1-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Central (adj.)

Nói theo một cách nào đó, Thế giới này luôn xoay quanh chúng ta. Xoay quanh những con người, xoay quanh những mối quan hệ, những ràng buộc vô hình không thể thấy bằng đôi mắt nhìn theo cách thông thường.

Akechi Goro cũng nhìn thấy điều đó, cái cách mà mọi người, mọi thứ quay xung quanh Akira, cách cậu thiếu niên tóc xoăn đó đã tác động đến mình, để bản thân trở thành một điều gì đó xoay quanh cậu ta.

Có lẽ vì thế, món cafe của quán LeBlanc trở nên đậm vị hơn. Và Akechi cũng yêu thích, cái cách quán cafe này xoay quanh Akira, từ hương vị mộc mạc rất riêng, cho tới những lời chào mỗi khi bản thân đóng cánh cửa phía sau lưng, tiếng chuông vang lên sau cánh cửa mỗi khi có ai bước vào hay đi ra.

2. Cat (n.)

Akira Kurusu, theo nhận định của những Đạo chích, giống y hệt một chú mèo đen.

Với Ryuji, đó là cái cách gương mặt, thần thái và giọng nói của cậu ta. Một chút gì đó bí hiểm,

Hay với Morgana, một chú mèo thực thụ (ít nhất là ở thế giới thực). Nhưng ở Metaverse, đã có lần cậu ta thừa nhận thế này:

"Joker ấy hả? Giống một con mèo vậy."

Và, với Akechi, Akira Kurusu thật sự giống mèo. Cách cậu ta thoát ẩn thoát hiện trong bóng tối, trong những địa đạo chật hẹp ít hoặc không có ánh sáng của Metaverse, và đôi khi thình lình hiện ra (làm bản thân Akechi đôi khi giật mình). Hay khi ở quán LeBlanc, đôi khi cậu xuất hiện sau lưng Sojiro, hay từ trên gác mái xuống mà không gây tiếng động. Tất cả những điều đó, gợi cho Akechi cảm giác rằng Joker, hay Akira, là một chú mèo.

Một chú mèo đen, ẩn mình trong bóng tối.

3. Disappear (v.)

Yu Narukami biến mất vào một ngày mùa hè.

Đó là ngày Yosuke Hanamura không thể liên lạc tới người bạn thân, sau 17 cuộc gọi. Đó là ngày Kanji Tatsumi, đã mặc kệ mọi chuyện để cùng Teddie và Yosuke bắt chuyến tàu tới Tokyo. Đó cũng là ngày Chie Satonaka, sau khi nhận được tin nhắn của Yosuke, đã cùng họ tìm kiếm, xông thẳng tới nhà của Yu. Bằng một cú đá karate, cô gái đã đẩy được cửa, để nhìn thấy căn hộ của Yu vẫn nguyên vẹn.

Trừ một chuyện, đó là những album ảnh bị lôi ra tung toé, trải đầy khắp nhà. Bừa bộn và xáo trộn, như thể Yu đang cố tìm kiếm một điều gì đó mà bản thân cậu ta không hề hay biết.

Đằng sau sự bỡ ngỡ và khó hiểu, có một người phụ nữ, trong bộ trang phục màu xanh tím, với mái tóc vàng rực rỡ. Trông cô ấy thật đẹp. Và những lời thì thầm của cô, nhẹ nhàng:

"Đi thôi chứ?"

Người thanh niên gật đầu. Trên tay anh ta, là tấm hình của một cậu thiếu niên, với mái tóc xanh che mắt phải.

Đó là ngày cuối cùng Yu Narukami nhìn thấy những người bạn của mình. Còn với những người bạn của Yu, đó là ngày cậu áy biến mất, như chưa hề xuất hiện trên thế gian.

4. Explode (n.)

Chiếc du thuyền phát nổ, giống như một ngôi sao siêu sáng.

Sau khi phát nổ, vật chất của ngôi sao ấy sẽ co lại thật nhanh. Phần vật chất còn sót lại sẽ có lực hấp dẫn cực mạnh. Và đó, là cách lỗ đen hình thành, phần vật chất còn sót lại trở thanh trường hấp dẫn với lực kéo vào đủ để nuốt chửng mọi thứ.

Như cách hi vọng bị nuốt chửng đến không còn gì, ngoài sự thực như lực hấp dẫn đủ để gây áp lực đến chết bất cứ ai trong trường đó.

5. Emotion (n.)

"Cậu không hay cười nhỉ, Minato?"

Yu Narukami tựa hay tay lên bàn, đặt đầu mình tựa lên hai tay, đôi mắt ngắm nhìn Minato đã hỏi vậy. Họ đang ở trong một phòng học trống, và bản sao của trường Yasogami có rất nhiều phòng như vậy. Họ có thể ở trong này hàng giờ, và sẽ chẳng ai để ý lắm.

Minato gỡ tai nghe, thả nó xuống, và mỉm cười. Đúng hơn, là ánh mắt của cậu ấy dịu đi, đôi môi hơi cong lên. Đằng sau lưng, nếu có ánh trăng, trông sẽ rất kì dị, nhưng cũng sẽ rất đẹp. Theo một cách nào đó.

"Ý cậu là như thế này?"

Yu nghĩ rằng, khi ấy, mình đã nhìn thấy một thiên thần. Nhưng sớm thôi, hình ảnh đó sẽ không còn trong bộ nhớ của cậu thiếu niên tóc bạch kim.

Thiên thần, vốn là những sinh vật quyền năng của Chúa Trời. Và những thiên thần, sau cùng, cũng có cảm xúc, có ý chí và niềm quyết tâm.

6. Yearn (v.)

Akira thương Akechi.

Cậu thương hắn vì những gì hắn làm, giống như một "bước đường cùng". Cậu thương hắn, vì những gì hắn làm, đều là sự ngu ngốc của một kẻ không biết phải làm gì khi có năng lực trong tay mình.

Nhưng trên hết, cậu thương hắn vì cậu cũng hiểu hắn. Cậu đã từng cô độc, không có một ai bên mình. Cảm giác cô đơn, nó như một loại hơi lạnh, từ từ trườn bò dọc cơ thể, đóng băng nạn nhân của nó. Và để mặc nạn nhân, chết trong sự cô độc lạnh lẽo.

Nhưng cậu cũng thương hắn, vì cậu chẳng kịp nói. Nếu có thể, thì mọi thứ đã khác.

Có thể cậu và hắn đã là bạn.

Có thể cậu và hắn đã cùng nhau lật đổ Masayoshi Shido.

Có thể cậu và hắn đã trở thành gì đó hơn là "bạn".

Nhưng giờ thì chẳng còn gì.

7. Definite (n.)

"Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ?"

Yu đã hỏi Minato như vậy, trước khi cả hai bước qua cánh cổng.

"Chắc chắn."

Minato đã trả lời Yu, bằng giọng nói khẳng định chắc nịch.

8. Wait (v.)

"Attendre et espérer..."

Yu Narukami giật mình khỏi trang sách, rồi anh nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào nó, suốt từ khi bước chân vào thư viện trường cho tới giờ. Lắc đầu nguầy nguậy để tự đánh thức bản thân, anh nhìn lại dòng chữ, tiếng Pháp, trước khi đóng nó lại bằng chuyển động tay hơi nhanh hơn cần thiết. Khi đó, anh nhìn thấy cuốn sách mình đang đọc. Bá Tước Monte Cristo.

"Chờ đợi và hi vọng à..."

Anh nhìn lên bầu trời sau khung cửa sổ hơi bụi. Đó là một ngày mùa thu, bầu trời xanh rực rỡ.

Rốt cuộc, anh cũng chẳng biết mình đang hi vọng, hay chờ đợi vì một điều gì nữa.

9. Aficionado (n.)

"Phantom Aficionado?"

Sae có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại của Akechi là trang web của những người hâm mộ nhóm Đạo chích, hay gọi tắt là Phan-Site. Cô chưa từng nghĩ là Akechi sẽ ngó tới trang web này, nhất là sau vụ Medjed. Nhưng có vẻ cô đã nhầm.

"Chị Sae, nhìn trộm điện thoại của người khác là không tốt đâu nhé."

Akechi mỉm cưởi, nhẹ nhàng nhắc nhở người đồng nghiệp của mình, trước khi trở lại với trang web. Đúng hơn là tắt nó đi, cất điện thoại vào túi và rời đi cùng Sae.

Còn ở trang web đó, có một bình luận mới:

"Người hâm mộ số 1 của Joker!"

Câu bình luận đó, cũng như hàng trăm hàng ngàn bình luận khác, nhanh chóng chìm vào quên lãng khi hàng những lời bình luận khác xuất hiện.

10. Nightfall (n.)

Đêm, trời nhiều mây ở Tokyo, chẳng có lấy một ngôi sao trời nào bởi ánh sáng nhân tạo đã che đi hào quang rực rỡ của những ngôi sao xa. Chỉ có ánh trăng, soi sáng lờ mờ, cùng với màn đêm tĩnh lặng phủ đầy không sao át đi cái ồn ào và náo nhiệt của thành phố lớn nhất Nhật Bản, khi hàng người đổ ra đường vẫn vô tận.

Trong bóng tối tĩnh lặng của quán café LeBlanc, nơi sự tĩnh lặng luôn ngự trị bất kể ngày hay đêm, có hai người thanh niên, họ ôm lấy nhau, để cơ thể mỗi người ôm trọn lấy nhau và thì thầm. Những lời thì thầm, sớm thôi, cũng chìm vào bầu không gian và tan biến vì chẳng có gì để lưu giữ chúng lại.

Akira không có ý định ghi nhớ những khoảnh khắc này. Không thể...

Bởi nhiều năm sau, khi nhớ lại cái đêm đó, 19 tháng 11, lồng ngực bên trái của cậu lại nhói lên. Một kí ức, lại có sự sắc nhọn không kém gì lưỡi dao, đâm xuyên từng phần cơ thể khi chúng ùa về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro