11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11. Gluttonous (adj.)

"Cậu không thấy thế hơi nhiều à?"

Yu trợn tròn mắt khi nhìn Minato lấy đồ ăn ở căn tin, lúc này hầu hết mọi người trong S.E.E.S và Đội điều tra đã trở về sau một buổi sáng dài với việc đi xuống mê cung sâu hơn và ăn trưa. Khay đồ ăn anh thấy trước mắt, có lẽ phải bằng gấp đôi, gấp ba tất cả số đồ ăn mọi người mới lấy gộp lại. Và cậu ta định ăn hết chỗ đó?

"Chúng ta sẽ còn phải đánh nhau, vậy nên tốt nhất hãy ăn thật nhiều để có đủ sức chiến đấu chứ. Tôi nói vậy có phải không, Đội Trưởng?"

Đó cũng là lần cuối cùng Yu còn đặt câu hỏi về chuyện khẩu phần ăn của Minato, và anh thậm chí còn ước gì mình đã không hỏi câu đó, khi chứng kiến khay đồ ăn của cậu ta vơi dần cho tới khi chẳng còn gì, khi cả hai đã ngồi vào bàn. Điều này càng được đóng chắc vào tâm trí hơn khi Minato đứng dậy và lấy thêm một khay đồ ăn nữa, nếu không phải là đầy hơn cả khay trước đó.

Có những thứ tốt nhất không nên tìm hiểu quá sâu. Tò mò, là hại chết con mèo.

12. Burial (n.)

Lễ tang của Goro Akechi diễn ra vào một ngày không nắng, không mưa, không mây, không gió, không gì hết. Một ngày chẳng có gì làm đáng nhớ, và có quá nhiều cái "không" được đặt ra ở đây.

Chẳng hạn như quan tài trống rỗng không có thi thể ở trong. Hay chuyện không có ai tới dự lễ tang này, trừ một người thanh niên, trong trang phục màu đen, với mái tóc xù che đi gương mặt giờ đã không còn đeo kính nữa. Cũng chẳng có dàn nhạc đưa tiễn, hay sự đưa tiễn cuối cùng nào cả. Chẳng có hoa tang, không có họ hàng thân thích hay ai. Chẳng có một niềm tiếc thương hay lưu luyến gì của người ở lại. Không có cả những gì cho thấy thế giới này bận tâm tới sự biến mất của một ai trên thế giới. Mà thực ra, Thế giới này là như vậy. Sinh ra rồi chết đi, mọi thứ vẫn tiếp diễn.

Chỉ có một Kurusu Akira, đang đứng trước mộ phần của Akechi, cúi đầu đưa tiễn lần cuối, và di vật duy nhất còn sót lại của người thám tử năm đó. Một chiếc mặt nạ, mũi nhọn và có màu đỏ, trông vẫn còn mới.

Thoang thoảng một mùi không rõ, nhưng dư vị cũng có gì đó là ngọt ngào. Xen lẫn chút cay đắng.

13. Cathedral (n.)

Ở Kanda, thuộc đặc khu Chiyoda của thành phố Tokyo, có một nhà thờ công giáo. Nhà thờ Công giáo Kanda. Nhà thờ này có nhiều người tới và qua lại, chẳng hạn như một nữ tuyển thủ Shogi nào đó, cô ấy luôn tới đó, và ngồi một mình bên bàn cờ Shogi, tự dàn trận cờ và tự đánh. Cũng đôi khi có một hai cậu trai nào đó tới, nhưng cô ta không để tâm, lại nhanh chóng trở về bàn cờ Shogi của mình.

Cũng có đôi khi, có một cậu thiếu niên tới nơi này và ngồi chơi cờ với cô. Nhưng đôi khi cậu không chơi cờ, mà thay vào đó cậu tới chỗ cầu nguyện. Cậu ấy luôn cầu nguyện rất lâu, có khi mặt trời đã khuất bóng mà cậu vẫn đứng đó, chắp tay đầy lòng thành khẩn.

Những lời cầu nguyện trong nhà thờ, liệu có thật sự sẽ có gì đó?

Kurusu Akira muốn biết, nhưng cũng không muốn biết. Tốt nhất là đừng hi vọng quá mức một điều, để rồi sự thất vọng chẳng kém gì hi vọng đã đặt vào.

14. Nineteen ()

Ngắm nhìn Narukami Yu, Mitsuru không thể không nhớ về Minato, về những gì họ giống nhau.

Như năng lực của họ, Wild Card, giống nhau, cô đã từng nghĩ chỉ có Minato mới có năng lực như vậy, thay đổi Persona qua lại, không cố định một Persona duy nhất như cô và các thành viên S.E.E.S khác. Hay tài lãnh đạo, bẩm sinh, cùng sự xông pha. Yu cũng giống Minato vậy, luôn ở lên tiền tuyến, như cách cậu ta đấu lại Minazuki Sho. Mitsuru chắc chắn rằng, nếu Minato ở đây, cậu ấy cũng sẽ xông lên như vậy.

Nhưng cô biết có một điều khác nhau giữa họ. Một điều, nghĩ đến thôi, cũng khiến cô cảm thấy buồn và tiếc nuối.

Narukami Yu sẽ bước qua tuổi 19, trong hai năm nữa. Còn Minato, hai năm đó tới bây giờ đã mãi dừng lại ở con số 17. 17 và sẽ luôn là 17.

Cô nhìn cậu thiếu niên tóc bạc, trong lòng nghĩ tới tương lai của Minato, nếu cậu ấy bước qua tuổi 19. Có lẽ cậu ấy sẽ ngồi đây, cùng mọi người, giành phần ăn của mọi người không có gì làm hối hận, ngồi nghe những câu đùa có hơi hướm không-lành-mạnh-cho-lắm và sẽ ngửa đầu ra sau, cười thầm trong lòng.

Và có những thứ, chỉ tôn tại trong hai chữ "nếu như".

15. Paradox (n.)

Đặt ra những khả năng, thì những kết quả sẽ từ đó hình thành, tạo thành những đặc điểm khác biệt so với thực tại và những gì chúng ta biết. Đó được gọi là "nghịch lí", và thường thì chúng không có phù hợp trong bối cảnh hiện tại.

Nhưng. Chữ "nhưng" đó cũng là một dạng nghịch lí.

Chẳng hạn, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Minato giết Ryoji vào ngày cuối cùng của năm 2009? Thế giới sẽ kết thúc, không có năm 2010, 2011, hay bất cứ con số nào sau đó trong Lịch Công giáo. Sẽ không có Đội Điều Tra được thành lập bởi các học sinh trường Yasogami, sẽ không có ngày Giáng Sinh mà con người mất đi khả năng tự suy nghĩ, hay gọi một cách mĩ miều bởi các thành viên của nhóm Đạo Chích, là "Ngày bắn hạ Chúa Trời."

Một khả năng khác, mà mỗi khi nghĩ lại, Kurusu Akira không khỏi rùng mình. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu chấp nhận lời đề nghị của Yaldabaoth?

Mà, chỉ nghĩ đến thôi, cậu đã cảm thấy mọi thứ không khác gì một vực thẳm màu đen. Vậy nên cậu cố không nghĩ đến nó nữa, mà dùng một ngụm café đen thật đặc để cố nuốt trôi cảm giác khó chịu xuống bụng.

Vậy đó, những nghịch lí, sinh ra từ những khả năng "có thể" xảy ra, và những kết quả theo sau đó "có thể" xảy ra. Những kết quả đó, chưa bao giờ là những gì phù hợp, thích hợp, hay có lí ở thế giới chúng ta đang sống.

16. Ambivalent (adj.)

Đôi khi những thành viên của Đội điều tra cảm nhận được những điều mơ hồ, khó lí giải. Như một giọng nói thoáng qua tai của họ, giống ai đó vừa đi ngang qua và thì thầm, tới khi quay lại thì chẳng có ai. Để lại một sự mơ hồ khó tả.

Đặc biệt với Yu. Giọng nói của một ai đó, nhẹ nhàng và có gì đó mơ màng, luôn khiến anh cảm thấy có gì đó thôi thúc muốn biết chủ nhân giọng nói là ai.

"Chà. Cậu mạnh thật đấy."

Vì thế, sau tất cả mọi chuyện ở Inaba, sau khi trở về thành phố Tokyo và độc lập với gia đình bằng việc vào một trường đại học danh giá – Đại học Tokyo – anh đã quyết tâm, một ngày nào đó, anh sẽ tìm kiếm người đã nói câu nói ấy. Bởi chính câu nói, đơn thuần thôi, như một lời động viên cho anh rằng anh cần mạnh mẽ hơn nữa để có thể giúp mọi người.

Cho dù có phải đi tới cùng trời cuối đất. Hay tận cùng của thế giới.

17. Loneliness (n.)

Từ khi sinh ra, cho tới cuối cùng, Akechi luôn là một kẻ cô độc.

Có những người bước vào cuộc đời Akechi, nhưng họ cũng bước ra thật nhanh. Như mẹ của cậu, người đầu tiên bước vào và cũng bước đi thật nhanh, bởi miệng lưỡi cay nghiệt của thế giới. Tiếp theo là Masayoshi Shido. Đúng hơn là cậu bước vào cuộc đời hắn, để tìm cách phá hủy.

Akechi nghĩ ra cách này khi đọc được một cuốn sách ở trại trẻ mồ côi, dưới cái hầm cầu thang thiếu ánh sáng và hơi có mùi ẩm mốc. Trong những tòa lâu đài cổ, để tấn công phục kích, kẻ địch thường sẽ khoét một đường hầm bên dưới tòa lâu đài đó. Sau đó những người của phe địch sẽ tổ chức đốt lửa dưới hầm được khoét đó, nhằm phá hủy kết cấu của phần lâu đài. Làm đúng cách, và cả một hệ thống kiên cố có thể đổ sập chỉ trong tức khắc. Sẽ mất thời gian, nhưng hiệu quả và có sức phá hoại to lớn.

Đó cũng là kế hoạch của Akechi khi thâm nhập vào nhóm Đạo chích. Thâm nhập từ bên trong, phá hỏng bên trong và khiến mọi thứ đổ sập xuống. Và mọi thứ thành công hơn dự tính rất nhiều, ngoại trừ một điều, có một điểm sai lầm chết người mà Akechi đã không nhớ tới.

Nếu những người trong tòa lâu đài phát hiện có kẻ đang khoét hầm, họ sẽ khoét một đường hầm tương tự để đẩy lùi đợt tấn công. Đó chính là cách Akira, và những thành viên của nhóm Đạo chính đã làm. Nhưng đó không phải sai lầm to lớn nhất với Akechi.

Sai lầm của Akechi, chính là hành động chỉ có một mình, chứ không phải đấu lại một nhóm người. Một đấu một đội và chiến thắng, ừ cũng có thể xảy ra, nhưng đó là điều kiện rất hiếm. Và đáng tiếc, Akechi không thuộc nhóm "rất hiếm" đó.

18. Forlorn (adj.)

Theo một cách nói, nào đó, thì Akira cũng là một kẻ bị bỏ rơi trong thế giới này. Bị bỏ rơi bởi cha mẹ mình, ngay khi cậu cần sự động viên từ họ nhiều nhất. Nhưng những gì họ làm, là tống đứa con trai của họ cho một người nào đó mà họ tìm được, và coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Dĩ nhiên, những lời xì xầm thì vẫn sẽ còn đó, rất lâu là khác.

Có lẽ vì thế mà Akira lại khá thân thiết với Goro. Mỗi lần gặp nhau, dù chỉ biết sơ sơ rằng cậu ta là thám tử trung học và sống một mình, Akira cũng có một cảm giác gì đó gần giống với bản thân. Có lẽ, là vẻ mặt luôn tươi cười đeo trên mặt của cậu thám tử đó. Có lẽ, đó là những cử chỉ đôi khi hơi thân thiện quá mức. Có lẽ, họ đều bị bỏ rơi còn lại một mình trong cái thế giới liên tục xoay chuyển vận động.

Cũng vì luôn vận động, chúng ta khó có thể nhìn ra những sự thật bị ẩn giấu bên dưới, khi sự tập trung quan sát là điều không thể. Akira đã không thể nhìn thấy được sự cô đơn của Akechi, không thể phát hiện những sự thật về Akechi, và Shido Masayoshi.

Nhưng cuối cùng, Akechi, và Akira, cũng đều là những đứa trẻ bị ruồng bỏ, theo một cách nói nào đó. Và lạc lối nữa.

Đúng hơn là một kẻ lạc lối. Chỉ có một thôi.

19. Reloaded (n.)

Cậu thiếu niên mở mắt ra, hơi nheo lại vội vì ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua lăng cửa kính mạnh quá. Có những đoạn đường tàu sẽ phải đi qua ngoài trời, và ánh sáng của ngày đầu xuân có vẻ mạnh hơn cậu đã nghĩ. Lớn hơn nữa là những tiếng ồn xung quanh, có những nữ sinh đứng gần cửa ra vào đang nói chuyện, về một điều gì đó của đám con gái. Cậu cảm thấy có gì không đúng lắm, khi kí ức liên tục như một thước phim được chiếu lại và rành mạch. Về một người tầm tuổi, tóc nâu, mặc áo khoác màu đất và thường cầm trên tay một cuốn sổ. Hay là một cuốn sách? Cậu nhìn qua cửa kính, nhìn thấy những tòa chọc trời.

Đây là... Tokyo? Cậu có thể khẳng định đây là Tokyo, những tòa nhà kia cậu đã thuộc nằm lòng vị trí của chúng. Hai tòa ở khu Shinjuku, một tòa ở Akihabara, và còn nhiều nữa.

Có gì đó không đúng. Cậu vội lôi điện thoại. Ngày 9 tháng 4. Của năm ngoái.

Akira vội lắc đầu nguầy nguậy. Có gì đó không đúng, không đúng một chút nào. Cậu bắt đầu nghĩ, nhớ lại thật kỹ xem những gì đã xảy ra. Thế rồi cậu nhận ra một người, một hình bóng ban nãy chiếu liên tục tựa thước phim cũ. Một người có mái tóc màu nâu và khoác áo, tay cầm cuốn sổ (sách?...).

Akechi Goro.

Thế rồi, đầu óc cậu thông thoáng hẳn ra khi cậu nghĩ và nhận ra tới một khả năng: Nếu như thật sự đây là năm ngoái, có nghĩa là chưa có điều gì xảy ra cả. Nhưng cậu lại có ký ức về mọi thứ đã xảy ra. Cậu hoàn toàn có thể làm một điều gì đó để thay đổi.

Để cứu lấy Akechi.

Nóng nảy là vậy, nhưng cậu vẫn bình tĩnh ngồi trên băng ghế tàu cho tới khi tới ga cần xuống. Đó là khi cậu cất bước.

Và chạy thật nhanh. Bắt đầu (lại) một hành trình (mới).

20. Harmonious (adj.)

Arisato Minato yêu âm nhạc. Đó là điều Narukami Yu nhận ra được và đúc kết lại từ một sự thật hiển nhiên: cậu ta luôn đeo tai nghe mọi lúc mọi nơi, nếu không phải thực hiện bất cứ giao tiếp nào. Và đôi khi, cậu ta còn gõ chân theo nhịp điệu nữa, những giai điệu, những giọng hát vang lên từ tai nghe.

Yu cũng là một con người yêu âm nhạc lắm, nên khi có cơ hội ngồi với Minato, cơ hội của anh tới liền khi cậu ta hỏi thế này:

"Cậu có thích âm nhạc không?"

Yu gật đầu, giơ ngón cái lên ra hiệu đồng ý. Nghĩ rằng đây là một thời điểm thích hợp, và anh bắt đầu hát theo nhịp nhạc của một bài hát.

Jika net Tanaka.

Nét mặt có vẻ hơi hào hứng của cậu thiếu niên trường Gekkoukan đang từ có vẻ hơi hứng thú lập tức chuyển sang hơi khó chịu. Giọng hát của Yu cũng theo đó mà nhỏ dần và nhỏ dần cho tới khi tắt hẳn. Mà khi đó thì cả hai đang ngồi nhìn nhau mặt đối mặt; Đội trưởng của họ thì có vẻ mặt bối rối khó tả, còn Minato thì nét mặt kiểu "quá đủ cho ngày hôm nay rồi".

Có lẽ, một vài giai điệu chẳng hòa hợp với nhau lắm.

A/N: Look at this dude: 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro