Tầng Lớp Ký Ức 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Criara_Chanh

Tác giả: Sfhgj

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả.

Link bản gốc: https://archiveofourown.org/works/57467203/chapters/146207131#workskin

Couple: Hayato Suo & Sakura Haruka

-----

Văn án: Sakura và Suo đến trại trẻ mồ côi và Suo thấy được tầm ảnh hưởng lớn của Sakura đối với thu nhập, nhân viên, cách đối xử, quy trình, các em nhỏ, và thực phẩm của trại trẻ mồ côi.

Ghi chú: Viết chương này rất vui, hy vọng bạn thích.

-----

Chương 3: Anh cả/chị cả Sakura

"Làm sao mà chúng ta lại đông thế kia?" Suo hỏi, nhướng mày nhìn Haruka Sakura, người đang thu mình vào một góc, cố gắng làm mình trở nên mờ nhạt nhất. Đôi mắt của Sakura lướt qua từng khuôn mặt, đầu óc cậu cứ xoay quanh một câu hỏi. Cậu đã mời Suo đi cùng mình làm việc vặt sau giờ học, nhưng bằng cách nào đó, các thành viên khác của Bofurin cũng đi theo.

"Em nghĩ chỉ có hai chúng ta thôi," Sakura lẩm bẩm, giọng cậu gần như không nghe thấy được giữa tiếng ồn ào của tàu hỏa. Má cậu ửng hồng khi cậu nhận ra hàm ý trong lời nói của mình. Cậu hắng giọng, hy vọng có thể xua đi sự ngượng ngùng bám chặt trong không khí như một lớp màng dính.

Suo cười khúc khích, thanh âm ấm áp an ủi giữa sự hỗn loạn của chuyến đi. "Ừ, em biết mà," anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng. "Tin đồn lan nhanh trong cộng đồng Makochi lắm. Mọi người chỉ muốn chắc chắn rằng chúng ta sẽ không gặp rắc rối nếu không có họ." Đôi mắt anh ánh lên tia lém lỉnh, và anh nhẹ nhàng bóp vai Sakura. Cái tiếp xúc đó truyền tới như điện giật đầy lạ lẫm qua cơ thể Sakura, một cảm giác cậu vẫn đang học cách lý giải.

Chuyến tàu dừng lại ở ga, và nhóm bước xuống, len lỏi qua đám đông nhộn nhịp. Sakura dẫn đầu, nắm chặt dây đeo túi khi họ tiến đến trại trẻ mồ côi. Nó hoàn toàn trái ngược với những con phố nhộn nhịp của Makochi—một tòa nhà yên tĩnh, khiêm tốn với lớp sơn bong tróc và một khu vườn nhỏ um tùm. Cảnh tượng đó gợi lại một loạt kỷ niệm, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.

Khi họ bước vào, Tadashi, giám đốc trại trẻ mồ côi, lập tức nhìn thấy họ. Đôi mắt ông sáng lên, và ông lao đến, đôi tay dang rộng. "Sakura!" ông hét lên, một nụ cười không hoàn toàn chạm đến mắt. Sakura cảm thấy một cục nghẹn trong bụng mình thắt lại. Những đứa trẻ khác ngước lên khỏi bữa ăn nghèo nàn của chúng, khuôn mặt chúng lộ rõ sự tò mò và ghen tỵ. Sự chú ý của Tadashi chủ yếu tập trung vào Sakura, nhưng ông cũng gật đầu với các thành viên còn lại của Bofurin.

Không một lời giới thiệu, Tadashi nắm lấy cánh tay Sakura và bắt đầu kéo cậu đi. "Đi theo tôi," ông nói, giọng càu nhàu. Suo tiến lên một bước, tay đặt lên vai Tadashi. "Sẽ không có vấn đề gì?" anh hỏi, giọng điệu kiên quyết nhưng không có ý đối địch.

Tadashi gạt tay Suo ra. "Chỉ là chuyện của trại trẻ thôi," ông nói, mắt không rời khỏi Sakura. "Tôi chắc rằng các cậu còn nhiều việc quan trọng hơn là nghe người già bàn chuyện." Ông chỉ tay về phía nhà ăn, nơi một số đứa trẻ nhỏ hơn đã tụ tập, thì thầm với nhau khi nhìn những người mới đến. Các thành viên còn lại của Bofurin liếc nhìn nhau, nhưng cuối cùng, họ theo hướng dẫn của Tadashi và đi vào nhà ăn. Căn phòng trống trải, các bức tường được trang trí bằng những tấm áp phích những đứa trẻ cười đùa đã bong tróc và những bức tranh vẽ tay trông như đã lâu không động tới. Họ ngồi xuống một chiếc bàn đã mòn, không khí đầy sự bối rối và căng thẳng.

Suo ngả người ra ghế, mắt anh quét qua căn phòng. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên một loạt bức ảnh treo tường. Một cô gái với mái tóc giống hệt Sakura—nửa đen, nửa trắng—là chủ đề của từng bức. Cô ấy lớn lên trong mỗi khung hình, đôi mắt cô vẫn là màu xanh và vàng như Sakura. Trong tay cô, cô cầm một cây vĩ cầm trong bức này, một cây sáo trong bức khác, và một cây đàn guitar trong bức thứ ba. Mỗi bức ảnh đều đi kèm với một tấm bảng nhỏ chi tiết số tiền quyên góp từ các buổi biểu diễn của cô. "Cô ấy là ai?" Suo hỏi, không giấu nổi sự tò mò trong giọng nói.

Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn đột ngột khi Tadashi xông vào phòng, hỏi tìm Tsubaki. Không có lời giải thích nào, cả hai rời khỏi phòng, để lại Suo, Nirei và Umemiya một mình trong nhà ăn.

Một giọng nói nhỏ, nhút nhát phá vỡ sự im lặng. "Tên chị ấy là Haruka Sakura." Một cậu bé với mái tóc rối bù và nụ cười ngại ngùng bước lên từ nhóm trẻ em. Cậu nhìn lên Suo, đôi mắt cậu đầy sự ngạc nhiên và tò mò. "Nhưng chị ấy đã rời đi từ lâu rồi."

Ánh mắt của Suo hướng về phía cậu bé, đôi mắt mở to một chút. "Haruka?" anh lặp lại, cái tên nghe thật lạ lẫm trên đầu lưỡi. Nirei và Umemiya liếc nhìn nhau, vẻ mặt của họ đều bối rối.

"Toshinori Gen," cậu bé đính chính bằng một cái gật đầu nhỏ, giọng cậu chỉ là một thì thầm. "Em xin lỗi vì đã ngắt lời. Em chỉ nghe thấy các anh nói về chị ấy." Đôi mắt cậu lướt quanh phòng, như thể chờ đợi bị khiển trách vì đã nói chen vào.

Lông mày Suo nhíu lại. "Toshinori?" anh lặp lại, cái tên trượt khỏi lưỡi như một bí mật chưa từng được nói ra. "Em có thể kể cho tụi anh về chị ấy không?"

Cậu bé, Toshinori, hít một hơi thật sâu, đôi mắt mờ đi vì hoài niệm. "Haruka giống như một người chị lớn của tất cả chúng em," cậu bắt đầu, giọng nói của cậu trở nên mạnh mẽ hơn khi cậu nói. "Chị ấy tốt bụng và mạnh mẽ, luôn quan tâm đến những đứa trẻ nhỏ. Cô ấy có cách khiến mọi người cảm thấy an toàn, ngay cả khi mọi thứ trở nên khó khăn. "Những đứa trẻ khác gật đầu đồng ý trong im lặng, biểu cảm của chúng vừa ngưỡng mộ vừa khao khát.

"Nhưng hồi đó chị ấy để tóc dài," Toshinori tiếp tục, giọng cậu nhóc hạ xuống thành tiếng thì thầm đầy âm mưu. "Mặc dù chị ấy là con trai, chị ấy không bao giờ nói nhiều về điều đó. Bất cứ khi nào chúng em hỏi, chị ấy chỉ nói rằng chị đang trốn ai đó." Ánh mắt cậu nhóc hướng về phía cửa, như thể mong đợi Sakura sẽ bước vào bất cứ lúc nào. "Tụi em không biết đó là ai, nhưng chị ấy luôn ngoái lại nhìn như thể lo lắng về điều gì khác." Căn phòng trở nên yên lặng khi mức độ nghiêm trọng của việc tiết lộ thấm vào không khí.

Tiếng thì thầm của những đứa trẻ dần trở nên lớn hơn, chia sẻ những câu chuyện về cách đối xử tử tế và dũng cảm của Sakura, mỗi câu chuyện vẽ nên hình ảnh một người lãnh đạo vượt qua mọi giới hạn về giới tính và trở thành ngọn đuốc hy vọng cho những ai cảm thấy lạc lõng hoặc bị lãng quên. Suo cảm thấy một nỗi ghen tị trào dâng, ước rằng mình đã biết về khía cạnh này của Sakura sớm hơn. Nirei nghiêng người, sự tò mò của anh được khơi dậy. "Có chuyện gì với chị ấy?" cậu hỏi, giọng nhỏ nhẹ.

Toshinori nhìn xuống chân mình, nụ cười trên mặt dần phai. "Một ngày nọ, chị ấy đột nhiên rời đi," cậu nói, giọng run run. "Không có lời nhắn, không lời tạm biệt. Chỉ... biến mất." Những đứa trẻ nhìn nhau, đôi mắt chúng lấp lánh nước mắt chưa kịp rơi. Rõ ràng sự biến mất của chị đã để lại một khoảng trống trong cuộc sống của chúng mà trong nhiều năm qua chưa ai có thể lấp đầy. 

"Nhưng chị ấy để lại cho chúng em một thứ," Toshinori thêm vào, giọng cậu mạnh mẽ trở lại. Cậu thò tay vào túi và rút ra một mảnh vải rách, màu sắc gần như phai hết. "Đây là từ chiếc băng đô của chị ấy. Chị thường đeo nó suốt và nói rằng đó là bùa may mắn của chị." Cậu cẩn thận mở ra, để lộ các cạnh bị sờn của một mảnh vải hồng từng rực rỡ. "Chúng em tìm thấy nó trong vườn sau khi chị ấy rời đi. Chúng em thay nhau đeo nó, hy vọng sự chân thành tử tế của chị ấy sẽ truyền sang chúng em."

Trái tim Suo thắt lại trước nỗi đau trong giọng của Toshinori. "Chị ấy đã làm gì cho tất cả các em?" anh hỏi nhẹ nhàng, hy vọng mang lại chút ấm áp vào cuộc trò chuyện.

Những đứa trẻ nhìn nhau, rồi lại nhìn Suo, đôi mắt họ lấp lánh biết ơn. "Haruka giống như một người mẹ đối với chúng em," một cô bé có tóc đuôi sam nói, giọng đầy cảm xúc. "Chị nấu ăn cho chúng em khi đói, chăm sóc khi chúng em sợ hãi, và dọn dẹp sau khi chúng em làm bừa."

Một cậu bé với má bầm nói thêm vào, "Đúng đó, chị ấy thậm chí còn làm tóc cho tụi em khi tụi em không thể tự làm được." Tất cả bọn trẻ cười, những kỷ niệm làm dịu đi sự căng thẳng trong phòng. "Và chị ngồi với bọn em khi bọn em buồn, kể chuyện để làm bọn em vui lên," một cô bé nhỏ hơn có đeo kính nói thêm, giọng mơ màng. "Nhưng chị ấy cũng rất kiên cường. Bất cứ khi nào các anh chị lớn bắt nạt bọn em, chị ấy sẽ đứng ra bảo vệ, dù họ có lớn thế nào."

Mắt Nirei tròn xoe khi những câu chuyện dần được hé lộ. "Có vẻ như chị ấy là một người tuyệt vời," cậu nói, giọng đầy ngưỡng mộ chân thành. Những đứa trẻ nhiệt tình gật đầu, mỗi đứa đều háo hức chia sẻ kỷ niệm yêu thích của mình về thiên thần bảo hộ bí ẩn.

Và rồi, như thể đã được báo trước, cánh cửa nhà ăn kêu cọt kẹt mở ra, và bước vào là nhân vật của cuộc trò chuyện—hoặc đúng hơn, là người có vẻ ngoài trông giống hệt. Những cái đầu của những đứa trẻ quay phắt lại, mắt chúng mở to vì kinh ngạc. Nhân vật đó không ai khác chính là Haruka Sakura, nhưng thứ gì khác biệt. Tóc cô dài hơn, uốn thành những sóng nhẹ rủ xuống lưng, và cô mặc một chiếc váy trùng với màu hồng của chiếc băng đô Toshinori đang cầm.

Ánh mắt Sakura quét qua căn phòng, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô trông như một con nai bị ánh đèn pha chiếu vào. Rồi, cô nhìn thấy những đứa trẻ, và khuôn mặt cô mềm lại. "Chào các em," cô nói, giọng trầm ấm nhẹ nhàng vang lên, dường như lấp đầy cả căn phòng. Cô bước về phía họ, một nụ cười ngại ngùng hiện lên trên môi. "Lâu rồi không gặp."

Những đứa trẻ nhìn cô với vẻ không tin nổi, mảnh vải hồng trong tay Toshinori rung rinh như bị cuốn trong làn gió. Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Cuối cùng, một trong những đứa trẻ nhỏ nhất, một cô bé có tóc đuôi sam, phá vỡ sự yên lặng. "H-Haruka?" cô bé thì thầm, giọng run run.

Mắt Sakura mở to, và cô bước lùi lại, va vào bàn. "C-Chị xin lỗi," cô lắp bắp, má đỏ bừng. "Chị không có ý làm các em sợ." Giọng cô mềm hơn thường lệ, những góc cạnh thô ráp thường ngày được làm dịu bởi điều gì đó gần như là sợ hãi.

Những đứa trẻ nhìn cô, miệng há hốc. Toshinori là người đầu tiên di chuyển, đôi chân cậu nhanh chóng đưa cậu chạy băng qua phòng nhanh hơn bao giờ hết. Cậu ôm chặt lấy eo Sakura, mảnh vải của chiếc băng đô bay phấp phới. "Chị đã về!" cậu reo lên, giọng bị bóp nghẹt bởi quần áo của cô. Những đứa trẻ khác cũng vội vàng chạy theo, một đám tay nhỏ bé quấn quanh chân và thân của cô.

Suo đứng từ xa quan sát, mắt anh hơi nheo lại khi nhìn cảnh tượng đó. Một phần trong anh cảm thấy chút gì đó giống như ghen tị—Sakura của anh, người mà anh đã nỗ lực rất nhiều để hiểu và ủng hộ, đang được những người xa lạ này ôm chặt. Nhưng khi anh thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt họ, niềm vui hiện rõ trên những nụ cười của họ, anh không thể không cảm thấy hạnh phúc cho họ. Họ đã nhớ cô rất nhiều, và rõ ràng cô đã để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc sống của họ.

Umemiya và Nirei đều rơi nước mắt, khuôn mặt họ vừa sốc vừa không tin nổi. Nirei vùi đầu vào tay, vai run lên với những tiếng nấc im lặng, trong khi mặt Umemiya vùi vào ngực Tsubaki, cơ thể anh rung lên vì cảm xúc. Tsubaki, luôn là người chăm sóc, ôm chặt anh, tay xoa nhẹ lên lưng anh. Dù tình huống có nghiêm trọng đến đâu, một nụ cười nhỏ nở trên môi Tsubaki khi họ thì thầm những lời an ủi vào tai Umemiya.

Nhưng khoảnh khắc dịu dàng đó đột nhiên bị phá vỡ bởi giọng nói vang dội của Tadashi. "Giờ diễn sẽ bắt đầu sau năm phút nữa!" ông ta kêu, vỗ tay vào nhau. Khuôn mặt của những đứa trẻ sáng lên vì phấn khích, cánh tay của chúng nới lỏng khỏi eo Sakura khi chúng vội vã chuẩn bị. Không khí trong căng tin tràn ngập sự mong đợi, tiếng cười và tiếng nói chuyện vang vọng khắp các bức tường như một máy pinball.

*Pinball: là một trong đó người chơi sử dụng các nút lật để giữ cho một quả bóng không rơi xuống lỗ. Mục tiêu của trò chơi là ghi được nhiều điểm nhất có thể bằng cách đánh vào các mục tiêu khác nhau trên bàn chơi. Trò chơi kết thúc khi quả bóng bị mất.

Suo hít một hơi sâu, mắt anh không rời khỏi hình bóng của Sakura đang dần xa khuất khi cô bị lũ trẻ cuốn đi. Anh cảm thấy một cảm giác pha trộn giữa tự hào và sở hữu, nhìn cô tương tác với những đứa trẻ một cách tự nhiên như vậy. Khi nhóm tản đi, anh tiến đến Nirei và Umemiya, những người vẫn đang lau nước mắt. "Có vẻ chúng ta sắp được xem một màn biểu diễn," anh nói, giọng đều đều mặc cho cảm xúc hỗn loạn bên trong anh.

Nhà ăn bắt đầu nhộn nhịp khi những đứa trẻ chạy quanh, sắp xếp ghế và dựng sân khấu tạm thời. Các bậc cha mẹ và thành viên trong nhóm bắt đầu vào, lấp đầy căn phòng với mùi vị của sự phấn khích và hy vọng. Cả ba ngồi xuống ghế, cố gắng hòa vào đám đông khi những thành viên cuối cùng của Bofurin lạc vào, khuôn mặt họ là sự pha trộn giữa bối rối và mong đợi.

Khi buổi biểu diễn bắt đầu, một nhóm trẻ nhỏ bước lên sân khấu, giọng chúng như thiên thần khi chúng hát một giai điệu tràn ngập căn phòng. Đôi mắt chúng lấp lánh sự ngây thơ của tuổi trẻ, và những nụ cười của chúng rộng đến mức dường như có thể nuốt chửng cả thế giới. Đám đông theo dõi chăm chú khi âm nhạc ngày càng lớn hơn, sống động hơn, và bất ngờ, âm thanh của cây vĩ cầm tham gia vào, một giai điệu đẹp đến mức dường như cộng hưởng trong lòng mỗi người có mặt.

Các nốt nhạc trở nên nhanh hơn, phức tạp hơn, và khi chúng làm vậy, chuyển động của những đứa trẻ cũng trở nên tinh tế hơn. Chúng nhảy múa quanh sân khấu, chân trần của chúng đập vào sàn gỗ mòn theo nhịp điệu dường như thách thức trọng lực. Âm nhạc ngày càng mạnh mẽ hơn cho đến khi nó gần như quá nhiều để chịu đựng, rồi đột nhiên, nó dừng lại. Âm thanh duy nhất là tiếng vang của nốt cuối cùng, vang vọng trong không khí như một lời thì thầm ma quái.

Rồi, khi âm thanh của vĩ cầm tan biến, một tiếng piano bắt đầu chơi. Giai điệu ngẫu hứng, trái ngược hoàn toàn với sự trang nghiêm của giai điệu vĩ cầm. Khuôn mặt của những đứa trẻ sáng bừng như những ngôi sao, và chúng quay lại nhìn nhau, đôi mắt lấp lánh sự phấn khích. Giai điệu của piano trở nên lớn hơn, vui tươi hơn, và khi nó làm vậy, những đứa trẻ lại bắt đầu chuyển động. Chúng xoay người và nhảy vọt qua nhau, tiếng cười của chúng trào ra như dòng suối giữa sa mạc.

Điệu nhảy trở nên phức tạp hơn, chuyển động của chúng là minh chứng cho niềm vui đã bị dồn nén trong chúng lâu nay. Các nốt nhạc nhảy múa quanh căn phòng, dệt nên một tấm thảm âm thanh bao trùm tất cả người có mặt. Âm nhạc ngày càng dồn dập, tiếng đàn piano và tiếng sáo chơi một bản song ca dường như nói về sự tự do và hy vọng. Và rôi, như đã được định trước, một cô bé tóc đuôi sam bước lên sân khấu, đặt cây sáo lên môi. Cô bắt đầu thổi, những nốt nhạc bay lên trên tất cả, một bản giao hưởng cảm xúc thuần khiết khiến đám đông bật dậy.

Điệu nhảy của những đứa trẻ trở nên vui tươi hơn, tiếng cười của chúng là điểm nhấn ngọt ngào cho âm nhạc tràn ngập không khí. Chúng nhảy và xoay người, gương mặt chúng như bức tranh rực rỡ đầy niềm vui và điều kỳ diệu. Cây sáo nhảy cùng chúng, giai điệu len lỏi chuyển động của chúng, dẫn dắt chúng qua một điệu nhảy vừa được tập luyện vừa tự phát. Âm nhạc tăng dần lên đến cao trào, tiếng cười của trẻ em hòa quyện với các nốt nhạc cho đến khi đạt đến cao trào, và rồi, như thể theo một thỏa thuận không lời nào đó, tất cả chúng đều dừng lại, mắt nhắm nghiền, những nốt nhạc cuối cùng của cây sáo vang vọng khắp phòng.

Khi tấm màn hạ xuống, nhà ăn bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm. Những đứa trẻ trên sân khấu rạng rỡ, khuôn mặt ửng hồng vì phấn khích và tự hào. Sakura bước lên phía trước, đôi mắt cô tìm kiếm trong biển người một thứ gì đó—một ai đó—quen thuộc. Khi khán giả nhận ra chính cô là người đã chơi đàn violin và piano, tiếng reo hò trở nên chói tai. Họ gọi tên cô, với tay tới cô với những bàn tay đầy mong đợi.

Suo đứng ngoài quan sát, trái tim anh tràn ngập cảm giác muốn bảo vệ mãnh liệt. Anh biết quá rõ vẻ mặt của Sakura—khuôn mặt cho thấy cô sắp bị choáng ngợp. Anh không đợi đám đông ập đến cô, thay vào đó, anh đi vào hậu trường, nơi rèm được kéo chặt, che khuất ánh đèn sân khấu. Anh thấy Sakura đang đứng trong bóng tối, tay cô hơi run khi cô cố gắng bình tĩnh lại.

Không nói một lời, Suo bước ra sau cô, vòng tay ôm lấy eo cô. Lúc đầu Sakura cứng đờ, không quen với những màn thể hiện tình cảm công khai như vậy, nhưng chẳng mấy chốc cô tan chảy trong vòng tay anh, cơ thể cô thả lỏng trên thân hình rắn chắc của anh. Cô ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại, khi anh thì thầm vào tai cô, "Em thật tuyệt vời ngoài kia." Giọng anh trầm khàn nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với tiếng vỗ tay ầm ĩ vẫn vang vọng qua các bức tường.

Cô ấy nghẹn thở, và khẽ gật đầu, mắt vẫn nhắm. Sự ấm áp từ cơ thể anh thấm vào cô, trở thành một sự hiện diện an ủi mà cô ấy không nhận ra rằng mình cần cho đến khi nó ở đó. "Cảm ơn," cô thì thầm, giọng hầu như không nghe thấy được giữa tiếng ồn ào.

Khi đám đông đã giải tán và bọn trẻ đã bình tĩnh lại, Sakura thay lại trang phục thường ngày và hít một hơi thật sâu. Nhà ăn một lần nữa được biến thành một căn bếp tạm bợ. Cậu di chuyển một cách thuần thục và dễ dàng, đôi tay thoăn thoát trên bếp khi cậu nấu một bữa ăn đơn giản nhưng đậm đà cho những đứa trẻ mồ côi và các thành viên của Bofurin. Mùi cơm nóng và rau hầm ngào ngạt tràn ngập không gian, hòa quyện với mùi mồ hôi và bụi bẩn từ buổi biểu diễn. Bất chấp sự hỗn loạn, cậu cảm thấy như ở nhà, đôi tay di chuyển gần như tự động khi cậu làm việc.

Những đứa trẻ trò chuyện với nhau một cách hào hứng, kể lại những khoảnh khắc yêu thích của chúng trong buổi diễn, trong khi nhóm Bofurin ngồi quanh bàn, biểu cảm của họ vừa kính nể vừa tò mò. Họ nhìn Sakura, mắt dõi theo từng chuyển động của cậu khi cậu chặt và khuấy, khuôn mặt cậu tập trung cao độ. Nirei và Umemiya vẫn còn sốc, mắt họ sáng lên vì những giọt nước mắt chưa rơi khi họ nhìn cảnh tượng đó. Tsubaki dựa vào quầy, một nụ cười thấu hiểu hiện lên trên môi khi họ nhìn Sakura nhẹ nhàng tương tác với bọn trẻ.

Khi thức ăn cuối cùng cũng được dọn lên, những bát cơm nóng và rau đặt trước từng miệng háo hức, một sự im lặng đột ngột bao trùm căn phòng. Tiếng thìa va vào bát và âm thanh nhai nhóp nhép thỏa mãn lấp đầy không gian. Tuy nhiên, giữa những âm thanh vui vẻ đó, một sự căng thẳng bắt đầu hình thành khi mọi người nhận ra rằng Sakura không ăn. Đĩa của cậu vẫn chưa động tới, bị đẩy sang một bên khi cậu tập trung phục vụ người khác. Những tiếng thì thầm lo lắng ngày càng lớn hơn, những đứa trẻ liếc nhìn người bảo vệ trước đây của chúng một cách lén lút.

Suo nhận thấy sự thay đổi trong không khí và hít một hơi sâu, chuẩn bị hỏi câu hỏi mà ai cũng đang nghĩ tới. Nhưng trước khi anh có thể nói một lời nào, Toshinori lên tiếng, giọng pha trộn giữa sự ngây thơ và lo lắng. "Haruka, tại sao anh không ăn?"

Căn phòng tĩnh lặng, mọi ánh mắt đổ dồn vào Sakura. Cậu đứng sững lại, cái thìa lơ lửng trên bát cơm. "Anh... anh chỉ không đói," anh nói dối, má ửng hồng.

Bofurin và bọn trẻ biết rõ hơn. Chúng có thể thấy sự thật trong đôi mắt cậu, cách bàn tay cậu run rẩy nhẹ. Họ đã trải qua nhiều khó khăn và họ nhận biết được lúc nào ai đó đang cố che giấu điều gì. Nhưng họ cũng biết sự vô ích từ việc ép buộc. Càng hỏi chỉ dẫn đến nhiều bức tường hơn, nhiều im lặng hơn. Vì vậy, họ chọn con đường chân thành hơn—thông cảm và đồng cảm. Họ trở lại bữa ăn của mình, tiếng đũa và thìa tiếp tục, lấp đầy không khí bằng âm nhạc của tình bạn.

Sau khi bữa ăn kết thúc và chén bát được dọn dẹp, Sakura đi lại giữa bọn trẻ, nhẹ nhàng chải tóc và đưa chúng về giường. Đó là một nghi thức tự nhiên như hơi thở đối với cậu. Mỗi đứa trẻ đều cảm thấy cái ấm áp lan tỏa khi tay Sakura chạm vào đầu chúng, một lời hứa thầm lặng rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Và khi chúng nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ, gánh nặng của lo lắng giảm đi một chút.

Khi cuối cùng cũng đến lúc phải rời đi, Sakura cảm thấy một nỗi buồn nhói lên. Cậu nhớ nơi này, nhớ cảm giác là người mà bọn trẻ có thể tin tưởng. Khi họ lên tàu trở về Makochi, cơn kiệt sức bắt đầu ập đến với cậu. Sự ấm áp của nhà ăn và cảm xúc thăng trầm của ngày hôm ấy khiến mí mắt cậu nặng trĩu. Cậu thậm chí còn không nhận ra mình đã dựa vào vai Suo từ lúc nào, nhưng khi tàu bắt đầu chuyển bánh, nhịp điệu đều đặn của đường ray ru cậu vào giấc ngủ sâu.

Suo nhìn xuống Sakura, biểu cảm của anh vừa dịu dàng vừa quyết tâm. Anh biết rằng người bạn đời của mình đã trải qua rất nhiều điều trong ngày hôm nay, và anh thề sẽ ở bên cậu, bất kể chuyện gì xảy ra. Lồng ngực Sakura nhẹ nhàng phập phồng , mái tóc mềm mại của cậu chạm vào má anh, tất cả đều thật dễ chịu. Anh siết chặt tay mình một chút, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Sakura thấm vào cơ thể anh.

-----

Phần 2 của "Hơn những gì thấy được".

*Hãy bình luận cho tớ về việc mọi người muốn đọc truyện nào khác mà chưa có ai dịch. Tớ sẽ đi xin và dịch ạ. Lưu ý: Chỉ nhận couple Sakura Haruka với những người khác nhé.

*Xem trên WordPress CriaraChanh để đọc các chương mới nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro