _ Chưa thấy người nhưng đã thấy cái giọng lanh lảnh của Fourth ở ngoài _ Sao lại bị đánh chứ, cậu có sao không?

- Tôi không sao _ Dunk cười hiền nhìn Fourth

- Lại còn không sao à, nhìn coi người quấn băng tùm lum cả kìa _ Fourth mắng

- Tôi chỉ là bị xước xát tay chân ngoài da thôi ý mà _ Dunk giải thích

"BỐP"

- Oái, đau quá _ Dunk ôm đầu

- Phuwin làm gì vậy? Dunk đang bị thương mà _ Pond ngăn Phuwin lại khi Phuwin đang định đập cho Dunk thêm mấy cái nữa

- Đập vậy cho nhớ, cho nó tỉnh ra. Cái thằng ngu ngốc này phải như vậy mới tỉnh được. Sao lại ngu ngốc tới mức đứng vậy cho tụi nó đánh chứ? _ Phuwin mắng

- Phuwin à.... _ Dunk biết tội của mình nên dụt dè kéo kéo tay Phuwin

- Bỏ ra, ta ghét mi rồi _ Phuwin gạt tay Dunk ra

- Tôi xin lỗi mà, là tại tôi cả... đừng giận tôi nữa _ Dunk lắc lắc tay Phuwin
________

- Anh Dunk, coca của anh nè _ Nachat chạy lại cầm lon coca ướp lạnh đưa Dunk

- Um, thanks em _ Dunk hôn "chụt" cái lên má Nachat

- Công nhận hai người giống nhau thật đó, y chang như hai giọt nước vậy _ Gemini cười

- Nhóc con này là niềm tự hào của tôi đó. Mọi người cứ gọi nó là Dew cho dễ đi _ Dunk cười, xoa đầu Dew mãn nguyện lắm

-  Nhưng sao lại hun Dew như vậy? _ Fourth e dè

- A! Tại hồi bé toàn thế nên quen rồi _ Dunk cười toe toét

- Haha, thôi đi thôi mọi người _ Dew lảng sang chuyện khác

Và rồi một ngày nữa lại qua đi êm ấm, tâm hồn Dunk cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều nhờ hai cậu bạn thân. Đã một tuần liền Dunk, Fourth, Phuwin dính chặt vào nhau không rời nửa bước.

- Haizzz..... _ Dunk thở dài thườn thượt

- Sao vậy anh? Anh mệt ở đầu à? _ Dew lo lắng

- Không phải đâu, tại cậu ta cả tuần nay không được đi chơi đêm nên mới vậy đó _ Fourth cười

- Đi chơi đêm ạ? _ Dew không hiểu

- Thôi thôi, đừng giải thích làm gì! Dew nó không hiểu đâu, từ bé nó đã chỉ được sống trong lồng kính nên những gì đen tối của xã hội không hiểu đâu, Dew không như tôi đâu _ Dunk chán nản nói

- Sao thế? Hoàng tử trong lồng kính à? _ Pond khá ngạc nhiên

- Tương tự vậy! _ Dunk gật đầu

- Vậy chẳng phải là cầm tù Dew sao _ Phuwin nhăn mặt

- Không phải đâu ạ. Tại từ lúc sinh ra sức khỏe em đã kém lắm, hay bị bệnh tật nên phải giữ ạ _ Dew cười

- Thỉnh thoảng tôi trốn ra ngoài na Dew theo nhưng đi đến chưa được nửa ngày thì bị tóm rồi, chậc _ Dunk ngán ngẩm nói

- Hô, tưởng cậu không bao giờ bị tóm chứ? _ Pond nói đểu

- Tại anh ấy có một người hiểu quá rõ về mình mà. Bình thường thì trốn được nhưng mang theo em thì không chạy nhanh được nên bị tóm đó ạ _ Dew giải thích

- Ghê.... _ Pond đang định nói đểu Dunk thì bị chặn họng bởi một tiếng gọi

- NATACHAIIIII..... _ Một tên con trai chạy tới tính ôm Dunk nhưng đã bị Tứ Quỷ chặn lại

- Đừng có làm càn nha _ Leo trừng mắt lườm

- Bảo bối à, sao em nỡ phũ phàng với anh vậy? _ Hắn xụ mặt nhìn Dunk

- Haha, anh vẫn chẳng thay đổi là mấy nhỉ? _ Dew nhìn khuôn mặt xịu xuống của hắn mà bật lên tiếng cười khanh khách

- Ớ, à Dew. Ui, bé vẫn xinh và đáng yêu quá. Hai người giống nhau quá đó, chút nữa anh tưởng Natachai có thuật phân thân _ Hắn ôm chầm lấy Dew

-  "BỐP" đồ sở khanh, buông Dew ra _ Dunk dơ chân đạp hắn không thương tiếc

- Úi, bảo bối của anh ghen đó hả? Dễ thương quá _ Hắn cười toe toét, xoa xoa chỗ đau và chuẩn bị nhân cơ hội ôm Dunk thì lại bị Tứ Quỷ chặn lại

- Làm gì đấy? _ Leo lạnh lùng nhìn hắn

- Ầy, bốn đứa có cần đề phòng vậy không _ Hắn nhăn mặt chán nản

- Hừ _ Lần này là cả bốn thằng lườm làm cho hắn cảm thấy lạnh lạnh sống lưng. Đúng là không nên đùa với quỷ mà

- Được rồi, bốn đứa lui xuống đi. Còn anh, cách tôi 1m, anh mà còn học cái kiểu Tây đó thì tôi đạp anh bay về bên đó luôn đấy _ Dunk đe dọa

- Rồi rồi bảo bối _ Hắn cười trừ

- Anh về đây làm gì hả? Sao không ở đấy lấy vợ sinh con luôn đi còn ám tôi hoài vậy? _ Dunk nhăn mặt

- Ấy, bảo bối lại đùa anh rồi. Anh có em rồi mà. Anh nghe ba nói em qua Bangkok nên anh phải về liền đó, vừa đáp máy bay xuống nè _ Hắn tý tởn nói

- Ông hiệu trưởng già đáng ghét, nhiều lời thật _ Dunk lẩm bẩm
...

Bọn kia ở ngoài chẳng hiểu gì cả. Fourth chạy qua chỗ Dunk nói hỏi cho rõ ngọn ngành sự việc:

- Này....Này.... _ Fourth khều vai Dunk

- Gì vậy Fourth _ Dunk quay lại nhìn Fourth cười vui vẻ

- Ai kia? Sao hai người nói gì tôi chẳng hiểu gì hết? _ Fourth chỉ vào người con trai lạ mặt đang nói chuyện với Dunk

- Àm, quên mất không giới thiệu, hắn là con trai hiệu trưởng trường K.W của ta đó, tên là Ai Hawashi _ Dunk giải thích

- Nãy giờ hai người nói chuyện gì vậy?_ Pond tò mò hỏi

- À.... _ Dunk ngập ngừng

- Hi! Chào mấy nhóc, anh là Ai Hawashi, chồng tương lai của nhóc Dunk _ Hắn cười tươi, tay chỉ vào Dunk

- Hả..AAAAAAAAAA........ _ Cả lũ nghe hắn giới thiệu xong sock hét vang cả sân trường

- Tôi thật không ngờ Dunk đã có chồng rồi cơ đấy _ Gemini e dè nói

- Dunk quá đáng thế, sao không nói cho tụi này biết chứ, bạn bè thế à? _ Fourth dỗi

- Không ngờ à nha. Thế mà Tứ Quỷ bảo Dunk không biết yêu chứ? _ Pond lườm bốn thằng

Phuwin không nói gì nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm Dunk như muốn tóe lửa đòi một lời giải thích

Có một người thì trong lòng càng ngày càng cực kì khó chịu

Còn Tứ Quỷ thì ôm mặt nản toàn tập vì nhìn những khuôn mặt biểu lộ mỗi người một kiểu kia luôn

- Cái lũ này, không phải như vậy đâu, nhầm hết rồi _ Dunk hét lên, tức vì tụi này cứ nhìn Dunk bằng cái ánh mắt đó

- Vậy là sao chứ? Nói nghe coi _ Phuwin khoanh tay trước ngực nhìn Dunk

- Haizz... Tên hâm này là chồng tôi, không sai.... Nhưng đấy là nếu hắn thắng được điều kiện của tôi thôi, và tên này cũng chỉ là 1 trong 10 người được gọi là chồng của tôi thôi _ Dunk ngán ngẩm giải thích

- 10 CHỒNG Á?!!!!!! _ Fourth trố mắt ngạc nhiên, bọn kia thì quai hàm muốn rớt luôn rồi

- Leo, giải thích đi, anh mày sắp chết với ánh mắt muốn xuyên thủng người ta của bọn này rồi _ Dunk chán nản, ôm đầu qua chỗ Leo

- Dạ, mọi người cũng biết rồi đấy, anh Dunk có tới 10 người cha nuôi và 10 người này đều muốn con trai mình phải lấy anh Dunk. Nhưng số là khi 10 người này gặp và tiếp xúc với anh Dunk, dù bị anh ấy xử đẹp nhưng tất cả đều gật đầu đồng ý lấy anh Dunk mới khổ ạ _ Leo cười

- Vậy Dunk chọn ai chưa? _ Fourth cực kì hào hứng

- Vớ vẩn, ai chứ? Không ai cả _ Dunk nhăn mặt

- Thôi mà bảo bối, anh yêu em nhất mà. Em rút lại điều kiện ma quỷ đấy đi, lấy anh đi, đảm bảo 9 thằng kia tự động rút lui à _ Hắn lắc lắc tay Dunk

- Biến, không bao giờ _ Dunk hất tay hắn ra, lườm, lùi lại vài bước

- Haizz... em phũ phàng quá vậy? _ Hắn xụ mặt

- Anh mà còn gọi bảo bối nữa là tôi cắt lưỡi anh đó _ Dunk trừng mắt

- À! Chút nữa quên mất việc quan trọng không báo với em. Tụi kia biết em đang ở Bangkok nên ngày mai sẽ qua đây đó _ Hắn đang xị mặt, nhớ tới chuyện quan trọng này liền toe toét luôn

- CÁI GÌ? _ Dunk hét lớn

- Ầy, đừng hét, thủng màng nhĩ anh rồi. Em không cần phải vui mừng vậy đâu _ Hắn bịt tai

- Bảo ai vui hả? Cút! Anh cút ngay cho tôi! Cút, trước khi tôi giết anh. Lôi tụi đấy về đây làm cái quái gì chứ? Hả? Cút... _ Dunk giận run người, đập hắn không thương tiếc

- Oái... đau quá, có phải tại anh đâu cơ chứ? _ Hắn dơ tay tránh đòn của Dunk, miệng thì la oai oái

- Thôi anh hai, hay chọn đại 1 trong 10 anh ấy mà lấy đi. Mấy năm nay anh hành mấy anh ấy khổ quá trời luôn à, nhà mình năm nào cứ tới ngày gì đó là lại đầy quà với hoa luôn _ Dew cười tủm tỉm

- Phải đó, lấy anh đi bảo bối _ Hắn chớp chớp mắt

-  "BỐP" Cút. Không bao giờ, có chết anh cũng không lấy, khỏi cưới xin gì hết _ Dunk tức giận đập cho hắn một phát trí mạng

- Úi, đau quá... Thôi anh có việc phải đi rồi, tạm biệt bảo bối _ Hắn nhìn đồng hồ rồi chạy biến đi, không quên hôn gió một cái tới Dunk

- Biến đi, để tôi bắt được đảm bảo anh không toàn mạng _ Dunk dơ nắm đấm, giận muốn nổ người

- Tên này tới và đi cứ như gió vậy _ Gemini nhìn theo

- Ơ ...mà nay Joong im vậy? _ Pond vỗ vai thằng bạn

- Có gì đâu mà nói _ Joong cười

- Hô, ta tưởng khỉ nó ăn mất lưỡi của mi rồi chứ? _ Dunk nói đểu Joong

- Này, khỉ không thích ăn lưỡi người đâu nhá. Hôm nay tôi nhịn cậu đó, tôi bận chút việc, đi trước đây _ Joong vỗ nhẹ vào đầu cậu rồi dảo bước đi

- A...nè......nè.... ai cho vỗ đầu người ta vậy chứ? _ Dunk hét nhưng hắn biến mất dạng rồi còn đâu

Cuối cùng cái đám hỗn loạn giữa sân trường thu hút tầm mắt của biết bao nhiêu người cũng đã giải tán. Và Dunk nhà ta lại ngậm ngùi theo Phuwin về nhà tu dưỡng. Một ngày mới đầy sóng gió lại qua với cậu nhóc Dunk Natachai

Nhưng mọi thứ chưa kết thúc cho tới khi Dunk chọn được cho mình một người chồng thật sự và đúng nghĩa nên 10 cái đuôi kia vẫn còn theo nó dài dài. Và cũng chính vì vậy mà giờ đây trường K.W đang ầm ĩ hết cả lên với những tiếng hét của các nữ sinh vang bốn phía

- Anh hai, họ tới rồi _ Leo hớt hải chạy vào thông báo

- Ai? _ Dunk vẫn còn đang nhồm nhoàm nhai bánh

- 10 cậu chủ của 10 cha nuôi của anh ạ _ Leo nói

"Bịch" cái bánh mì của Dunk rớt xuống không thể nào phũ phàng hơn vì hiện giờ chủ nhân của nó đã đơ rồi

- Mấy anh ấy làm thật à? _ Dew cười cười

- Anh, đừng bảo với em là anh lại quên anh Hawashi nói gì hôm qua nhé _ Jey nhìn Dunk ngờ vực

- À thì.... _ Dunk ấp úng

- Haizzz, đúng là.... _ Bốn thằng thở dài bất lực với cái trí nhớ cực kì ngắn hạn của anh mình

- Hô, làm Dunk rớt cả đồ ăn thì cũng đáng nể đấy nhỉ? _ Joong gác chân lên ghế nhìn Dunk cười trêu ngươi

- Ta cho mi ăn bánh mì chấm đất luôn bây giờ đấy _ Dunk lườm Joong

- Ầy thôi, ta ăn no rồi nhường mi đó, heo con _ Joong cười đểu

- Thôi thôi, can hai người. Anh Dunk, anh cũng biết chuyện này nguy hiểm như thế nào mà, 10 người đấy mà hợp lại thì khó mà xong đó _ Leo can khi Dunk đang định ném cái bánh mì rớt đó vô cái mặt nhe nhởn đến ngứa mắt của Joong

- Vậy sao giờ? _ Dunk nhăn nhó quay lại

- Anh biết rõ nhất mà _ Leo nhìn Dunk chăm chăm

- Haizzz.... đành vậy đi. Vụ này phải nhờ Dew vậy, em trai nhể? _ Dunk thở dài gật đầu với Leo như muốn nói đã hiểu rồi quay qua vỗ vai Dew, hai mắt rưng rưng

- Em biết ngay mà _ Dew thở dài

- Là sao vậy? _ Fourth chen vào

- Làm thế thân đó _ Phuwin trả lời thay cho Dunk

- Chuẩn không cần chỉnh, đúng là chỉ có Phuwin hiểu tôi nhất à. Tứ Quỷ, vào việc _ Dunk gật đầu, cười toe toét vì lời nói của Phuwin cực chuẩn xác

- Này Dunk, vậy có ổn không? Sao cậu không ra nói chuyện với họ _ Gemini hỏi

- Tôi ra đó để có mà nạp mạng cho họ à? Một đi không trở lại luôn đó. Mấy tên trời đánh đấy mà nghe tôi nói thì tôi đâu phải khổ như vậy chứ? Tôi chỉ cần họ không chú ý tới cổng 2 giây là đủ _ Dunk giải thích

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro