Tái Phát Và Lần Bình Phục Cuối Cùng 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Criara_Chanh

Tác giả: Cecilia_CC_22 (tên mới) / Sfhgj (tên cũ)

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả.

Link bản gốc: https://archiveofourown.org/works/57711133/chapters/146870356

Couple: Hayato Suo & Sakura Haruka

-----

Văn án: Sakura đang đối mặt với phần còn lại của cuộc đời và cố gắng tìm kiếm hạnh phúc 😭. Nhưng cuộc sống lại có những kế hoạch khác cho Sakura, và chúng không thực sự quan tâm đến lợi ích tốt nhất của Sakura.

Nhưng đừng lo, gia đình mới của Sakura luôn đứng sau cậu ấy và sẽ ở bên cậu ấy qua từng bước đường.

{Có thể tôi sẽ xóa cái này sau vì tôi hơi ghét nó, nhưng nếu các bạn thích, tôi sẽ giữ lại và tiếp tục theo hướng này cho câu chuyện.}

Ghi chú: {Đây là một trong nhiều ý tưởng tôi đã có và tôi muốn thử nó, nhưng tôi không chắc mình ghét nó vì nó tồi tệ/ không đạt tiêu chuẩn của tôi/ tôi không thể viết theo cách tôi muốn, hay là tôi chỉ thực sự mệt mỏi và việc tôi viết cái này trong 30 phút không giúp được gì.}

------

Chương 1

Ánh sáng buổi sáng len lỏi qua những tấm rèm nửa khép, tạo nên một ánh sáng ấm áp phủ khắp căn hộ nhỏ. Sakura cựa quậy trong giường, mái tóc trắng và đen của cậu rối bù trên gối. Cậu liếc nhìn về phía không gian trống bên cạnh, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi khi nhớ về hơi ấm dễ chịu của Suo từ đêm trước. Lặng lẽ, cậu rời khỏi giường, không muốn làm phiền bạn trai đang ngủ của mình. Cậu đã có một bất ngờ trong đầu.

Mặc một chiếc áo hoodie và quần jeans cũ, Sakura rón rén đi vào bếp, trong đầu đã đầy ắp những ý tưởng cho bữa sáng. Suo thích đồ ngọt, có lẽ cậu sẽ làm bánh pancake với một lớp kem tươi và một ít quả mọng? Hoặc có thể là một món truyền thống hơn, như cơm nắm với một bát súp miso? Cầm lấy chìa khóa và ví tiền, cậu đã sẵn sàng.

Không khí mát lạnh của buổi sớm tràn vào khi cậu bước ra hành lang, âm thanh ồn ào của thành phố đã bắt đầu xuất hiện. Cậu xuống cầu thang, đầu óc chỉ tập trung vào việc phải làm. Nhưng khi cậu đẩy cửa bước ra đường, trái tim cậu chợt ngừng đập một nhịp. Ở đó, đứng trong bóng tối của khu chung cư, là bố mẹ cậu—ánh nhìn nghiêm khắc của mẹ và cái cau mày của bố không thể nhầm lẫn.

Sakura đứng sững lại, chìa khóa vẫn còn nắm chặt trong tay. Cậu chưa gặp họ suốt mấy tháng qua, kể từ khi cậu chuyển đến Makochi để bắt đầu lại tại trường Trung học Furin. Dạ dày cậu quặn lại khi cố gắng quyết định liệu nên chạy trốn hay đối diện. Nhưng trước khi cậu kịp hành động, họ đã nhìn thấy cậu. Mẹ cậu bước về phía trước, đôi mắt tìm kiếm gương mặt cậu. "Haruka," bà gọi, giọng nói chứa đựng sự tức giận và lo lắng.

Ký ức về quá khứ như ùa về, nhớ lại những ngày tháng đau khổ khi bị bỏ rơi tại trại trẻ mồ côi, những gánh nặng mà mẹ cậu cho là quá sức với Sakura. Tim cậu đập mạnh trong lồng ngực khi cậu từ từ tiến lại gần họ, từng bước nặng nề như chì. "Các người muốn gì?" cậu hỏi, giọng trầm thấp và đầy kiềm chế.

"Chúng ta đang gặp chút khó khăn," bố cậu bắt đầu, tránh ánh mắt cậu. "Chúng ta cần sự giúp đỡ, và biết rằng con đã sống tốt ở đây."

Ánh mắt Sakura trở nên sắc bén. "Ý ông là gì?"

"Chúng ta đang gặp khó khăn," mẹ cậu nói, giọng đầy căng thẳng. "Bố con mất việc và chúng ta không thể trang trải nổi. Chúng ta nghĩ rằng, vì con đang sống ở đây, con có thể giúp chúng ta. Chỉ một tuần thôi, Haruka. Tìm một công việc và đưa cho chúng ta những gì con kiếm được."

Hàm răng Sakura nghiến chặt, tâm trí cậu tràn ngập tức giận và không thể tin nổi. "Tại sao tôi phải làm vậy? Các người đã từng quan tâm đến tôi chưa?"

"Đừng có làm quá lên như vậy," bố cậu quát, một chút tuyệt vọng ẩn trong lời nói. "Chúng ta là gia đình của con. Con nên giúp chúng ta."

Cơn giận lạnh lẽo sôi sục bên dưới, nhưng Sakura giữ bình tĩnh. Gia đình không phải là những người chỉ đến để lợi dụng cậu khi gặp khó khăn. Gia đình là nơi hỗ trợ nhau, yêu thương vô điều kiện. Nhưng tất cả những gì họ từng mang đến cho cậu chỉ là nỗi đau và sự chối bỏ. "Không," cậu nói dứt khoát. "Tôi sẽ không trở thành cái phao cứu sinh của các người."

Gương mặt mẹ cậu biến đổi, giận dữ trào dâng. "Đồ vô ơn," bà gắt lên. "Sau tất cả những gì chúng ta đã làm cho con."

Ánh mắt Sakura trở nên lạnh lùng. "Tôi không nợ các người gì cả," cậu nói qua kẽ răng. "Nhưng nếu các người muốn chơi trò này, tôi sẽ nói các người biết tôi muốn gì."

Bố cậu nhìn chằm chằm. "Là gì?"

Sakura bước lại gần, mắt không hề dao động. "Nếu tôi giúp các người, thì sau đó các người phải để tôi yên. Không còn đến thăm, không còn gọi điện, không còn trách móc. Tôi không còn là con của các người nữa."

Mặt bố cậu méo xệch vì tức giận. "Đừng có nói chuyện với chúng ta như vậy, Haruka," ông cảnh báo, nắm tay siết chặt lại. "Con sẽ về với chúng ta, và sẽ làm theo những gì chúng ta bảo."

Ánh mắt Sakura trở nên sắc bén. "Các người không thể đơn giản quyết định quay lại cuộc đời tôi chỉ khi các người cần gì đó," cậu nói, giọng nói vững vàng. "Tôi đã xây dựng một mái ấm ở đây. Tôi có bạn bè. Tôi sẽ không rời đi."

"Con sẽ làm theo lời chúng tôi," bố cậu gầm gừ, tiến một bước về phía trước, nắm đấm vẫn siết chặt. "Con sẽ đi cùng chúng tôi, và con sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để giúp chúng tôi."

Trái tim Sakura đập mạnh, nhưng cậu không lùi bước. "Tôi sẽ giúp," cậu nói, giọng bình tĩnh. "Nhưng chỉ khi các người hứa sẽ để tôi yên sau đó."

Không khí trở nên nặng nề, căng thẳng chưa từng thấy. Bố mẹ cậu nhìn nhau, không thể đoán được suy nghĩ của họ. Cuối cùng, mẹ cậu lên tiếng. "Được," bà nói, giọng ngắn gọn. "Nhưng chúng ta mong con làm việc chăm chỉ và không làm chúng ta thất vọng."

Sakura gật đầu cứng nhắc, đôi tay nắm chặt bên hông. Bên trong, cậu cảm thấy sự tức giận và nhẹ nhõm đan xen. Cậu đã đứng lên đối mặt với họ, nhưng biết rằng đó chỉ là tạm thời. Cậu sẽ phải tìm cách để đảm bảo rằng họ không quay trở lại, để thực sự giải thoát mình khỏi sự kìm kẹp của họ. "Tôi sẽ giúp," cậu lặp lại. "Nhưng chỉ trong một tuần."

Trong những ngày tiếp theo, Sakura đã dồn hết sức lực vào việc tìm kiếm công việc, tâm trí cậu luôn bị ám ảnh bởi suy nghĩ về bố mẹ và thời hạn sắp đến. Cậu nhận những công việc lặt vặt quanh Makochi, nhờ vào sự nhanh nhẹn và phản xạ nhanh nhạy từ việc tập luyện võ thuật, Sakura trở thành người có ích trong nhiều nhiệm vụ. Công việc nặng nhọc khiến cậu mệt mỏi, nhưng cậu vẫn kiên trì, bị thúc đẩy bởi nhu cầu giữ gìn sự tự do mới tìm được.

Suo ngay lập tức nhận thấy sự thay đổi trong lịch trình của Sakura. Bạn trai thường đáng tin cậy của anh giờ đây trở nên hiếm khi xuất hiện, thường về nhà muộn vào ban đêm với quầng thâm dưới mắt và cơ bắp đau nhức. Lo lắng in rõ trên nét mặt, Suo cố gắng hỏi về sự thay đổi đột ngột này, nhưng Sakura chỉ đáp lại bằng nụ cười gượng gạo và những lời giải thích mơ hồ về việc cần giúp đỡ ai đó.

Khi tuần trôi qua, sự căng thẳng trở nên rõ ràng. Cha mẹ của Sakura quanh quẩn như những con kền kền, háo hức chờ đợi để đòi lại cái mà họ cho là quyền lợi của mình khi tuần kết thúc. Họ không bỏ lỡ cơ hội nào để nhắc nhở cậu về "thỏa thuận" của họ, ánh mắt họ lóe lên với sự tham lam khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Trong khi đó, Suo ngày càng cảm thấy thất vọng trước sự lẩn tránh của Sakura. Anh biết có điều gì đó không ổn, nhưng mỗi lần anh tiếp cận chủ đề này, Sakura lại chuyển chủ đề hoặc im lặng.

Suo đứng bên ngoài, trái tim nặng trĩu lo lắng. Anh nhận thấy rằng Sakura ít ghé đến quán cafe Pathos hơn, và mỗi lần đến, cậu ngày càng trở nên im lặng hơn, tia sáng trong đôi mắt cậu như bị mờ đi. Những khoảnh khắc yên bình của họ giờ đây chỉ còn là những cái chào tạm biệt nhanh chóng, những ấm áp của mối quan hệ của họ đang dần rời xa. Suo biết mình phải làm gì đó, nhưng lại không biết phải làm gì. Anh cảm thấy bất lực, không thể phá vỡ những rào cản mà Sakura đã xây dựng xung quanh mình.

Vào ngày trước khi tuần kết thúc, bố mẹ Sakura mời cậu đến nhà họ ăn tối. Đây là nơi Sakura đã hy vọng sẽ không bao giờ phải đặt chân đến nữa, nhưng nỗi sợ và nghĩa vụ đã giữ cậu lại. Cậu đồng ý, mặc dùtừng tế bào trong cơ thể cậu đều kêu gào cậu chạy trốn. Khi anh tiến đến ngôi nhà nhỏ, xuống cấp ở ngoại ô Makochi, những ký ức thời thơ ấu ùa về—những căn phòng lạnh lẽo, trống rỗng, tiếng khóc của chính mình dội lại từ những bức tường.

Ngay khi bước vào trong, mẹ cậu đã tấn công bằng những lời lẽ xúc phạm, giọng nói của bà là một lời nhắc nhở khắc nghiệt về quá khứ đau đớn mà cậu đã cố gắng rời bỏ. Cha cậu, cố gắng đóng vai trò người chăm sóc ân cần, bắt đầu nấu một bữa ăn mà Sakura đã quá quen thuộc. Mùi thức ăn khiến cậu rùng mình khi nhớ lại vô số lần bị buộc phải ăn thứ làm cơ thể mình phản bội.

Khi ngồi ở bàn, ánh mắt của mẹ không rời khỏi cậu, như một con diều hâu chờ đợi con mồi mắc sai lầm. Bố cậu đặt một đĩa thức ăn trước mặt cậu, món ăn nghi ngút khói và có mùi thơm ngào ngạt, nhưng Sakura biết tốt hơn là không nên tin tưởng nó. Cậu cầm đũa lên, tay hơi run rẩy, và cắn một miếng. Hương vị quen thuộc làm nỗi sợ của cậu ngày càng gia tăng. Những lời châm chọc của mẹ cậu tiếp tục, nhưng cậu buộc phải ăn, đầu óc xoay vòng tìm cách thoát khỏi tình huống này.

Những suy nghĩ của Sakura bị cắt đứt khi tay bố cậu đập mạnh xuống bàn, làm những chiếc đĩa rung lắc. "Đủ rồi," ông gầm lên với vợ mình. "Để cho con ăn yên tĩnh." Nhưng ánh mắt của ông lóe lên điều gì đó ác ý, và Sakura cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Cậu đã bị bỏ thuốc, giống như ngày xưa, và những ký ức về sự bất lực của cậu ập đến như một cơn sóng buồn nôn. Cậu lùi ghế ra, cố đứng dậy, nhưng đôi chân anh từ chối hợp tác, cơ thể cảm thấy nặng như chì.

Nỗi hoảng loạn ngập tràn khi mẹ cậu lao tới, quấn chặt cậu như con bạch tuộc. "Con không được đi đâu cả," bà thét lên, tay bà siết chặt như thép. Bà ôm chặt đến mức Sakura cảm thấy xương sườn của mình như bị nứt. Bà kéo cậu vào cái ôm chặt đến mức cậu không thể thở, giống như cái ôm mà bà dùng để bịt miệng những tiếng khóc của cậu khi còn nhỏ. Căn phòng quay cuồng xung quanh cậu, trái tim cậu đập thình thịch trong tai. Cậu cảm thấy nỗi sợ hãi ngạt thở đã ám ảnh trong những cơn ác mộng của mình trong nhiều năm. Không thể nào chuyện này lại xảy ra lần nữa. Căn phòng xoay vòng, và cậu cảm thấy mình đang rời khỏi thực tại, tầm nhìn biến thành màu tối.

Đột nhiên, có một tiếng rầm lớn và âm thanh của đĩa vỡ. Bố đã túm lấy mẹ cậu và ném bà ra xa. "Đừng xen vào," ông quát. "Đây là chuyện giữa tôi và Haruka." Căn phòng trở thành một cơn bão hỗn loạn khi cuộc đấu tranh của bố mẹ cậu trở nên bạo lực hơn. Sakura biết đây là cơ hội của mình để trốn thoát. Cậu phải ra ngoài trước khi thuốc phát huy toàn bộ hiệu quả.

Với tất cả sức lực còn lại, Sakura cố gắng đứng lên, đôi chân cậu run rẩy không vững. Cậu lảo đảo về phía cửa, tầm nhìn mờ dần. Cậu mò mẫm lấy điện thoại, đôi tay run rẩy của cậu chỉ đủ sức rời khỏi nhà và chạy vào một con hẻm trước khi gọi số của Suo. "Suo," cậu thở hổn hển qua điện thoại, giọng nói của cậu gần như không thể nghe thấy. "Em cần anh."

Đường dây im lặng một lúc trước khi giọng nói lo lắng của Suo lấp đầy khoảng trống. "Sakura? Có chuyện gì vậy?"

Sakura hít một hơi sâu và run rẩy. "Họ... họ bỏ thuốc em," cậu cố gắng nói. "Nó lại đang xảy ra nữa."

Mắt Suo mở to vì kinh hoàng. "Họ bỏ em thuốc gì?" anh hỏi, giọng đầy căm phẫn.

Đầu Sakura nghiêng sang một bên, tầm nhìn của cậu mờ dần. "Không quan trọng," cậu lẩm bẩm, giọng nói lờ đờ. "Em có thể tự xử lý được."

Mắt Suo híp lại, hàm răng nghiến chặt. Anh biết quá khứ của Sakura với gia đình anh, những vết sẹo sâu bên dưới vẻ ngoài mạnh mẽ. Anh đã thấy nỗi sợ trong đôi mắt Sakura khi cậu nói về họ, cách cậu rùng mình khi nghe ai nhắc đến quá khứ của mình. "Họ bỏ em thuốc gì?" anh lặp lại, giọng nói chắc chắn nhưng dịu dàng.

Hơi thở của Sakura nghẹn lại, tay cậu run rẩy khi nắm chặt điện thoại. "Là... là cùng một thứ," cậu thì thầm. "Họ... họ muốn đưa em trở lại."

Mắt Suo lóe lên sự giận dữ, não anh nhanh chóng hoạt động. Anh biết mình phải đến với Sakura trước khi quá muộn. "Anh đang trên đường đến," anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết. "Ở yên đó. Đừng di chuyển."

Sakura gật đầu, cơ thể cậu đã bắt đầu ngấm thuốc. Đôi chân cậu gục xuống, và cậu dựa vào tường trong con hẻm, bê tông lạnh lẽo xuyên qua áo hoodie của cậu. Thế giới quay cuồng, và cậu nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào âm thanh giọng nói Suo, như ngọn hải đăng trong cơn bão. Khi nghe tiếng chiếc xe máy đang đến gần, trái tim cậu nhảy lên hy vọng.

Suo phanh gấp, mắt anh mở to đầy lo lắng khi nhìn thấy tình trạng của Sakura. "Họ bỏ em thuốc gì?" anh hỏi, giọng đầy căm phẫn.

Đầu Sakura dựa vào tường, hơi thở của cậu nông và yếu ớt. "Một loại thuốc kích dục," cậu thì thào, má cậu đỏ bừng. "Họ muốn... kiểm soát em một lần nữa." Những từ này đau đớn khi nói ra, sự nhục nhã trong quá khứ của cậu dội lại trong giọng nói.

Mắt Suo tìm kiếm khuôn mặt Sakura, trái tim anh đập nhanh. "Sao em không nói cho anh sớm hơn?" anh hỏi, giọng nói căng thẳng với lo lắng.

Sakura quay đi, má vẫn còn đỏ. "Em không muốn làm phiền anh," cậu lẩm bẩm. "Em có thể xử lý được."

Biểu hiện của Suo dịu lại. "Sakura," anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Em không cần phải trải qua chuyện này một mình." Anh dừng lại, vẻ khổ sở hiện rõ trên gương mặt Sakura. "Nhưng nếu em muốn anh giúp, em phải chắc chắn một điều. Anh không muốn làm em thêm đau đớn."

Ánh mắt của Sakura gặp ánh mắt của Suo, sự sợ hãi và tuyệt vọng hiện rõ. Cậu biết mình không thể tự làm chuyện này một mình, không thể trước thuốc đang làm mờ trí óc và cả quá khứ ám ảnh. Cậu hít một hơi sâu, những từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng. "Em... em tin anh," cậu thì thào. "Làm ơn."

Suo gật đầu, khuôn mặt anh hiện sự quyết tâm. Anh bế Sakura lên tay, ôm cậu vào lòng. Hơi ấm từ vòng tay của anh đối lập với thực tại lạnh lẽo và khắc nghiệt của con hẻm. Cẩn thận, anh điều khiển xe máy của mình và leo lên, cơ thể mềm yếu của Sakura bám vào anh như phao cứu sinh. Động cơ gầm lên, và họ phóng đi khỏi cơn ác mộng đang dần mở ra.

Gió thổi mạnh qua tóc Sakura khi họ lao về phía Makochi, ánh đèn thành phố hòa vào nhau thành một dải màu cầu vồng. Đầu cậu tựa vào vai Suo, hơi thở cậu nông và không ổn định. Suo siết chặt vòng tay, trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Anh không thể tin rằng Sakura đã phải sống với nỗi sợ này suốt thời gian qua, che giấu nó dưới vẻ bề ngoài cứng cỏi của mình. Xe máy lướt qua các con phố, mỗi giây trôi qua như một thế kỷ.

Cuối cùng, họ đến căn hộ của Sakura, sự tĩnh lặng của hành lang hoàn toàn trái ngược với sự hỗn loạn của con hẻm. Suo bế Sakura vào trong, cơ thể anh cảm thấy nặng nề hơn với từng bước đi. Anh nhẹ nhàng đặt Sakura xuống futon. "Sakura," anh nói dịu dàng, vuốt tóc cậu. "Em có chắc rằng em muốn anh giúp không?"

Mắt Sakura chầm chậm mở, đồng tử của cậu giãn ra. Cậu gật đầu, giọng nói như thì thầm. "Có." Từ đó chứa đầy sự tuyệt vọng làm tan vỡ trái tim Suo. Anh biết điều này có ý nghĩa như thế nào với Sakura, là sự yếu ớt mà cậu để lộ ra.

-----

Phần 6 của "Hơn những gì thấy được".

Có vẻ ổn hơn nhỉ? Cảm giác viết khá giống tone tác giả? Chả biết nữa. Chương sau R18.

*Hãy bình luận cho tớ về việc mọi người muốn đọc truyện nào khác mà chưa có ai dịch. Tớ sẽ đi xin và dịch ạ. Lưu ý: Chỉ nhận couple Sakura Haruka với những người khác nhé.

*Xem trên WordPress CriaraChanh để đọc chương mới nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro