June

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Làm thế quái nào mà mình lại triệu hồi được một con quỷ nhỉ ?

Tôi ngồi trên mặt đất đóng băng và nhìn chằm chằm vào vết lõm của người lúc nảy trên miếng bí ngô. Con quỷ đã nằm đó vài giây trước, kiêu ngạo và trần trụi, rồi tan biến vào hư vô.

Gió thổi nhẹ qua cành cây, lay động lá. Tôi rùng mình và tự hỏi liệu mình có thể gặp lại chị ấy lần nữa không.

Phía sau tôi, tôi nghe thấy tiếng bước chân của bà tôi. Bà nhiệt tình tập tễnh đi dọc lối đi trong khu vườn với chiếc máy ảnh trên tay.

" Cô ấy ở đâu rồi ?"

Bà hét lên, quét mắt như kẻ hủy diệt từng tấc đất trong vườn rau.

" Chị ấy đi rồi " 

Vai bà rũ xuống, bà hét lên trời :

 " Ta nguyền rủa bản thân và sự phù phiếm này. Ta đã quá lãng phí những phút quý giá trong phòng tắm để gắn hàm răng giả của mình trước khi chộp lấy chiếc máy ảnh. Con có biết không, ta chưa bao giờ nhìn thấy mông của một người phụ nữ khỏa thân nào trong phòng tắm." 

Đôi khi tôi tự hỏi mình rằng chúng tôi có quan hệ như thế nào vậy.

" Bà đã ở New Orleans với Mark để dự lễ Mardi Gras. Ôi trời, chúng ta có nhận được vài hạt giống không."

 Bà nháy mắt với tôi và nhích lại gần hơn.

" Con nghĩ gì về cô ấy? Cô gái đó có xinh đẹp không? Liệu con có cảm thấy bồn chồn trong lòng không? "

Tôi nhăn mặt chán ghét và trả lời bà : 

"Bà à ! Con cảm giác có chuyện gì đó không ổn đâu."

Bà liền nhún vai không chút hối lỗi rồi nói tiếp :

 "Bà cần biết cô gái ấy có phải là người ưa nhìn hay không?"

" Có lẽ là có, con đoán vậy ." 

Tôi trả lời, cố gắng không tiết lộ quá nhiều với bà.

Sự thật là tôi không thể nào quên được hình ảnh Wiew trần truồng nằm trên đất với hình xăm tên tôi ngang ngực chị ấy ra khỏi đầu mình. Và đó không phải vì chị ấy quá xinh đẹp hay là vì chị ấy có cơ bụng săn chắc. Mà đó là bởi vì chị ta là một con quỷ.

*( Con quỷ Wiew này tuỵt vời quá em cũng muốn được nhìn )

Bà nội hiểu nhầm sự im lặng của tôi thành rụt rè, nhẹ nhàng bà vỗ vai tôi :

 "Không sao đâu cháu gái. Người này có thể đã thoát được, nhưng sẽ còn nhiều cơ hội để gặp thêm những người như khác nữa, du là nam hay nữ thì cũng tuyệt mà mủ tủn ha."

" Con hy vọng là không." 

Tôi lặng lẽ lẩm bẩm trong miệng.

Chúng tôi quay trở lại căn nhà gỗ ấm áp và tôi dành cả buổi sáng để xem qua hàng đống cuốn sách bùa chú cổ xưa, ma đạo thư và sách bóng tối để tìm bất cứ điều gì có liên quan về ma quỷ. Nếu tôi đã triệu hồi được một con quỷ này từ Địa ngục, thì có lẽ tôi nên phải tìm cách để đưa nó trở lại Địa ngục. Nhưng ở đây không có một cuốn sách nào trong thư viện sách nhỏ của gia đình chúng tôi đề cập đến vấn đề này. Chúng tôi là những phù thủy làm việc với thiên nhiên chứ không phải ma quỷ. Sách của chúng tôi nói về việc tìm kiếm thức ăn, thuốc thảo dược và văn hóa nguồn gốc phù thủy thiên nhiên. Không hề có bất cứ thứ gì liên quan đến những sinh vật từ Địa ngục kia.

Đến khoảng giờ ăn trưa, bà tôi ngắt lời tôi đang đọc để thông báo đã đến lúc phải đi vào thị trấn.

Thị trấn địa phương cách cabin khoảng mười dặm và là nơi gần nhất để chúng tôi lấy đồ và lương thực tiếp tế. Có một số hiệu sách mà tôi có thể ghé thăm để xem họ có tài liệu nào về ma thuật đen không, nhưng vì đây là một thị trấn nông thôn miền núi nên điều đó có vẻ cũng khó có thể xảy ra.

Chúng tôi lái xe đến thị trấn trên chiếc VW bọ cũ của bà tôi. Chiếc xe đã cũ và phát ra âm thanh lạch cạch kỳ lạ mà bà tôi thề rằng khi lái nó bà không thể nghe thấy. Tôi ngồi trong xe trầm ngâm nhìn rừng thông mù sương bao quanh. Tôi tự hỏi liệu Wiew có ở ngoài kia hoặc đâu đó trên cành cây, đang đợi tôi không.

*( VW bọ cũ thì trông nó cũng giống với xe của bác tiến sĩ Agasa trong Conan ý)

Khi đến thị trấn, chúng tôi được chào đón bằng những cái nhìn chằm chằm và những lời thì thầm như thường lệ. Bà rất ngưỡng mộ sự chú ý. Hôm nay bà ấy đã quyết định đẩy chiếc xe ra ngoài bằng cách đeo một mặt dây chuyền kim tự tháp khổng lồ bằng vàng quanh cổ và một chiếc mũ lông quá khổ khiến tôi liên tưởng đến một con mèo đen đã chết.

" Bà sẽ mất một giờ, vì vậy bà nghĩ con nên đến quán bar và xem liệu con có thể tìm thấy chàng trai hoặc cô gái trẻ nào cho không." 

Bà nói với một cái nháy mắt.

" Bà ơi, con không đi quán bar. Con sẽ đi đến hiệu sách để nghiên cứu ." 

Tôi trả lời thẳng thừng.

Bà  trợn mắt thất vọng và lẩm bẩm điều gì đó về việc chưa bao giờ có cháu chắt hay việc tôi sẽ hẹn hò cùng ai. Tôi nhanh chóng viện cớ rồi rời đi.

Tôi không có thời gian cãi nhau vì mấy chuyện đó với bà. Tôi cần phải tìm hiểu xem câu thần chú mà tôi đã sử dụng tối qua là gì. Và làm thế nào mà tôi lại triệu hồi được một con quỷ đáng sợ vào vườn rau của nhà mình?

Hiệu sách trong thị trấn tuy khá nhỏ nhưng người chủ rất thân thiện và may mắn thay là người không theo đạo. Cô ấy sẽ không hỏi điều gì khi tôi nhờ cô ấy đặt mua cho tôi một vài cuốn sách về việc thờ cúng ma quỷ và triệu hồi quỷ.

Sách sẽ mất vài ngày mới đến nơi, vì vậy tôi cần phải chờ đợi cho đến lúc đó.

Điểm đến tiếp theo mà tôi sẽ ghé là thư viện để nghiên cứu trực tuyến. Tôi bắt đầu bước xuống phố thì nghe thấy tiếng cười của đàn ông. Ngẩng đầu lên, tôi thấy một nhóm đàn ông đang đứng bên ngoài một quán bar bên kia đường. Họ đang chỉ trỏ và cười đùa trông khá cợt nhã.

Tôi bắt đầu thấy lo lắng, di chuyển nhanh và giả vờ như không nhìn thấy họ. Tôi đã quen với kiểu chú ý sai trái nhưng luôn có điều gì đó không ổn ở chỗ của những gã đó. Tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và vội vã đi dọc theo con phố.

Một vài tên đàn ông đang đi theo. Tôi có thể nghe thấy họ đang ở phía sau tôi, cười cợt và cười khúc khích. Cuối cùng, một người trong số họ đưa tay ra và giật lấy áo choàng của tôi. Những tiếng cười man dại vang lên sau lưng tôi ngay lúc này tôi không biết phải làm gì.

Tôi nhìn quanh phố, hy vọng có ai đó để đề nghị giúp đỡ, nhưng mọi người ở con phố này lại giả vờ như không để ý hay thấy chuyện gì đang xảy ra.

Tôi nhìn quanh phố, hy vọng có ai đó đề nghị giúp đỡ, nhưng mọi người giả vờ như không để ý chuyện gì đang xảy ra.

Tôi quay lại đối mặt với những tên đàn ông đấy và nói :

 "Hãy để tôi yên !"

"Hoặc cô định sẽ làm gì với chúng tôi A?"

Một trong những tên say rượu mặc áo đỏ cười lớn.

"Tôi sẽ báo cảnh sát đấy ! "

 Tôi đe dọa họ.

" Em sẽ không đến gặp cảnh sát mà em sẽ đi cùng bọn anh. " 

Tên áo đỏ nói và nắm lấy tay tôi.

Nỗi kinh hoàng lúc này đang bao trùm lấy tôi khi anh ta kéo tôi trở thành đồng minh bẩn thỉu cùng với bạn bè của anh ta và thô bạo ném tôi vào tường.

"Để tôi xem bên trong chiếc áo choàng đó có gì. "

Tên áo đỏ thở hổn hển khi anh xé áo choàng ra khỏi vai tôi và vứt nó xuống đất.

Tôi bắt đầu la hét để tìm kiếm sự giúp đỡ. Tên áo đỏ đưa tay bịt miệng tôi và áp người hắn vào người tôi.

 "Không sao đâu em yêu. Nếu em ngoan ngoãn thì bọn anh sẽ không làm tổn thương em đâu."

Bạn bè của hắn ta đã tạo thành một nửa vòng tròn xung quanh hắn ta và bắt đầu chế nhạo cùng hắn ta.

Tôi mở miệng và cắn vào tay anh ấy. Miệng tôi nổ tung máu, tên áo đỏ do đau quá nên đã giật tay ra và loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.

"Mày sẽ phải trả giá cho hành động đó, con nhỏ khốn kiếp. " 

Anh ta nói và nhặt một chai bia rỗng lên đập vỡ phân nửa chai giơ cái chai lên trên đầu và lao vào tôi. Cánh tay tôi giơ lên ​​để bảo vệ đầu lúc này tôi nhắm mắt lại vì sợ hãi.

Một làn gió mát thổi qua trước mặt tôi, rồi một giọng nói trầm trầm vang lên.

 "Các quý ông, xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi."

Tôi mở mắt ra. Đó là Wiew.

Chị ấy đang đứng ở giữa tôi và tên áo đỏ. Chị ta lúc này không khỏa thân đó là một sự nhẹ nhõm với tôi. Thay vào đó, chị ta đang mặc một chiếc hoodie đen đắt tiền. Chị ấy cởi áo hoodie ra và ném nó sang một bên. Sau đó chị ấy quay lại đối mặt với tôi, mỉm cười với tôi và nói :

 "Kỵ binh đã đến."

Tôi chưa bao giờ vui đến thế khi thấy một con quỷ đứng trước mặt mình như bây giờ.

Chị ấy thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi và nhấc tôi vào vòng tay chị ấy bằng một chuyển động uyển chuyển. Tôi kêu lên một tiếng ngạc nhiên và vòng tay qua cổ chị ấy.

Chị ấy khuỵu gối xuống rồi nhảy lên không trung, vài giây sau đó đáp xuống trên nóc quán bar. Chị nhẹ nhàng hạ tôi xuống mái nhà bằng phẳng và chạm vào cằm tôi.

 "Cô gái ngoan." 

Chị ấy thì thầm với tôi trước khi lao vào con hẻm bên dưới.

Bụng tôi đột nhiên quặn lên và tôi cảm thấy những con bướm mà bà đã nói đến trước đó. Tôi ấn một tay lên bụng, cố gắng làm dịu đi dòng điện đang run rẩy bên trong người tôi lúc này. Tôi không được phép cảm thấy bồn chồn trong lòng vì một con quỷ.

Tôi lao tới gờ của tòa nhà và nhìn chằm chằm vào con hẻm bên dưới. Wiew đang mặc lại chiếc áo hoodie lúc nảy trong khi tên áo đỏ đang cố gắng xử lý cú nhảy cao 6m mà hắn vừa được chứng kiến.

"Sao ngươi làm được điều đó ?" 

Tên áo Đỏ hỏi. Wiew mỉa mai trả lờ i:

 " Có nhiều nước tăng lực giá cao bán mà".

" Không, ta đang nghiêm túc hỏi đấy. Ngươi có thể tham gia Thế vận hội đấy."

"Thế vận hội là dành cho con người các người và tôi là một con quỷ."

Tên áo đỏ nghĩ Wiew vẫn đang nói đùa nên cười lớn.

"Thôi nào cô gái. Tôi không tin vào chuyện ma quỷ hay Chúa tồn tại trên đời đâu."

Wiew rình rập về phía anh ta như một kẻ săn mồi và nói.

 "Có lẽ sẽ là khôn ngoan nếu bây giờ anh bắt đầu tin vào Chúa đi vì anh sẽ được gặp ngài trong phút tới đấy !"

Giọng nói và vẻ mặt của Wiew vẫn rất bình tĩnh khi chị ấy nói. Tên áo đỏ tưởng chị ấy đang nói đùa, và những người bạn say rượu của hắn cũng vậy.

" Em gái à, có một người trong số đó và là tất cả chúng tôi." 

Tên áo đỏ nói rồi chỉ vào mình và bạn bè.

Wiew giơ tay lên và búng ngón tay. Tất cả bạn bè của tên áo đỏ lúc này đều ngã xuống sàn bất tỉnh. Tên áo đỏ mệt mỏi nhìn Wiew rồi bắt đầu lùi lại mấy bước. Wiew đáp lời hắn : 

"Tôi rất vui được đồng ý, nhưng trước tiên, tôi cần trái tim của anh. "

"Trái tim của tôi?" 

Áo Đỏ bắt đàu nói lắp bắp. Wiew giải thích cho hắn:

 "Như đó là một thiện chí đối với người phụ nữ mà anh đã xúc phạm".

"Cái gì?" 

Wiew mỉm cười tàn bạo khi nắm lấy cổ áo tên áo đỏ. Sau đó, chị ấy giơ nắm đấm lên ngực người đàn ông và nói :

 " Anh đừung lo sẽ không đau lắm đâu."

"DỪNG LẠI!" 

Tôi hét lên từ trên cao của phía bên kia tòa nhà.

Wiew sững người và buông tay khỏi người tên áo đỏ.

Hắn không hề lãng phí chút thời gian nào và nhanh chân chạy ra khỏi con hẻm.


___________________________________________________________________________

Cảm ơn đã đọc ! Cho mình xin bình luật và một lượt thích nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro