chap 17, 18, 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 17: NỖI ĐAU.

Kế hoạch tưởng chừng như sơ sài của Yoochun hóa ra lại rất hiệu quả. Công lao lớn nhất có khi vẫn thuộc về Siwon, người đã huy động hết khả năng đại gia của mình mà che giấu bệnh lý cho Jaejoong. Mặc dù Jaejoong có hơi bực bội khi bị bọn phòng chống ma túy bảo là yếu hèn và bị băng đảng đánh cho bầm dập đến thế nhưng cũng không sao, cậu có thể nhịn được. Việc lớn vẫn là quan trọng hơn nhiều so với chuyện chúng nó khinh cậu. Siwon bảo bên đó bây giờ đang ngùn ngụt năng lượng, quyết tâm bắt cho được bọn trốn thoát đêm trước. Jaejoong nghe thế đã phì cười. Changmin cũng cười theo, bảo rằng chừng vài tuần nữa mà tìm không ra thì chúng tự nản thôi. Dù sao thì chẳng ai bên cảnh sát có thể nhìn ra mặt Yunho hay Jinho, thời điểm lúc đó đã quá loạn, mà vốn Jinho lại đang cải trang, muốn nhận ra ngay cũng không phải đơn giản.

Thật ra cả nhóm cũng dính vào phiền phức khi cấp trên đã mắng cho một trận long trời lở đất, mà người duy nhất phải chịu trận chính là Changmin. Nhìn thấy Changmin bị oan ức như thế Jaejoong cũng có chút khó chịu, tuy nhiên đây chính là công việc mà cả hai anh em cậu ngày ngày phải chiến đấu để sống vì nó. Vài lời nặng nhẹ cũng không thể khiến anh em cậu bỏ ngang được. Cậu thật ra cũng muốn tìm tên Kim Kibum gì đó mà đập cho một trận nhưng Changmin nhất quyết ngăn cản, nói rằng hắn chẳng biết một chút gì về việc này cả. Sếp của hắn lại chính là tên trùm bị bắn chết, đương nhiên điều này cũng làm hắn sốc ghê lắm, trông ra rất tội nghiệp. Changmin nói nếu đã vậy thôi thì bỏ qua cho Kibum một lần rồi từ từ sẽ tính tiếp. Em trai mình đã nói thế thì Jaejoong cũng mặc.

Một tuần trôi qua và Jaejoong “xuất viện” công khai, cậu được xem như đang trong tình trạng nghỉ phép. Nhưng đương nhiên mọi chuyện không đơn giản đến thế, Changmin đã hạ lệnh phải liên lạc với Yunho càng sớm càng tốt. Kiểu nào cũng là lật bài ngửa hoàn toàn với nhau, vậy thì nhất quyết không được bỏ sót cơ hội tiến đến. Nói là nói như thế, nhưng giao kèo giữa cậu và Yunho khiến cho cậu lâm vào tình cảnh khó xử. Yunho đến nay là đã hơn một tuần vẫn chưa gọi cho cậu, bặt vô âm tín. Jaejoong ngày qua ngày càng cảm thấy nóng lòng hơn, không rõ có phải đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng giữa hắn và Jinho rồi không nữa.

Thật ra, một tuần qua không có sự hiện diện của Yunho trong đời cậu khiến Jaejoong tuy phiền lòng như lại tỏ ra rất hiệu quả. Cậu không chỉ dọn dẹp được căn nhà bừa bộn của mình mà còn dọn được cả mấy trăm gigabyte lộn xộn trên laptop, ngoài ra lại còn sắp xếp hồ sơ về vụ án rất cẩn thận. Jaejoong cũng dành rất nhiều thời gian riêng tư cho bản thân, không chỉ đơn giản là ăn nghỉ thư giãn mà còn phải suy nghĩ về Jung Yunho. Tuy cậu đã biết một chút về quá khứ của hai anh em đó, nhưng vốn cũng chỉ là định ra được sự kiện gây sốc cho hung thủ chứ không phải là tiến triển mới trong vụ án. Vì vậy Jaejoong đã không bỏ thời gian ra mà suy tư về một vụ án chưa có manh mối mới, điều cậu nghĩ chính là mối quan hệ giữa cậu và Yunho. Một mối quan hệ không rõ vui hay buồn, chỉ biết nó đang ngày ngày ăn lấy cả tinh thần lẫn thể chất của Jaejoong.

Jaejoong lấy áo khoác và đi nhà sách, đằng nào thì nằm mãi trong nhà cũng cuồng chân, hơn nữa lại không thể thông hơn điều gì mà suy nghĩ cho thấu đáo. Lướt qua những dãy sách đủ thể loại, cậu không thể tập trung vào đọc một quyển sách nào. Rốt cuộc là cậu muốn hoàn thành vụ án này để bắt hung thủ hay là cậu muốn làm cho xong để có thể tìm ra một yếu tố chứng minh Yunho vô tội?

Yunho vô tội? Việc này nó đối với cậu vô lý như Mặt trời mọc từ hướng Tây vậy. Ngay từ đầu Jaejoong đã tin vào tội trạng không thể chối cãi của hắn, chẳng qua là cậu đến nay vẫn chưa thể tìm ra đủ bằng chứng thuyết phục mà thôi. Ngay cả bây giờ, sau khi đã trải qua rất nhiều cảm xúc lạ lẫm với con người này và dường như đã hoàn toàn tin tưởng vào Yunho, thì cậu vẫn tin rằng hắn ta là thủ phạm. Có lẽ sau cùng sẽ như Yoochun nói, Jaejoong chỉ có thể chọn một, hoặc là Changmin và mọi người, hoặc là Jung Yunho.

Changmin và mọi người? Changmin, Yoochun, Junsu, Siwon, tất cả những cái tên này không phải là quá tốt rồi sao? Với Jaejoong mà nói, đội điều tra này như một gia đình mà Thánh thần đã ban cho cậu vậy. Giờ đây thì chính cậu lại nghĩ đến chuyện rời bỏ họ để đi theo một tên giết người ư? Nhưng cậu phải làm thế nào đây, khi Jung Yunho là một cá thể quá đặc biệt đến vậy. Khi mà đối với tên giết người đó Jaejoong lại cảm thấy được yêu thương nhiều hơn tất cả những con người xung quanh cậu. Mặc cho sự yêu thương hắn đem lại khiến cậu ngộp thở, khiến cậu đau đớn và khiến cậu mềm yếu, mặc cho tất cả những khuyết điểm to lớn đó, Jaejoong vẫn muốn yêu Yunho.

Nghĩ về Yunho, cậu cảm thấy có chút khó chịu. Tại sao đã hơn một tuần rồi mà hắn vẫn không gọi điện cho cậu? Jaejoong tuy là nằm hơn một tuần trong bệnh viện có thể hắn không tiếp cận được, nhưng cậu xuất viện cũng được hai ngày rồi còn gì. Jaejoong cau mày, đập tay lên kệ sách trước mặt.

“Vì tôi không gọi điện mà giận đến vậy sao?” – một giọng nói bất thình lình vang lên.

Jaejoong giật bắn, quay người lại nhìn vào gương mặt rất quen thuộc đang nhoẻn miệng cười kia. Cậu nhếch mép cười, thở hắt ra:

“Tôi chờ điện thoại của Yunho, chứ không phải của anh.”

“Wow, Jaejoong, cậu đúng là tàn nhẫn mà. Làm sao lại nhận ra tôi vậy?” – Jinho hấp háy mắt tiến lại gần cậu – “Tôi đã rút kinh nghiệm từ lần trước rất nhiều mà. Cậu xem, áo sơ mi tôi không cài nút dưới, lại còn… à à à, tôi biết rồi, là do vết sẹo phải không? Hay giọng nói tôi giả vẫn chưa giống?”

“Anh nói bớt một chút đi.” – Jaejoong phì cười, bỏ ra ngoài nhà sách – “Cơ bản là luồng khí của anh và Yunho không giống nhau. Nếu Yunho đến thì tôi đã cảm nhận ra sát khí rồi.” – cậu lại nhoẻn miệng cười nhẹ – “Yunho đâu?”

“Bệnh.” – Jinho đi theo cậu, thản nhiên nói – “Sau khi bọn này cãi nhau và làm khó nhau cả tuần thì thằng em tôi sốt lăn ra rồi. Vừa sốt được hai ngày.”

“Sốt thì sao? Gọi điện chứ có bắt hắn ta đến đây đâu.” – Jaejoong gằn giọng.

“Cậu không lo lắng?”

“Đừng làm quá như vậy. Hắn cũng là đàn ông con trai, tôi cũng vậy, hở tí là quýnh quáng lên thì coi được sao?”

“A phải, cậu nói đúng.” – Jinho gật gù ra vẻ đã thông hiểu.

“Hai người đã gây nhau những gì vậy?”

“Chuyện gia đình của tôi cậu biết làm gì?” – gã nhăn nhở nói – “Nói thế thôi chứ bọn này còn phải kiểm tra tiền thưởng còn lại đã tới chưa, rồi tiếp xúc với khách hàng lần nữa báo cáo công việc, chậc, cũng lu bu nhiều việc.”

“Thế… Yunho, hắn bây giờ sốt gần chết rồi chưa?”

“Không phải lo. Vẫn ổn, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe. Là do sốt mê man không thể gọi điện cho cậu nên tôi mới đến đây thông báo một tiếng.”

“Vậy sao?” – Jaejoong buông ra một tiếng bâng quơ, dừng bước và quay lại nhìn Jinho. Cậu lướt radar dò gã từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng ngẩng lên nói – “Không phải là anh lại rạch bụng để ngăn Yunho tìm tôi đó chứ.”

“Haha.” – Jinho bật cười sảng khoái – “Không, chuyện nhỏ như thế này lại tốn đi mấy giọt máu hình như có chút không đáng đó. Hơn nữa… tôi cũng có rất nhiều cách để sai khiến Yunho mà chẳng cần phải tự tổn thương chính mình.”

“Vậy sao?” – cậu cười khẩy, vừa đi vừa lắc nhẹ đầu.

“Đương nhiên, tôi là anh trai nó mà. Dù sao thì bây giờ tôi cũng đã ở đây chứ không phải Yunho, tôi mời cậu đi café, được không?”

Cuối cùng thì gã cũng đã lên tiếng mời, Jaejoong không thể tiếp tục làm lơ như nãy giờ được. Cậu biết chắc không sớm thì muộn cũng có một lời mời đi café hoặc ăn uống được đưa ra. Cậu dừng bước, quay người lại nhìn gã:

“Jinho. Chúng ta không phải đã hiểu nhau quá rõ rồi sao? Tôi vốn không có hứng thú với anh. Mà anh cũng đâu có hứng thú với tôi, hà tất phải làm phiền nhau như thế này.”

“Tôi nghĩ cậu còn chuyện muốn kể cho Yunho, tôi chỉ là thay mặt nó nghe giúp cậu thôi.” – Jinho cười hềnh hệch – “Còn việc tôi có hứng thú với cậu hay không, thiết nghĩ cậu cũng không nên đánh giá một cách chủ quan như thế. Hơn nữa, thật ra tôi cũng đã cãi nhau với Yunho một chút, tâm trạng thật sự không vui, đi café với tôi làm phiền cậu đến vậy à?”

Tuy thái độ của Jinho rất xấc láo và khinh khỉnh nhưng giọng nói của gã lại khiến Jaejoong có chút mềm lòng. Cậu thở hắt ra, nhìn quanh quất và sải bước đến một quầy bán café mang đi gần đó.

“Uống gì?” – cậu hỏi.

“Café đen không đường.”

Đưa cho gã ly café đen không đường rồi Jaejoong mới chậm rãi nói:

“Tôi mời anh, coi như cám ơn anh đã không làm phiền tôi và Yunho lần trước. Thay vì anh đi theo tôi thế này, không phải anh nên chăm sóc Yunho sao? Làm bí mật một chút là được, như thế thì hắn ta cũng biết thôi, nhưng lại dễ cảm động với anh hơn. Anh không thể đòi lại tình cảm của em trai mình nếu cứ phá đám mối quan hệ của nó được.”

Jinho dựa người vào tường, nhếch mép cười. Gã vốn muốn dùng mặt nạ đểu cáng mà đối đáp với cậu ngày hôm nay, nhưng xem chừng Jaejoong quá nghiêm túc, gã có muốn đùa vui cũng khó.

“Cậu biết không, Jaejoong, tôi sẽ chết.” – gã nghiêm túc trở lại và nói – “Khi tôi chết đi rồi Yunho chắc chắn sẽ chết. Nếu tôi không thúc ép những chuyện này thì sau cùng sẽ chẳng còn gì níu kéo được nó sống nữa.”

“Anh chết? Vì sao? Và tại sao lại muốn Yunho sống khi chính anh phải chết?”

“Có thể cậu không tin, nhưng tâm nguyện lớn nhất của đời tôi chính là có thể để cho Yunho một lần cảm nhận được hạnh phúc. Nó đã kể ít nhiều về quá khứ của nó rồi, phải không? Ngay từ khi sinh ra, hình như nó còn chưa biết được đến hạnh phúc là gì, chẳng hiểu được yêu thương một người thì nên hành xử ra sao. Cái mớ lý thuyết về tâm lý học của nó cuối cùng cũng chỉ để dùng mà lòe người, chứ bản thân thì chẳng tiếp nhận lấy được một chữ. Hôm nay tôi tìm đến cậu, chính là muốn nghe cậu khẳng định sẽ giúp tôi.”

Jaejoong im lặng. Cậu khẽ chau mày nhìn Jinho, cảm thấy trong lòng khó chịu. Sau cùng, cậu bật cười đầy chua chát:

“Yunho muốn tôi bắt hắn. Hắn nhờ vả tôi nhất định thế nào cũng phải bắt hắn và giết được hắn. Còn anh lại đi nhờ vả tôi giúp hắn yêu thương và sống hạnh phúc. Jinho, anh em nhà các người thật chẳng biết nghĩ cho người khác chút nào!”

“Tôi biết cậu là người thông minh mà.” – Jinho nheo mắt cười – “Không cần nói ra cậu cũng đã hiểu. Vậy… tôi trông chờ vào cậu.”

“Yah! Tôi còn chưa đồng ý mà! Anh đừng có đánh trống lảng, tôi đang hỏi vì sao anh lại chết đấy!” – Jaejoong hất tay.

“Đến thời điểm thì phải chết thôi.” – Jinho nhún vai, điềm nhiên nói – “Tôi không còn hữu dụng nữa. Nợ cho Yunho cũng sắp trả xong mà việc muốn làm cũng đã làm. Tóm lại, tôi hứa khi nào chết nhất định cậu sẽ là người được biết đầu tiên.”

“Được rồi, tìm một chỗ nào khác yên tĩnh nói rõ ràng cho tôi nghe.” – Jaejoong cau mày – “Tôi không nhận những yêu cầu vô căn cứ. Lời giải thích vừa rồi của anh cũng không lọt tai tôi. Trời sắp chuyển mưa rồi. Đi, tôi…”

“Một café sữa đá.” – một giọng nói bất thình lình vang lên bên cạnh Jaejoong khiến cậu phải khựng lại. Giọng nói quá lớn, khàn đặc và tạo cho người nghe một cảm giác vô cùng khó chịu, giống như thể người đó đang gây sự với mình vậy. Jaejoong nhăn nhó quay sang nhìn về phía quầy café, nơi phát ra giọng nói. Vốn cậu và Jinho đã đứng cách xa một đoạn, vậy mà vẫn nghe lớn đến thế, thật là bực mình!

Đó là một nhóm gồm ba người đàn ông trên ba mươi với trang phục công sở rất đứng đắn đang cười nói suồng sã. Giọng kẻ nào kẻ ấy sang sảng lớn đến chói tai. Jaejoong ghét những tiếng nói như thế này, nó khiến cậu nhớ về quá khứ khó chịu của mình. Rồi cậu đột ngột sững lại. Cậu biết những gương mặt này. Cả đời cậu cũng không bao giờ quên những người đó, kể cả khi họ bị đốt ra thành tro thì cậu vẫn nhận ra.

Jaejoong trợn mắt nhìn đăm đăm vào nhóm ba người đàn ông kia, mày nhíu chặt, tay siết lại bóp nát cả ly café. Gương mặt cậu không thể giấu nổi vẻ căm hận lẫn sự khinh bỉ và kinh tởm. Ba người đó sau khi mua xong café, chọc ghẹo cô bán hàng vài ba câu thô tục rồi kéo nhau đi ngang mặt cậu, thậm chí còn không nhận ra có người đang nhìn. Bất giác, Jaejoong thả rơi ly café và bước theo nhóm người đó trong vô thức. Tay cậu vẫn siết chặt, tai ù đi và công khai theo dõi họ. Khi nhóm người đó dừng lại ở một con hẻm nhỏ và vắng thì một người đột nhiên quay lại, nói lớn:

“Hai tụi bây theo dõi bọn tao? Muốn gì?”

Jinho trước sau vẫn tuyệt đối im lặng đi theo Jaejoong. Gã biết nhất định sắp có một điều không hay xảy ra, gương mặt của Jaejoong đổi khác đến mức gã nghĩ mình đang đi cạnh một người xa lạ. Đừng nói là sát khí, oán khí hay âm khí, bất kể thể loại khinh bỉ, căm giận và kinh tởm nào cũng đều được Jaejoong phát tiết ra bằng một không gian đặc quánh. Gã bất thần nghĩ nếu Yunho có ở đây hẳn hắn cũng phải dè chừng.

Cả ba người đàn ông kia đều lững thững tiến về phía Jaejoong với bộ dạng khiêu khích. Một trong ba tên lại lên tiếng:

“Muốn cướp tiền sao? Nhìn mặt cũng sáng sủa chứ đâu phải đến nỗi nào mà cần tiền vậy hả? Bọn bây chọc vào nhầm chỗ rồi. Tụi tao không phải dân công sở hiền lành đâu!”

“Tao biết.” – cuối cùng, Jaejoong cũng lên tiếng, giọng cậu lạnh băng và đầy kiềm nén.

“Biết?” – tên kia cười phá lên – “Mày…”

“CÂM ĐI!” – Jaejoong đột nhiên hét lớn cắt ngang tiếng cười nói khinh khỉnh của đám người kia – “Giọng nói của tụi bây làm tao nhức đầu.”

“Mẹ kiếp. Mày là thằng nào mà dám ăn nói như vậy hả?” – một thằng tiến đến nắm lấy cổ áo Jaejoong giựt lên.

Jinho khẽ cau mày. Gã tự nhủ nếu tên khốn kia làm gì hơn một cái nắm áo thì chắc chắn gã sẽ chặt xác hắn từng khúc mà gửi đến tận nhà bố mẹ hắn.

“Tao là thằng nào hả? Nhìn cho kỹ xem!” – Jaejoong vẫn không hề run sợ, hướng thẳng đôi mắt đờ đẫn của mình vào tên đối diện, gằn giọng.

Kẻ kia nheo mắt và nghiêng đầu nhìn kỹ cậu, xem chừng vẫn chưa nhớ ra. Hắn quay sang nhìn hai tên bạn như dò hỏi. Bọn chúng cũng lắc đầu, rồi lại chăm chú quan sát cậu.

“Đi làm thế này rồi, thậm chí đã đeo nhẫn cưới rồi, có còn đi tìm trai mà cưỡng bức không?” – cậu chậm rãi nói từng tiếng một rất rõ ràng.

Câu nói của Jaejoong khiến tên đang nắm lấy cổ áo cậu phải buông ra, mắt mở to. Và câu nói đó cũng khiến Jinho phải trợn ngược mắt, siết chặt tay.

“Tao nhớ rồi!” – một tên đột nhiên nói lớn – “Thằng này chính là cái thằng trông như con gái mà lần đầu tiên tụi mình chơi đấy.”

“Thằng trong căn nhà hoang?” – một kẻ khác nhíu mày hỏi lại.

“Chính xác!” – Jaejoong bất thần nhoẻn miệng cười, vỗ tay mấy tiếng – “Nếu sau tao mà bọn mày không cưỡng hiếp ai trong nhà hoang nữa thì chắc chắn là tao rồi.”

“À!” – vào lúc này có vẻ tất cả đều đã nhớ ra mọi chuyện, tên vừa nắm cổ áo cậu lập tức cười phá lên – “Đúng thật! Lớn lên bớt giống con gái và đẹp trai ra rồi, nhưng da vẫn trắng thế này, sao nhóc? Mày nhớ cảm giác đầu tiên đó nên tìm tụi tao sao? Đừng lo, bây giờ có tiền rồi, tao bỏ ra bao mày, không sợ thiệt như ngày trước đâu!”

Jaejoong bật cười, khẽ lắc đầu. Trong lòng cậu bây giờ đang rất hỗn loạn không biết phải thế nào. Ban nãy đã quá giận dữ không kiềm chế được mà đi theo bọn chúng, bây giờ lại phân vân không biết nên nhịn nhục bỏ đi hay giết tất cả đây.

“Rồi thằng này là bồ mày?” – một kẻ chỉ vào Jinho khinh khỉnh rồi quay sang nhìn gã vừa hỏi vừa hất đầu sang Jaejoong – “Sao chứ? Thằng này rất được phải không?”

Jinho cau mày, siết chặt nắm đấm trong tay và chuẩn bị tiến lên. Gã đã tự nhủ nhất định sẽ giết chết đám này. Nhưng không may sao, Jaejoong đã giơ tay ra chặn lại, khẽ nhìn gã lắc đầu rồi nói nhỏ:

“Chuyện ngày hôm nay, nhất định đừng để cho Yunho biết, được không?”

“Yunho? Có phải thằng anh nó không?” – một tên lên tiếng hỏi.

“Không không. Tao nhớ thằng anh tên khác. Cũng lâu quá rồi chẳng nhớ đứa nào tên gì!” – tên khác trả lời.

“Nhưng có chuyện tao vẫn nhớ, đó là mày đã bị anh mày bán thẳng cho tụi tao. Tụi tao là ăn bánh trả tiền chứ không hề cưỡng hiếp mày!”

Jaejoong im lặng. Cậu chỉ muốn tập trung suy nghĩ mà thôi, nhất định không thể để những lời khiêu khích đó làm phiền. Cậu nhất định phải nhịn, vì cậu đang là cảnh sát, cậu có một tương lai sự nghiệp để trông chờ, quá khứ vốn là chuyện đã qua rồi. Đừng để bụng! Đừng để tâm! Cậu tự nhủ. Nhưng những tiếng nói của bọn kia cứ liên tục đập vào tai cậu chói đến giận dữ không để cho cậu có phút nào yên bình.

“Rồi anh nó còn…”

“CÂM ĐI!” – cậu bất thần hét lên và tung một cú đấm về tên đứng gần nhất.

Jaejoong sau cùng đã không thể kiềm chế nữa rồi.

“Đừng có nói về anh tao. Tụi bây biết gì? Một lũ vô lại!” – vừa giận dữ gào lớn, cậu vừa xông vào nhóm người kia đánh đấm túi bụi.

Trời đã đổ mưa tự lúc nào không rõ. Từng giọt mưa rát buốt đập vào mặt cậu càng khiến cậu điên tiết. Jaejoong nhớ lại những khoảnh khắc tủi nhục nhất của đời mình và dồn hết căm hận từng ấy năm trời vào nắm đấm.

Tại sao da nó lại trắng đến vậy? Không phải là trẻ mồ côi sao? Thật xinh đẹp quá!

 Jaejoong tung một cước vào bụng tên thứ hai rồi phóng người về phía trước dộng đầu kẻ còn lại xuống đất. Cậu nhanh chóng quay người lại đá tiếp một cước vào mặt kẻ đang lồm cồm bò dậy và dùng một đòn chỏ giáng mạnh xuống đầu hắn.

Ngoan nào. Kêu đi. Thật mất hứng! Mẹ kiếp! Mày có kêu không! Làm tình mà im re thế này thì hứng thú mẹ gì nữa!

 Cậu đạp mạnh lên bụng một tên rồi dùng đòn gối với kẻ đang tiến lại. Tả xung hữu đột. Mọi thứ đều lâm vào tình trạng hỗn loạn.

Một trong ba tên dường như đã không thể chịu được trận đấu này nữa liền lồm cồm bò dậy chạy trốn. Jaejoong lập tức nắm lấy cổ áo hắn và quăng cả cơ thể đã nhũn ra đó vào tường. Cậu nhớ kẻ này chính là kẻ đầu tiên chạm vào cậu. Đè hắn xuống đất, cậu dùng hết sức bình sinh dồn vào nắm đấm đang cuộn chặt và không ngừng dộng vào mặt hắn một cách thô bạo. Mưa ầm ĩ khiến tai cậu ù đi không nghe được một thứ gì khác nữa.

Đừng chống cự. Mày được bán cho tụi tao rồi!

Từng lời nói vào ngày hôm đó liên tục trở về bên tai khiến Jaejoong mất bình tĩnh. Mặc cho bàn tay mình đã đẫm máu, mặc cho kẻ đang bị cậu đè nằm dưới đường đã bất động, không còn một chút hơi thở nào sót lại thì những cú đấm cứ liên tục dội xuống. Là những hận thù và nhục nhã của bản thân, là sự kinh tởm và đau thương đến tận cùng vào ngày hôm nay đã có thể giải tỏa.

Jaejoong không biết mình đã khóc.

Hyung! Cứu em, hyung! Cứu em với!

 Cậu cũng không biết rằng mình vừa thoát chết vì có Jinho ở đây đã ngăn hai tên kia tiến gần đến cậu.

Hyung gì, chính anh mày đã bán cho tụi tao.

Jaejoong cũng không hề biết rằng mình đã để hai tên chạy thoát.

Hyung! Làm ơn! Đừng đứng nhìn như vậy. Cứu em!

Mà quan trọng hơn, cậu không biết rằng mình vừa giết đi một mạng người.

“Jaejoong! Buông ra đi!” – Jinho sau khi đảm bảo rằng hai tên kia không còn quay lại nữa mới kéo Jaejoong – “Hắn chết rồi! Đi thôi!”

Mưa xối dần những vết máu trên tay cậu, để lộ ra vết bầm tím vì những cú đấm. Mặc cho ai đó đang lôi kéo, cậu vẫn cứ đánh. Chẳng phải là để trả thù, cũng chẳng phải là để trút giận, Jaejoong bây giờ chỉ cần hành động này để quên đi rằng bản thân đã có một khoảng thời gian quá đau khổ.

“Jaejoong!” – Jinho kéo mạnh cậu ra và đẩy cậu xuống đất, gằn giọng – “Đi thôi. Hắn chết rồi. Đi trước khi có người phát hiện!”

Bị dứt ra khỏi cơ thể kia, cậu đột nhiên bừng tỉnh. Ngẩng đầu lên nhìn Jinho, cậu khẽ nói một điều gì đó.

Gã không nghe được Jaejoong nói gì, liền cúi xuống hỏi:

“Chuyện gì vậy Jaejoong?”

Loáng thoáng qua tiếng mưa xối xả, gã đã nghe được một từ khiến cả đời gã không bao giờ quên:

“Hyung…”

Jinho thấy cổ họng mình nghẹn lại. Gã thấy đau. Tiếng “hyung” của Jaejoong phát ra dường như có khả năng xoáy sâu vào tận tâm can người đối diện. Gã nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng mình khô ran không thể nói lời nào.

“Cần tiền đến nỗi bán em sao hyung?”

“Jaejoong, tỉnh lại đi, tôi là Jinho!” – gã cau mày, Jaejoong đã rơi vào cơn mê sảng. Gã lục tục kéo cậu đứng dậy – “Đi thôi!”

“Hy…ung…, em làm gì để hyung ghét rồi sao? Cần tiền phải không? Nói một tiếng là được mà.” – người cậu lả đi, dựa hẳn hoàn toàn vào Jinho, mắt đờ dại và miệng liên tục nói mê – “Nhất định phải giết em để lấy cả nội tạng ư?”

Câu nói của Jaejoong khiến Jinho khẽ khựng lại. Gã cau mày, thể loại anh nào mà lại đi giết em lấy nội tạng để bán chứ? Chẳng trách sao Jaejoong lại căm hận đến thế.

“Cần tiền… chỉ cần nói em một tiếng là được mà!” – cậu đẩy Jinho ra, nhìn thẳng vào mặt hắn và bật khóc – “Nói một tiếng là em cho mà. Thận, tim, gan, mạng sống gì cũng được. Nói một tiếng là em cho mà! Chỉ cần là hyung, muốn gì em cũng cho được mà!”

Rồi bất thình lình cậu ôm chặt lấy Jinho, khóc nấc:

“Tại sao lại muốn giết em đến vậy? Tại sao?”

Gã cau mày. Jinho không chịu đựng điều này được. Gã vốn không quen. Trước nay gã đã quen nhìn thấy Jaejoong bình thường vui vẻ, hoặc cau có khó chịu, chứ không hề quen với việc đau đớn như thế này. Một mình Yunho và nỗi đau của hắn đã khiến gã nghẹt thở chứ đừng nói gì đến của Jaejoong. Mà quan trọng hơn, gã thật sự không chịu được khi nghe Jaejoong kêu mình một tiếng “hyung”. Gã có thể là một kẻ tâm thần, một kẻ khốn nạn hoặc một tên giết người máu lạnh, nhưng là loại anh trai hèn hạ thì nhất định không. Mặc cho việc gã có phải là anh trai của Jaejoong hay không, chỉ cần biết gã không thể chấp nhận việc cậu nhầm gã với tên vô lại nào đó như vậy.

Jinho đưa tay lên gáy Jaejoong và nhấn mạnh vào huyệt. Cậu lả đi ngay tức khắc. Gã bế xốc cậu lên chạy ra khỏi hiện trường ẩu đả, quẹo sang một con đường khác và lập tức bắt taxi đưa cậu về, lòng ngập tràn lo lắng.

Nhìn thấy Jaejoong như thế Jinho thật sự rất muốn giết chết cả hai tên kia. Bọn khốn kiếp ấy đã cưỡng bức Jaejoong của gã. Ngồi trong xe mà tay gã lúc nào cũng siết chặt lại, dường như đang nhận hết nỗi hận thù của Jaejoong truyền sang. Đến tận khi xe dừng lại trước cổng nhà cậu thì gã mới tỉnh ra, lục đục trả tiền và vác cậu vào trong.

Jinho lập tức khử trùng và băng bó vết thương cho cậu, sau đó lại nấu một chút thức ăn đặt sẵn trên bếp để khi tỉnh dậy cậu có thể tìm thấy thứ gì đó lót bụng. Mà không, gã sẽ chẳng đi đâu cả cho đến khi Jaejoong mở mắt ra. Sau khi đã ổn định được tình trạng của cậu và chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết, gã quyết định sẽ tắm một chút, như thế có thể dọn sạch bớt sự hiện diện của gã tại căn nhà này.

Jaejoong vẫn mê man. Gã bước ra khỏi nhà tắm và cảm thấy trong lòng bộn bề suy nghĩ. Jinho không biết nên ngồi đây chăm sóc cho cậu hay thỏa mãn sự cuồng sát của mình bằng cách bỏ đi tìm hai tên kia. Nhưng thi thoảng gã lại thấy Jaejoong chìm vào cơn ác mộng nào đó mồ hôi ra đẫm người và miệng không ngừng rên rỉ những âm thanh hoảng sợ, cuối cùng cũng không thể rời căn phòng đó một bước mà đi ra ngoài.

Kể cả khi trở nên đờ đẫn và điên dại đến vậy, Jaejoong vẫn có một nét đẹp riêng mà dường như chỉ mỗi Jinho có thể nhận thấy. Hoặc dường như chỉ có gã mới đủ may mắn để nhìn thấy những khoảnh khắc này. Jaejoong mắt nhắm nghiền, mày nhìu chặt, mấp máy môi và bật ra một vài tiếng nói.

“Hy…ung… Hyung…”

Làm anh trai với Yunho đã đủ khó cho gã rồi, bản thân gã không muốn bất kỳ một ai ngoài Yunho gọi mình mấy tiếng “hyung” như thế. Rồi gã không thể kiềm chế bản thân mình lâu hơn, gã ước gì mình đã uống rượu trước khi gặp cậu. Nhưng vì trong người Jinho bây giờ không có một chút men, bản thân lại không chịu đựng được mấy chữ “hyung” của Jaejoong, cuối cùng gã cũng đã kéo mình vào một trò chơi mà tự bản thân gã trước nay không muốn dính vào.

Jinho cúi xuống và hôn nhẹ lên môi Jaejoong.

“Đừng gọi tôi là hyung!” – gã nói thật nhỏ.

Jinho cau mày. Nếu cứ như thế này, gã sẽ mất Yunho. Mất Yunho, em trai của mình.

“Nhưng mà… ở đây chỉ có tôi và cậu…” – gã thì thầm thật chậm bên tai Jaejoong – “Hay chỉ hôm nay mà thôi… được không Jaejoong? Để tôi có thể thừa nhận cậu thu hút như thế nào, chỉ hôm nay mà thôi…”

Mặc cho Jaejoong vẫn đang mê man và vật lộn với cơn ác mộng, Jinho lại cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn thật dài và cô độc.

Gã tự nhủ, chỉ hôm nay mà thôi gã hôn Jaejoong. Và mọi thứ Jinho nhất định sẽ đem theo xuống tận đáy mồ. Gã biết rất rõ, bất kể điều gì cũng được, duy chỉ có Jaejoong là gã không được quyền cướp khỏi tay Yunho.

 Chỉ ngày hôm nay thôi, để cho đất trời biết tôi cũng yêu.

Vì gã quá bận rộn với Jaejoong và những suy nghĩ của mình nên không hề hay biết rằng, tại gần nơi xảy ra ẩu đả, ngay sau khi gã bắt được taxi thì một bóng người đã chậm rãi bước khỏi chỗ nấp của mình.

Yunho đứng đủ gần để nghe được câu chuyện lúc đánh nhau. Gương mặt hắn nhất nhất vẫn lạnh như tiền và không hề biến sắc, nhưng đôi tay đang đút sâu trong túi áo măng tô đã siết đến chảy máu.

Hắn vốn không định theo dõi Jinho, chỉ là khi bị sốt đã quá nhớ Jaejoong mà bỏ ra ngoài tìm cậu. Ngay vào lúc tính chào cậu trong nhà sách thì Jinho đã nhanh chân hơn một bước. Hắn dù sao cũng đã theo dõi Jaejoong hơn cả tuần nay nên đương nhiên biết rằng vào giờ này cậu sẽ xuất hiện ở nhà sách dạo vài vòng rồi đi về. Hắn biết rõ Jaejoong cố ý tạo một thói quen như vậy để hắn dễ dàng tiếp cận. Vậy mà ngay lúc hắn quyết định tỏ cho cậu thấy cả tuần qua hắn quan tâm cậu thế nào thì Jinho đã nẫng tay trên.

Điều hắn phiền lòng thật ra không phải chuyện Jinho đã nhanh chân hơn hắn một bước, hắn vốn chỉ khó chịu việc người ở bên cạnh Jaejoong ngay vào lúc này không phải là mình. Yunho từ tốn bước ngang qua cái xác đầy máu nằm bất động dưới đất và tiến thẳng về hướng tòa nhà đối diện, là nơi hắn thấy hai kẻ chạy thoát ban nãy phóng vào.

Yunho quyết định sẽ ngồi chờ một chút cho đến lúc tan tầm, khi hai kẻ kia tin rằng bản thân đã trong tình trạng an toàn mà bước ra khỏi đây thì sẽ tiến lại hỏi chúng vài câu đơn giản. Hắn muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Bọn chúng cũng không gọi cho cảnh sát, đúng là một lũ khốn! Bằng chứng là nãy giờ đã trôi qua hơn ba mươi phút vẫn chẳng nghe thấy tiếng còi hụ.

Yunho cảm thấy nực cười khi bản thân lại nghĩ về nỗi đau của Jaejoong, hắn nghĩ rằng chẳng ai trên thế gian này có quyền làm cậu tổn thương, không một người nào, trừ hắn. Thật ra Yunho không rõ rất nhiều điều về cậu và mối quan hệ lấp lửng này, duy chỉ có một thứ hắn nắm chắc, đó là hắn có một khao khát lớn lao giết chết Jaejoong.

Mà từ trước đến nay, những người khiến hắn bùng lên sự khát máu này chỉ là những người hắn cảm thấy yêu thương.

Giống như việc Yunho và những từ “yêu thương” không thể đi liền với nhau vậy, giết chết họ đi dường như là cách duy nhất khiến hắn bình tâm.

CHAPTER 18: TRẢ THÙ.

Jaejoong cảm nhận được sự êm ái quen thuộc từ giường mình, cậu trấn tĩnh bản thân, nghĩ một chút vì sao mình lại ở đây rồi cuối cùng từ tốn mở mắt ra. Cậu cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, đã rã rời hết cả rồi. Tuy rằng chính là cậu đánh người ta nhưng người cậu hiện giờ lại đau nhức, chừng như không còn chút sức lực nào, cứ thế mà lả ra.

Hít sâu thở đều độ gần một phút, Jaejoong gượng dậy và nhìn thấy Jinho đang ngồi dưới đất, dựa hẳn người vào tường nhìn cậu chăm chăm không nói một lời nào. Cậu nén tiếng thở dài, bước xuống giường rót cho mình một ly nước rồi hỏi:

“Anh ở đây cả đêm hôm qua?”

“Ừ!”

“Tôi không sao rồi, về đi!” – hớp một ngụm nước rồi cậu quay sang nhìn Jinho – “Hôm qua đã phiền anh như thế, thật xin lỗi. Và… cũng cám ơn anh đưa tôi về đây!”

“Cậu vẫn nhớ ngày hôm qua như thế nào sao?” – gã hỏi.

“Nhớ chứ. Nhớ rõ lắm. Ngủ nhiều như vậy tinh thần cũng minh mẫn hơn nhiều rồi!” – Jaejoong nhoẻn miệng cười nhẹ.

Gã gật gù, đứng dậy cau mày nhìn cậu một lúc lâu. Gã thật ra đã có chút thất vọng, cứ tưởng rằng sự biểu hiện biết ơn của Jaejoong sẽ nhiều hơn một chút. Nhưng mà, gã lại đang trông chờ điều gì cơ chứ. Vốn người cậu quan tâm không phải gã, mà thật ra cậu cũng không việc gì phải bày tỏ nhiều hơn. Vậy mà, ngày hôm qua đến nay gã đã thoáng nghĩ bản thân thật ra cũng có chút may mắn khi là người duy nhất chứng kiến sự việc này.

“Được rồi, tôi về!” – Jinho nhanh chóng giãn đôi mày đang nhíu lại ra rồi nhoẻn miệng cười – “Cẩn thận đấy!”

Gã khép cửa và rời nhà Jaejoong nhanh nhất có thể, tránh việc ở lại lâu gây bối rối cho cả hai mà lại khiến bản thân gã trở thành một kẻ ngốc. Lần đầu tiên trong đời Jinho đã bỏ mặc em trai đang sốt mà đi qua đêm như thế. Từ trước đến nay, kể cả khi ở nhà cũng chỉ gườm ghè nhau với Yunho thì gã cũng không bao giờ bỏ đi đâu trong lúc hắn đang bệnh. Jinho tự nhủ, đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng gã hành động như thế này. Cả đêm hôm qua gã đã không ngủ, suy nghĩ rất nhiều về cả Yunho và Jaejoong. Không ngờ bản thân gã có thể yêu một người nhanh đến vậy. Jinho trước nay cứ nghĩ rằng ngoài Yunho ra, những tình cảm yêu thương này sẽ không xuất hiện với một đối tượng nào khác, nếu có hẳn phải rất khó khăn. Vậy mà gã đã bị Jaejoong thu hút một cách kỳ lạ, khiến cho bản thân quên đi mất điều đó mà đâm đầu vào yêu cậu.

Jinho đột nhiên cảm thấy lo lắng, nếu Yunho tỉnh dậy mà không thấy gã nhất định sẽ nghĩ rằng gã đã không còn quan tâm đến hắn nữa mà lập tức tự tử. Vì thật sự trước nay gã chưa bao giờ rời khỏi em trai của mình trong lúc nó đang bệnh như thế, kể cả khi trước đó hai bên vừa xảy ra một trận cãi nhau kịch liệt. Jinho tấp vào một quán cháo, mua hai phần cháo nóng rồi nhanh chóng về nhà. Gã đẩy cửa ra, thầm mong Yunho vẫn còn đang ngủ.

Nhưng không, bóng dáng của em trai gã đang lục lọi gì đó trong bếp khiến gã cảm thấy hoảng sợ. Là tên đó tìm đồ ăn hay tìm dao đây?

“Này! Làm gì vậy?” – Jinho lên tiếng, hất mặt.

“Đói.” – Yunho vật vờ sẵng giọng trả lời, vừa nói vừa lôi ra một gói mì thảy lên bàn.

“Ờ, hyung đột nhiên thèm cháo nên mua những hai tô đây, chia cho cậu một tô.” – gã nén tiếng thở hắt nhẹ nhõm khi biết Yunho không phải tìm dao. Mà nghĩ cho kỹ, nếu muốn tự tử thì phòng của hắn vốn đâu thiếu dao kéo súng đạn gì chứ!

“Dẹp đi. Tôi không cần đồ của anh.” – hắn gắt.

“Dù sao sốt mà ăn mì gói cũng không tốt. Cậu ăn cháo thì chết gì chứ!” – Jinho cau mày.

“Ăn mì gói sẽ mau chết hơn! Tôi vốn là muốn như vậy đấy!” – hắn trừng mắt nhìn anh trai mình – “Aish! Muốn ăn cũng không xong! Dẹp mẹ nó đi! Ăn uống gì nữa!” – hắn đột nhiên hét lên, gạt gói mì xuống đất và bỏ về phòng dập cửa lại.

Còn một mình gã trong bếp, cảm thấy mệt mỏi vô chừng. Jinho lại một lần nữa cố không thở dài để tránh làm bản thân trở nên tội nghiệp hơn. Gã nhặt gói mì lên cất vào tủ, đổ cả hai tô cháo vào nồi và đặt sẵn trên bếp. Gã vốn còn lấy một cái tô và muỗng để sẵn trên bàn, nhưng rồi lại thấy như thế thì quá lộ liễu nên đành cất đi.

Jinho đứng ngơ ngác nhìn quanh bếp một lúc lâu, cảm thấy chân tay lóng ngóng, không rõ bây giờ nên làm gì mới phải. Gã cau mày, đột nhiên nhớ đến lời Jaejoong, đáng ra nên quan tâm bí mật một chút thì hơn, để Yunho không cảm thấy khó chịu, mà chính gã cũng không thấy đau thế này. Đứng như thế hơn mười phút đồng hồ, Jinho cuối cùng cũng thở hắt ra bỏ về phòng, trong lòng thắc mắc không biết Yunho đã tỉnh từ lúc nào mà không hỏi đêm qua gã ở đâu.

Yunho vốn không cần hỏi gã ở đâu thì hắn cũng biết mà. Hắn đã tính hỏi câu đó xem thử Jinho trả lời như thế nào nhưng rồi lại thôi, vậy cũng chỉ làm khó cho cả hai và chuốc bực mình vào thân. Hắn ở trong phòng nghe tiếng đóng cửa của Jinho mới từ tốn bước ra bếp và bật ga đun cháo.

“Gì chứ? Thèm cháo nên mua sao?” – hắn lầm bầm – “Anh tưởng tôi là thằng ngu chắc!”

Hắn thở hắt ra. Yunho biết rất rõ rằng Jinho không ăn cháo bao giờ, gã không chỉ rất ghét cháo mà còn không nuốt nổi lấy một muỗng. Nhưng ở trước mặt gã mà lại nhận lấy tô cháo đó thì không phải rất mất mặt sao? Thật sự thì hắn cũng không biết nên nhận bằng thái độ nào cho phải nữa, cuối cùng đành hét bừa lên để gã về phòng đi thì hắn mới ăn được. Nghĩ lại nếu Jinho không mau chóng về phòng thì hẳn Yunho đã xỉu vì đói rồi.

Trong lúc ăn, hắn lại nghĩ về Jaejoong. Không rõ bây giờ cậu như thế nào rồi, đã có thể tỉnh táo hơn chút nào chưa. Hắn thật rất muốn tìm cậu hỏi cho ra lẽ mọi chuyện. Mong rằng cậu không quá đau khổ đến mức không muốn nói gì về nó nữa. Yunho cau mày. Hắn muốn gặp Jaejoong. Yunho khao khát được nhìn thấy gương mặt đó và nghe một vài câu nói bâng quơ từ cậu. Hắn muốn giết cậu. Hắn muốn hôn cậu. Gặp rồi hắn sẽ hôn đến khi cậu ngất đi vì không thở được nữa, hắn sẽ dùng hết lực tay của mình mà siết chặt cậu.

Yunho thật ra đang rất nhớ Jaejoong. Đến điên dại.

***************************

Trong lòng cảm thấy có chút bất an là Jaejoong đã biết ngay thể nào cũng xảy ra chuyện. Cậu chỉ vừa bước chân ra khỏi phòng tắm thôi là Yoochun đã xộc ngay vào phòng cậu mà hét toáng:

“Jaejoong!”

“Gì vậy? Làm giật mình!” – cậu trợn mắt nhìn anh.

“May quá! Cậu vẫn còn đây!” – anh thở hắt ra – “Nhanh! Mặc đồ vào đi ngay lập tức!”

“Chuyện gì vậy?” – Jaejoong nghe thấy giọng nói hốt hoảng của bạn mình liền nhanh chóng thay đồ, vừa thay vừa hỏi.

“Nhìn đi, không phải cậu biết rất rõ sao? Người bị thương đầy thế kia, ngoài đó thì ba tên khốn đó chết cả rồi! Tớ biết ngay thể nào cậu cũng dính líu.”

“Gì cơ? Ai chết?” – Jaejoong khựng lại quay sang nhìn thẳng vào Yoochun.

“Ba tên khốn hồi trước cưỡng hiếp cậu đó, Jaejoong! Đừng nói với tớ là cậu không biết, giết chết tớ cũng không tin cậu vô can!” – Yoochun thở hắt ra.

“Yoochun!” – cậu nắm lấy vai anh lắc mạnh – “Không! Không phải tớ. Tớ chỉ đánh chết một tên thôi. Hai tên kia chạy thoát!”

“Tớ biết rồi, nhìn là biết cậu giết tên nào mà! Một tên chết vì bị đánh, còn hai tên còn lại là bị giết do hung khí. Cậu đến hiện trường vụ án ngay với tớ! Cả đội đang trên đường đến đó rồi. Jaejoong, ngoài cậu ra có ai biết chuyện này không?”

“Vừa đi vừa nói!” – Jaejoong bấy giờ đã thay đồ xong, cùng Yoochun vội vã lên đường – “Có Jinho. Hôm qua gã đi cùng với tớ, thấy hết, đã đưa tớ về nhà!”

“Quỷ thật, sao cái gì cũng dính cái tên Jinho đó vào vậy. Không chừng hai tên kia là do hắn ta giết!”

“Nhưng Jinho nói cả đêm qua đã ở nhà tớ mà!”

“Rồi cậu tin chuyện đó sao?”

“Tớ…” – Jaejoong còn tính cãi rằng đương nhiên là tin rồi, nhưng cậu lại không tìm ra lý do gì để tin vào chuyện đó. Hơn nữa hôm qua tuy có chút hoảng loạn nhưng cậu lại cảm nhận được sát khí của Jinho, gã thật sự đã muốn giết chết mấy tên khốn kia – “Tớ không biết. Cứ đến hiện trường đã!”

“Chuyện cậu đánh chết tên kia, trước hết phải tuyệt đối im lặng! Chưa có nhân chứng báo rằng đã nhìn thấy cậu!” – Yoochun vừa phóng xe đi vừa nói – “Kết quả khám nghiệm tử thi, ADN hay bất kỳ thứ gì cũng chưa có ngay được, ít nhất phải vài ngày sau…”

“Tớ biết rồi, trước tiên cứ im lặng theo dõi đã, phải không! Tớ cũng không phải thiểu năng mà Yoochun! Rồi, vừa đi vừa nói tớ nghe xem hiện trường vụ án ra sao?”

“Tớ vốn chưa đến nơi, chỉ có tài liệu và hình ảnh có sẵn ở đây, cậu đọc thử đi. Changmin vừa nhắn tin đã đến nơi kìa. Cả đội sẽ phân tích hiện trường trước.”

Jaejoong gật đầu và lật xấp tài liệu Yoochun vừa đưa ra xem xét.

“Trời đất. Ai giết chúng bằng cái gì mà trông kinh tởm thế này?” – Jaejoong nhăn mặt khi thấy hình vụ án, chỉ vừa nhìn thôi là cậu đã muốn nôn rồi – “Mấy vết này trông thật quen, là… là…” – rồi bất thần cậu nhảy dựng lên – “Khỉ thật! Yoochun, nó là vết… vết…”

“Đúng rồi!” – Yoochun gật đầu, thở hắt ra – “Là vết chuột cắn đó!”

Cùng thời điểm đó, tại hiện trường đội án mạng của Changmin đã có mặt và cả nhóm đang đi vòng quanh xem xét dựng lại vụ án.

“Nạn nhân đã bị hung thủ dụ đến vị trí này để ra tay!” – Siwon đứng ngay bên cạnh hai xác chết và nhìn quanh – “Con hẻm này khá đặc biệt. Đi hết con hẻm này là một góc cua phải và tiếp theo sẽ có một con đường độc đạo dẫn ra đường lớn. Trở về đầu hẻm mà xem, rõ ràng đầu con hẻm này và đầu con đường độc đạo kia chỉ cách nhau có một căn nhà.”

“Ừ, chúng là thông với nhau! Tớ biết khu này!” – Junsu gật đầu – “Hai kẻ này là nhân viên của một tòa nhà gần đây. Tớ cho rằng hung thủ biết chuyện đó, và biết luôn chuyện hai nạn nhân rất rành rẽ đường ở đây mà dụ đi hẻm này để thực hiện kế hoạch giết người.”

“Đầu tiên hai nạn nhân đi cùng nhau trên đường lớn và hung thủ sẽ cố ý theo dõi hoặc chọc phá một cách lộ liễu từ trước, đến con hẻm này thì lại cố ý chạy trốn vào đây. Những hình xăm trên người cho thấy nạn nhân cũng không phải kẻ vừa, không sợ hãi bóng đêm mà đuổi theo kẻ giấu mặt.” – Changmin tiếp lời.

“Nạn nhân số một đuổi theo hung thủ bằng con hẻm này trong khi nạn nhân số hai đi con đường kia để chặn đầu, vì cả hai đều biết rõ hai con đường này thông với nhau và khoảng cách không chênh nhau là mấy!” – Junsu lại chỉ về phía con đường độc đạo mà nói, khẽ nhíu mày – “Nhưng cả hai nạn nhân đều chết gần cuối con hẻm này chứ không phải mỗi kẻ một nơi. Vậy giả thuyết chỉ có một!”

“Tớ cũng nghĩ giống cậu!” – Siwon gật đầu – “Hung thủ đã núp ở đâu đó để dụ cả hai đến điểm này mà giết. Hắn chọn chỗ này chắc không chỉ vì sự đặc biệt của con hẻm, mà còn là vì gần khu ổ chuột nữa. Rất có thể hung thủ đã nấp ngay khúc cua và chờ giết từng người một.”

“Không có lý lắm!” – Junsu lắc đầu – “Cậu xem, tên thứ nhất chất đã đổ người về phía trước, là phía khúc cua, xung quanh vết máu văng tung tóe không quá nhiều, chứng tỏ người này bị áp sát và giết chết chứ không phải bị hành hung có khoảng cách. Nếu tớ là hung thủ, cậu là nạn nhân, cậu đứng đối diện tớ như vậy, quơ dao ra đương nhiên cậu phải chống cự. Ở đây làm gì có dấu vết chống cự. Điều này có nghĩa là hung thủ phải áp sát từ phía sau nạn nhân mà cắt cổ.”

“Junsu có lý!” – Changmin gật gù, tiến về phía sau vị trí của nạn nhân thứ nhất và nhìn quanh – “Hung thủ rất có thể đã đứng sát vào tường, gần đống thùng chất cao này mà núp. Ở đây tuy rất dễ nhìn thấy, nhưng vào ban đêm khu này vốn không có một ánh đèn nên nạn nhân sẽ không biết, cứ đinh ninh rằng kẻ theo dõi sẽ nấp ở khúc cua.”

“Hiểu!” – Siwon liền tiếp tục diễn tiến vụ án – “Vậy ngay sau khi nạn nhân thứ nhất vừa chạy qua chỗ thùng này một chút thì hung thủ lập tức tiến đến từ phía sau, dùng dao cắt một đường thật ngọt ở cổ. Nạn nhân ngã xuống, còn hung thủ thì tiếp tục tìm một chỗ nấp khác để có thể tiếp tục giết người còn lại, cũng từ phía sau. Vì như tư thế chết này, thì nạn nhân số hai đã đổ về phía trước của mình, cũng là hướng ngược lại với nạn nhân thứ nhất. Hắn ta cũng tiếp cận từ phía sau và cắt một đường ngay cổ, rất ngọt từ mang tai bên này sang mang tai bên kia.”

“Vậy nếu hai hyung là hung thủ thì sẽ nấp ở đâu?” – Changmin liền mỉm cười hỏi.

“Ngay đây!” – Junsu lập tức dựa người vào tường góc khúc cua, tuy nhiên vẫn thuộc con hẻm này – “Tên kia khi chạy qua đây sẽ không để ý có người đứng sát vào chỗ khúc cua tối tăm này, và tin tưởng rằng còn đồng bọn mình bên này.” – vừa nói Junsu vừa tiến đến phía sau vị trí của nạn nhân thứ hai và nói – “Hắn thấy đồng bọn mình nằm đầy liền khựng lại xem, vậy là hung thủ chỉ việc nhẹ nhàng ra tay mà thôi!”

“Ừ! Tối như vậy, giết người xong thì cứ tự nhiên mà bỏ đi thôi!” – Changmin gật đầu, vừa nói vừa rút điện thoại ra – “Em báo cho Yoochun và Jaejoong để họ tạo bản mô tả hung thủ.”

Khoảng mười phút sau, cả Yoochun lẫn Jaejoong đều có mặt tại hiện trường. Cậu nhìn quanh một chút rồi thở hắt ra, quay sang bảo Yoochun:

“Cậu tập hợp mọi người lại góc nào khuất một chút hộ tớ. Tớ có bản mô tả hung thủ rồi đây, cũng không khác mấy với những gì cả hai chúng ta suy luận trên xe đâu!”

“Jaejoong, rất có thể cậu sẽ phải nói cho Junsu và Siwon biết mối quan hệ của cậu và ba tên này đấy!” – anh gật đầu, nói nhỏ với Jaejoong một câu rồi quay đi gọi cả đội.

Ngay khi cả đội tập hợp, Changmin liền ra lệnh các cảnh sát khác không được lại gần. Cậu nhìn người Jaejoong và thở dài, cậu đương nhiên biết những nạn nhân này là ai. Chính Changmin là người ra lệnh cho Yoochun đi đón Jaejoong chứ không ai khác. Nhìn Jaejoong mỉm cười trấn an, Changmin lên tiếng:

“Được rồi, Yoochun và Jaejoong, hai người hãy nói về bản mô tả hung thủ đi!”

“Như mọi người đã biết, hung thủ hiểu rõ nạn nhân ở mức độ nhất định, ít nhất là biết nạn nhân hay đi về đường này, biết địa hình ở đây cũng như hiểu rõ tính cách của nạn nhân thì mới dụ họ tham gia trò chơi đuổi bắt này được.” – Yoochun liền nói – “Tớ tin rằng hung thủ đã theo dõi nạn nhân một khoảng thời gian ngắn, hoặc đã lân la dò hỏi được thông tin, vì những điều này không cần tốn quá vài tiếng đồng hồ mới biết được. Hung thủ là một kẻ tàn nhẫn, chuyên nghiệp, đã giết người nhiều lần nên mới có thể cắt được một đường ngọt như thế. Hơn nữa lại là kẻ có tư thù với nạn nhân. Việc hắn chọn nơi này để giết đã chứng tỏ điều đó.”

“Tớ hiểu!” – Siwon gật đầu – “Đây là nơi chuột chạy ra chạy vào như dân thành thị mà. Vết máu đã bay đến mũi bọn chúng. Hắn chính là muốn để bọn chuột gặm mất nạn nhân, là một hành động tàn ác, ngoài ra cũng rất thông minh để che đậy phần nào việc hắn đã dùng hung khí nào. Nếu không phải bọn chuột chừa lại một vài miếng lởm chởm gần mang tai thì cũng khó mà xác định được mấy kẻ này chết vì cái gì.”

“Ngoài ra, hung thủ phải cao từ một mét tám trở lên, chỉ có chiều cao này mới cắt được một đường ngay cổ ngọt như thế với những kẻ vạm vỡ cao to thế này.” – Yoochun lại nói tiếp – “Là một người thông minh, có đầu óc tổ chức tốt để lập ra một kế hoạch giết người trong thời gian ngắn. Vì sao lại biết là kế hoạch trong thời gian ngắn? Vì thật ra kế hoạch giết người này không hề phức tạp, nó chỉ đòi hỏi nhanh nhẹn, kỹ thuật giết người và một chút nhạy trong việc dụ địch. Khi điều tra, tớ biết được nạn nhân vốn không tiếp xúc với người lạ nào mấy ngày trước đó, nên rõ ràng là hung thủ chỉ mới gặp mặt nạn nhân trong ngày hôm qua, có thù oán xưa cũ gì đó và giờ đây trả thù.”

“Là một kẻ thích chơi trò thần thánh nữa!” – Jaejoong thở hắt ra, tiếp lời – “Hắn vốn dư sức giết bọn này ở nơi vắng vẻ hơn, ít người biết hơn và thầm kín hơn, nhưng hắn đã không làm. Hắn giết người ở đây để người ta có thể tìm ra xác nạn nhân sớm vào buổi sáng, để cảnh sát dễ dàng điều tra. Và hắn đã chọn việc cho động vật ăn xác nạn nhân thay cho việc vứt xác ở một nơi nào đó chứng tỏ rằng hắn tin thiên nhiên sẽ tiếp tục thay hắn trừng phạt. Vì hắn là Thần mà. Hơn nữa, hắn cũng có một sự khinh bỉ nhất định với những kẻ này, nếu không sẽ không giết ở bãi rác đâu!”

“Chà! Cậu tả ra thật giống với nghi phạm của vụ án chúng ta đang theo đó nha!” – Junsu nhún vai – “Thật sự nghe ra không khác Jung Yunho tí nào.”

Jaejoong im lặng, chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cười trừ.

“Nhưng… hành vi phạm tội của kẻ giết hai tên này và kẻ giết tên còn lại ở con hẻm kia vốn rất khác nhau!” – Junsu nhíu mày – “Nhưng mà vốn những kẻ này là có mối quan hệ rất thân thiết trước khi chết, bảo là không liên quan thì thật tớ nghe không lọt!”

“Phải rồi!” – Jaejoong mạnh dạn gật đầu – “Thằng kia là do tớ đánh nó chết. Còn hai tên này thì do người khác giết!”

Câu nói tỉnh bơ của Jaejoong khiến cả Yoochun lẫn Changmin đều giật bắn, hai người lập tức lùi lại một bước trợn mắt nhìn cậu. Chỉ có Siwon và Junsu là mở to mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.

“Tớ…” – cậu cúi mặt cười nhẹ – “Tớ thật ra không định nói cho hai cậu biết, nhưng mà nghĩ lại thì hai cậu cũng giống một gia đình với tớ quá rồi! Kim Jaejoong này… sống bao nhiêu năm có thể có một gia đình bốn người như vậy cảm thấy rất hạnh phúc. Tớ không muốn ai lo lắng gì cho tớ cả. Bây giờ tớ kể cho các cậu nghe quá khứ của tớ và việc vì sao tớ lại đánh chết tên kia, nếu hai cậu cảm thấy chấp nhận được thì tớ rất vui. Nhưng nếu cả hai không chấp nhận được mà đào thải tớ đi hay muốn bắt tớ thì tớ cũng chịu. Chỉ là giấu diếm quá lâu tớ cảm thấy mệt mỏi thôi.”

Không gian đột nhiên rơi vào tĩnh mịch, chẳng ai nói với ai câu nào. Jaejoong cau mày, quyết định này của cậu có thể làm cậu mất đi những người mình yêu thương nhất, nhưng cũng chẳng sao cả, vì ít ra cậu cũng không giấu họ.

“Được rồi!” – Junsu đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt – “Cậu nói đi, rồi để đó Thẩm Phán Kim Junsu sẽ quyết định!” – vừa nói Junsu vừa mỉm cười thật nhẹ – “Nhưng cũng không thể đứng cạnh hai cái xác hôi rình này mà tâm tình được. Mau lên xe rồi nói.”

Mọi người bật cười và lục tục kéo lên xe. Ngay khi tất cả đã yên vị, Jaejoong liền lên tiếng nói nhanh, cậu chỉ muốn kết thúc mọi chuyện cho sớm:

“Tớ, tớ thật ra có một anh trai…” – nhắc đến anh trai, Jaejoong khựng lại một chút, bật cười thành tiếng – “Ờ, anh trai… anh trai…” – cổ họng cậu đột nhiên nghẹn lại và không nói được nữa, chỉ có thể ấp úng mấy tiếng “anh trai” như thế.

“Thôi được rồi! Cậu im đi để tớ kể!” – Yoochun lập tức chen vào – “Anh trai của Jaejoong đã chết trước khi nó được đưa vào viện mồ côi…”

Không gian lại chìm vào tĩnh mịch, chỉ có tiếng Yoochun đều đều thuật lại sự việc. Thỉnh thoảng, nhắc đến một đoạn nào đó quá chua xót, Jaejoong lại bật cười khẽ. Vào lúc đó, đôi mày Changmin cau lại nhìn đăm đăm vào gương mặt anh trai mình, Yoochun cố gắng bình tĩnh kể và hai người còn lại chỉ còn biết mở to mắt sững sờ. Anh kết thúc câu chuyện quá khứ của Jaejoong một cách gọn gàng bằng chi tiết cậu ngày hôm qua đã đi cùng Jinho mà giết tên kia. Kể cả khi thuật lại một nỗi đau của người khác dễ dàng hơn rất nhiều việc tự kể chuyện của chính mình thì Yoochun vẫn cảm thấy nghẹn trong cổ. Vốn dĩ ra chính là vì Jaejoong như một người anh em vậy, anh không thể không cảm nhận thấy sự đau buồn kia.

Mọi người im lặng một khoảng thời gian khác lâu. Jaejoong dường như đã nín thở để quan sát từng cử động của Siwon và Junsu, chờ đợi việc một trong hai bật dậy nói rằng phải bắt cậu thôi vì cậu đã giết người.

“Vậy…” – Siwon từ tốn lên tiếng – “Cậu có nghĩ Jinho đã giết hai kẻ kia không?”

“Không đâu!” – Jaejoong nhanh chóng đáp lời – “Tính cách hành động không giống. Jinho không để cho chuột ăn đâu mà sẽ đích thân phanh thây bọn chúng nếu gã cảm thấy giận dữ. Hơn nữa, tớ không tìm thấy lý do cho Jinho giận dữ!”

“Vậy Yunho? Lý do để hắn giận dữ là gì?” – Siwon hỏi.

“Nếu Yunho vô tình thấy được chuyện hôm qua xảy ra, thì… ờ… với tư cách là… là… bạn của tớ, hắn sẽ… ờ, vậy đó!” – Jaejoong ấp úng rồi cậu lập tức chuyển chủ đề về bản thân – “Nhưng còn chuyện tớ giết người đó. Các cậu định khi nào sẽ còng tay tớ?” – cậu hỏi, cố làm ra vẻ đùa cợt mặc cho trong lòng cảm thấy rối bời.

“Chuyện này, dù sao cũng không phải là lần đầu cậu giết người mà. Thẩm Phán Junsu quyết định rằng nếu Đội Trưởng Shim bảo không còng tay thì sẽ nghe theo lời của Đội Trưởng Shim. Nếu Sếp Shim bảo còng tay thì tớ nghỉ chơi Sếp.” – Junsu lên tiếng, toét miệng cười.

Câu đùa của Junsu khiến tất cả mọi người đều bật cười một cách nhẹ nhõm.

“Nhưng vẫn phải phạt.” – rồi Junsu lại nghiêm mặt – “Cả ba người các cậu toa rập với nhau giấu bọn tớ, đương nhiên phải phạt. Phạt cả ba phải khao hai chúng tớ một chầu thật hoành tráng bao gồm sushi và dimsum.”

“Gì chứ?” – Changmin trợn mắt – “Làm sao có thể vừa ăn sushi vừa ăn dimsum trong một chỗ được?”

“Đó là chuyện của mấy người. Tốt nhất là nên tách ra làm hai chầu!” – Junsu cười phá lên.

“Yoochun hyung!” – Changmin liền quay sang Yoochun và nháy mắt.

“Ừ!” – Yoochun lập tức gật đầu rồi nhìn Junsu mỉm cười thật nhẹ – “Ván bài lần trước cậu vẫn nợ tớ một… một… một gì ấy nhỉ?”

“Cậu im đi!” – Junsu lên tiếng cắt ngang, gầm gừ.

“Một gì vậy? Tớ muốn biết!” – Siwon liền chen vào.

Chẳng mấy chốc, không khí trong xe lập tức đổi khác. Từ không gian tĩnh mịch đầy bối rối và đau buồn đã chuyển sang sự náo nhiệt, ấm áp thường ngày. Nhìn mọi người liên tục thay phiên cướp lời nhau để nói và cười đùa khiến Jaejoong cảm thấy thật yên bình. Trong tíc tắc, cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ giống như Yoochun đã nói, sẽ không vì bất kỳ điều gì mà rời bỏ những con người này. Tình cảm của cậu với Yunho tuy chưa lý giải được, có thể sau này cả hai đều đi vào bế tắc cũng nên, nhưng quyết định sau cùng nhất thiết phải là ở lại cùng mọi người, có chết đi cũng sẽ chết ở nơi này, trong sự ấm áp vô chừng.

Vậy là vụ án này sẽ tạm thời treo ở đây, một bản mô tả hung thủ thật và một bản giả được đưa lên làm báo cáo. Xem như vụ án bao gồm hai thủ phạm và vẫn chưa khép kín được vòng tròn nghi vấn. Changmin bảo cứ tạm thời giải quyết cho xong vụ giết người hàng loạt đã rồi mới từ từ xem xét đến vụ này. Nếu dồn mọi thứ vào một lúc sẽ rối tung và cái nào cũng giải quyết không ra gì cho xem. Nói về vụ mấy cô gái chết bên bờ sông, Jaejoong liền tranh thủ lúc mọi người đầy đủ và tâm trạng đang trong tình thế có thể chấp nhận những tin xấu, đã thú nhận về mối quan hệ giữa mình và Yunho. Ngạc nhiên thay, lại một lần nữa Junsu cắt ngang lời xin lỗi ấp úng của cậu mà nói:

“Bọn này biết rồi. Gì chứ? Sao lại nhìn tớ? Cậu tưởng một mình cậu là đặc vụ sao? Haizzz! Jaejoong à, đừng ngây thơ như thế. Ở đây trừ cậu ra toàn là người lớn có kinh nghiệm trong yêu đương cả, làm thế nào lại không biết được chuyện này.”

“Cậu phải cám ơn tớ, Junsu và Yoochun đi. Chẳng phải dạo này Changmin đã bớt nhằn cậu việc cậu với Yunho rồi sao. Chính là nhờ bọn này ngày ngày đều cải tạo tư tưởng đấy!” – Siwon tiếp lời.

“Em bây giờ đã muốn mặc kệ rồi! Đằng nào hyung cũng là anh trai em, trừ việc nhất định phải phá án vụ này ra thì hyung muốn yêu ai em mặc kệ…” – Changmin thở hắt chán nản.

“Hyung có yêu ai đâu mà!” – cảm thấy có chút oan ức, Jaejoong liền lên tiếng.

“Yêu hay không em cũng không quan tâm!” – Changmin tiếp tục phẩy tay – “Nhưng mà Yoochun ngày nào cũng tiêm nhiễm vào đầu em việc phải để hyung ra đi thì mới hạnh phúc mãi khiến em phát bệnh rồi đây!”

“Không! Hyung không đi đâu đâu!” – cậu nhanh chóng trấn an.

“Còn không mau cám ơn tớ đi!” – Yoochun nói lớn, át cả giọng trấn an ngọt ngào của cậu – “Kiếp trước đúng là tớ đã nợ cậu mà, để kiếp này phải nai lưng ra mà phục dịch!”

“Thế kiếp trước tớ có nợ cậu không mà kiếp này cậu bắt nạt tớ đến thế?” – Junsu chen ngang.

“Không nợ tớ cũng làm cho nợ!” – Yoochun trừng mắt với Junsu rồi quay sang Jaejoong – “Nhưng mà Jaejoong này, cậu biết nếu một khi đã bắt được hung thủ của vụ án này rồi thì hắn chắc chắn bị tử hình đó! Cậu có chịu được không?”

“Trước đây không có hắn tớ vẫn sống tốt, chỉ cần mọi người không ai đuổi tớ đi thì có thế nào tớ cũng chịu được!” – Jaejoong nhoẻn miệng cười – “Không nghe người đời bảo thời gian là phương thuốc rất màu nhiệm sao?”

“Em nghĩ… hay hyung đừng tham gia vụ án này nữa. Tình cảm đã chen vào thì…” – Changmin đề nghị.

“Đừng. Hãy để hyung làm! Hyung biết chỉ có hyung mới giải quyết cho xong được vụ này thôi, người sau sẽ không tiếp cận được Yunho nữa vì hắn đã cảnh giác cao rồi.” – Jaejoong xua tay – “Hyung hứa sẽ không giấu diếm chứng cứ hay bất kỳ điều gì buộc tội hắn đâu. Hyung có thể là người đã để tình cảm chen vào, nhưng nhất quyết không để tình cảm phá hỏng nỗ lực điều tra của cả nhóm!”

Jaejoong quả thật đã nghĩ như vậy. Tuy cậu vốn không biết tiêu chuẩn phản bội của Yunho nói lúc trước là gì, nhưng cậu đã hạ quyết tâm nhất định phải phá cho được vụ án này. Nếu hắn phải chết đi và cậu cảm thấy mình đã phản bội, cùng lắm cậu cũng sẽ chết đi, dù sao loại người như cậu cũng nên trả giá cho tội ác của mình. Hơn nữa, không phải cậu sống trên đời cũng quá vô dụng rồi sao, bản thân chỉ có thể làm được những việc nhỏ nhặt giúp cho mọi người trong nhóm, trong khi họ đã bao che cho cậu một tội danh giết người. Cả bốn con người đó đều là cảnh sát kia mà, làm như thế này không phải Jaejoong đã vô tình bôi một vết nhơ vào cuộc đời công lý của họ hay sao.

Jaejoong nhíu mày. Cậu nhất định phải kết thúc vụ án này càng sớm càng tốt, trước khi cậu chính thức trở nên yêu không dứt được với Yunho, để mà nếu hắn chết đi thì cậu cũng không phải là quá đau đớn. Cậu thầm nghĩ, ừ, bản thân chính là một kẻ ích kỷ như vậy đấy, điều bây giờ cậu muốn níu giữ thật ra có rất nhiều, ngoài Yunho ra còn có cả bốn con người này. Chỉ là Jaejoong không thể một mình nắm hết cả hai thứ, buông đi một thứ ra thì có cơ may giữ chặt được điều còn lại. Kim Jaejoong có chết cũng không bỏ đi gia đình này.

Để thúc đẩy tiến độ của vụ án, cậu nhất định phải tìm ra chứng cứ và lời thú tội của Yunho. Tạm thời cậu không biết phải tìm như thế nào nhưng dù sao cũng phải hành động. Ngay sau khi chia tay mọi người, để lại cho bọn họ một khối lượng công việc khổng lồ, con người đang được nghỉ phép là cậu liền hướng thẳng đến nhà Yunho. Nhất định cậu sẽ tìm được gì đó trong nhà hắn, và bằng cách nào đó có thể sẽ khiến hắn nói được điều cậu mong muốn.

Thật ra, đến nhà Yunho như vậy mục đích của cậu không chỉ dừng ở việc điều tra. Jaejoong còn rất muốn một lần tự mình nói ra cho hết tất cả những gì xung quanh vết sẹo của mình như đã hứa với Yunho. Ngoài ra, cậu còn muốn hỏi hắn một câu.

Jaejoong đã đứng trước cửa căn hộ của Yunho và bấm chuông. Cửa xịch mở, một bóng người hiện ra, mở to mắt nhìn cậu, giọng đầy ngạc nhiên:

“Jaejoong? Cậu làm gì ở đây vậy?”

“Tôi muốn gặp Yunho.” – cậu từ tốn trả lời.

“À… được. Vào đi!” – Jinho mỉm cười nhẹ, mở rộng cửa mời Jaejoong vào – “Cậu tìm nó làm gì vậy?” – gã vừa khóa cửa vừa hỏi.

“Để nói một vài điều và hỏi một thứ.” – cậu vừa đảo mắt quan sát xung quanh vừa đáp.

“Hỏi cái gì?” – một giọng nói vang lên cộc lốc ngay cửa phòng Yunho, hắn đang dựa người vào tường hất mặt hỏi cậu.

“Tại sao anh giết hai tên khốn kia?” – Jaejoong liền quay lại hỏi thẳng, gằn từng tiếng một.

“Gì chứ?” – hắn tỏ vẻ chưa hiểu, nhíu mày hỏi lại.

“Tôi hỏi vì sao anh lại giết hai tên lưu manh kia!” – cậu quát lớn – “Bọn chúng thì có thù oán gì với anh chứ? Chúng vốn là kẻ thù của tôi. Mà kẻ thù của tôi thì hà cớ gì anh phải giết? Là chuyện của anh sao?”

“Vì tôi yêu cậu.” – Yunho chậm rãi đáp từng tiếng một, vô cùng rõ ràng và rành mạch.

Câu trả lời của Yunho khiến Jaejoong khựng lại. Cậu trợn mắt nhìn hắn. Jaejoong đột nhiên cảm thấy bối rối, mặt đỏ gay, ấp úng mấy tiếng muốn hỏi lại gì đó nhưng từ ngữ cứ thế mà mắc nghẹn nơi cổ họng.

“Nghe rõ không để tôi nói lại?” – hắn nhếch mép cười, điềm tĩnh tiến đến trước mặt Jaejoong và nói lớn hơn – “Vì tôi yêu cậu. Nên vấn đề của cậu trở thành vấn đề của tôi. Và tôi giết chúng!”

Dứt lời, hắn khẽ nghiêng đầu quay sang nhìn Jinho. Gã cũng bị mấy lời của Yunho làm cho cứng người. Hai tay lập tức siết chặt, mặt gã đanh lại đáp ánh nhìn của hắn.

Jaejoong cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Ngày hôm nay cậu đến đây chỉ để tìm ra bằng chứng và kể chuyện cho Yunho nghe, hoàn toàn không muốn nghe một lời tỏ tình nào hay chứng kiến bất kỳ tình huống gì tương tự. Cậu bất giác cũng quay sang nhìn Jinho. Ánh nhìn của gã vừa hay chiếu thẳng vào cậu, bi thương đến tận cùng.

CHAPTER 19: HYUNG, CỨU EM!

Posted by Ookami The Seth on 2011/10/15

Note for everyone:

Chào mọi người, Okami cám ơn các bạn đã theo dõi fic này đến đây và ủng hộ cho nó, nào comment khen chê và cả việc đọc trong thầm lặng nữa. Có một vấn đề nhỏ xảy ra đó là Okami phải đi làm rồi, Okami vừa có việc làm nên không thể rảnh rỗi ngày nào cũng ngồi viết và post nữa. Okami không bỏ fic, vẫn sẽ cố gắng viết hết mình nhưng không thể hứa một ngày chính xác mà post fic được. Chỉ biết là sau mỗi lần post thì nhất định sẽ thông báo trên Facebook. Mong mọi người đừng nản lòng mà bỏ rơi Okami nha.

Ai đọc trên wordpress của Okami thì ở bên sidebar tay phải có nút “Vẫy đuôi”, mời các bạn vẫy đuôi một cái cùng email của mình thì khi nào Okami post tự động nó thông báo cho các bạn thôi!!!

Ngoài ra, từ chapter 20 trở đi fic sẽ không được beta nữa. Beta của Okami đã bận rồi, người ta cũng đi làm mà. Nên nếu có lỗi nào thì các bạn yêu dấu báo cho Okami biết nha!

Ôm ôm mọi người. Chapter 19 đã viết xong từ trước khi post chapter 18, nhưng cả tuần nay quá bận rộn nên không thể post được. Thành thật xin lỗi nha!!!! Giờ mọi người coi vui ha!

CHAPTER 19: HYUNG, CỨU EM!

Vào lúc Jaejoong hỏi câu vì sao hắn lại giết người, Yunho thật ra không tính sẽ trả lời. Chuyện hắn bất thần nói ra một câu kinh thiên động địa như thế chính là vì anh trai mình. Ngay từ lúc Jaejoong bước vào cửa, loay hoay tới lui cho đến lúc cậu hỏi hắn thì ánh mắt của Jinho vẫn không rời gương mặt cậu. Hắn quá rõ ánh mắt này hàm chứa ý định gì, nếu không phải là muốn xé nát quần áo của cậu thì cũng là nhất định trong ngày hôm nay tỏ tình với cậu. Yunho đã cảm thấy rất bực mình khi ánh mắt của Jinho rời đi khỏi nhất cử nhất động của hắn mà quay sang quan sát Jaejoong, vì vậy hắn đã làm một chuyện để kéo sự chú ý đó trở về mình. Là một hành động nhất cử lưỡng tiện, vì ngay lúc đó chính Yunho cũng muốn nói ra điều mà hắn cất giấu bấy lâu, vốn chính là lý do duy nhất khiến hắn tự tay giết chết hai tên kia.

“Vì tôi yêu cậu. Nên vấn đề của cậu trở thành vấn đề của tôi. Và tôi giết chúng!”

Khi Yunho vừa dứt lời, hắn đã biết mình có được sự chú ý của cả hai con người trước mặt. Jaejoong trợn mắt nhìn hắn sững sờ, hắn có thể hiểu phản ứng này và chuyện cậu nhất thời không đáp lời hắn tha thứ được. Yunho đã quay sang nhìn Jinho bằng một ánh mắt vừa thách thức vừa đe dọa, đáp lại hắn là một gương mặt lạnh tanh và hai nắm đấm được cuộn chặt trong tay. Hắn cảm thấy vô cùng thích thú, cảm giác được chiến thắng hoàn toàn ở mặt trận này khiến hắn vô cùng phấn khởi. Trong tíc tắc, Yunho đã nhếch mép cười đắc thắng.

Nhưng nụ cười đó không thể tồn tại trên môi của hắn lâu, ngay khi ánh mắt của Jinho đảo sang Jaejoong thì hắn lập tức cau mày. Đó là một ánh nhìn hoàn toàn khác lúc gã nhìn hắn. Dù chỉ thoáng qua trong chốc lát nhưng ánh mắt của Jinho trông bi thương đến cùng cực. Sự đau đớn của Jinho đột nhiên truyền hẳn sang Yunho, hắn cảm thấy tim mình bất thần thắt lại. Yunho cau mày, đáng ra hắn không thể cảm nhận được nỗi đau này mới phải.

Jinho có ý thức rất tốt về biểu cảm của mình. Ngay khi gã cảm nhận rằng bản thân đang có biểu hiện đối đầu với Yunho liền lập tức sửa đổi bằng cách nhìn sang Jaejoong. Có một điều Jinho không biết đó chính là gương mặt nửa sững sờ nửa bối rối và lẫn vào một chút thương hại của Jaejoong đã khiến biểu cảm của gã thay đổi theo chiều hướng khác. Gã đột nhiên cảm thấy bản thân quá đáng thương và khốn khổ. Jinho đau đớn nhận ra rằng đâu đó trong Jaejoong, cậu đang hạnh phúc vì câu nói của Yunho đồng thời cảm thấy thương hại cho gã. Gã cũng nhận ra việc mình là một kẻ tồn tại ngoài lề xã hội như thế nào chỉ bằng một ánh nhìn đơn giản của cậu. Jinho không kiềm nén được việc phát tiết sự đau đớn đó ra ánh mắt. Những điều còn đọng lại trong đầu gã chính là nụ hôn lén lút mà gã dành cho Jaejoong. Jinho khao khát muốn hét lên rằng gã đã hôn cậu rất dịu dàng, gã đã hôn cậu bằng tất cả những tình cảm bên ngoài phạm trù yêu thương gã dành cho Yunho. Và gã chẳng mong muốn gì hơn ngoài việc được ôm cậu một lần và được cậu ôm lại đầy yêu thương.

Nhưng Jinho cũng là một người kiềm chế rất tốt. Gã nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản đờ đẫn trên gương mặt mình và cười khẩy, hướng ánh nhìn ra phía khác. Dù sao gã cũng đã thề rằng sẽ không bao giờ tước đoạt đi điều duy nhất còn lại trên thế gian này có thể làm cho Yunho hạnh phúc.

“Anh điên rồi! Sốt chưa hết hay sao?” – Jaejoong bật cười, xóa tan sự căng thẳng nãy giờ.

Jaejoong không phải là một kẻ đần độn đến mức không biết có điều gì đang xảy ra. Yunho tỏ tình với cậu chính là để dằn mặt Jinho, mặc cho việc hắn có thật sự yêu cậu hay không. Và Jinho rõ ràng có rất nhiều tình cảm với cậu nhưng không thể, hoặc nói cách khác hơn chính là không dám thể hiện ra. Cậu thật ra rất muốn gã nhanh chóng có lại được tình cảm của em trai gã và luôn tự nhủ rằng sẽ giúp Jinho hết mình, để ít nhất cả hai có thể thành thật yêu thương nhau trước khi Yunho bị bắt. Tình huống phát sinh đã khiến cho kế hoạch tìm tòi của cậu đổ vỡ, điều Jaejoong muốn nhất vào lúc này chính là khiến cho cả hai thôi đối đầu nhau.

“Cậu không tin?” – Yunho tiến đến sát Jaejoong nhoẻn miệng cười – “Có muốn tôi chứng minh không?”

Jaejoong cúi đầu bật cười, từ tốn lùi về phía sau hai bước. Cậu quay sang nhìn Jinho điềm nhiên hỏi, mặc cho Yunho có ở đó hay không:

“Tôi đến đây hôm nay chính là để kể cho Yunho nghe về vết sẹo trên người tôi như đã hứa với anh ta từ trước. Tuy nhiên, ngày hôm qua là anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cũng chứng kiến không ít chuyện, anh có muốn ngồi đây cùng nghe không?”

“Vậy… cậu uống trà hay uống bia?” – Jinho nhoẻn miệng cười nhẹ nhõm, vừa hỏi vừa bước về phía bếp.

“Tôi sẽ uống bia. Anh uống gì cũng được nhưng nếu có trà thì hãy pha một ấm nhé. Yunho sốt như thế uống bia sẽ không tốt.” – Jaejoong quay người nhìn theo hướng Jinho đi và nói lớn.

Trong lúc Jinho loay hoay với trà nước như một cô người hầu thì Jaejoong tiến lại gần Yunho ngước mặt lên nhìn hắn. Cậu nhoẻn miệng cười rồi khẽ hất đầu về phía ghế sofa hỏi nhỏ:

“An tọa trước đã chứ nhỉ!”

Gương mặt của Yunho đầy sát khí khiến Jaejoong có chút khựng lại. Hắn trừng mắt nhìn cậu đầy đe dọa một lúc rồi thở hắt ra, hầm hầm chụp lấy tay cậu kéo mạnh về phía chiếc ghế sofa dài rồi ấn cậu ngồi xuống. Hắn sau đó cũng lập tức ngồi sát ngay bên cạnh cậu. Jaejoong cũng chẳng biết làm gì hơn, chỉ bật cười nhẹ và ngồi im.

Jinho một lúc sau đem ra một bình trà và hai chai bia đặt lên bàn. Cách sắp xếp vật dụng trong khay rất giống với gã, ngăn nắp và ngay ngắn đến từng milimet. Cậu đột nhiên nghĩ, có khi Jinho không phải bẩm sinh đã có tính này mà đã được phát sinh trong quá trình chăm sóc và canh chừng Yunho. Cậu nói:

“Được rồi, nước uống đã đầy đủ, ta bắt đầu luôn chứ?”

“Khi nào cậu cảm thấy sẵn sàng thì cứ việc!” – Jinho mỉm cười.

“À, bắt đầu từ đâu nhỉ?” – Jaejoong gãi đầu, khẽ nheo mắt suy nghĩ.

“Hãy bắt đầu từ câu chuyện lần trước cậu đã kể với tôi trên mái nhà. Vì câu chuyện đó tên này chưa được nghe!” – Yunho cuối cùng cũng lên tiếng.

Jaejoong gật đầu, nhoẻn miệng cười. Cuối cùng thì Yunho cũng đã thôi đối đầu với Jinho, cách làm hòa của hắn khiến cậu cảm thấy rất đáng yêu. Cậu cũng biết Yunho vừa làm lơ xem như không thấy Jinho nhìn hắn bật cười nhẹ.

“Chẳng qua là sợ anh thiếu thông minh không thể hiểu chuyện thôi!” – dường như cảm nhận được sự kỳ lạ của cả hai người, Yunho cáu – “Còn cậu kia, có kể hay không thì nói mau! Không tôi đưa cậu lên giường bây giờ!”

“Được, kể đây!” – Jaejoong phì cười – “Thế này Jinho nhé, tôi cũng có một người anh trai, là một người rất đẹp trai và giỏi giang…”

Vậy là Jaejoong đang bình tĩnh kể cho Jinho nghe câu chuyện ngày trước cậu đã vô tình để Yunho biết. Yunho không cắt ngang một lời nào của cậu, chỉ im lặng quan sát. Hắn nhận ra rằng có mặt Jinho ở đây thì ý thức phòng vệ của Jaejoong lại cao hơn một chút khi ở với hắn. Cũng là hành động kể câu chuyện đau lòng về anh trai ngày trước nhưng Jaejoong lại rất bình tĩnh và không tỏ ra quá đau thương như lần ở trên mái tôn trường học. Thỉnh thoảng cậu cũng tỏ ra một chút buồn bã nhưng lại nhanh chóng mỉm cười ngay, rõ ràng cậu đối xử với Jinho rất lịch sự và nhẹ nhàng chứ chẳng sẵng giọng như với hắn. Yunho khẽ mỉm cười, thật ra như vậy cũng là một điều tốt.

Hắn không chỉ đơn thuần là quan sát Jaejoong, hắn còn để ý rất kỹ đến anh trai mình. Jinho chăm chú lắng nghe và luôn nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng nhất có thể. Có lẽ vì câu chuyện kể về một người anh trai nên gã có chút xao động, ít nhiều tìm thấy điểm chung giữa mình và anh trai của Jaejoong.

Câu chuyện lúc bấy giờ đã chuyển đến giai đoạn Yunho chưa được nghe, hắn thôi nhìn Jinho và kéo sự tập trung trở về với Jaejoong. Cậu đang nói rằng cậu quen được hai người bạn rất tốt trong trại mồ côi, tên là Changmin và Yoochun. Hắn biết hai cái tên này, từ lúc biết cậu làm ở phòng điều tra án mạng, hắn đã tìm hiểu thành viên trong đội.

“Một người là sếp của cậu và một người là đồng nghiệp của cậu hiện giờ phải không?” – Yunho lên tiếng hỏi.

“Chính xác.” – Jaejoong cười nhẹ – “Anh giỏi lắm. Sau này thì cả ba chúng tôi được nhận vào trại huấn luyện tập trung để trở thành đặc vụ. Vì tụi này phá làng phá xóm quá nên chính phủ đã không chịu đựng nổi, đành phải kéo về để kiểm soát cho dễ. Changmin chính là người lúc nào cũng đứng ra bảo vệ tôi lúc tôi quá yếu đuối vì mãi nhớ về anh trai, còn Yoochun thì là một người bạn tuyệt vời không kém. Tên đó chưa bao giờ không xuất hiện vào những lúc tôi cần người an ủi cả. Tóm lại, họ đều là những chỗ dựa tinh thần rất tốt.”

“Còn người cậu gọi là hyung trong lúc…” – Jinho nheo mắt hỏi.

“Từ từ, tôi đang kể đến đây!” – cậu lại cười nhẹ, một nụ cười thoáng buồn – “Khoảng hơn hai năm sau khi tôi vào viện mồ côi thì Youngcha xuất hiện. Là một người mới hoàn toàn và trông không đứng đắn chút nào. Nhưng mà ở Youngcha có nét gì đó rất giống anh trai tôi nên tôi đã bị người đó thu hút. Youngcha không được lòng mọi người trong viện vì anh ta vừa bất cần lại vừa bất hảo. Có lẽ cả một nơi lớn đến vậy mà chỉ có một mình tôi là đồng ý chơi với Youngcha. Ban đầu thì anh ta không ưa tôi một chút nào hết, nhưng mà sau đó cũng dần dần chấp nhận. Rồi Youngcha biết được câu chuyện về anh trai tôi và anh ta cảm động, từ đó càng thân thiết hơn. Changmin và Yoochun rất không thích con người này, liên tục ngăn cản tôi tiếp xúc nhưng tôi không nghe, chỉ biết rằng chơi với Youngcha khiến tôi hạnh phúc như khi tôi nói chuyện với anh trai mình vậy.”

Yunho lờ mờ đoán ra được câu chuyện về sau sẽ diễn tiến như thế nào, dù sao cũng không quá khó để đoán, hẳn là tên Youngcha này đã lợi dụng gì Jaejoong khiến cậu rơi vào tình trạng hụt hẫng. Nhưng Jaejoong vẫn chưa kể ngay vào sự kiện chính, cậu từ ban nãy đến giờ chỉ mỉm cười nhẹ mà nói về những kỷ niệm rất hạnh phúc của cậu và Youngcha, như một cách để buộc bản thân lần nữa tin rằng đây là con người tốt. Mà xem chừng họ đúng là có một khoảng thời gian tốt với nhau. Youngcha đó đã làm lại cho Jaejoong một cái bộ đàm nhỏ như anh trai cậu ngày trước, đương nhiên chỉ là đồ giả thôi nhưng lại khiến cho Jaejoong rất vui. Youngcha hỏi về những thói quen và tính cách của anh trai cậu để bắt chước cho giống, nói rằng rất muốn làm anh trai của Jaejoong.

“Cậu đã quá mù quáng rồi!” – Yunho lắc đầu nhẹ – “Từ đầu người này vốn không thích cậu, sau tự dưng lại thay đổi quá nhanh chóng như thế chắc hẳn phải nghi ngờ chứ!”

“Tôi không nghi ngờ!” – Jaejoong cũng lắc đầu thật khẽ, cười buồn – “Changmin và Yoochun nhìn thấy sự kiện này rất dè chừng, nhưng khuyên bảo làm sao tôi cũng không nghe. Hai người đó lại không muốn làm căng, vì tôi lúc bấy giờ xem Youngcha như anh trai, bảo tôi mặc kệ anh trai của mình ư? Sao có thể chứ. Nếu họ nói nhiều quá không chừng sẽ bị tôi tẩy chay nên cuối cùng chỉ biết im lặng theo dõi và đề phòng hộ. Là do chính tôi quá ngu muội mà thôi.”

“Vậy… tên ấy chơi trò tử tế đến bao giờ thì trở mặt?” – Jinho thở hắt ra.

“Cũng không quá lâu, độ chừng hơn hai tháng. Lúc này thì chúng tôi tổ chức trốn khỏi viện mồ côi. Một nhóm hơn mười người trốn đi nhưng rốt cuộc chỉ có năm người thành công, trong đó có Changmin, Yoochun, tôi và Youngcha.” – cậu mỉm cười – “Anh biết đó, ra đến xã hội rồi, trẻ lang thang thì nhất định phải tìm lấy công ăn việc làm mà sinh sống. Youngcha lúc này bảo trước kia từng sống ngoài đường, quen không ít người nên đã giúp bọn tôi mỗi đứa có được một công việc tạm bợ. Người bán hàng, người đánh giày, kẻ đi làm thuê cũng đủ loại. Yoochun và Changmin vẫn không tin tưởng Youngcha hơn, còn tôi thì càng ngày càng tin rằng đây chính là anh trai mình.” – cậu cười to – “Nhưng mà chuyện này cũng trong kế hoạch của hắn. Anh nghĩ xem vì sao hắn lại tốt với tất cả mọi người như thế chứ?”

“Không phải là để cho hai người kia chấp nhận hắn chung hội sao?” – Jinho nheo mắt.

“Không đâu!” – Yunho lắc đầu – “Chính là để tất cả mọi người đều phải bận rộn mà không còn thời gian theo dõi hắn, quan trọng hơn là việc để hắn một mình với Jaejoong. Youngcha đó đã xếp cho cậu và hắn làm chung một công việc phải không?”

“Ừ!” – cậu mỉm cười – “Thật ra đây chỉ là một mánh lừa gạt đánh vào tâm lý mà thôi. Jinho không cần phải cảm thấy buồn, anh không biết cũng không có gì lạ. Tôi vào lúc đó cũng chưa có chút kiến thức nào về vấn đề này, đương nhiên không biết đằng sau lòng tốt kia là một âm mưu.”

“Tôi đoán tên khốn đó hẳn đã giở trò vào khoảng một tuần sau khi mọi người có công việc ổn định. Đó là thời điểm ai cũng bận rộn với công việc của mình nhất, ai cũng sẽ làm việc chăm chỉ vào khoảng đó và không ai để ý đến cậu.” – Yunho lại nói.

“Tôi nhớ rằng ngày hôm đó rất oi bức, cả Changmin lẫn Yoochun đều phải tăng ca, chỉ có mỗi tôi và Youngcha là xong việc sớm.” – Jaejoong gật đầu với Yunho, cảm thấy không cần giải thích thêm – “Hắn bảo muốn giới thiệu anh trai lâu ngày không gặp của mình cho tôi. Lúc đó tôi cảm thấy rất vui vì cuối cùng Youngcha đã chủ động mở lòng mình nói cho tôi nghe về gia cảnh. Hắn bảo phải giữ bí mật và không cho ai biết. Tôi tuy rất tin Youngcha nhưng lại sợ Changmin và Yoohun giận nên đã nhờ một người trong nhóm đưa tin nhắn tôi viết cho Yoochun. Changmin nếu biết sẽ làm ầm lên nên thôi, thà để cho Yoochun biết vẫn hơn. Tôi chỉ đơn thuần là bảo hai người đó đừng lo lắng, gặp anh trai của Youngcha xong nhất định về kể chi tiết.” – Jaejoong bật cười – “Tôi đúng là quá đần độn mà!”

Nghĩ lại về thời điểm đó, cậu đúng là đã hành xử thiếu suy tính. Đột nhiên từ Youngcha lại xuất hiện thêm vài người anh trai thì nhất định nên nghi ngờ, vậy mà cậu không mảy may để tâm, chỉ cảm thấy quá hạnh phúc mà đi theo. Jaejoong vẫn còn nhớ đó là một căn nhà hoang đang xây nửa chừng, ngổn ngang nào cốp pha sắt thép. Cả hai sau khi đứng chờ một thời gian thì Youngcha liền muốn đi vệ sinh. Cậu nhớ rất rõ rằng hắn đã nói:

“Chờ hyung một chút được không. Như thế này không nhịn được. Lỡ như mấy hyung của hyung có đến thì nhất định em phải tiếp đãi cho tốt nhé. Hyung đã kể về em cho họ nghe rất nhiều đó.”

Jaejoong thậm chí đã bật cười, gật đầu và trấn an Youngcha:

“Nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt. Là anh trai của hyung mà! Hyung mau đi đi!”

Như chỉ chờ có thế, hắn nhanh chóng vừa cười, vừa tỏ vẻ khổ sở và chạy đi, để mặc cậu một mình đứng trong căn nhà hoang giữa đêm tối. Vài phút sau đã có một nhóm ba người thanh niên đi tới. Tin chắc rằng đây chính là anh trai của Youngcha, cậu đã nhanh chóng chạy ra, cúi đầu chào từng người và cười thật tươi. Họ đều cười chào lại cậu và gấp gáp kêu cậu vào giữa căn nhà hoang vì ở ngoài buổi đêm sẽ lạnh lắm. Ba người đó không cần đến một phút để trở mặt, đã lập tức giữ cậu lại.

______________ Flashback ________________

Jaejoong bắt đầu hoảng, cậu liền nói lớn:

“Các người không phải là anh trai của Youngcha hyung!” – vừa nói vừa lùi về phía sau thủ thế.

“Tụi tao đương nhiên không phải là anh trai nó rồi.” – chúng cười phá lên – “Chỉ đơn giản là người chi tiền cho nó để có đêm hôm nay thôi.”

Hai trong số đó tiến lên và thô bạo nắm lấy tay cậu giựt về phía họ. Cậu lập tức lùi người về phía sau và giơ chân tống mạnh vào người bọn chúng. Xen kẽ với những tiếng cười thích thú của chúng là vài ba tiếng văng tục mà những đứa trẻ lang thang như cậu còn không dùng tới. Một không thể chống lại ba, một vài phút sau, Jaejoong nhanh chóng bị trấn áp. Chúng đè cậu xuống đất, hai tên giữ chặt cậu và kẻ còn lại đang cởi áo.

Jaejoong đã cảm thấy sợ. Cậu hét lớn:

“HYUNG!!! Hyung!!! Cứu em!”

Tiếng hét của cậu vang vọng khắp cả căn nhà mà không được một ai đáp lại ngoài tiếng cười bỉ ổi của những tên vô lại đang ngồi lên người cậu. Cậu dùng hết sức mình vùng vẫy và quẫy đạp.

“Mẹ kiếp! Yên nào!” – một tên hét lên và đấm mạnh vào mặt cậu.

“Hyung!” – Jaejoong vừa giãy giụa và gọi lớn – “YOUNGCHA HYUNG!”

“Hyung gì, chính anh mày đã bán mày cho tụi tao, rõ chưa nhóc!” – một tên hét át cả tiếng gọi của cậu.

Bọn chúng đã thay phiên nhau cởi hết áo ra, lại còn xé nát cả áo cậu. Khi một tên kéo quần cậu xuống là lúc cậu thấy được Youngcha bước vào từ cửa, rất từ tốn. Hắn đứng dựa người vào tường và châm một điếu thuốc.

“Hyung! Cứu em, hyung! Cứu em với!” – cậu lập tức lại hét lên, gương mặt hiện đầy vẻ khổ sở và van nài.

“Im đi! Đừng chống cự, mày được bán cho tụi tao rồi!” – một tên khác lại tát mạnh vào mặt Jaejoong và nói lớn.

Chúng lần lượt cởi hết đồ và lật người cậu úp xuống đất.

“Hyung! Làm ơn! Đừng đứng nhìn như vậy! Cứu em, hyung!” – cậu bật khóc.

Đến tận lúc này, sâu trong tâm khảm Jaejoong, cậu vẫn tin rằng đã có một sự nhầm lẫn nào ở đây. Hoặc con người đang đứng hút thuốc kia không phải là Youngcha hyung của cậu, hoặc là đã có một lý do nào giải thích được tất cả những chuyện này, chỉ là cậu nhất thời chưa thể nghĩ ra mà thôi. Jaejoong không tin, hay nói cách khác là không muốn tin rằng cậu đã bị chính người cậu xem như anh trai phản bội.

Nước mắt cậu lẫn vào đất cát và cay đắng chính là vị duy nhất cậu có thể cảm nhận. Jaejoong cắn chặt răng khi những bàn tay dơ bẩn kia sờ soạng khắp người cậu.

“Tại sao da nó lại trắng đến vậy? Không phải là trẻ mồ côi sao? Thật đúng rất xinh đẹp mà!”

Những tiếng cười khả ố, những giọng nói khàn khàn đầy thô tục cứ thế đâm thẳng vào tai cậu không kiêng nể. Quần áo cậu đều bị xé rách tả tơi và cả cơ thể cậu bị ba kẻ kia thay phiên nhau làm nhục.

“Ngoan nào. Kêu đi. Thật mất hứng! Mẹ kiếp! Mày có kêu không! Làm tình mà im re thế này thì hứng thú mẹ gì nữa!” – vừa quát chúng vừa liên tục đánh cậu một cách dã man.

Jaejoong đã cắn môi đến bật máu. Những tiếng rên đầy dục vọng của những kẻ kia khiến cậu cảm thấy bản thân cũng dơ bẩn y như thế. Cậu đau đớn siết chặt tay, nhắm nghiền mắt và thôi la hét. Cậu không cầu cứu bất kỳ ai nữa vì biết rằng chẳng ai có khả năng xuất hiện ở đây vào thời điểm này để cứu cậu. Jaejoong nhẫn nhục để tất cả những hành động này sẽ nhanh chóng qua đi.

Đêm hôm đó là một đêm rất dài. Jaejoong chỉ thấy đau đớn và tủi nhục chứ không nhận được bất kỳ cảm giác nào khác. Ngay cả khi cậu biết mình bị chảy máu thì vẫn không kêu lên một tiếng. Đối với cậu mà nói, vào đêm hôm đó, chưa có một hành động đáng khinh bỉ nào mà cậu chưa bị bắt ép phải làm.

Qua đi mấy tiếng đồng hồ, cậu thôi khóc và cả cơ thể đều lả đi. Ba kẻ kia cũng đã thỏa mãn xong dục vọng của bản thân, nằm dựa vào nhau thở hổn hển. Người Jaejoong dại đi và dường như chẳng còn sức sống. Cậu không tìm ra được một chút năng lượng nào trong cơ thể để ngồi dậy hay thậm chí chỉ đơn giản là nhấc tay lên. Hơi thở cậu yếu dần đi và dường như cậu không còn nhận thức được nhiều nữa. Chỉ biết sau đó hình như bọn chúng đã lục tục kéo nhau đi, bỏ mặc cậu nằm chỏng chơ giữa căn nhà hoang với không một mảnh vải lành lặn trên người.

Jaejoong nghĩ rằng mình đã thấy Youngcha đặt một hộp gì đó bên cạnh mình, vừa rút ra một con dao mổ vừa nghe điện thoại. Cậu nghe loáng thoáng những điều gì đó đại khái như:

“Anh yên tâm. Nó đang nằm trước mặt em đây. Nó bị cưỡng hiếp đến thế rồi làm gì còn sức lực mà chống cự nữa… Ừ ừ! Em biết rồi, sẽ lấy thận gan, nội tạng đầy đủ và cẩn thận cho anh… Có mà… Có đem hộp giữ lạnh đây… Được… Hiểu… Thôi, em làm việc đây anh. Nhớ chuẩn bị tiền cho em.”

Youngcha cất điện thoại vào túi, đeo găng tay vào và nhếch mép cười:

“Jaejoong, đừng trách tao. Là do mày quá ngu thôi. Đã miễn cưỡng làm người tốt với mày từng ấy thời gian, bây giờ đến lúc đền đáp cho tao rồi!”

Rồi như canh cho chính xác, hắn đặt nhẹ đầu dao vào giữa ngực cậu và đo đạc gì đó. Mũi dao lạnh buốt ấy như đánh thức Jaejoong, nó không chỉ giúp cậu lấy lại ý thức mà còn tất cả năng lượng giận dữ, đau đớn và căm hờn cậu có được. Ngay khi con dao đó bắt đầu đâm vào da thịt cậu và dường như sắp rạch xuống thì bản năng sinh tồn của cậu được hoàn trả, Jaejoong dồn hết sức lực co chân đạp mạnh vào người Youngcha khiến hắn bật ra. Con dao theo đà té của hắn đã rạch một đường trên ngực cậu.

Cậu nhanh chóng ngồi dậy và lùi về phía sau. Người cậu không chỉ bị thương vì bọn kia đánh đập, bị chảy máu vì những trò đồi bại của chúng mà giờ đây còn bị vết rạch trước ngực làm cho đau buốt. Cậu siết chặt tay và hướng ánh nhìn căm hận về phía con người trước mặt.

“Tại sao?” – Jaejoong một lần nữa bật khóc – “Hyung là anh trai của em mà!”

“Tao cần tiền chứ không cần em trai.” – Youngcha tàn nhẫn đáp và chuẩn bị phóng về phía cậu một lần nữa.

Ngay khi hắn tiến gần đến, Jaejoong liền với tay lấy hộp giữ lạnh bên cạnh và quất mạnh vào chân hắn. Bị đánh ngay xương chân, Youngcha không chịu được đau liền gục xuống. Jaejoong nhanh chóng áp sát và tung một cú đấm thật mạnh vào mặt hắn. Youngcha nhìn cậu, mắt long lên sòng sọc.

“Dừng lại đi hyung! Em sẽ quên đi chuyện này! Hyung dừng lại đi!” – Jaejoong van nài.

Youngcha mặc kệ Jaejoong van xin đến đâu, cứ nhất nhất siết chặt dao chồm về phía cậu đầy sát khí. Cậu đưa bắp tay lên đỡ nhát dao đang tàn độc cắm thẳng xuống người. Con dao ghim quá sâu, Youngcha nhất thời không thể rút lại ngay đã bị Jaejoong chồm người về phía trước tấn đè xuống đất. Cậu gạt tay hắn ra khỏi con dao rồi dùng tay còn lại rút nó ra. Jaejoong bây giờ đã chẳng còn cảm thấy đau đớn mấy nữa. Điều cậu nhìn ra chỉ là căm hận và đau xót.

Jaejoong đã bị phản bội đến vô chừng.

Gương mặt đối diện cậu kia nhìn thân quen đến mức đầy yêu thương vậy kia mà, sao lại có thể hành động tàn bạo với cậu như thế. Gương mặt đó quá hiền từ và dịu dàng, cứ như anh trai của cậu vậy. Nhưng mà cũng chính gương mặt đó đang nhìn cậu bằng một đôi mắt cuồng sát, cả cơ thể tỏa ra một sát khí và lúc nào cũng chỉ muốn giết chết cậu. Là gương mặt cậu rất yêu thương, là gương mặt mà mỗi lần nhìn vào cậu đều thấy dịu lòng và cảm thấy rất ấm áp.

Là anh trai của cậu.

Jaejoong gào lên một tiếng bi ai và cầm dao đâm mạnh xuống gương mặt đó.

“Hyung! Hyung! Hyung!”

Cứ mỗi tiếng “hyung” được thốt ra là một nhát đao được đâm xuống, dồn toàn bộ sức lực, đau thương và khốn khổ của cậu. Jaejoong khóc. Cậu khóc rất nhiều. Nhiều đến mức không còn thấy được cảnh tượng nào xung quanh. Tất cả đều nhòe đi qua làn nước mắt.

Mặc cho con người nằm dưới cậu đã chết hay vẫn còn sống, bản thân cậu bây giờ chỉ nhận thức được một điều duy nhất, đó là phải tiếp tục đâm. Những nhát dao cứ thế liên tục trút xuống như một cách để cậu quên đi đau đớn.

Cậu khóc. Cậu van nài thần linh hãy giết chết cậu đi. Jaejoong không biết mình đã làm gì để bản thân phải dính lấy những điều khốn nạn thế này.

Đau đến không một lời nào có thể diễn tả được nữa. Cậu không gọi được cảm giác này của bản thân là gì. Căm hận. Đau đớn. Chua xót. Cay đắng. Cuồng dại.

Với cậu chỉ là tận cùng bi thương.

……..

Jaejoong không nhớ mình đã hành xử như thế trong bao lâu. Chỉ biết đến khi Changmin và Yoochun hốt hoảng kéo cậu ra thì cả cơ thể cậu mới lả đi không còn một chút sức lực nào. Yoochun cởi cả áo sơ mi lẫn áo khoác để quấn quanh che cơ thể Jaejoong.

Yoochun đã khóc. Ngay khi nhìn thấy cậu như thế, anh đã khóc.

Changmin cũng khóc. Tay cậu siết chặt đến bật máu.

Cả hai người ôm chặt lấy cậu, dùng hết tất cả những yêu thương họ có trên đời để xoa lấy cơ thể đầy thương tổn của cậu.

Cậu chậm chạp mở đôi mắt đã dại đi của mình và nhìn lấy hai con người trước mặt, cảm thấy bản thân không chỉ vô dụng còn rất phiền phức, nghĩ rằng mình thật sự nên chết đi.

“Giết… hyung đi… Chang…min.”

Không một ai đáp lời cậu, tất cả đều khóc rất nhiều. Và rồi cậu nghe thấy Yoochun nói qua làn nước mắt:

“Changmin. Phong Thần Bang. Gia nhập đi Changmin!”

Jaejoong biết Phong Thần Bang, là một băng nhóm giang hồ khét tiếng tại đây. Chính thủ lĩnh của bang đã đích thân mời cả ba người vào nhưng ai cũng nhất mực từ chối.

Vào lúc này đây, tất cả đều cảm thấy thế giới này quá xấu xa độc ác và nguy hiểm, không một ai cảm nhận được bất kỳ sự nương tựa nào để bản thân được an toàn. Yoochun và Changmin biết mình không thể bảo vệ Jaejoong, mà thậm chí là chính bản thân mình cũng không thể bảo vệ nổi. Jaejoong giờ đây lại cần chữa trị gấp, tiền thuốc men, viện phí đều không thể tự mình lo được. Cả ba đứa nhóc này đều cần một ai đó nâng đỡ.

Vậy nên vào đêm hôm đó, Changmin đã cõng Jaejoong cùng Yoochun đi thẳng đến chỗ ở của thủ lĩnh Phong Thần Bang xin gia nhập.

Jaejoong muốn nói rằng đừng làm như thế, chỉ cần cậu chết đi là ổn thôi, nhưng sức lực đã không còn nữa rồi. Điều cuối cùng cậu nhận thức được chính là cả Yoochun lẩn Changmin đều ở trước mặt vị thủ lĩnh kia mà quỳ xuống, xin vào bang hội.

Và cậu ngất đi, trong lòng vẫn một mực tin rằng mình nhất định phải chết.

_______________ End flashback _______________

“Nhưng mà… tôi đã không chết.” – cậu nói – “Vẫn sống qua ngày và cố quên đi việc ngoài anh trai ruột ra tôi đã từng có một người anh trai khác.”

Jaejoong im lặng, không ai trong hai con người trước mặt đáp lời cậu. Cả hai con người đó đều mày nhíu chặt và tay cuộn tròn nắm đấm. Dường như là ở Jaejoong bây giờ chỉ còn đau thương vì căm hận đều đã được truyền sang những bàn tay siết chặt đó rồi.

“Cậu đáng ra nên nói với tôi sớm một chút.” – Yunho cuối cùng cũng lên tiếng, chậm rãi nói như đang cố nén sự giận dữ tột cùng của mình vào trong – “Như vậy tôi nhất định sẽ tự tay phanh thây hai tên chó chết kia.”

“Thôi, cũng không cần mà!” – Jaejoong mỉm cười nhẹ – “Người cũng đã chết rồi. Lại còn bị chuột ăn, như vậy với tôi xem như cũng ổn.”

“Nhưng mà… qua từng ấy năm cậu không định tìm trả thù sao?” – Jinho hỏi nhanh, xem chừng cũng đang cố nuốt giận.

“Người đáng phải trả thù thì tôi đã giết. Ba kẻ kia chỉ là những người ăn bánh trả tiền thôi. Tìm lại thật ra không làm tôi sống tốt hơn. Lần này gặp chỉ là vô tình, và cũng không ngờ tôi không kiềm giận được.” – cậu thở dài thật khẽ, lắc đầu đáp.

Jaejoong đáp rồi mọi người lại chìm vào im lặng. Vốn chẳng ai biết phải nên nói gì cho hợp vào lúc này. Cả Jinho lẫn Yunho đều đang cố nén giận để không cho cả thế giới này nổ tung. Còn Jaejoong, đối với ký ức này kể lại đã quá khó khăn, bây giờ cảm thấy khó thở, chỉ biết im lặng ngồi đó.

“Kim Jaejoong.” – đột nhiên Jinho lên tiếng – “Đừng lo, từ giờ trở đi, tôi nhất định không để một ai tổn thương cậu nữa. Hứa danh dự. Ngày trước tôi chưa gặp cậu nên không thể làm gì hơn, nhưng từ giờ chắc chắn sẽ giết chết tất cả những ai tổn thương cậu.”

“A…” – Jaejoong ngạc nhiên nhìn Jinho – “À… Jinho, không cần đâu… Tôi…”

“Jaejoong!” – Yunho bất thần cắt ngang lời cậu – “Tính luôn cả tôi, cậu đã có hai thiên thần hộ mệnh đấy! Tôi sẽ khiến kẻ nào làm cậu tổn thương sống không bằng chết.”

“A…” – cậu bật cười nhẹ – “Cả hai người… Sao lại ở trước mặt một cảnh sát mà nói chuyện giết người thế này?”

“Những lúc thế này cậu chỉ cần nói cám ơn thôi.” – Jinho nhoẻn miệng cười thật dịu dàng.

“Nhưng mà không cần đâu. Tôi…”

“Jaejoong!” – tiếng Yunho lại cộc lốc vang lên – “Nói cám ơn đi. Mau!”

Cậu lại cười nhẹ, thở hắt ra nhìn hai con người trước mặt. Cậu bây giờ đã không còn là loại người yếu đuối cần ai bảo vệ nữa rồi. Jaejoong rất muốn nói điều đó ra, nhưng nhìn hai gương mặt nghiêm túc đó cậu lại không thể mở lời.

Jaejoong nghĩ, dù sao có thêm một ai đó yêu thương mình cũng tốt, như vậy cậu sẽ không nghĩ bản thân mình quá tội nghiệp nữa.

“Cám ơn cả hai người.” – Jaejoong chậm rãi nói, nhoẻn miệng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro