Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người lên tầng 2 nhưng không hề có gì chỉ thấy toàn vỏ chai bia, rượu vứt lung tung. Có lẽ đây là chỗ ở của bọn chúng khi đợi bọn Dunk đến

- Này Dunk, vậy liệu có ổn không? 50 người mà đấu với hơn 200 người lận đó _ Phuwin hỏi

- Yên tâm đi, họ không phải là những người chỉ biết đấu đá đơn thuần thôi đâu, 50 người họ đều mang những tuyệt chiêu riêng đó. Riêng Gun mới có 25 tuổi nhưng đầu óc thì nhạy bén, khả năng kiếm đạo chẳng thua kém gì Pond hay Phuwin đâu, có khi lại hơn ấy _ Gemini nói

- Sao cậu biết rõ vậy? _ Dunk ngạc nhiên

- Haha, vì tôi với thằng Joong đi đâu chẳng có nhau nên người của bang Jinling có gì mà tôi không biết chứ, tôi còn biết nhiều hơn nữa cơ _ Gemini cười hiền, xoa đầu Dunk

- Ừ ha _ Dunk gật đầu nghe chừng có vẻ hiểu lắm nhưng chẳng biết là hiểu được bao nhiêu phần trong cái lời nói đầy hàm ý của Gemini

Lên tới tầng 3, tầng cuối cùng, không gian càng trở nên âm u và tối tăm hơn khiến người khác phải rùng mình vì cái ẩm ướt, u ám, tối tắm bẩn thỉu ở đây

- Chết tiệt, tối quá _ Dunk nắm chặt tay đầy giận dữ

- Dunk, mau tìm Fourth, thế này thì không ổn rồi _ Phuwin khuôn mặt biểu hiện rõ sự lo lắng, sốt ruột

- Điên quá, biết tìm ở đâu giờ chứ? FOURTH NATTAWAT, cậu ở đâu vậy hả?_ Dunk hét lên

Không một tiếng động, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa hổng từng cơn lạnh lẽo, ngoài trời gió, mưa tầm tã. Cơn mưa rào đã đổ uống ầm ĩ như chút nước mắt ai oán của ai đấy xuống khiến cho cái bầu không khí càng trở nên ảm đạm

Và rồi "RẦM" - một tiếng va chạm thật lớn vang lên làm người ta giật mình trong không gian yên tĩnh tới mức kỳ bí này

- Gì vậy? _ Dunk quay ngoắt lại nơi vừa phát ra tiếng động

- Chẳng có gì đâu ạ. Chắc ngoài kia mưa gió to quá làm cái gì đó rơi đổ thôi _ Rey chỉ vào bức tường được lát gỗ hoàn toàn đằng sau vẫn đang đứng im lìm như minh chứng cho câu nói của mình

- Không phải... Phá... phá mau... Fourth... Fourth Nattawat, em ở trong đấy phải không? Fourth à _ Gemini như linh tính cái gì đó, giọng lắp bắp, vội vàng chạy tới bức tường, chân liên tục đạp vào tường

- Anh có lầm không vậy? Đây chỉ là một bức tường bình thường thôi mà _ Leo kéo Gemini ra trước khi anh làm bị thương đôi chân của mình

- Không đúng, ở đây rõ ràng có khoảng trống _ Dunk gõ gõ tay vào tường gỗ

- Phá ra thì biết _ Joong nói

- Tứ Quỷ, làm đi _ Dunk nhìn 4 đứa

Gật đầu, Tứ Quỷ lấy đà đạp thẳng chân vào bức tường nhưng bức tường chẳng mảy may rung chuyển gì, vẫn đứng yên sừng sững. Tường gỗ bình thường thì dính cú đạp của bốn người này đã nát thành đống gỗ vụn bỏ đi rồi.

- Đau quá _ Bốn thằng ôm chân, đồng loạt rên

- Mấy đứa có sao không? _ Dunk lo lắng chạy lại

- Lại không? Tường gì mà cứng như đá ấy, độ này què thật rồi _ Rey rên rỉ

- Em còn chưa lấy vợ sanh con mà _ Jey nhăn nhăn khuôn mặt trông đến là tội nghiệp

- "Bốp" Xì, dậy mau mấy thằng này, giả vờ ít thôi _ Dunk đập cho mỗi thằng một cái

- Thế mà không qua được mắt anh _ Leo cười hì hì đứng dậy

- Xì, sống với tụi bây bao năm rồi ta lại chả rõ, tụi bây cứ liệu hồn đấy _ Dunk dơ năm đấm đe dọa

- Chậc, tường này cứng vậy làm sao giờ nhỉ? _ Leo trầm ngâm nghĩ

- Dunk, để tụi này cho _ Pond chỉ tay về phía Phuwin đang nhìn Dunk

- Được không? _ Dunk hơi lo

- Được, yên tâm đi _ Pond khẳng định

- Ok, vậy nhờ hai người nhé _ Dunk nói

Mọi người lùi ra xa một chút theo yêu cầu của Phuwin. Pond với Phuwin đứng song song nhau đối diện với bức tường. Hít một hơi, rút thanh kiếm Nhật ra, hai người nhẹ nhàng bật lên và đi những đường kiếm nhanh, sắc lẹm vào bức tường khiến cho người ta có cảm giác dường như thanh kiếm còn chưa chạm nổi vào tường

Hai người tiếp đất nhẹ nhàng đồng thời bức tường kêu "rắc" một tiếng rồi đổ sập xuống tạo ra tiếng "rầm ....rầm...." của gỗ, đá rơi và hiện ra một căn phòng mật nhỏ. Gemini chẳng thèm đợi cho mấy thanh gỗ, đá rơi hết đã chạy vào bên trong mặc kệ cho chúng rơi vào người mình đau rát

- FOURTH _ Gemini hét to chạy vào bên trong

Trước mắt mọi người là một khung cảnh không thể tưởng tượng được, không thể nào tệ hơn. Fourth bị trói cả tay lẫn chân bằng dây thừng, mồm bịt băng dính, quần áo rách rưới bẩn thỉu đang nằm run rẩy dưới nền đất lạnh, ẩm ướt, nước mắt dàn dụa. Người ngợm thì chắc do lúc nãy Fourth cố tình lăn mình ngã từ trên giường cao xuống cho tụi nó biết mà bị xước xát hết

- Fourth... Fourth à....em không sao chứ? Fourth.... _ Gemini lay lay Fourth

- Mau cởi trói cho Fourth, mau lên _ Phuwin hét lên

- Tứ Quỷ, mấy đứa lấy đống gỗ này đốt lên mau đi _ Dunk quát, chân đá mấy mảnh gỗ về phía bốn đứa

- Sao vậy ạ? Mình đang trong hang tụi nó, đốt lửa lên khác gì lạy ông tôi ở bụi này ạ? _ Jey thắc mắc

- Cấm cãi, đốt lẹ lên đi _ Dunk mất bình tĩnh quát lớn

Trong lúc Tứ Quỷ đang ngoan ngoãn đi nhóm lửa thì Gemini đã nhanh chóng cởi trói cho Fourth. Có lẽ do quá sợ nên cậu gần như mất ý thức thiếp đi

- Đợi chút là Fourth sẽ tỉnh lại thôi, có ánh sáng rồi _ Phuwin nhẹ nhàng nói với Gemini khi thấy rõ sự lo sợ trên khuôn mặt cậu

- Sao vậy chứ? Từ lúc quen biết Fourth tới giờ tôi chưa bao giờ thấy Fourth sợ hãi thứ gì tới mức kinh khủng như vậy? _ Gemini đau đớn nhìn cậu bé Fourth đang thiêm thiếp trên tay mình, khuôn mặt thanh tú nhăn lại sợ hãi

- Con người ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, Fourth cũng vậy, tuy rất mạnh mẽ, kiên cường, là người luôn vui vẻ nhưng Fourth lại rất sợ bóng tối. _ Phuwin nhẹ nhàng lau khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và bụi bẩn cho Fourth

- Sợ bóng tối? _ Gemini không dấu khỏi sự ngạc nhiên

- Phải, chính vì vậy nên tuy Fourth có nhà nhưng vẫn suốt ngày tá túc ở nhà tôi đó _ Dunk lo lắng nói

- Này, xong chưa? Có việc rồi _ Joong chỉ tay về phía thằng nhỏ con mặc đồ đen che mặt và đám người phía sau hắn

- Bị bao vây rồi _ Pond nhìn xung quanh căn phòng đều bị bao vây bởi bọn mặc đồ đen

- Hừ, lũ khốn nạn, hôm nay tao sẽ tính đủ với chúng mày _ Dunk nhìn bọn mặc đồ đen bằng ánh mắt thù hận

- Ha, tôi cũng có chuyện muốn ôn lại với cậu đây thưa nhị thiếu gia nhà Boonprasert, Natachai Boonprasert _ Thằng che mặt cười khẩy

- Vậy hả? Vậy thì xin mời _ Dunk bẻ tay răng rắc, cười đểu

- Anh Dunk cẩn thận đấy, nó biết được tên thật của anh thì chắc chắn nó biết nhiều nữa đó _ Leo can Dunk

- Hơ, mấy đứa ra đây làm gì? _ Dunk nhăn mặt

- Ra giúp anh mà _ Rey nhanh nhảu

- Biến, ai cần tụi bây giúp chứ? Gemini bảo vệ Fourth, Pond bảo vệ Phuwin. Còn 4 đứa tụi bây lo mà bao quát bảo vệ họ cho anh, tụi nó mà làm sao thì anh không tha đâu _ Dunk gắt

- Nhưng.... _ Leo định nói lại thì bị Dunk chặn họng

- Không nhưng nhị gì cả. Một là nghe, hai là mấy đứa tụi bây đi về _ Dunk trừng mắt nhìn bốn thằng mặt đang mếu máo

- Dạ, nghe ạ _ Bốn thằng than ngắn thở dài

- Nào, giờ thì nhào vô đi, bao nhiêu cũng được hết _ Dunk bước lên, nhếch mép nói với tên cầm đầu

- Ơ này, tôi được đánh chứ nhỉ? Không phải làm gì mà _ Joong chỉ vào mình, ánh mắt nhìn Dunk cực nai tơ

- Tùy _ Dunk nhăn mặt xông lên

Hơn trăm thằng trong cái không gian bụi bặm, ẩm mốc xông vào đánh hai chàng trai mặt non choẹt. Tiếng đổ vỡ, leng keng của đao kiếm va chạm vào nhau không khỏi khiến người ra rùng mình lạnh sống lưng.

- Này Pond _ Phuwin gọi

- Hửm? _ Pond quay lại

- Tôi nhớ là Dunk không hề mang vũ khí phải không? Nhất là kiếm Nhật nữa _ Phuwin nheo mắt nhìn về hướng Dunk vẫn đang hăng hái chiến đấu

- Phải, đi tay không mà, sao thế? _ Pond tỏ vẻ không hiểu

- Uh thì tại thấy thanh kiếm Nhật Dunk cầm quen quá _ Phuwin chỉ

-  Đâu?....A...A...A....kiếm của tôi, Dunk Natachai kia, trả kiếm đây _ Pond hoảng hốt khi sờ vào cạp quần chẳng thấy thanh kiếm đâu cả, còn mỗi cái vỏ bao

- À há, thảo nào thấy quen giữ vậy? _ Phuwin cười

- Cười gì chứ? Thằng nhóc này lấy từ bao giờ không biết _ Pond mặt mày nhăn nhó nói

- Chịu... _ Phuwin lại hướng đôi mắt về phía Dunk

Lúc này Dunk đang chém bọn áo đen từng nhát chí mạng. Tuy tuyệt kĩ dùng kiếm so với Pond và Phuwin thì không bằng được nhưng tất cả những nhát chém đó không hề thường chút nào. Dunk không dùng cách một phát chém chết mà chỉ chém cho tụi nó mất khả năng phản công thôi. Từng nhát chém đều cứa sâu vào xương làm tụi đấy đau đến tê liệt, sống dở chết dở.

Máu đã bắt đầu vấy lên quần áo và khuôn mặt xinh đẹp của Dunk; đôi mắt màu tím long lanh đầy thích thú, đôi môi luôn vẽ lên nụ cười đầy ẩn ý, cánh tay thanh mảnh đi những đường kiếm nhanh nhưng lại kì quái chẳng có chút bài bản nào lại khiến bọn kia run sợ. Dunk cũng dính đòn không ít nhưng nhìn khuôn mặt thế kia thì cũng đủ hiểu rằng bấy nhiêu với cậu chẳng là cái gì quá ghê gớm cả.

- Biết Dunk giỏi về võ thuật nhưng tôi không ngờ Dunk lại giỏi tới mức độ này đâu _ Pond bất giác thốt lên

- Con nhà võ mà _ Gemini nhìn về phía Dunk

- Nhà võ? _ Pond nhìn Gemini không hiểu

- Ừ_ Gemini gật đầu

- Sao biết _ Pond trố mắt nhìn

- Hì! _ Gemini không nói gì chỉ cười khiến cho Pond càng thêm tò mò

Còn bên Joong thì mới gọi là kinh khủng khi Joong tay không bắt giặc. Chúng cứ nhào vô là y như rằng bị thương tích không hề nhẹ nhàng chút nào. Joong biết đâu là điểm tử và đánh thẳng tay nên không ít thằng ch** ngay tại chỗ.

Mùi máu tanh bắt đầu nồng lên, nó bám vào tay và mặt Joong rất nhiều, quần áo cũng không tránh khỏi vấy bẩn tới phát kinh. Nhìn Joong bây giờ trông chẳng khác gì một con thú hoang đang cắn xé con mồi không thương tiếc.

- Nhìn Joong sợ quá _ Fourth nói, không biết đã tỉnh từ lúc nào

- Chậc, thế này còn nhẹ nhàng chán đấy. May cho bọn nó là Joong không dùng vũ khí chứ không thì ..... _ Gemini bỏ lửng câu nói

Nửa tiếng sau thì hơn trăm thằng đều nằm rạp xuống đất không nhúc nhích nổi chỉ còn những tiếng rên thấu trời đất rồi dần dần trở thành những tiếng rên hời hợt, đau đớn,kiệt quệ....

Dunk không biết từ lúc nào đã tiến tới gần tên cầm đầu và lột phăng chiếc khăn che nửa khuôn mặt của hắn ra

- Đúng là mày, Xian Lin _ Giọng Dunk đanh lại

- Chào cậu, nhị thiếu gia nhà Boonprasert _ Lin nở nụ cười khinh khỉnh

Dunk im lặng, không nói gì

- Lâu quá không gặp nhỉ? Cậu vẫn chẳng khác xưa, vẫn bồng bột như vậy. Nếu không phải thằng bạn cậu liều chết lăn xuống cái giường đó thì ngày hôm nay tôi đã cho cậu ta theo đứa con gái đó tế anh tôi luôn rồi _ Lin nhìn Dunk bằng ánh mắt đầy thù hận

- Ý cô là sao? _ Dunk hỏi

- Khuôn mặt này cậu không thấy quen sao? Tôi tưởng sau cái chết của cô ta thì cậu phải nhớ và hận bộ mặt này tới tận xương tủy chứ? _ Lin nhìn thẳng vào mắt Dunk

Dunk sững người lại. Khuôn mặt của Xian Lin in hằn trong tâm trí của cậu, cái bản mặt cậu kinh tởm suốt mấy năm qua hiện về, phát súng định mệnh ấy vẫn in sâu trong trái tim cậu, phát súng đã cướp đi sinh mạng của thiên thần cậu yêu quý nhất. Chính hắn, chính là hắn chứ không ai khác đã giết chết không chỉ một người mà đã cướp đi của cậu bao nhiêu thứ khác nữa.

"Dunk..........Phập....."

Joong chạy lại đẩy Dunk ra khi thanh kiếm của Lin phi thẳng vào ngực Dunk. Nó đã sượt qua tay Joong khi Joong lao vào đẩy Dunk ra.

- Mày....con khốn, mày muốn gì đây? _ Joong hét lên, không kìm được bình tĩnh mà chửi Lin

- Đơn giản thôi, tao muốn lấy mạng nó, muốn lấy mạng Natachai Boonprasert _ Lin cười đầy man rợ

- Mày.... _ Joong định xông lại đánh Lin nhưng đã bị Dunk chặn lại

- Để tôi, lùi xuống đi _ Dunk đứng dậy, cởi phăng chiếc áo khoác da đã rách bươm

Và cuối cùng thì mọi người cũng đã thấy được thứ mà lâu nay Dunk vẫn luôn dấu sau lớp áo, một hình xăm ở ngực trái. Hình xăm có hình thù kì lạ nhưng đẹp một cách huyền bí và mang đầy ý nghĩa. Đó là hình một con dơi nhưng được cách điệu với một bên mang cánh của quỷ và một bên mang cánh của thiên thần

- Mày, mày chính là em của tên khốn đấy?Đúng không? Nhưng em hắn đâu phải con gái? Tại sao lại... _ Giọng Dunk hơi run, nhưng đó không phải sợ mà là đang kìm nén một cái gì đó

- Hả? _ Joong sững người

Mọi người phía sau thì hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có một người vẫn im lặng từ này tới giờ khi nhận ra sự tiên đoán của mình lúc này là đúng. Ngay khi cậu nhìn thấy khuôn mặt hắn cậu đã ngờ ngợ thấy điều gì đó khác thường

- Phải, vì trả thù cho anh tao, cho cái chết tàn nhẫn của anh tao mà tao đã phải phẫu thuật. Nhưng gương mặt này thì không, tao muốn nó sẽ là ám ảnh với mày. Tiếp cận mày chỉ vì điều tra lý lịch mày thôi, đi với Dunk Natachai, được Dunk Natachai cứu cũng đủ để có được nhiều thứ lắm đấy...ha ha ha ha....._ Lin cười như phát điên

- Mày được lắm, dám mở mồm ra nói hai chữ "trả thù" sao? Nợ mới, nợ cũ hôm nay tao sẽ tính đủ với mày _ Dunk cười nhạt bước tới chỗ Lin, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, tâm trí trống rỗng. Dòng máu đỏ lạnh ngắt ngày đó dường như đang hiện lên...

Mọi người ai cũng đều lo lắng cho Dunk, tất cả đều cảm thấy có gì không ổn nhưng không ai có thể bước lại kéo Dunk nếu không muốn đổ thêm dầu vào lửa. Một ánh sáng loang loáng qua mắt Leo. Nheo mắt, nhìn một chút Leo đã nhận ra vật màu bạc lấp ló ở cạp quần Dunk thì hét lên:

- Anh Joong, ngăn anh Dunk lại đi... SÚNG

- Hả? _ Joong quay lại

- Súng... _ Fourth chỉ về phía Dunk khi Dunk đang rút súng và chuẩn bị lền cò

- Nhóc này điên chắc _ Joong lao nhanh về phía Dunk

"Pằng"...tiếng súng vang lên chói tai

"Rầm"... Dunk ngã xuống.......

"Á.........Á........Á......" Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp gian phòng

- Cậu điên hả? _ Joong hét lên

- Buông ra _ Dunk đẩy Joong ra, cố đứng dậy khi mắt đã đẫm nước

- Cậu biết đây là đâu không mà dám nổ súng hả? Muốn giết cả lũ à? Đứng yên đấy cho tôi _ Joong ôm chặt Dunk bằng cánh tay rắn chắc của mình

- Bỏ ra, đừng ngăn tôi, tôi phải giết chết tên khôn này _ Dunk hét lên, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má ửng hồng. Lần thứ hai Dunk lại khóc, khóc một cách đau đớn và khổ cực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro