Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joong nhẹ nhàng đặt Dunk ngồi xuống đất, choàng chiếc áo khoác cũng đã tả tơi không kém của mình lên người Dunk, lấy khẩu súng bằng bạc từ tay Dunk, gạt đi hai hàng nước mắt long lanh, tinh khiết của cậu, nói:

- Thằng đó để tôi xử được chứ? Bàn tay này của Dunk không nên nhuốm thêm máu nữa đâu, nhất là loại máu dơ bẩn như hắn

Dunk không nói gì, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, môi mím chặt, khuôn mặt trắng bệch chỉ khóc mãi không thôi.

Joong cầm khẩu súng bước tới chỗ Lin khi cô ta ...à phải gọi chính xác là hắn đang nằm quằn quại trên sàn vì vết thương Dunk bắn dù đã bị Joong chặn lại nhưng nó trượt qua tim và găm thẳng vào bả vai

- Đau chứ? _ Joong lấy chân đá vào người Lin

- ****!.... _ Lin trừng mắt nhìn Joong

- Hừ, gan nhỉ... nhưng ít ra cũng không như thằng anh chó má của mày trước khi tao giết đã cúi lạy, van xin tao tha cho cái mạng chó của nó. Những gì nó phải trải qua cũng không bằng những gì nó mang lại cho người nó hại đâu, người quan trọng nhất cuộc đời tao đã bị nó giết chết một cách đau đớn. Một phát chém đôi người với con chó nhứ hắn là quá nhẹ đấy. _ Joong hét lên, ánh mắt nhìn hắn đầy căm phẫn

- Mày... _ Lin bắt đầu run sợ

- Yên tâm đi, mày sẽ không được tao cho chết nhẹ nhàng như thằng anh mày đâu. Dám động vào người của tao thì hôm nay tao sẽ cho mày hiểu vì sao cái tên Archen Aydin lại được thế giới đêm e dè như vậy, sẽ cho mày hiểu thế nào là cái đau đớn về thể xác và tâm hồn _ Joong cười lạnh

Nói là làm, Joong lấy chân nghiến một cái lên cánh tay trái của Lin cùng với tiếng la thất thanh đầy đau đớn của hắn

- Chuyện... chuyện này là sao vậy? _ Phuwin giọng nói hơi run khi chứng kiến cảnh vừa rồi

- Đừng xem _ Pond bịt mắt Phuwin

- Chuyện dài lắm, sau này hai người đó sẽ tự kể cho mọi người nghe thôi. _ Gemini nói giọng hơi trầm, ôm chặt Fourth đang run rẩy trong tay mình khi chứng kiến cảnh vừa rồi

- Uh...._ Pond khẽ gật đầu

Còn Lin khi bị Joong dẫm nát nốt cánh tay phải, hắn hét lên yếu ớt:

- Giết tao đi!

- Giết mày? Đơn giản quá đó, trò chơi mới bắt đầu thôi mà _ Joong nhìn hắn khinh khỉnh

Tiếp tục Joong bẻ gãy nốt hai chân còn lại của hắn. Hắn rú lên đau đớn, điên cuồng, mồ hôi đầm đìa, hơi thở khó nhọc. Hắn ngắc ngoải giữa sự sống và cái chết nhưng tuyệt nhiên hắn không được tự ý chết

"Pằng..."

Một tiếng súng nổ chói tai vang lên, một dòng máu đỏ tươi chảy dưới sàn nhà ẩm thấp. Chỉ với một phát súng vào đầu, bằng chính khẩu súng của Dunk Joong đã kết liễu cuộc đời của hắn.

Cùng lúc đó Gun đã giải quyết xong bọn ở dưới nhà sau một hồi vất vả. Họ không thể liều mạng vì lệnh của nhị thiếu gia đã ban xuống "tuyệt đối không được ai chết". Tuy không thể chứng kiến tất cả nhưng Gun và thành viên bang Jinling cũng được chứng kiến cảnh "Joong Bow" kết liễu mạng sống của tên Lin - tên đầu sỏ

- Joong _ Gun gọi

- Xong rồi sao? Không ai bị thương chứ? _ Joong quay lại, giọng nói lạnh lùng tay quệt đi vệt máu của tên Lin bắn lên mặt

- Ổn, chỉ có một số người bị thương nhẹ _ Gun khẽ gật đầu

- Được rồi, vậy xử lý giùm nốt đống này nhé, tụi này lui trước. Đốt cả người lẫn nhà, hiểu chứ? _ Joong nói, nhẹ nhàng bước tới chỗ Dunk bế phốc lên

- Hiểu _ Gun khẽ gật đầu

- Tôi không muốn để ai sống sót hay còn lại chút tàn tích nào của vụ này đâu, làm cho gọn vào. Còn lại cứ về báo với bang chủ các người là chuyện còn lại nhờ ông ấy giải quyết nốt _ Joong cùng mọi người bước ra ngoài

Dunk đã thiếp đi từ lúc ra khỏi căn nhà đó. Mọi người đi thẳng về biệt thự của Dunk, chẳng ai nói câu nào.

Về tới nhà, Joong đưa Dunk lên phòng còn mọi người ngồi dưới phòng khách đợi.

- Khoan đã anh Joong _ Jey gọi với lại khi Joong định bế Dunk lên phòng

- Sao vậy? _ Joong quay lại

- Là....._ Jey ấp úng

- Không sao đâu Jey, để anh ấy vào phòng cũng được. Dù sao anh ấy cũng biết hết chuyện rồi mà _ Leo nói

- Sao cơ? _ Joong nhìn không hiểu

- Không sao ạ, anh cứ đưa anh ấy lên phòng đi _ Leo nói

Joong không nói gì nữa, lẳng lặng đưa Dunk lên phòng. Cánh cửa mở ra, bên trong chủ đạo với 3 màu đen - xám - trắng trầm lặng, lạnh lẽo như tâm hồn của chính chủ nhân căn phòng này vậy. Đặt Dunk xuống giường, đắp chăn và ngắm nhìn cậu một chút, khuôn mặt dịu dàng

- Này... _ Tiếng gọi kéo Joong về với hiện tại

- Mọi người đang đợi cậu đó, xuống đi _ Gemini đứng dựa lưng vào cửa

- Chuyện gì vậy? _ Joong bước lại, khuôn mặt lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày

- Chắc mấy thằng kia im lặng lâu quá nên giờ muốn tra khảo đó mà. Về quá khứ của Natachai Boonprasert và cậu đó, tôi chẳng biết giải thích như thế nào cho phải cả _ Gemini ngán ngẩm

- Ừ, thì đằng nào cũng chẳng thể dấu mấy người đó mãi được, để tôi cho _ Joong vỗ vai thằng bạn

- À! Chuyện lần này cũng nhờ cậu giải quyết nốt nhá. Cứ nói đó chỉ là xung đột bang phái đi _ Joong nói tiếp

- Uh, biết rồi, gọi từ nãy rồi. Xuống đi, để tụi kia kéo lên thì phiền đấy _ Gemini cười

Cả hai cùng bước xuống nhà và đón nhận ngay những ánh mắt dò xét của mọi người

- Haizzz... tôi đây, có chuyện gì thì mọi người cứ hỏi đi _ Joong thở dài

- Tất cả _ Fourth lườm

- Chuyện của cả hai người _ Giọng Phuwin lạnh lùng, đanh thép

- Được, chuyện này nếu mà kể tỉ mỉ ra thì không thể trong một sớm một chiều mà xong được nhưng tóm lại là nó có liên quan tới bốn năm trước khi xảy ra cái chết của một người _ Joong nói

- Ai cơ? Sao tôi không hay? _ Pond hỏi

- Vụ đấy Pond không biết vì hôm đấy Pond bận nên không đi cùng hai bọn tôi _ Gemini nói

- Lần nào nhỉ? _ Pond thắc mắc

- Lần chị gái tôi chết hay chính là người bạn thân quan trọng nhất của Dunk chết _ Joong nói, giọng không dấu được nỗi đau từ rất lâu vẫn được kìm nén

- Hả? Gì cơ? Joong có chị gái á? _ Fourth ngạc nhiên

- Um, chị ấy bị chính thằng anh trai của Lin bắt cóc để tống tiền nhà tôi. Nhưng lúc chạy trốn hắn sợ sẽ bị bắt nên đã bắn chết chị ấy bằng một phát thẳng vào tim và chị ấy đã mất ngay lúc đó, mất ngay lúc viên đạn xuyên qua tim... _ Giọng Joong chua xót

Nghe Joong nói tới đây, mọi người ai cũng im lặng tới lạ thường, không gian dường như trùng xuống, không khí như nghẹt thở. Ánh mắt ai cũng không dấu được nỗi đau xót, thương cảm. Tứ Quỷ dù cũng đã nghe chuyện này nhưng thực sự tụi nó chưa bao giờ nghĩ người con gái đó lại là chị gái của Joong.

- Gia đình tôi với gia đình Dunk khá thân thiết nên việc này cũng chẳng có gì lạ cả. Dunk không giống những thiếu gia khác, tính cách cũng lạ, là một cậu bé khó gần, không thích tiếp xúc với ai ngoài người nhà mình. Nhưng ngay lần đầu gặp chị tôi cậu ấy đã nghệt mặt ra một lúc rồi chạy tới ôm chầm chị ấy và hai người quấn quýt với nhau từ lúc đó. Không chỉ vậy mà chị tôi cũng chính là người yêu hay nói chính xác là vợ chưa cưới của anh trai Dunk. Cái chết của chị tôi không chỉ gây đau đớn với gia đình tôi mà còn ảnh hưởng rất lớn tới gia đình Dunk, nhất là cậu ấy và anh cậu ấy _ Joong nói tiếp, ánh mắt nhìn xa xăm

- Vậy sau đó thì sao? _ Fourth hỏi dồn

- Hồi đó anh trai Dunk bị trầm cảm, tự nhốt mình trong phòng tối không gặp bất kì ai kể cả Dunk vẫn luôn quấn quýt với anh. Dunk đã khóc mấy tháng liền không nghỉ cũng chẳng ăn uống gì vì chị tôi mất lúc đấy lại càng đau hơn khi anh trai mà mình yêu quý không chịu gặp mình. Và rồi cậu ấy đã bỏ nhà đi khắp nơi để tìm tên giết chị ấy. Nhưng đương nhiên động vào người nhà tôi thì không thể sống sót được nên một năm sau hắn chết, vụ đó tivi cũng có đăng tin đấy _ Joong cười nhạt

- À! Tôi nhớ rồi, vụ đấy Gemini có gọi tôi đi nhưng tối hôm đó tôi phải hộ tống Thủ tướng đi dự hội nghị nên không đi được, phải không? _ Pond reo lên khi lục lọi trí nhớ một chút mới nhớ ra

- Phải đó _ Gemini gật đầu

- Vậy thằng khốn đó ai giết? _ Pond hỏi, mặt tỉnh bơ

- À, hắn là do tôi xử nhưng nhát chém đôi người mà thời sự đưa tin là Joong chém, tôi không biết dùng kiếm mà _ Gemini nói

- Hôm đấy tôi có nghe thời sự, thảo nào tôi bảo nhìn thấy khuôn mặt Lin ở đâu đó rồi, hóa ra là vậy. Nhưng thời sự đưa vụ đó lần đấy xong cũng thôi luôn à _ Phuwin giờ mới lên tiếng

- Thì có ai dám động tới người nhà họ Aydin chứ? Lại được thêm người đứng đầu CIA lên tiếng thì Chính phủ Thái Lan cũng không dám làm to _ Gemini nói

- Haizzz... tất cả mọi chuyện đại khái là như vậy. _ Joong thở dài

- Thật không ngờ là Dunk đã phải chịu một quá khứ đau thương tới vậy _ Fourth nước mắt rưng rưng

- Vậy hóa ra bốn năm trước anh ấy về Nan rồi biệt tích là vì lý do này sao? Em thật không ngờ _ Rey xiết chặt nắm đấm

- Này Leo, mày biết đúng không? Vì vậy mới một mực đợi anh ấy đúng không? Sao không nói với tụi này hả? _ Jey nhìn Leo

- Anh Dunk cấm không cho nói, anh ấy cũng đâu cho tôi về cùng đâu. Anh ấy bảo nói với ai hoặc theo anh ấy về thì anh ấy từ mặt luôn _ Leo mặt buồn tiu nghỉu

- Haizzz... đúng là Dunk Natachai lúc nào cũng ôm đồm _ Key thở dài

- Nhưng chẳng phải hai người nói không biết nhau cơ mà? Dunk có bao giờ nói là quen Joong đâu _ Phuwin hỏi

- Tôi biết Dunk từ khi Dunk vẫn còn bé cơ, vì tôi vẫn luôn theo chị tôi sang nhà Dunk mà. Nhưng lúc ấy Dunk ngoài anh trai mình ra cũng chẳng thèm quan tâm tới ai cả, kể cả lớn hơn chút thì cũng chỉ có Tứ Quỷ thôi. Tôi hồi đấy biết nhưng cũng không mấy khi chạm mặt Dunk. Mà mọi người cũng biết trí nhớ Dunk rất tồi nên việc không quen tôi là đương nhiên. Chị tôi mất tôi đã chuyển đến Bangkok sống và vào thế giới đêm luôn mà _ Joong giải thích

Những khúc mắc trong lòng cả lũ đã được giải mã gần hết, mọi người ai cũng biết chuyện. Trong lòng Phuwin và Fourth đang nuôi một quyết tâm nhất định phải bảo vệ cậu nhóc Natachai bằng được.

- Oa..a..a.a. mỏi tay quá _ Fourth vươn vai

- Sữa của em này, uống đi _ Gemini cười hiền, đặt một hộp sữa nhỏ lên bàn Fourth

- Thanks anh _ Fourth cười tươi nhận hộp sữa uống ngon lành

- À này Gemini biết Joong đâu không? Từ sáng tới giờ chẳng thấy mặt mũi tên này đâu cả, hay lại xảy ra vụ gì rồi? _ Pond hỏi

- Nhắc mới nhớ, Dunk hôm nay cũng nghỉ luôn à? _ Fourth ngó dáo dác

- Anh Dunk cùng với Leo về Nan rồi ạ _ Jey từ ngoài bước vào với Key và Rey

- Hả? Về Nan á? Sao lại về vào lúc này? Có chuyện gì à? _ Fourth không khỏi lo lắng

- Cái này em cũng không rõ, sáng sớm nay anh ấy đi chuyến sớm nên chỉ bảo về Nan có chút việc rồi đêm nay lại bay qua đây ạ _ Jey giải thích

- À hay Joong với Dunk hẹn hò nhỉ? _ Pond phát ngôn một câu đầy ngớ ngẩn

- Vớ vẩn quá, phát ngôn bừa bãi _ Phuwin cho Pond nguyên quyển sách vào đầu vì tội chuyên gia phát ngôn vớ vẩn

- Haha, không phải đâu, ban sáng Joong có gọi điện giao công việc hôm nay nhờ tôi làm còn cậu ấy bận đi viếng ai ấy _ Gemini cười

- Vậy sao? Hôm nay không được nghe Joong Dunk cãi nhau cũng buồn thật đấy, thảo nào cứ thấy thiếu thiếu cái gì _ Fourth mặt xị ra, thở dài thườn thượt

- Ờ phải _ Pond hưởng ứng, thở dài theo
______

Tại một căn biệt thự lớn, bên trong một căn phòng rộng, đồ đạc được vứt bừa bãi, ngổn ngang giấy tờ, sách báo,... Phía sau màn hình máy tính có một người đang chúi đầu vào nó cùng đống hồ sơ bày ngổn ngang và có một người nữa đang đứng phía sau tấm rèm khẽ ngắm nhìn cảnh vật thiên khiên qua khe hở của tấm rèm

- Này, định tính như này đến bao giờ vậy hả? _ Hắn hỏi

- Sao cơ? _ Tên kia hỏi lại

- Nhóc con suýt giết người đấy. Định tính bao giờ mới bước ra khỏi chỗ này đây? _ Hắn thở dài

- Chậc, vậy chuyện như thế nào? Chắc cậu giải quyết xong rồi hả? _ Tên kia rời màn hình, xoay ghế hướng về phía hắn

- Thằng đó tính trả thù cho anh trai nó, người đã giết chị ấy, hắn tính nhắm vào nhóc con đấy. Nhưng yên tâm đi, xong rồi, tôi không để tay nhóc loi choi đó vấy máu bẩn đâu _ Hắn nhìn xa xăm

- Chắc nó sock lắm _ Tên kia thở dài, mặt không dấu được nỗi lo lắng

- Ờ, nhưng không sock bằng tôi. Mà này, nhóc con đó học bắn súng từ bao giờ vậy? Sao tôi không biết? _ Hắn quay lại nhìn tên kia cười khổ

- À há? Chưa nói sao? Nó học sau hai năm cô ấy mất, bố mẹ cũng không chịu đâu nhưng rồi cũng phải nhượng bộ nó _ Tên kia lắc đầu chán nản

- Vì sao? _ Hắn nhìn khó hiểu

- Thì đấy, chẳng biết nó trấn của ai trong nhà khẩu súng nữa, nó tới trước mặt ba má chĩa thẳng khẩu súng vào đầu ép ba má cho nó học chứ sao? Ba má mà không cho nó học thì nó lấy thân mình làm bia đỡ đạn luôn _ Tên kia cười một cách kì quặc khi nhớ lại quá khứ hào hùng đầy lẫy lừng của cậu em trai

- Vậy trấn của ai? Thằng ngu đó phải chém chết không tha _ Hắn nhăn mặt

- Vớ vẩn, chém sao được _ Tên kia nhăn mặt theo

- Sao không? _ Hắn quay mặt đối diện với tên kia

- Vì súng đó của tôi mà _ Tên kia cười đắc trí

- Wow _ Giọng hắn đầy châm biếm

- Haha, tại trước ba đưa súng cho tôi không hiểu nó nấp ở đâu mà thấy được nên sau này cuỗm luôn như thế đấy, suy ra tôi vô tội _ Tên kia cười nhăn nhở

- Mi chết luôn có phải đỡ khổ ta không? _ Hắn vơ cuốn sách gần đấy ném thẳng vào cái mặt đang cười nhăn nhở của tên kia

- Ầy, sách quý đó, chỉ có hai quyển trên thế giới này thôi, đừng vứt như vậy chứ? _ Tên kia đỡ lấy quyển sách nhanh, gọn

- Hừ, không đùa nữa. Tôi về Nan không phải để ngồi tán phét đâu, đi được chưa đây? _ Hắn ngó đồng hồ

- Chậc, ừ thì đi _ Tên kia ngán ngẩm

- Chuẩn bị hoa chưa? Vác cái xác không tới tôi đạp ông chết luôn đó _ Hắn gườm gườm

- Rồi, hoa ly, loài hoa cô ấy thích nhất mà _ Tên kia cười, nụ cười như luyến tiếc cái gì đó, mang một nét buồn khôn tả

- Tốt _ Hắn vỗ vai tên kia rồi cả hai cùng bước ra ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro