Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai cùng bước lên chiếc Porsche màu xám bạc tới một nơi để thăm lại một người xưa, một người con gái cực kì quan trọng trong cuộc đời của cả hai. Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng gỗ lớn nhưng đã bị bạc màu do thơi gian có in biển "Nghĩa trang Gia tộc Aydin". Tuy đây là một nghĩa trang riêng, bên trong có rất nhiều cây cối mọc xanh um, xào xạc nhưng nó cũng không thể xua đi được cái ảm đạm và nỗi buồn u uất ở nơi đây. Nó dễ dàng kéo ta trở về với quá khứ, một cô gái với nụ cười thiên thần, đôi mắt to tròn thơ ngây, thân hình mảnh mai yếu đuối nhưng tâm hồn lại kiên cường bất khuất, dù cô đã 18 tuổi nhưng con người cô cực kì ngốc nghếch, khờ khạo khiến người ta khi nhìn thấy cô sẽ dấy lên một quyết tâm bảo vệ cô khỏi cái đen tối, nhơ nhuốc của xã hội hỗn độn, đầy âm mưu đen tối kia.

Bước chân nhẹ nhàng tới ngôi mộ màu trắng, bên trong đặt tấm ảnh của một cô gái mặc chiếc váy trắng, mái tóc xõa dài đang mỉm cười thật tươi. Gió nhẹ thoảng qua, làn hương bay nhẹ trong khoảng không những cánh hoa ly trắng đang tỏa hương thơm nhè nhẹ như cố để vơi đi từ bao lâu của ai đó mà tựa như chỉ mới hôm qua thôi.

- Có người tới trước rồi sao? _ Hắn cất tiếng nói, phá tan không gian im lặng khi thấy trên ngôi mộ đấy là bó hoa ly trắng cùng những nén nhang đang tàn trong gió, ngôi mộ cũng đã được lau sạch sẽ.

- Chắc là Dunk _ Tên kia cười, đặt nhẹ bó hoa xuống trước mộ

- Hả? Cậu ta cũng về sao? _ Hắn hơi ngạc nhiên

- Uh, năm nào nó chả về thăm mộ cô ấy vào ngày giỗ thay tôi. Nó là đứa hay quên, kể cả ngày sinh nhật của mình. Vậy mà không hiểu sao ngày giỗ của cô ấy nó tuyệt đối không bao giờ quên _ Tên kia cười, nụ cười mang nét buồn khó tả

- Thế thì mau xuất hiện đi, trước khi cái đầu nhóc con đó nổ tung _ Hắn nhăn mặt

- Ờ thì cũng phải giải quyết xong mọi việc đã chứ _ Tên kia nói

- Lẹ lên. Xong chưa? Về thôi, ta còn ra sân bay nữa _ Hắn đá tên kia

- Đau, ta đập cho bây giờ. Rồi, về! _ Tên kia lườm

Cả hai cùng bước đi, hắn bước nhanh đi trước còn tên kia bước theo sau, ngoái lại nhìn người con gái trong ảnh một lần cuối, mỉm cười thật tươi, tên kia khẽ nói:

- Vợ ơi! Anh về nhé...

Biệt thự nhà Boonprasert

- Cậu chủ _ Cô hầu cúi chào lễ phép

- Um...hôm nay Natachai về nhà phải không? _ Tên kia hỏi

- Dạ, cậu chủ dẫn cậu Leo về chào ông bà chủ bảo qua viếng mộ tiểu thư họ Aydin rồi ra sân bay về Bangkok luôn rồi ạ _ Cô hầu báo lại

- Um, được rồi _ Tên kia gật đầu rồi ra hiệu cho cô ra ngoài làm việc tiếp

- Haizzz may là không đụng mặt không thì giải thích phiền phức muốn chết. Thôi, tôi đi luôn đây _ Hắn thở dài

- Về luôn sao? Bay chuyến đêm cũng được mà. Đang muốn nhờ cậu mấy chuyện ở công ty đây _ Tên kia ngồi vào bàn máy tính và bắt đầu tiếp công việc dang dở của mình lúc nãy

- Chậc, lần nào tôi về cũng bóc lột sức lao động của tôi là sao? Nhớ phải trả công cho tôi đó _ Hắn tiến đến bàn làm việc của tên kia

- Rồi, tôi sẽ gả thiếu gia nhà Boonprasert cho cậu là được chứ gì? _ Tên kia cười tinh ranh

- Thôi đi, lấy nhóc con nắng mưa thất thường đó để nó oánh cho tôi hồn lìa khỏi xác à? Không nói chuyện đó nữa, làm lẹ tôi còn về không cho ông làm mình đó _ Hắn nhăn mặt, cố dấu đi khuôn mặt đang đỏ lên của mình

- Ha, chưa chắc nhé _ Tên kia cười đầy ẩn ý
_______

Căng-tin trường K.W

- Của em này Fourth _ Gemini đưa Fourth hộp sữa vừa mua

- Cảm ơn anh nhiều nha _ Fourth cười hiền

- Này, tại sao phải ra căng-tin ngồi như thế này chứ? Khó chịu ghê _ Phuwin nhăn mặt khó chịu vì mấy cái ánh soi mói

- Thôi, cố tạm hôm nay đi, tại phòng nghỉ đang sửa mà, biết sao được _ Pond cười

- Hừ, tôi về trước qua lớp kiếm đạo đây. Gemini đưa Fourth về nhà giùm tôi nha. Nhớ là phải đưa về tận nhà đó _ Phuwin đứng dậy, không quên dặn dò Gemini cẩn thận

- Rồi, biết mà _ Gemini cười

- Um _ Phuwin gật đầu rồi bước đi

Pond cũng đi theo tháp tùng.

Hai người đi để hai người ở lại. Fourth không thể ngăn mình không nhìn Gemini. Cậu tự hỏi tại sao anh lại vẫn đối xử với cậu tốt như thế khi cậu đã làm anh tổn thương như vậy, khi đã phũ phàng từ chối tình cảm anh dành cho cậu bao nhiêu ngày qua

- Fourth... Fourth... _ Gemini gọi, lôi Fourth về với hiện tại

- Hử....a...dạ...? _ Fourth lúng túng

- Sao vậy? Em mệt ở đâu à? _ Gemini lo lắng

- Dạ, không ạ! Có chuyện gì thế ạ? _ Fourth lắc đầu, không dấu được sự bối rối

- Em có muốn về luôn không? _ Gemini cười

- Dạ, về... về thôi ạ _ Fourth lúng túng đứng dậy đi một mạch

Gemini đi theo sau Fourth cười nhẹ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, thanh mảnh đó, Gemini nói nhưng khuôn mặt vẫn nhìn thẳng về phía trước:

- Fourth Nattawat, em có thể cho anh biết lý do thực sự em từ chối tình cảm của anh được không?

Fourth hơi bất ngờ trước câu hỏi của Gemini nhưng cậu cũng chỉ biết cúi mặt xuống im lặng. Thực sự cậu cũng không biết phải giải thích với anh như thế nào cho phải

- Anh đã suy nghĩ mãi nhưng anh vẫn không hiểu vì lý do gì mà lại như vậy? Hay anh sai ở đâu? Nhưng anh sẽ đợi em, anh sẽ đợi ngày em đồng ý làm người yêu anh _ Gemini khẽ siết chặt lấy tay Fourth

- Em... _ Người Fourth bắt đầu run lên

- Sao vậy? _ Gemini quay lại khi cảm nhận thấy bàn tay Fourth đang lạnh ngắt và run lên

- Em.... em tuyệt đối không thể yêu anh được đâu, tuyệt đối không thể được. Anh đừng đợi làm gì cả... không thể được mà.... _ Hai mắt Fourth rưng rưng

- Cho anh một lý do đi nếu không anh sẽ không buông em ra đâu, không bao giờ _ Gemini nhìn Fourth, ánh mắt như xoáy vào trái tim của cậu

- Anh không biết em là ai sao? Em là con trai của ông trùm mafia đấy, làm sao họ có thể chấp nhận được chứ? Em không muốn làm anh phải khó xử, tuyệt đối không _ Fourth nói một lèo nhưng không hề nhìn Gemini

- Hả? _ Gemini nghe xong đơ luôn

Fourth tính chạy đi, thực sự cậu không còn sức chịu đựng được nữa. Cậu muốn chạy trốn, chạy trốn tất cả

Quay đầu toan bước đi nhưng Fourth không thể đi được nữa vì đã có một hơi ấm, một cánh tay mạnh mẽ, một nụ hôn ngọt ngào đã khiến người cậu nhũn ra không còn chút sực lực để chạy nữa.

- Dù anh có là con trai chủ tịch tập đoàn CIA hay em có là con trai độc nhất của ông trùm mafia đi chăng nữa cũng không quan trọng. Thứ anh cần không phải địa vị hay một chỗ đứng trong xã hội này mà đó là em. Không ai có quyền ngăn cản tình cảm của anh _ Gemini cười hiền, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Fourth nhưng giọng nói thì cực kì đanh thép

- Em...... _ Fourth nghẹn ngào

- Anh chỉ cần Fourth thôi, chỉ cần em tin anh thôi. Anh nhất định sẽ khiến họ đồng ý _ Gemini quả quyết, nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia

- Như vậy có ổn không? _ Fourth hỏi

- Được, nhất định là ổn mà. Chỉ cần em luôn bên cạnh anh thôi _ Gemini hôn nhẹ lên chóp mũi Fourth

Suốt chặng đường về chẳng ai nói với ai câu nào nhưng trên khuôn mặt thanh tú của Fourth và Gemini đều tràn đầy hạnh phúc
_______

Dunk từ Nan bay ra Bangkok thì trời đã tối lắm rồi vậy mà khi về đến nhà vẫn thấy Fourth đứng đợi trước cửa khuôn mặt đang xị xuống, môi cong lên đầy hờn dỗi. Nhìn cậu bạn của mình thế này thì chắc là đang tức lắm đây

- Natachai ngu ngốc _ Fourth chạy lại ôm chầm lấy Dunk

- Nè, sao lại ngồi đây vậy? Lại còn mắng tôi nữa chứ _ Dunk nhăn mặt

- Sao đi về muộn vậy hả? Làm người ta đợi ở ngoài trời tối sợ muốn chết luôn à _ Mắt Fourth rưng rưng

- Aow, sao không vào nhà? Key, Rey, Jey, Leo đều ở nhà cả mà. Tôi bận chút công chuyện nên về muộn _ Dunk nghiêng nghiêng mặt

- Không thích, tôi đợi đón Dunk nhưng ai ngờ về muộn vậy đâu chứ? Đã kêu là tối sang nhà bồ ngủ rồi mà _ Fourth mặt xị ra

- Rồi rồi, sorry, tại tôi quên béng mất, thôi vào nhà lẹ đi, sương xuống rồi nè _ Dunk cười trừ, lôi Fourth vào nhà

Và ngay lúc vào nhà Dunk đã đạp thẳng chân cho bốn thằng đang ngồi trên ghế xem tivi ngã lăn xuống đất không thương tiếc vì cái tội không để ý camera bên ngoài làm Fourth bướng bỉnh của cậu vốn đã sợ tối rồi lại còn phải đứng đợi

***
Sáng hôm sau khi Dunk bước chân vào K.W đã nhận thấy trường hôm nay xôn xao lạ thường và nhất là cứ nhìn thấy mặt Dunk là bắt đầu chỉ chỉ, chỏ chỏ và nói mấy câu rất chi là kì quái như:

- Giống nhỉ?

- Giống quá, cứ như bản sao ấy

- Lạ quá, không biết là quen nhau không? Hay là người nhà nhỉ?
.....

Dunk nhăn mặt khó chịu:

- Cái quái gì đang diễn ra thế này?

- Này, sang kia đi, cả một lũ túm tụm kia kìa, qua hóng hớt tý đi _ Fourth khều nhẹ vai Dunk

Cả lũ kéo sang, khi Dunk tới không hiểu sao chẳng cần hét hay bon chen gì mà cả đám đông lại rẽ ra hai phía tạo thành một lối đi cho Dunk vào khiến tụi nó ngạc nhiên lắm.

Như vậy chưa là gì khi mà trước mặt... người trước mặt mới khiến cả lũ sock thật sự. Một cậu bé lúng túng đang e ngại đứng đó, cậu bé có khuôn mặt xinh xắn, tóc vàng, mắt nâu, dáng người thanh mảnh diện một bộ đồ khá đơn giản với quần jean và áo phông nhẹ nhàng. Nhưng thứ khiến cả lũ sock tới vậy là cái khuôn mặt đó trong hàng ngàn, hàng vạn các khuôn mặt khác cũng không thể giống tới mức đấy.... giống như từ một khuôn đúc ra vậy.

Phải, khuôn mặt cậu bé ngây thơ, đang bối rối vì đám đông lạ đó giống y hệt khuôn mặt của Natachai Boonprasert, giống như hai giọt nước.

- Nachat Boonprasert _ Dunk gằn lên từng tiếng bước tới chỗ cậu bé đang ngơ ngác và mừng rỡ

- A... _ Không để cậu bé nói Dunk đã gắt lên

-  Tụi mày đứng đây hóng hớt cái quái gì hả? Biến, tao đập chết bây giờ _ Dunk quát lên, đuổi tất cả lũ đang hóng kia đi

Lũ đấy biết thân biết phận và cũng biết trước hậu quả ra sao nên đành nuốt cục tò mò lại và tản ra về lớp mình chỉ còn lại những tiếng xì xầm xa xa

Bọn chúng tản hết, chỉ còn lại mười thằng tụi nó và cậu bé lạ giống Dunk thôi, không khí bỗng im lặng, trùng xuống và ngột ngạt tới kì lạ vì không có ai lên tiếng và Dunk cũng chẳng nói gì cả chỉ nhìn cậu bé kia chằm chằm

- Anh... _ Cậu bé khẽ gọi Dunk và cách gọi đấy đang làm lũ kia dần hồi phục thì lại bị sock đợt hai

Dunk vẫn chỉ im lặng

- Anh à... _ Giọng cậu bé run run

- Người đâu? _ Dunk hỏi, giọng lạnh tanh

- Um... tại em nghĩ chắc tới đây không sao nên... nên cho họ về rồi ạ _ Cậu bé rụt rè, ấp úng nói

"Bốp" - Anh chiều mày quá nên quen rồi à? Biết ở đây nguy hiểm như thế nào không hả? Muốn anh mày tức chết thì mới vui à? Ai? Ai cho mày đến đây? _ Dunk tức giận quát cậu bé và thẳng tay tát cậu bé  cái đỏ cả má

- Dunk, dừng tay lại đi _ Phuwin ngăn Dunk lại

- Leo, đưa Nachat về đi _ Dunk nói rồi bước đi

- Anh hai... _ Nachat níu tay anh mình lại

- Đừng để anh nói lại câu nữa _ Dunk hất tay Nachat ra

- Anh Dunk, để một mình Leo đưa tiểu thiếu gia về nhà có được không? _ Jey lên tiếng

- Không sao, mình Leo ổn rồi. Vào lớp thôi _ Dunk bước đi

Mọi người biết Dunk đang rất khó chịu nên cũng chẳng có ai hỏi gì cả, im lặng đi vào lớp. Nachat dù rất muốn nói chuyện với anh mình nhưng biết lần này làm Dunk cáu nên cũng chẳng dám hó hé gì nữa, đành về nhà đợi. Lúc đấy, chỉ có một người sock, sock toàn tập luôn khi chứng kiến chuyện vừa mới xảy ra

Trong lớp ban 2 nhóm 1 cấp King:

- Haizzz... được rồi, mấy người đừng có nhìn tôi như vậy nữa được không? Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi _ Dunk thở dài nhìn lũ bạn sau khi lấy lại bình tĩnh

- Cậu nhóc lúc nãy là ai? _ Phuwin hỏi

- Nachat Boonprasert hay chính là em trai song sinh của tôi _ Dunk trả lời

- Nè, tại sao lại đánh cậu nhóc đó thế? Nếu là em cậu thì tôi chẳng bao giờ nghĩ Dunk lại làm vậy đâu. Em ấy đã cất công tới gặp Dunk mà, cũng vì muốn nói chuyện với cậu thôi à _ Fourth bức xúc nói

- Thực ra đây cũng là lần đầu tiên kể từ bé tới giờ tôi đánh nó đấy. Nachat sinh ra thể lực đã rất yếu ớt, nó không thể học võ nên khả năng nó gặp nguy hiểm là rất cao. Mà mọi người cũng thấy rồi đấy, điều không đáng nhất là nó lại mang một khuôn mặt giống y hệt tôi nên việc nó sẽ gặp nguy hiểm lại càng cao hơn. Vậy nên một mình tới trường này mà không mang theo vệ sĩ là một việc quá liều lĩnh với nó _ Giọng Dunk trùng xuống, đôi mắt hướng ra xa xăm, vô định

- Nói vậy thì trước giờ mọi người chỉ biết tới sự tồn tại của cậu thôi à? Không ai biết tới sự hiện diện của em trai cậu ngoài gia đình sao? _ Phuwin nhìn thẳng vào mắt Dunk hỏi

- Thực ra thì nó vẫn được sinh hoạt bình thường như người khác thôi nhưng lúc đi đâu đó thì phải có vệ sĩ đi cùng. Những việc cần tới sức lực hay đánh nhau thì là tôi làm còn việc đi dự tiệc tùng, ăn uống là do nó đảm nhiệm _ Dunk cười

- Sao lại phải thế? _ Fourth mặt đần ra

- Thì tôi với nó là anh em song sinh mà, từ bé đã toàn đổi chỗ cho nhau. Nó ghét mấy việc hoạt động mạnh nên tôi đi học còn mấy cái lễ nghi phép tắc thì tôi cực kì ghét nên nó đi dự _ Dunk cười tinh nghịch

"RẦM.....OẠCH........"

Joong nghe tới đó thì không hiểu sao lại té ghế ngã cái "Rầm" luôn. Tên này không hiểu sao từ lúc vào lớp tới giờ cứ lơ nga lơ ngơ như bò đội nón, xong giờ không hiểu sao đang yên đang lành lại té ghế mới nản. Đúng là mất mặt quá...

- Này, sao thế? _ Pond nhìn thằng bạn đang lồm cồm bò dậy

- Không sao _ Joong lắc đầu

- Hôm này tên này ăn phải thức ăn quá hạn à hay uống nhầm thuốc sổ? _ Dunk cũng nghệt mặt ra luôn

- Xì _ Joong chẳng thèm quan tâm tới lời trêu ghẹo cực kì khích bác của Dunk

- Đúng là có vấn đề thật rồi _ Pond gật gù công nhận

- Bạn Natachai Boonprasert, ban 2, nhóm 1, cấp King ra lấy quà này _ Một nhỏ giọng lanh lảnh vang lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro