02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

lần thứ hai gặp jeonghyeon là khi hyeonmin học năm cuối đại học.

bình thường anh sẽ ngồi ở ghế cạnh cửa sổ của dãy thứ hai đếm từ dưới lên ở trên xe buýt. gần như lần nào vậy, chỗ ngồi này đã trở thành vị trí yêu thích của hyeonmin mỗi khi bắt xe đến giảng đường.

anh nhìn thấy cậu, ngồi ở chỗ ấy. so với lần đầu gặp nhau, trông em phổng phao hơn hẳn, nhưng vẫn lưu giữ lại chút gì đấy ngây ngô của tuổi trẻ trên khuôn mặt.

sơ mi trắng, áo khoác xám cùng cà vạt đỏ, em đẹp đến độ khiến hyeonmin phải ngây người ra một lúc rồi mới dám ngồi vào ghế bên cạnh.

nhìn từ góc này, ánh nắng xuyên qua ô cửa tạo thành những tia sáng đáp nhẹ lên mặt em. xung quanh anh ồn ào tiếng người xì xào nói chuyện nhưng kì diệu làm sao, anh chỉ nghe được tiếng nhạc ngọt ngào như rót mật phát ra từ chiếc tai nghe màu trắng em đeo.

tính bắt chuyện với em nhưng hyeonmin buồn ngủ quá. mấy hôm vừa rồi phải thức đến ba, bốn giờ sáng gì đấy chỉ để cố hoàn thành deadline cho câu lạc bộ nên anh chẳng có lấy nổi thời gian để chợp mắt. anh cứ thế gục đi, mặc kệ xe bon bon trên đường.

lợi ích của việc đi xe buýt nhiều là được bác phụ xe nhớ cả tên lẫn chặng mình hay xuống, hyeonmin cũng không là ngoại lệ. đến chặng dừng ở gần trường đại học, bác phụ xe mãi không thấy anh xuống liền kiểm tra xe một vòng mới thấy anh đang tựa vào vai người bên cạnh đánh một giấc ngon lành.

bác lại gần anh, lay lay hai phát để anh tỉnh.

bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hyeonmin nhận ra má mình đã ướt một khoảng lớn lúc nào không hay. lớn tướng rồi mà ngủ còn chảy nước miếng. anh đơ người trong vài giây, tay chân cuống cuồng cả lên cố gắng xin lỗi đối phương.

may quá. nhờ những chặng trước mà xe buýt cũng bớt đông phần nào, chỉ còn lẻ tẻ vài ba người. chứ thử tưởng tượng mà xem, nếu xe đông nghẹt người như lúc anh mới lên, có mà khi ấy đào cả trăm cái hố cũng không thể chôn đi được nỗi nhục này.

"xin lỗi bạn nhiều, mình ngủ quên mất. có thể cho mình xin áo của bạn để mình đem về giặt, có gì mình mang đến trả bạn sau được không ạ?"

anh liên tục cúi đầu xin lỗi, jeonghyeon đưa anh cái áo rồi cũng liên tục lắc đầu xua tay bảo không sao, không có gì. nhưng lúc em định nói thêm gì đó thì hyeonmin chạy vụt xuống xe, chẳng để em cất tiếng.

bác phụ xe ngao ngán lắc đầu, chẹp miệng than thở bọn trẻ ngày nay đáng yêu thật.

và anh vẫn giữ chiếc áo đồng phục ấy, cho đến ngày mưa lần gặp mặt thứ tư.

7.

lần thứ ba họ gặp nhau khi hyeonmin đang chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp thạc sĩ.

vào một ngày dạo quanh phố xá, ngắm nhìn từng cơn gió mang theo hương cây cỏ, từng tia nắng ấm dịu dàng ôm lấy ngày cận đông đầy giá rét, anh bỗng cảm thấy hình như đã lâu rồi, không hiểu được trọn vẹn ý nghĩa hai chữ "tình yêu" là gì.

chiếc lá khẽ rơi, chưa chạm đến mặt đất đã bị gió thổi bay, cứ thế mà bị chao đảo trên không trung mãi rồi bị mắc kẹt ở một góc tường. hyeonmin chợt nhận ra vài mối quan hệ của mình cũng vậy, cứ an yên rồi lại sóng gió, đến cuối cùng vẫn không chạm tới cái đích hằng mong ước.

đẩy cửa ra vào và lách mình qua khoảng trống chật hẹp của hiệu sách, anh gật đầu với cô thủ thư thay cho lời chào.

như thường lệ anh ghé qua tủ sách tìm tài liệu tham khảo, nhưng mắt mũi anh lại để đâu không biết, hyeonmin tự vấp phải chân mình.

tưởng chừng sẽ là một cú ngã hoàn hảo đến từ vị trí vận động viên bộ môn thể thao mạo hiểm song hyeonmin, ai ngờ lần đáp xuống này không đau đớn như anh nghĩ.

cả người anh ngã vào thứ gì đấy mềm mềm, chẳng nhẽ ở hiệu sách có trải cái thảm nào ở đây hả, anh không ngừng hoài nghi về khả năng ghi nhớ của mình.

lần đầu, lần hai có thể là vô tình, nhưng đến tận lần thứ ba gặp nhau thì chắc chắn đó là sự sắp đặt của ý trời. con người sống trên thế gian dường như là theo sự an bài vậy. đến thời điểm nào sẽ gặp ai, việc gì xảy ra đều đã được định sẵn.

chính bản thân anh còn không nghĩ anh sẽ gặp lại người ta, huống chi còn trong một tình huống xấu hổ như thế này.

là em ấy, vẫn là màu nắng, không còn là cái nắng nóng oi ả của mùa hạ mà nó chuyển sang sắc vàng pha chút kem sữa của mùa thu.

anh vẫn ngồi bệt dưới đất khi người kia đã đứng dậy phủi đi lớp bụi trên quần áo. jeonghyeon đứng ngược nắng, ánh sáng phác những nét uốn lượn viền theo cơ thể em, khiến em giống hệt như một thiên sứ giáng xuống trần gian mà anh hằng tưởng tượng khi đọc kinh thánh.

em giơ tay ngỏ ý đỡ hyeonmin dậy. anh nắm lấy bàn tay ấy và thầm cảm thán nó mềm mại hơn cả mẻ bánh mì mới ra lò.

8.

"vâng em cảm ơn vì cốc nước ạ, chúc anh có một ngày mới tốt lành nhé."

jeonghyeon vừa gãi đầu, vừa đáp lại anh chủ quán. ngại thật đấy cậu chỉ muốn đội cái quần lên đầu thôi, thật sự chứ cuối ngày rồi sao lại chúc người ta ngày mới tốt lành vậy?

"à bên mình còn có dịch vụ xem tarot đấy. khách quen của quán còn được miễn phí xem lần đầu, không biết bạn có muốn thử không?"

nghe thì giống đa cấp chào hàng, nhưng ngại gì mà không thử khi được miễn phí đâu.

nói rồi cậu thấy anh quay ra với bộ bài tarot trên tay. vốn dĩ từ ban đầu cậu không phải là một người mê tín, cơ mà bộ bài bằng cách nào đấy lại khiến cậu chẳng thể rời mắt.

"em muốn xem về tình duyên sắp tới ạ."

anh không đáp lại, gật đầu rồi nhắm mắt trong khi tay đang xáo bài rất chi điệu nghệ.

lần lượt ba lá bài được sắp xếp ngay ngắn trước mặt jeonghyeon, cậu thấy anh khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi tò mò.

"trước tiên thì việc kết thúc mối quan hệ vừa rồi thật ra không phải là dấu chấm câu chuyện tình yêu của bạn, mà nó đang mở ra một trang sách mới khi nhắc tới chuyện yêu đương bạn nhé nên mình đừng quá đau buồn."

hyeonmin lật các lá tiếp theo lên.

"có vẻ sắp tới tình duyên bạn nở hoa lắm. lá này thường nói về các mối quan hệ hạnh phúc có thể tiến tới hôn nhân ấy. bài bảo bạn sẽ ổn thôi nếu bạn và người yêu tương lai học cách thấu hiểu nhau hơn qua những cuộc trò chuyện nên hãy cố gắng tâm sự với nửa kia nhé.

vậy là hết rồi đó, bạn có muốn xem thêm không, nhân lúc quán cũng đang không có thêm khách?"

jeonghyeon gật đầu, hỏi thêm một câu:

"thế liệu em biết được đằng ấy có tính cách như thế nào không ạ?"

và lại là khung cảnh quen thuộc. jeonghyeon mắt long lanh nhìn anh chủ quán còn hyeonmin dồn toàn bộ sự chú ý lên bộ bài anh cầm.

"một người trầm tính không hay nói nhiều nhưng sống nội tâm vô cùng. người ngoài nhìn vào bạn ấy sẽ thấy một sự ổn định từ ngoại hình, tính cách đến cả công việc. bạn cứ để ý đến những người xung quanh nhé vì bài còn bảo người ấy đang ở rất gần bạn rồi."

tarot reader này tính ra cũng hợp cạ với cậu phết nhỉ, bốc gì cũng đúng.

xung quanh cậu có ai cơ chứ? chồng chất deadline và con tim băng giá là tất cả những gì cậu có bây giờ. không gái gú, không rượu bia, chỉ chuyên tâm vào chuyện tốt nghiệp đại học cùng tấm bằng trên tay thì tìm đâu ra người để yêu?

tò mò ghê, thành ra đều đặn tuần nào cậu cũng đến để nghe anh chủ bốc tarot.

không về tình duyên thì về chuyện học tập. nào là "anh ơi bao giờ em có người yêu?", rồi "anh bốc cho em xem làm nghề gì để thành đại gia với", vân vân và mây mây. nhiều lúc cậu còn hỏi những câu hỏi vô tri đến mức anh chủ chỉ biết cười trừ rồi giải thích cho cậu nghe.

chẳng rõ từ lần thứ bao nhiêu cậu đã không còn tập trung vào nội dung mỗi lần trải bài nữa. cậu thề là cậu đã cố vểnh tai lên nghe nhưng ngay trước mắt cậu là anh chủ quán siêu cấp xinh trai. từng cử chỉ, hành động của anh trong mắt cậu đẹp đẽ đến lạ thường.

quen nhau cũng lâu ấy thế mà cậu chẳng hề hay biết gì về anh. thuận mồm toàn gọi là anh chủ quán mới hớ ra là cậu chưa từng hỏi tên anh là gì, anh bao nhiêu tuổi hay bất cứ điều gì về cuộc sống của anh.

cái nhíu mày hay cái lắc đầu đáng yêu, bàn tay mềm mại và hương gỗ pha cà phê trên vạt áo anh là những gì sót lại trong tâm trí cậu.

9.

mối quan hệ của kim jeonghyeon và song hyeonmin sau buổi hôm ấy tiến triển hơn hẳn.

anh hyeonmin thì vẫn vậy. em jeonghyeon trừ những hôm có lịch học trên lớp, còn lại suốt ngày lượn lờ trước mặt anh.

quán cà phê có quầy bar để nếu khách hàng muốn, họ có thể quan sát anh chủ làm nước ở quầy pha chế. lấy đó làm lợi thế, jeonghyeon chiếm luôn một ghế cho riêng mình.

biết được tên của anh, jeonghyeon liên mồm "anh hyeonmin ơi", "anh hyeonmin à". em cứ nhõng nhẽo với anh thế này, tim anh chủ quán biết phải làm sao đây?

quen thuộc với nhau khiến nhiều người nhầm tưởng rằng họ đang trong mối quan hệ yêu đương, nhưng thực chất lại không phải vậy.

gọi họ là bạn tình càng không phải. họ còn chưa có nổi một cái chạm tay, nói gì tới bước tiếp theo.

jeonghyeon hay khen hyeonmin, hyeonmin hay xoa đầu jeonghyeon. cậu hay phụ giúp anh dọn dẹp quá dù anh không hề hỏi, anh hay làm bánh tặng lại em như lời cảm ơn.

hyeonmin lớn hơn em thế mà vẫn hậu đậu lắm. dáng người anh cao nên hay đi vấp phải chỗ này chỗ kia, nhiều khi còn để lại mấy vết bầm trên chân anh mỗi khi va phải góc bàn để rồi cuối ngày, jeonghyeon sẽ dắt anh ra ghế rồi lấy đá chườm cho anh.

hyeonmin cũng để ý đến em rất nhiều. có những hôm em chạy deadline đến quên ăn quên ngủ, anh sẽ là người nhắc nhở em nhớ về giờ giấc. nếu em có lỡ ngủ gục trên bàn vì mệt, anh cũng sẽ lấy áo đắp cho em rồi hạ âm lượng nhạc trong quán làm em không tỉnh giữa giấc.

jeonghyeon là kiểu người sẽ thể hiện tình cảm bằng lời nói còn hyeonmin thì ngược lại.

đơn cử như một hôm nọ, hai người vẫn rất bình thường làm những việc họ thường hay làm. tự dưng jeonghyeon ngẩng đầu nhìn anh xong nói:

"anh ơi."

"sao thế anh đây?"

"em thấy ngại quá."

"sao lại ngại?"

"vì em thấy ngại nên mỗi lần nhìn thấy anh, em đều đứng rất xa."

"xa cỡ nào thế?"

"xa rang hê."

em nó không ngại như lời nó nói mà vừa nhếch mép, tay vừa bắn tim cho anh. hyeonmin chỉ biết quay lưng lại nhịn cười, cơ mà chính đôi vai liên tục lên xuống thế kia đã phản bác lại hành động vừa rồi.

eo ơi trông tình ơi là tình, thế mà vẫn chưa yêu nhau.

10.

xuân sang. chẳng cần nhìn lịch cũng cảm nhận được cái không khí trong lành của tiết trời.

jeonghyeon như bốc hơi khỏi thế giới, em biến mất, để lại trong lòng hyeonmin lỗ hổng sâu hoắm mà anh chẳng thể nào lấp đầy.

đã một khoảng thời gian dài kể từ ngày em xuất hiện ở quán, hyeonmin không nhớ nổi nữa lần cuối anh nói chuyện với cậu là khi nào.

nhắn tin, gọi điện không được thì đã đành, đằng này anh thử liên lạc với bạn bè của jeonghyeon cũng không được nốt. họ nói rằng em chỉ chúc mọi người mạnh khoẻ rồi sau đó không một thông tin nào về em khả dụng trên internet.

duyên phận là điều gì đó rất kì lạ, không ai có thể thực sự nói rõ về nó. có thể vô tình quen biết nhưng lại thấu hiểu nhau. có thể hài hòa với nhau, nhưng lại không thể ở bên nhau.

không cố ý theo đuổi thì lại có, bỏ tâm cố gắng tìm kiếm thì lại chẳng thành. con người ta gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ.

mỗi người đều có những cuộc gặp mà suốt đời này không thể nào quên, có những cuộc gặp là mãi mãi, nhưng cũng có những cuộc gặp đứt gánh giữa đường. tất thảy mọi thứ trên đời đến và đi, đều là duyên phận.

song hyeonmin thầm trách cái lá số duyên phận này của mình. anh chưa từng hiểu tại sao mọi sự cố gắng trong tình yêu của anh đều tan vỡ, tại sao khi mọi thứ sắp chạm đến vạch đích rồi vẫn không thể thành công. và liệu rằng jeonghyeon có thích anh như cách anh luôn mộng tưởng về một tình yêu đến đầu bạc răng long?

tiếng men sứ vỡ tan dưới đất khiến tất mọi người trong quán phải giật mình. jeonghyeon nằm chỏng chơ trước chậu hoa ở bậc thềm. hình như ẻm ngã đau lắm.

trong đầu anh có nhiều thắc mắc, có cả trách móc nhưng thấy em trước mặt, anh lại như bị ai đó cắt mất lưỡi mình đi mất, chẳng thể cất lên lời nào tử tế.

"ah, hyeonminie ạ? lâu rồi không gặp anh." jeonghyeon cười, ngó nghiêng xung quanh. "nơi này trông vẫn thế anh nhi?"

hyeonminie cái rắm, anh lớn em hơn một tuổi đấy.

"sao lại ngã ở dưới đất thế?" hyeonmin nói mà cảm giác nhộn nhạo trong bụng vẫn giống lần đầu và những lần gặp gỡ tiếp đó.

"em mới chạy từ nhà qua, mải nghĩ đến anh quá quên béng mất là xe hỏng phanh anh ạ." cậu làm cái mặt méo mó y chang lúc làm nũng với anh hồi trước.

tính chọc để anh vui, ai ngờ nhìn kĩ thì lại thấy khoé miệng anh chùng xuống sắp rớt đến cằm tới nơi rồi.

cậu vội vàng kéo anh vào một cái ôm thật chặt.

"em không biện minh cho hành động của bản thân nhưng em thề có chúa rằng em thật sự thích anh. em muốn bàn chuyện yêu đương với anh."

yêu đương với anh mà biệt tăm biệt tích suốt hai năm đó hả...?

"thế sao lại không nói gì với anh?" hyeonmin úp mặt vào ngực đối phương, giọng nói đem vài phần ấm ức. hai hàng nước mắt cũng vì vậy mà đua nhau chảy dài trên má.

jeonghyeon úp hai lòng bàn tay lên mặt anh, dùng hai ngón tay cái gạt đi thứ nước mặn chát lấp lánh như kim cương.

"em đi nhập ngũ. cũng định liên lạc lại với anh nhưng mà em sợ nghe giọng anh là em trèo tường trốn về mất."

nâng cằm anh lên, cậu ấn môi mình lên môi anh. hyeonmin đóng băng vì mọi thứ bất chợt diễn ra, nhưng anh nhanh chóng định thần và đáp lại cậu.

anh định nói gì đấy, nhưng vì cậu chưa dứt nụ hôn nên anh cũng không muốn buông cậu ra. thay vào đó, anh choàng tay lên vai cậu, và jeonghyeon cũng nhanh chóng di chuyển tay mình từ cằm qua phần tóc gáy của hyeonmin, nghiêng đầu sang một bên để nụ hôn thêm sâu.

"này, hoa của anh nát hết rồi còn gì, em phải đền tiền cho anh chứ." hyeonmin nói mà giọng cứ run run sau khi nụ hôn kết thúc, tay anh không tự chủ siết chặt eo đối phương.

vòng tay ôm anh chặt hơn, cậu đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu anh thay cho lời tạ lỗi chưa thành câu.

"thay vì đền anh tiền, em đền cho anh cả một đời người được không?"

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro