Chap 3: Death

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tách"- người đó búng tay. Căn phòng sáng bừng lên, hàng trăm ngọn nến được thắp sáng trong tích tắc. Người đang ngồi trên ghế là một người đàn ông hơi nhỏ so với Satan. Người đó có khuôn mặt xinh như con gái, đôi mắt đỏ và nụ cười đẹp tuyệt trần. Đó là người đứng đầu những kẻ cai quản người chết mà còn được gọi là tử thần, người đó là diêm vương.

Đó cũng là diêm vương kì lạ nhất được lên ngôi, để trị được những kẻ vô phép tắc dưới địa ngục, rõ ràng ngoại hình đã phải có sự oai phong khiến người ta sợ sệt. Nhưng người này không như thế, Satan vốn đã hơi nhỏ người mới giống con gái, nhưng người này còn nhỏ hơn nhiều, giống như một thiếu nữ xinh đẹp khiến người ta yêu chứ không phải là sợ. Chỉ có điều, đó không phải một người đơn giản, đằng sau nụ cười đẹp mê hồn là một tử thần gian xảo.

Ông ta không cần uy quyền, cai trị bằng trí thông minh và sức mạnh có thừa của mình, mưu mô luôn có sẵn trong đầu, khả năng tiên tri những điều đáng sợ, và nhất là sự độc ác hiếm khi cho kẻ nào một cơ hội thứ hai.

Khá là may cho Satan, mẹ anh ta được cả diêm vương lẫn ma vương yêu quý, và khi bà nhờ diêm vương dạy dỗ anh ta, ông đã đồng ý.

Khi quen rồi, Satan biết rằng ông rất ghét phiền phức, những thứ gì cảm thấy phiền đều gạt đi, cố làm mọi việc càng nhanh gọn càng tốt. Và nhờ thế, do luôn nghịch ngợm gây ra những chuyện rắc rối, Satan hầu như được bỏ qua hết và... đẩy cho người khác giải quyết bất kể lâu thế nào.

- À vâng... con quên mất...

- Thôi được rồi- người đó ngắt lời Satan- ta được báo tin ngươi đã trở thành thái tử của ma giới, chúc mừng ngươi. Và, ngươi biết sẽ có chuyện gì chứ?

- Con...

- Sẽ làm công việc của một tử thần tới khi lên ngôi. Thật không biết tổ tiên đặt ra cái luật lệ đó làm gì... phiền phức!

- Sao sư phụ lại nói vậy được.

- Làm như ngươi thích lắm...mà ngươi có biết thì nói, không thì thôi đừng có ấp úng kiểu đấy, ta ghét lắm... này - diêm vương đưa cho Satan một tấm áo choàng đen và một cái lưỡi hái có cán rất dài, mảnh và được bọc rất kĩ trong tấm vải đen - sắc lắm đấy, đừng thử cắt cái gì ta không bảo ngươi, nếu không ta không chịu trách nhiệm bất cứ thứ gì hết. Bây giờ có việc cho ngươi đây...

Ông ta đứng dậy, ra hiệu cho Satan đi theo. Bức tường cuối căn phòng treo một tấm rèm lớn, và ông vén tấm rèm lên. Sau tấm rèm là một cánh cửa lớn, làm bằng bạc, tram trổ công phu.

Một nửa trên của cánh cửa là hình mặt trời tỏa sáng chói lọi với những thiên thần xinh đẹp có nụ cười hiền dịu, và nửa còn lại, là khung cảnh địa ngục. Những đám mây che kín bầu trời ngăn cách hai nửa cánh cửa, máu lênh láng khắp nơi, và những tử thần trùm kín mặt, đang trừng phạt những kẻ phạm tội, gươm giáo, những gương mặt đau đớn hãi hùng, những con yêu tinh đứng bên lề cười đầy vẻ khoái trá, vẻ mặt thỏa mãn trước cảnh con người đang chịu đau đớn trước mắt...

Hai khung cảnh hơi trái ngược. Dù chắc chắn đó là những người phạm tội, nhưng nụ cười ngây thơ của các thiên thần như đang bị ám chỉ là... bỏ rơi con người mặc kệ họ đau đớn. Có lẽ vị diêm vương này căm ghét các thiên thần vô vùng tận.

- Đi qua cánh cửa này ngươi sẽ đến được thiên giới, đến đó và giết một thiên thần cho ta. À... đây là việc thiên giới yêu cầu, nhưng không tử thần nào nhận...kể cả Lucifer.- ông ta vội nói khi trên mặt Satan bắt đầu hiện lên vẻ ngờ vực- Vậy, ngươi có thể làm bất cứ điều gì, ăn thịt thiên thần đó cũng được, miễn sao giết được nó, vì nó đã phạm tội rất nặng. Ta đang nói nguyên văn lời đám thiên thần bay đến nhờ vả ta đấy. Cái bọn đấy... ta chỉ muốn giết chúng thôi. Nhờ vả chuyện đó mà không thèm nài nỉ còn dám vênh mặt lên...mà thôi, dù sao chuyện này ta cũng ngâm hơi lâu rồi, đủ để hết tức.

- Khoan đã... nhưng thế tức là mọi người không muốn làm nên đẩy cho con phải không?

- Ừ đúng thế - diêm vương trả lời thật... phũ phàng- đi đi. Nếu có gì cứ hỏi lũ thiên thần ấy.

Ông ta mở cửa, và đẩy Satan bước qua...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro