01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

hyeonmin nhìn cậu trai ngồi trong góc, tiếng lạch cạch từ đôi tay cậu ta thoăn thoắt lướt trên bàn phím bao trùm không gian tĩnh lặng của quán cà phê. hẳn là cậu ấy vừa mới chia tay, hyeonmin nghĩ vậy.

không phải anh cố ý đâu, chỉ là lúc đưa nước cho vị khách ấy thì vô tình nhìn vào màn hình máy tính của người ta. từ màu hồng sến rện chuyển thành màu chủ đề xanh - đen mặc định, cộng thêm xớ tin nhắn dài ngoằng không có dấu hiệu sẽ được trả lời là cá chắc cậu này bị đá rồi.

trông cậu thất thần được một khoảng thời gian, hyeonmin đắn đo rằng không biết có nên tặng cậu thêm món nước nữa không. suy nghĩ một hồi, anh quyết định dù gì cũng chẳng đáng là bao, liền chạy đi pha cho người ta.

2.

thôi được rồi, jeonghyeon thừa nhận cuộc sống sinh viên của cậu dạo này không được ổn cho lắm. deadline chồng chất deadline, lịch thi thì dày đặc (mặc dù cậu tự tin là full con a tất cả các môn) và giờ còn bị người yêu đá?

ôi có khi cậu bị ả ta bỏ bùa thật. yêu đương với con nhỏ này được bốn năm có lẻ xong cái nhỏ này cắm sừng cậu với thằng cha lớp dưới. buồn là một nhưng cay thì mười.

jeonghyeon tức tưởi nhân lúc người yêu (giờ đã là cũ) không hoạt động, chẳng hề do dự nhắn một loạt những câu từ đầy "yêu thương" gửi đến người kia.

tiếng "cạch" nhẹ nhàng lay cậu khỏi cơn suy tư, một cốc matcha đá xay được đưa đến trước mặt cậu. mà cậu nhớ mình không có order món này mà ta?

"anh ơi, hình như anh nhầm order với bàn khác rồi ạ", cậu nhanh nhảu trả lời mà quên mất trong quán chỉ có mỗi mình mình với anh chủ quán.

chưa kịp đào hố để chôn bản thân thì anh đáp lại:

"là quán muốn tặng bạn chứ không phải nhầm lẫn gì đâu. sốp thấy bạn có vẻ vừa mới thất tình nên muốn gửi bạn cốc matcha đá xay này để mong bạn sẽ sớm vui vẻ lại đó ạ."

nói xong anh liền nở nụ cười thân thiện rồi đi về quầy, mang theo nửa mảnh linh hồn của jeonghyeon đi mất.

sao một con người ở trần thế lại có thể cười xinh đến vậy nhỉ? dường như cậu chưa tìm được ai cười xinh như anh.

3.

kim jeonghyeon làm khách quen của quán chắc cũng phải được mấy năm nay. cứ hễ mỗi lần cần tập trung vào việc học, cậu đều cắm cọc từ sáng đến chiều ở đây. một phần do quán nằm trong ngõ nhỏ nên rất yên tĩnh, phần còn lại là do quán có anh chủ cực kì đẹp trai, lại còn siêu thân thiện nữa.

anh lúc nào cũng nở nụ cười tươi hơn ánh dương làm cậu nhiều khi cũng muốn bắn chết thứ đỏ hỏn trên bầu trời kia. vì sẽ thật trái với tự nhiên làm sao nếu cả hai mặt trời được phép cùng tồn tại.

trung bình một ngày jeonghyeon viết bốn trăm chữ cho bài luận, có những ngày lên được đến một nghìn, hai nghìn chữ. nhưng kì lạ thay, mỗi lần ngồi ở quán, chỉ cần nghe tiếng nhạc du dương hoặc tiếng leng keng của dụng cụ pha chế va vào nhau thánh thót như những tiếng chuông ở nhà thờ, là vèo một cái cậu có thể hoàn thiện bài luận mấy chục nghìn chữ cần nộp sau ba tháng nữa.

jeonghyeon chắc phải thầm cảm tạ chúa cả ngàn lần vì đã tìm được ra nơi này, nếu không cậu đã phải cống thêm cả đống tiền học lại cho trường rồi.

cậu vẫn nhớ hôm đó là một ngày mưa tầm tã, sờ vào góc ba lô không thấy chiếc ô cậu thường để. người ta vẫn thường hay gọi trong cái rủi có cái may ha. tình cờ thế nào lại chạy được vào ngõ rồi tìm được quán này mới hay cơ chứ?

bước vào quán trong bộ dạng ướt như chuột lột, jeonghyeon tiến về phía quầy lễ tân, tính gọi cốc nước cho đỡ ngại chứ dù gì mình cũng lỡ làm ướt sàn quán người ta.

bốn mắt chạm nhau, jeonghyeon chưa mấp máy được chữ nào đã bị người đối diện cướp lời:

"để mình lấy cho bạn bộ đồ, bạn chờ mình một xíu nha."

anh biến mất trong chốc lát, để lại jeonghyeon ngơ ngác chỉ biết đứng chình ình ở đấy, chớp mắt nhìn xung quanh.

"bạn đi xuống cuối nhìn qua phía bên phải chỗ có màn che ấy ạ, mình vén cái màn là thấy phòng thay đồ. bạn đi mau nha không để người ngấm nước mưa là ốm đó." anh vừa nói vừa chỉ, một tay hướng về phía cuối chỗ nhà vệ sinh, tay còn lại dúi cho cậu tấm khăn bông và bộ đồ mới.

cậu đi về phía anh chủ quán chỉ cho như con robot được lập trình sẵn, trong lòng nghĩ.

ủa bộ người nào cũng tốt như vậy hả? mình chắc chắn đây là lần đầu gặp đằng ấy mà ta?

thay xong bộ đồ của anh, cậu mới nhận ra trên người mình không còn hơi đất ẩm ướt khó chịu, thay vào đó là mùi gỗ đàn hương thoang thoảng mùi cà phê ám vào. liệu có biến thái quá không nếu jeonghyeon đã dành hơn chục phút để đưa ống tay áo lên hít hà như một chú cún đích thực.

ấn tượng đầu tiên về anh chủ quán cà phê của jeonghyeon là người siêu siêu siêu tốt bụng và vô cùng dịu dàng, dịu dàng hơn tất cả những người mà cậu đã từng gặp trước đây.

ê nhưng khoan đã, áo này trông quen mắt quá.

4.

hyeonmin tự công nhận rằng bản thân là một đứa sống khép kín. bạn bè anh không có nhiều, chủ yếu là sống ở nước ngoài. mấy thằng bạn toàn bỏ anh rồi cao chạy xa bay cùng người yêu chúng nó định cư ở bển.

cuộc sống của anh chẳng có gì đặc sắc mấy, sáng thức dậy việc đầu tiên là chải chuốt quần áo rồi đi bộ hoặc bắt xe buýt đến quán cà phê, cả ngày chỉ đứng ở quán không đi đâu khác. ngày nào rảnh thì ghé qua tiệm bánh ở bên kia đường, lúc thì lấy tạm bó hoa ở tiệm hoa cuối phố.

quên không kể cho mọi người biết, cả ba cửa hàng đều thuộc quyền sở hữu của hyeonmin. chẳng qua là do quá đam mê với cà phê và các loại thức uống nên anh mới bám rễ ở quán, chứ tiền từ mấy cửa hàng còn lại mỗi tháng vẫn chảy về túi anh đều đều.

thú thật, anh trốn vào ngõ nhỏ còn vì không muốn về làm ở công ty gia đình. ừ không nói cho mọi người công ty nhà anh là cái công ty thời trang hay xuất hiện trên mấy biển quảng cáo ngoài đường đâu. nữa là bố mẹ hay giục anh lấy vợ nữa nên anh khó chịu quá, anh tách ra ở riêng từ hồi tốt nghiệp đại học luôn rồi.

mà bố mẹ cũng đâu hề biết rằng anh là gay đâu, suốt ngày bắt anh đi xem mắt với cô này cô kia làm anh nhức hết cả đầu.

tuy nhiên có một hôm xem mắt gặp được bạn nữ cũng xinh xắn, tính tình cũng dịu dàng. ngay từ đầu anh cũng tỏ rõ với người kia là mình thích người đồng giới, đằng ấy không những không thái độ gì mà ngược lại còn trông vô cùng vui vẻ. hỏi vài câu thì mới hoá ra là bạn nữ kia cũng chỉ đi xem mắt để qua mặt bố mẹ thôi.

thế là hợp đồng kết hôn được tạo ra giữa hai người. cuộc sống hôn nhân (trên giấy tờ) của anh cũng gọi là vui, trong suốt thời gian kết hôn hai người chỉ gặp có đúng vài lần khi sang nhà bố mẹ đôi bên. nhà mua thì mua rồi đấy nhưng chẳng ai thèm dọn đến, thành ra bỏ trống ở đó. mãi đến sau này căn nhà mới được cho đi thuê.

cứ ngỡ phải gồng đến hết đời, ai ngờ được thả xích sớm. chú nhà bạn nữ kia dính phải bê bối chơi ma tuý, mà đằng này nhà anh lại là công ty chuyên may đồ cho người có tiếng. chuyện này ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà anh. sau một hồi bàn bạc với gia đình, anh quyết định ly hôn.

bạn nữ kia tốt tính lắm, lúc anh nói về chuyện ly hôn bạn ấy chẳng phản ứng gì nhiều mà chỉ nói rằng bạn cũng đoán trước được rồi, còn chúc phúc cho anh cơ.

thế là song hyeonmin được trở về với dáng vẻ vốn có của mình, độc thân vui tính và cực kì yêu đời.

gia đình anh từ sau vụ việc kia cũng chẳng dám hó hé đến việc yêu đương nữa.

nhưng người xưa có câu: "người tính không bằng trời tính" mà, đi đứng kiểu gì va phải con đĩ tình yêu chết tiệt. thích ai thì không thích, đi thích thằng nhóc mặt búng ra sữa còn chưa tốt nghiệp đại học.

vì sao hyeonmin biết thằng nhóc đấy chưa học hết đại học á? vì anh biết cậu từ hồi xa lắc xa lơ, có khi nói cho em biết chưa chắc em nó đã nhớ.

5.

nếu jeonghyeon chỉ ấn tượng về chiều mưa nọ, thì trong kí ức của anh, họ đã gặp nhau ba lần trước đó.

lần đầu tiên là khi em còn bé tí, chắc độ khoảng hồi jeonghyeon bập bẹ biết đi. bé như thế chắc em không nhớ được đâu, chứ hyeonmin nhớ mãi.

nhà hai đứa ở sát vách, thường chơi cùng bọn trẻ chung xóm, khi ấy em và anh cũng có mặt trong hội này. người em gầy nhom, mặt thì luôn lấm lem bùn đất nhưng lúc nào cũng đứng trước để bảo vệ anh. đứa nào dám trêu anh là em liền lớn tiếng xua đuổi không cho chúng nó lại gần.

còn nhớ hôm đấy anh mải chạy theo bọn nhóc mà không để ý đường phía trước, thế là một song hyeonmin vồ ếch trước mặt bọn trẻ. thật mất mặt làm sao đối với một đứa lớn nhất xóm như anh đây.

anh không dám khóc, cứ ngồi rưng rưng dưới đất vì chúng nó đang chỉ trỏ cười cợt anh, giờ anh mà khóc chắc chúng nó trêu anh đến cuối đời mất. nhưng rồi jeonghyeon xuất hiện như một hiệp sĩ với bộ giáp sáng bóng, làm xua tan đi sự hổ thẹn lúc bấy giờ của anh.

nó đuổi đám trẻ về nhà rồi lại vội vàng chạy ra phía anh. hyeonmin mặt đỏ phừng phừng vì ngại liên tục cúi đầu xuống đất. nó đứng trước mặt anh, đưa tay xoa cát bụi dính trên đầu tóc, quần áo anh.

"anh 'hon'-min chờ em mụt tí nha!", thằng bé nói bằng giọng ngọng nghịu của đứa trẻ mới tập nói, tay thì dìu anh ra chỗ ghế đá gần đấy.

nó chạy đi đâu anh không biết, chỉ thấy một lát sau nó quay về với cái vòng hoa còn vương vài giọt sương, hẳn là vừa mới được tết sáng sớm nay.

ngẩng mặt lên thấy em ngồi xổm trước mặt, nó đội cho anh cái vòng hoa kia rồi nói:

"để mai này lớn lên hiệp sĩ 'jon-hon' sẽ cứu công chúa 'hon'-min khỏi bọn quái vật bùn lầy kia nhé."

nó vừa nói vừa tả lại dáng đứng của hiệp sĩ cầm kiếm trong những bộ truyện tranh mà hyeonmin thường đọc, khiến anh cảm động đến mức khóc oà trước mặt em.

nó thấy vậy không thêm nói gì cả, chỉ ôm anh vào lòng.

và khi ấy là lần đầu tiên trái tim anh đập nhanh đến như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro