Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ai vậy ta? Mình quen ai nhể? _ Dunk nhíu mày, miệng lẩm bẩm bước về phía cửa lớp

- Là bạn hả? _ Nhỏ hỏi

- Ừm, Natachai Boonprasert là tôi _ Dunk nở nụ cười xã giao

- Của bạn nè _ Nhỏ đặt vào tay Dunk một hộp quà khá là to được gói rất cần thận, hộp quà màu đen được buộc thêm một chiếc nơ màu trắng bằng lụa ở trên

- Thanks, mà cho hỏi ai đưa tôi vậy? _ Dunk nghiêng nghiêng đầu nhìn món quà lạ

- Không biết nữa, người đó che kín mặt nhờ đưa tôi đưa bạn lúc ở cổng trường _ Nhỏ đó lắc đầu

- Ok, cảm ơn nhiều nhé _ Dunk cười, khẽ gật đầu cảm ơn cô bạn

Dunk bê chiếc hộp về phía bàn mình trước những con mắt tò mò về chủ nhân của hộp quà cũng như bên trong chiếc hộp này chứa đựng cái gì?

Dunk từ từ tháo nơ lụa ra, mở nắp hộp quà. Vừa mở ra thì lại làm cả lũ giật mình luôn khi bên trong hộp phát ra tiếng "meooooooo....."

- Aow, sao lại là mèo? _ Pond nhăn mặt không hiểu

Dunk không nói gì, khẽ nhấc con mèo khỏi hộp. Đó là một chú mèo nhỏ, lông đen tuyền, một bên mắt xanh lá một bên mắt mang màu xanh biển, ánh mắt của chú mèo này nhìn cực kì tinh anh, lanh lợi. Khi vừa nhìn thấy Dunk nó đã nhảy phốc lên vai cậu và dụi dụi vào mặt cậu như chào hỏi hay một sự nhớ nhung của chú mèo dành cho Dunk

- Mèo đen sao? Sao lại là mèo đen? _ Phuwin ngạc nhiên trước màu lông của chú mèo

- Wild.... anh..... _ Dunk nhìn chú mèo, miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó còn người thì cứ cứng đơ ra

- Cầm... giữ... giữ dùm tôi con mèo... _ Dunk lắp bắp nói, đặt con mèo vào tay Fourth rồi phóng đi mất hút chẳng kịp để mọi người hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.

- Dunk bị sao vậy nhỉ? _ Fourth nhìn theo bóng Dunk đã khuất xa xa

- Này Joong sao im lặng thế? Này... _ Gemini lay lay Joong khi tên này đang chới với trên mấy tầng mây

- Ah... hả... _ Joong đã rớt xuống và trở lại bình thường

- Mày bị làm sao vậy? _ Gemini nhăn mặt nhìn thằng bạn đang ngơ ngơ ngác ngác

- Không sao _ Joong cười trừ

- Á... ui, đau quá _ Fourth nhăn mặt khi bị chú mèo cào vì tội cố động vào nó

- Có sao không Fourth _ Gemini lo lắng cầm tay Fourth xem

- Không sao ạ! Nhưng con mèo này kì ghê, nãy quấn Dunk vậy mà Dunk vừa đi khỏi thì không ai động được vào người nó luôn _ Fourth nhăn mặt

- Không cho ai động vào đã đành đã vậy mà nó cũng chẳng bỏ đi hay tỏ ra hoảng sợ người lạ gì luôn _ Phuwin nhìn con mèo chằm chằm

Joong nhìn con mèo một lúc rồi bất giác gọi:

- Wild.... Wild phải không? Wild, lại đây nào!!

Khi con mèo vừa nghe thấy tên gọi mình và giọng nói đối với nó cũng rất quen thì bất giác quay lại. Vừa mới chỉ nhìn thấy mặt Joong thôi thi nó đã nhảy vào lòng Joong bám dính luôn còn miệng thì cứ không nhừng kêu "meo...meo...." làm cho cả lũ cứ mắt chữ A, mồm chứ O

- Đúng là Wild thật rồi. Lâu lắm không gặp mà vẫn nhớ ta hả? Trí nhớ tốt đó _ Joong cười hiền, tay xoa xoa đầu chú mèo nhỏ đang cuộn tròn trong tay mình.

Chú mèo thôi kêu nhưng đầu liên tục dụi dụi vào người Joong như làm lúc nãy với Dunk trông rất là tình cảm

- Thế này là sao? _ Pond chỉ về phía con mèo đang cuộn tròn người rúc vào Joong và theo Fourth nhận xét là đanh đá

- À! Thì tôi trước cũng kể rồi đấy. Con mèo này hiện tại là thuộc quyền sở hữu của anh trai Dunk mà tôi với nhà Dunk vốn quen nhau mà nên việc con mèo này nó biết tôi có gì lạ đâu _ Joong cười cười giải thích

- Hả, quen vậy sao Dunk kêu là không?_ Pond nhìn Joong bằng ánh mắt đầy nghi ngờ

- Cậu ta chỉ quấn chị tôi thôi. Còn khi đấy trong mắt cậu ta, trừ anh trai mình ra thì chẳng có người đàn ông nào đáng để cậu ta bận tâm nữa là nhớ mặt với tên _ Joong thở dài

- Vậy sao không cho Dunk biết đi _ Phuwin hỏi trúng tim đen của Joong luôn

- Chưa tới lúc thôi. Mà nói giờ cậu ta cũng có nhớ ra được đâu, chỉ tổ làm mọi chuyện trở nên rối ren hơn thôi. Mọi người cứ kệ đi _ Joong trả lời

Mọi người không ai nói gì nữa, tất cả đều chìm vào im lặng, mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng nhưng có chung một điểm là đều hướng về phía cậu bạn Natachai Boonprasert

Còn lúc đấy Dunk đang chạy thục mạng tới cổng trường, đầu nó trống rỗng chỉ văng vẳng duy nhất một câu nói: "Khi mèo đen xuất hiện, anh sẽ tới đón em về".

Dunk chạy nhanh tới mức chẳng để ý gì nữa nên cứ bị vấp ngã liên tục nhưng dường như cái đau đớn về thể xác này không bằng được thứ cậu đang chờ đợi. Và rồi cứ thế cậu ngã rồi lại đứng dậy khiến cho chân tay, quần áo xước xát, lấm lem hết.

Khi chạy tới cổng trường thì cậu mới thấm thía cái đau của những vết xước, cái cảm giác hụt hẫng lại đang đong đầy trong tâm hồn cậu. Cậu dường như chẳng còn chút sức lực nào nữa, hai chân khuỵu xuống đầy bất lực khi trước mắt cậu không có bóng dáng của người ấy, chỉ có bóng dáng hờ hững của người người đi qua. Tất cả mọi thứ đều không có vương chút bóng dáng nào của người ấy, cái người cậu đã đợi mỏi mòn hơn 3 năm nay

Lết cái thân xác tàn tạ chẳng còn chút sức sống nào bước vào lớp một cách nặng nhọc, Dunk chẳng thèm chào bà giáo đang giảng bài mà bước thẳng về bàn của mình. Chú mèo nhìn thấy cậu chủ về với thân thể đầy vết xước, ánh mắt vô hồn liền nhảy phốc lên vai cậu dụi dụi đầu tỏ ý lo lắng

- NATACHAI BOONPRASERT _ Bà giáo hét lên

- Gì? _ Dunk chán nản quay lại

- Cậu... Cậu giám ăn nói thế với tôi à? _ Bà giáo giận run người

- Muốn gì? Nói lẹ đi _ Dunk đặt mình xuống ghế, tay vuốt vuốt tai chú mèo nhỏ

- Cậu, đây là cái sở thú nhà cậu à? Tôi hỏi cậu đây là cái sở thú hay là cái lớp học hả? Ai cho cậu mang chó mèo vào lớp thế này hả? Mau vứt nó đi cho tôi _ Bà giáo đập bàn quát ầm ĩ

- Cô là cô giáo mà không biết đây là cái sở thú hay lớp học à? Đây là mèo và ở đây cũng chẳng có con chó nào cả _ Dunk lạnh lùng đáp trả bà giáo

- Cậu... Cậu... _ Bà giáo cứng họng

- Cô muốn gì? _ Dunk nhíu mày nhìn bà giáo

- Cậu đi ra ngoài ngay cho tôi _ Bà giáo gõ thước cái "rầm" xuống mặt bàn

- Chậc, khỏi, về luôn. Chào _ Nói rồi Dunk thản nhiên đeo cặp vào và đi về trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả

- Dunk à? Sao vậy? _ Fourth níu tay Dunk

- Tôi không sao, mai tôi sẽ đi học mà _ Dunk cười mệt mỏi

Dunk bước đi trước những ánh mắt ngạc nhiên đến ngỡ ngàng của cả lũ sinh viên. Dù có là học sinh thuộc cấp King luôn được các thầy cô giáo kiêng nể nhưng lần đầu tiên trong lịch sử K.W lại có một học sinh ngang nhiên dám cãi tay đôi với giáo viên trước toàn thể lớp.

Tâm trạng hụt hẫng và chán nản, mệt mỏi lại càng chẳng muốn về nhà vào lúc này nên Dunk quyết định tới thảo nguyên Den, nơi 5 năm trước anh trai cậu tặng cho cậu với lời cầu chúc: "Nơi này cũng là anh, em hãy tới đây khi mệt mỏi hay gặp chuyện khó khăn nhé. Gió sẽ giúp em mang nỗi buồn đi xa, hương hoa nơi đây sẽ làm tan đi mệt mỏi của em, cây anh đào này là anh sẽ luôn cho em một chỗ dựa khi em cần".

Khẽ đẩy cánh cửa gỗ, Dunk bước vào trong, cảnh vật dường như chẳng có chút thay đổi nào so với lúc cậu đến đây mấy năm trước cả, nhưng dường như nơi đây này vẫn luôn được chăm sóc hàng ngày nên nó không hề rậm rạp chút nào và quanh hàng rào cũng được trồng thêm những bụi hoa hồng đỏ rực rỡ...

Đi dạo một vòng, Dunk tiến tới cây anh đào to lớn đang nở những cánh hoa màu hồng phớt nhẹ nhàng khoe sắc. Chú mèo Wild nhảy xuống đất nhẹ nhàng, Dunk tựa người ngả vào thân cây còn chú mèo Wild thì nằm cuộn tròn trên người cậu thiu thiu ngủ. Hít hà lấy mùi hương của thiên nhiên, sau một lúc Dunk cũng thiếp đi khi tâm trạng đã khá hơn một chút

Trời thu trong xanh, ánh nắng như sưởi ấm cho Dunk, gió và cây hòa quyện vào với nhau tạo nên những tiếng xì xào như khúc hát ru đưa Dunk vào giấc ngủ bình yên

Wild đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy. Nó cảm thận thấy có tiếng bước chân người đang tiến tới. Nhìn thấy người đó nó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi người Dunk vẫn đang thiêm thiếp ngủ mà dụi dụi đầu vào chân người đó. Nhận được một nụ cười hiền cùng ám hiệu im lặng, Wild hiểu và nó nhẹ nhàng quay trở lại nằm cạnh Dunk

"Tìm mãi hóa ra cậu lại ngủ ở đây....nằm vậy cảm thì sao?"

Cởi chiếc áo măng-tô dài của mình, nhẹ nhàng đắp lên người cho Dunk, khẽ mỉm cười và vuốt nhẹ lên đầu chú mèo nhỏ rồi người đó bước đi

Khi tỉnh dậy Dunk thấy chiếc áo khoác lạ trên người mình thì không khỏi ngạc nhiên. Cầm chiếc áo trên tay, mùi hương trên chiếc áo tỏa ra khiến Dunk cảm thấy dễ chịu và cũng quen thuộc lắm nhưng tuyệt nhiên với cái trí nhớ ngắn hạn của mình thì cậu không thể nào nhớ ra được chủ nhân chiếc áo này là ai. Cầm chiếc áo trên tay, Dunk cùng chú mèo nhỏ tên Wild đi về nhà. Có lẽ cậu nên về gặp cậu em trai bé nhỏ của mình rồi
________

- Chào buổi sáng _ Nachat dụi dụi mắt bước xuống nhà

- Tiểu thiếu gia, cậu dậy rồi ạ. Cậu xuống nhà ăn sáng đi _ Leo ngước lên, tay vẫn đang bưng bát canh vừa nấu ra bàn ăn

- Cảm ơn, mà anh Dunk đâu rồi? _ Nachat ngó dáo dác

- Anh Dunk đi học từ sáng sớm rồi ạ. Anh Dunk bảo cậu cứ ăn sáng đi rồi Leo đưa cậu đi học ạ _ Leo cười hiền

- Thôi, tôi đi cùng vệ sĩ cũng được mà, mất công Leo lắm _ Nachat ngồi vào bàn ăn

- Anh Dunk hôm qua đã đuổi tất cả vệ sĩ về Nan rồi ạ, anh ấy kêu bọn họ chẳng làm được cái tích sự gì nên cho về cả lượt ạ. Giờ Leo là vệ sĩ riêng của thiếu gia _ Leo cười, đặt bát cơm trước mặt Nachat

- Vậy phiền Leo rồi _ Nachat khẽ gật đầu

Tại trường K.W

Dunk lết những bước chân mệt mỏi trên con đường dài, rộng của K.W. Mọi thứ với cậu dường như vô nghĩa quá, dù cho cậu có cố gắng vui vẻ thì nỗi buồn cũng chẳng nguôi ngoai đi được bao nhiêu.

Không để ý đến đường, tâm trạng lại cực kì nặng nề nên Dunk vô tình va phải một đám con trai đi ngược chiều mình. Liếc lên nhìn bọn lâu nhâu tóc xanh, tóc đỏ một cách chán nản. Thực sự là hôm nay Dunk chẳng có chút hứng thú nào đấu khẩu hay đánh nhau nên thở hắt ra một cái Dunk lại bước đi tiếp

- Này, va vào tụi này mà tính bỏ đi một nước thế hả? _ Thằng tóc xanh kéo vai Dunk lại

Uể oải gạt tay thằng đấy ra Dunk bước đi tiếp

- Này, thằng kia. Điếc à? _ Hắn mạnh tay kéo giật Dunk lại khiến nó mất đà ngã dúi dụi xuống đất
.....
Ban 2, nhóm 1, cấp King

- Đại ca _ Một thằng chẳng biết từ đâu lao vào lớp

- Gì? _ Joong nhăn mặt khó chịu vì bị làm phiền

- Giờ anh còn ngồi đây ung dung vậy sao? Dunk Natachai cậu ta đang đánh nhau ngoài kia kìa _ Thằng đấy vừa thở vừa cố gắng cho trôi chảy từng lời

- Thì sao? Mấy chuyện vặt vãnh vớ vẩn ấy cậu ta tự giải quyết được thôi _ Joong đặt chân lên bàn trầm ngâm

- Không ạ... không phải... Cậu ta đang đứng chịu đánh ạ _ Thằng đó hét lên để giọng nói rõ ràng hơn

- Mày điên à? Đùa tao hả? _ Joong trừng mắt

- Không ạ, thật _ Thằng đó gật đầu đầy quả quyết

- Shit... nhóc con ngu ngốc này _ Joong đạp đổ cái bàn vội vã chạy ra ngoài
......
Sân trường K.W

Dunk bị bọn nó đẩy ngã không thương tiếc, cậu chẳng nói gì chỉ lặng lẽ đứng dậy phủi phủi quần áo rồi hờ hững bước đi tiếp

- "BỐP" Mày lì nhỉ? _ Thằng tóc đỏ tát Dunk

Lùi lại mấy bước, Dunk ôm cái má bị giáng một cái tát cực mạnh của mình, khóe môi còn có mày rỉ ra nhìn tụi kia chằm chằm

- Sao, lì nữa không? _ Thằng tóc đỏ đắc trí hất mặt

Dunk vẫn không nói gì

- Mày câm à? _ Thằng tóc dài tiến lại đẩy ngã Dunk

Dunk bị đẩy ngã khá mạnh và thô bạo nhưng tuyệt nhiên vẫn không nói gì, đứng dậy nhìn bọn nó cười đểu

- Xem chừng mày muốn ăn đòn nhỉ? Chậc, đừng tưởng xinh đẹp thì tụi anh tha cho nhá _ Thằng tóc xanh bẻ tay

Dunk vẫn đứng im, không nói năng gì, khuôn mặt cũng chẳng hề tỏ ra một chút nào lo sợ, run rẩy cả

"BỐP" Hắn đạp cái chân bẩn thỉu vào bụng Dunk khiến cậu ngã văng về sau. Chân tay từ hôm qua đã xước xát giờ bị đánh lại càng xước xát hơn. Quệt vệt máu đang chảy ra trên miệng Dunk ôm bụng đứng dậy nhìn bọn nó mỉm cười

- Cười hả? Được lắm, mày....

- Bọn ch* ch*t .... "BỐP"

Thằng tóc dài định lao vào cho Dunk thêm mấy cái bạt tai nữa nhưng còn chưa kịp nói hết câu huống hồ là ra tay thì đã bị Joong lao vào đá cho một phát ngã lăn ra mấy vòng sân trường. Tiếp đến thằng tóc đỏ thì bị Joong cầm côn phang một phát vào mặt méo luôn, rồi bồi thêm một phát nữa vào bụng khiến cho nước miếng của hắn văng ra tứ tung. Tiếp đến là thằng tóc xanh, Joong giật tóc xuống cùng lúc nâng đầu gối lên dập mạnh một cái khiến máu mũi máu mồm tuôn ra như suối.

Quá đau đớn, ba thằng quỳ xuống van xin Joong tha mạng

- Chúng mày, đập chết luôn ba con chó này cho tao _ Giọng Joong lạnh lùng

- Dạ _ Mấy thằng em của Joong

- Natachai Boonprasert, cậu bị cái quái gì vậy hả? _ Joong lắc mạnh Dunk khi thấy khuôn mặt cậu thất thần, chẳng có chút sức sống nào cả

- Buông tôi ra _ Dunk đẩy mạnh Joong ra

- Im mồm, cậu còn nói tôi giết cậu _ Joong chẳng thèm quan tâm tới lời nói của Dunk, trừng mắt nhìn cậu đầy tức giận. Joong không hiểu nổi mình nữa, không hiểu sao mà khi nhìn thấy cậu bị đánh như vậy, nhìn thấy khuôn mặt vô hồn, trắng bệch ra kia anh như phát điên lên, lồng ngực đau thắt lại như bị cái gì đó đâm mạnh một phát vào tim

- Tôi.... xx..... _ Những giọt nước mắt nóng hổi, trong veo, tinh khiết của Dunk bỗng dưng lại lăn dài trên hai gò má, miệng bị cậu cắn chặt đến bật cả máu

- Chúng mày, đánh què chân tay mấy thằng khốn đấy cho tao, không được đánh chết, cho chúng nó biết thế nào là đau đớn cả tâm hồn lẫn thể xác. Bọn khốn, giám động vào người của Archen Aydin này thì mày đừng hòng được sống tốt _ Joong điên tiết quay lại quát, ra lệnh cho bọn đàn em rồi vội vàng bế Dunk chạy nhanh đến phòng y tế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro