Tầng Lớp Ký Ức 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Criara_Chanh

Tác giả: Sfhgj

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả.

Link bản gốc: https://archiveofourown.org/works/57467203/chapters/146207257#workskin

Couple: Hayato Suo & Sakura Haruka

-----

Văn án: Sakura gặp một cơn ác mộng và cuối cùng cũng kể cho Suo. [Suo nhận ra Sakura đã gầy đi nhiều như thế nào (chỉ rõ ràng đến cuối)]

Ghi chú: Đây là chương có nhiều nỗi đau nhất. Tôi gần như đã khóc.

-----

Chương 4: Một phần của câu chuyện

Suo không thể không mỉm cười khi anh quan sát Sakura, đang ngủ say trên tàu, đầu tựa vào vai anh. Cái lắc lư nhẹ nhàng của toa tàu không làm xáo trộn vẻ bình yên đã lắng đọng trên khuôn mặt anh. Suo biết rằng khi họ quay trở lại những con phố đông đúc của Makochi, vẻ yên tĩnh này sẽ bị phá vỡ. Nhưng hiện tại, anh trân trọng khoảnh khắc hiếm hoi này khi bạn trai của mình không hề cảnh giác.

Với sự khéo léo của một người chiến đấu dày dặn kinh nghiệm, Suo nhẹ nhàng bế Sakura theo kiểu bế công chúa, đôi tay mạnh mẽ của anh nâng đỡ cơ thể mảnh mai một cách dễ dàng. Anh bước ra khỏi tàu, những âm thanh thì thầm của hành khách đêm khuya tạo nên một bản nhạc nhẹ nhàng cho hành trình im lặng của họ. Ánh đèn neon của thành phố tô màu buổi đêm bằng những màu sắc rực rỡ, tạo ra cái bóng dài sau họ khi di chuyển. Không khí mát lạnh của buổi tối chạm vào da họ, trái ngược rõ rệt với cái ấm áp bên trong tàu.

Cân nặng của Sakura nhẹ đến bất ngờ, như thể anh đang bế một chiếc lông vũ chứ không phải một con người. Suo dễ dàng di chuyển khỏi ga tàu đông đúc như thể đã làm điều này nhiều lần trước đó.

Đường đi đến nhà của Sakura rất yên tĩnh, những con phố lát đá cuội lạo xạo dưới chân khi chúng len lỏi qua khu phố cổ kính. Các tòa nhà cao và sát nhau, nhưng kẻ hở khoảng trống giữa chúng tràn ngập mùi hương của những quầy hàng thức ăn đêm và tiếng cười xa xa vọng lại qua từng con hẻm.

Khi vào căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng, hai người cởi giày ra, âm thanh của vải trượt trên sàn gỗ tạo nên một giai điệu dễ chịu. Phòng khách khá đơn giản, nhưng ánh sáng từ đèn đường bên ngoài chiếu lên những đồ đạc giản dị tạo hơi ấm cho căn phòng. Suo nhẹ nhàng đặt Sakura lên futon, hơi thở của cậu sâu và đều, những căng thẳng từ các việc trong ngày cuối cùng cũng lắng xuống.

Với một tiếng thở dài dịu nhẹ, Sakura quay người lại, tay cậu tìm kiếm hơi ấm từ cơ thể Suo. Cậu cuộn vào người Suo, khớp với anh như một mảnh ghép đã thất lạc và sau tất cả tìm được nơi thuộc về của mình. Lồng ngực Suo là một bức tường vững chắc nhưng lại an ủi, nhịp đập đều đặn từ trái tim anh là một bài hát ru hứa hẹn che chở và thuộc về nhau. Suo vòng tay quanh Sakura, ôm chặt cậu, tay anh nhẹ nhàng lướt qua vải áo sơ mi mềm mại của Sakura, cảm nhận đường nét của xương sườn và nhiệt độ qua làn da cậu.

Họ ngủ như thế, quấn lấy nhau trong điệu nhảy thầm lặng của niềm tin và mong manh, cho đến khi ánh sáng ban mai của Chủ nhật bắt đầu len lỏi qua những tấm rèm. Âm thanh của thành phố dần lớn hơn, tiếng xe cộ ầm ầm xa xa và tiếng chim hót ngoài cửa sổ báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Suo cựa mình, mắt mở ra khi nhìn thấy khuôn mặt yên bình của Sakura, nét mặt ngái ngủ khiến trái tim anh ngập trào yêu thương.

Nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi, Suo không di chuyển, thay vào đó để hơi ấm từ cái ôm của họ ru anh trở lại giấc ngủ nhẹ. Thế giới bên ngoài có thể đợi thêm một chút nữa. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi đó, nỗi sợ hãi và căng thẳng của tuần qua dường như tan biến, chỉ để lại sự thoải mái từ nhiệt độ ấm nóng của họ và lời nhắc nhở nhẹ nhàng về mối quan hệ ngày càng phát triển của họ.

Tuy nhiên, vài giờ sau, một âm thanh khó chịu đã xé tan sự yên tĩnh của buổi sáng sớm. Đó là một tiếng kêu nhỏ, âm thanh của sự đau đớn và lo lắng dường như vang vọng qua từng ngóc ngách căn phòng. Đôi mắt Suo mở to, các giác quan của anh ngay lập tức cảnh giác. Nguồn gốc của âm thanh không thể nhầm lẫn: đó là từ Sakura, người vẫn đang say giấc, cơ thể cậu khẽ giật lên với mỗi tiếng kêu nghẹn ngào.

Trái tim Suo thắt lại khi anh chăm chú nhìn vẻ mặt căng thẳng của Sakura, đầu óc anh quay cuồng với nỗi lo lắng. Em ấy đang mơ à? Em đau sao? Những tiếng kêu trở nên thường xuyên hơn, và rõ ràng rằng những gì đang xảy ra trong tiềm thức của Sakura không hề dễ chịu. Bản năng bảo vệ của Suo nổi lên, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Sakura, hy vọng sẽ xoa dịu cơn ác mộng mà không làm cậu hoàn toàn tỉnh dậy.

Nhưng những âm thanh đó ngày một lớn hơn, tuyệt vọng hơn, và Sakura càng vùng vẫy dữ dội hơn. Suo biết mình phải hành động. Anh cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào má Sakura khi anh thì thầm tên cậu, cố gắng dỗ cậu thoát khỏi giấc mơ đầy đau khổ. "Sakura... Sakura, tỉnh dậy đi."

Cuối cùng, tiếng kêu lặng đi, và mắt Sakura mở ra, lộ ra một biển bối rối và sợ hãi. Đồng tử của cậu giãn ra, tìm kiếm nguồn gốc của cơn đau trước khi dừng lại ngay ánh mắt lo lắng của Suo. Trong một chốc lát, cậu nhận ra, rồi ngay lập tức biến mất, nhường chỗ cho cơn hoảng loạn đột ngột. Cậu ngồi bật dậy, cơ thể cứng đờ và run rẩy.

"Sakura, không sao đâu," Suo an ủi, tay anh vươn ra ôm lấy má Sakura. "Em an toàn rồi. Chỉ là một cơn ác mộng thôi."

Nhưng Sakura dường như không nghe thấy anh. Cậu lao vào Suo, vòng tay qua cổ anh với nỗi tuyệt vọng dữ dội có thể cảm nhận được trong không khí. Đôi mắt cậu mở to, vẫn chìm đắm trong nỗi kinh hoàng từ giấc mơ. Trái tim Suo đau nhói khi nhìn thấy người bạn đời của mình run rẩy như vậy, vì thế anh kéo Sakura lại gần hơn, bao bọc cậu trong một cái ôm ấm áp vừa an ủi vừa bảo vệ.

Cơ thể Sakura bám chặt vào Suo như phao cứu sinh, hơi thở của cậu gấp gáp khi cậu vùi mặt vào hõm cổ của Suo. Những cơn run rẩy trên cơ thể cậu từ từ giảm xuống khi nhìn nhận được đây là thực tại, và những tiếng thì thầm ghê sợ của cơn ác mộng thay thế bằng nhịp đập ổn định của trái tim Suo.

"Em có muốn nói về chuyện đó không?" Suo hỏi khẽ, giọng nói của anh như một âm thanh dịu dàng vang vọng qua tận sâu thẳm tâm hồn Sakura. Những lời của anh mang tính thận trọng, không muốn thúc ép nhưng lại mở ra một không gian an toàn để Sakura có thể trút bỏ nỗi niềm.

Sakura gật đầu, động thái gần như không thể nhận ra trên vai Suo. Đó là một sự thừa nhận thầm lặng rằng cậu cần phải gỡ rối mớ suy nghĩ rối rắm của mình, để xua đi nỗi sợ hãi đã bén rễ trong tâm trí cậu. Suo không nhìn thấy cái gật đầu, nhưng anh cảm nhận được, qua sự dịch chuyển nhẹ nhàng của Sakura khi cậu tựa vào mình để tìm sự an ủi.

"Anh có thể- có thể ôm em không?" Sakura hỏi giọng cậu hầu như không nghe thấy. Và khuôn mặt cậu hơi đỏ bừng.

Không nói một lời, Suo thay đổi tư thế, ngồi xếp bằng trên futon và vỗ tay lên đùi mình. Lời mời thật rõ ràng, và Sakura nhận lấy nó với lòng biết ơn, ngồi lên đùi Suo với sự duyên dáng bất ngờ. Anh nhẹ như lông hồng, cơ thể thanh mảnh của cậu khớp hoàn hảo với vòng tay vững chắc của Suo. Bàn tay của Suo đặt nhẹ nhàng trên eo Sakura, cảm nhận nhịp đập nhanh của trái tim anh dưới lòng bàn tay.

"Haru" Suo gọi bằng giọng ngọt ngào. "Em gặp ác mộng gì thế?" Suo lo lắng vì trước giờ chưa từng nghe bạn trai mình rên rỉ và khóc trong lúc ngủ.

Sakura hít một hơi sâu, ánh mắt cậu cuối cùng chạm vào mắt Suo, chứa đựng sự sợ hãi và dễ tổn thương. Cậu do dự, rồi nói, giọng cậu chỉ còn là một tiếng thì thầm. "Chỉ là một cơn ác mộng thôi, em nghĩ vậy..."

Suo quan sát cậu, biết rằng không nên thúc ép thêm. Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng Sakura, hơi ấm từ tay anh thấm vào các cơ bắp căng thẳng của cậu. Sau đó, bằng một giọng nói nhẹ nhàng và ổn định, Sakura hỏi, "Suo, nếu anh phát hiện ra rằng có ai đó làm tổn thương em, như... thực sự làm em đau, anh sẽ làm gì?"

Đôi mắt của Suo nheo lại, ánh nhìn của anh có chút sắc bén. "Nó kiểu như?" anh hỏi, giọng nói như một tiếng gầm thấp vang vọng khắp căn phòng. Bản năng bảo vệ của anh đang ở mức báo động cao, sẵn sàng lao vào hành động ngay khi có dấu hiệu rắc rối.

Sakura vùi đầu vào ngực Suo, lớp vải áo sơ mi làm giọng nói của cậu nghẹn lại. Những lời nói phát ra hầu như không nghe thấy, nhưng chúng giáng vào Suo như một cú đấm vào bụng. "Cưỡng hiếp," Sakura lẩm bẩm, lời nói ấy chỉ như một cơn thoi thóp đầy đau đớn và sợ hãi.

Cơ thể Suo căng lên, tay anh siết chặt Sakura theo phản xạ. Cơn giận dữ vốn dĩ đang âm ỉ ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh của anh giờ đây bùng lên như một đống lửa, đe dọa nuốt chửng anh hoàn toàn. Anh nuốt nước bọt, hàm răng nghiến chặt. "Ai?" anh gằn từng chữ, giọng điệu trầm thấp nguy hiểm.

Sakura run rẩy trong vòng tay anh, mắt nhắm nghiền. "Không phải như vậy... Em chỉ... Em chỉ có... cảm giác này..." Giọng cậu nhỏ dần thành tiếng rên rỉ, nỗi sợ hãi và sự bất an dày đặc trong không khí.

Suo cảm nhận được sự căng thẳng quấn quanh từng lời của Sakura, nỗi đau không nói thành lời nằm ẩn dưới bề mặt. Anh biết rằng nếu thúc ép quá mức, chỉ khiến cậu thêm đau đớn, nên anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình. "Được rồi, Haru," anh nói nhẹ nhàng, ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn an ủi trên lưng Sakura. "Em không cần phải nói ngay nếu không muốn. Nhưng hãy nhớ, anh luôn ở đây vì em. Dù chuyện gì xảy ra, hay cảm xúc của em là gì, anh sẽ không rời bỏ em đâu."

Sakura ôm chặt cổ Suo, và Suo cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng thấm vào áo của anh. Anh ôm chặt Sakura hơn, thì thầm những lời an ủi vào tai cậu, những từ ngữ như một bài hát ru nhẹ nhàng làm dịu cơn bão cảm xúc trong Sakura. Họ ngồi đó, quấn quýt trong vòng tay yên lặng, khi ánh sáng buổi sáng sớm ngày càng lên cao hơn, căn phòng từ từ bừng sáng quanh họ.

"Haru," Suo bắt đầu, giọng anh mềm mại và vững vàng, "Chuyện này là sao? Thực sự đã xảy ra chuyện gì?" Anh hỏi, ánh mắt anh tìm kiếm trong mắt Sakura, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào về nguyên nhân gây ra cơn ác mộng.

Sakura hít một hơi sâu, cơ thể run rẩy trước khi cuối cùng thốt ra những lời đã ám ảnh cậu. "Em bị cưỡng hiếp," cậu thì thầm, giọng nói vỡ vụn vì nặng nề của sự thú nhận. "Không phải một lần, không phải hai lần, mà là nhiều lần."

"Nhưng em không hề muốn điều đó," Sakura lặp lại, giọng nói run rẩy, khuôn mặt cậu đỏ ửng vì xấu hổ và sợ hãi. "Em đã cầu xin nó dừng lại, nhưng nó cứ tiếp tục xảy ra." Mỗi từ là một sự thú nhận dường như xé toạc một phần của cậu, để lộ ra những vết thương đau đớn.

Trái tim Suo như vỡ vụn thành hàng triệu mảnh khi anh nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má Sakura. Anh cảm thấy một khao khát mãnh liệt phải bảo vệ cậu, xóa bỏ mọi dấu vết của nỗi đau khỏi cuộc sống của cậu. Nhưng anh biết rằng mình không thể thay đổi quá khứ. Tất cả những gì anh có thể làm là đem lại an ủi và tình yêu trong hiện tại. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên má Sakura bằng ngón tay cái, đôi mắt của anh cũng đầy những giọt nước mắt nghẹn ngào chưa rơi. "Anh biết em không muốn điều đó, Haru," anh nói nhẹ nhàng, giọng anh tràn đầy sự dịu dàng mãnh liệt. "Em không cần phải giải thích về những gì đã xảy ra với mình."

Trái tim Suo tan vỡ khi nghĩ đến việc có người làm tổn thương Sakura theo cách kinh tởm như vậy, điều đó khiến anh cảm thấy một cơn thịnh nộ mãnh liệt đến mức gần như có thể sờ thấy. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên má Sakura, đôi mắt anh cũng ngập tràn đồng cảm. "Đó không phải lỗi của em," anh thì thầm, giọng anh nặng trĩu nỗi đau và cơn giận. "Đừng bao giờ nghĩ như vậy."

Sakura cố gắng lắc đầu, để phản đối, nhưng tay Suo trên má cậu làm cậu phải dừng lại. "Nhưng em không-" cậu bắt đầu, tội lỗi và ghê tởm bản thân rõ ràng trong giọng nói của cậu.

Ánh mắt Suo tìm kiếm trong mắt Sakura, nỗi đau sâu sắc của anh phản chiếu trong những hồ nước mắt chưa rơi. "Không có 'nhưng'," anh nói chắc chắn, cắt đứt phản đối của Sakura. "Em không làm gì để đáng bị như vậy cả." Giọng nói của anh như một mệnh lệnh nhẹ nhàng, không cho phép bất kỳ tranh cãi nào.

Sakura sau đó nhìn vào Suo và oà khóc, và Suo chỉ kéo cậu vào lòng và để Sakura khóc.

Các cơn nấc nghẹn làm cơ thể Sakura run rẩy, nỗi đau và sự sợ hãi từ những trải nghiệm trong quá khứ trỗi dậy trong vòng tay an toàn của Suo. Lồng ngực của Suo là một pháo đài của sự ấm áp và cảm thông, trái tim anh đập nhịp đều, như một lời an ủi vỗ về bên tai Sakura. Anh thì thầm, "Đó không bao giờ là lỗi của em," lặp đi lặp lại, những từ ngữ như một câu thần chú mà anh hy vọng sẽ thấm vào tâm hồn Sakura và xua tan những bóng tối của nghi ngờ và tội lỗi.

Khi những phút kéo dài thành giờ, cơn căng thẳng từ từ rút khỏi cơ thể Sakura, hơi thở của cậu trở lại bình thường và tay cậu trên áo Suo lỏng hơn. Những tiếng nấc nức nở chuyển thành những tiếng khịt mũi khe khẽ, và cuối cùng, nước mắt khô trên má cậu. Căn phòng trở nên yên tĩnh, âm thanh duy nhất là tiếng sột soạt nhẹ của vải và những tiếng thở nhẹ nhàng của họ.

Suo biết rằng cơn ác mộng có thể là phản chiếu những chấn thương trong quá khứ của Sakura, và gánh nặng đè ép lên trái tim cậu. Anh đã luôn biết rằng sự xa cách của Sakura chỉ là một lớp mặt nạ, một cơ chế phòng vệ được tạo ra từ nỗi đau. Nhưng khi nghe những lời đó được thốt ra, cảm giác như một con đập vỡ, mở ra những cơn sóng cuộn xoáy bên dưới.

Sáng hôm sau, Suo thức dậy sớm, tâm trí anh đầy những suy nghĩ về cách giúp Sakura chữa lành. Anh biết con đường phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng anh quyết tâm sẽ ở bên cậu từng bước một. Anh nghiêng người và nhẹ nhàng hôn lên môi Sakura, cảm nhận sự mềm mại của đôi môi, ánh mắt anh lấp lánh sự quan tâm và tình yêu dịu dàng.

Sakura cựa mình tỉnh giấc từ giấc ngủ rối ren, sức nóng của nụ hôn trái ngược rõ rệt với những ký ức lạnh lẽo của cơn ác mộng. Cậu chớp mắt, mắt cậu tập trung vào gương mặt mỉm cười của Suo. Nụ hôn nhẹ nhàng và âu yếm, một lời hứa về một ngày mới tràn đầy sự ấm áp và đồng hành. Cậu không khỏi đỏ mặt khi nhận ra sự thân mật của khoảnh khắc này.

Suo lùi lại một chút, ánh mắt anh lấp lánh tinh nghịch. "Chào buổi sáng, Haruka-kun," anh trêu ghẹo, giọng anh như một làn sóng dịu nhẹ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. "Em trông thật đáng yêu khi ngủ, anh chỉ muốn đánh thức em bằng một chút gì đó."

Má Sakura đỏ bừng, ánh mắt cậu tránh khỏi cái nhìn mãnh liệt của Suo. "Suo... cái đó..." Cậu lắp bắp, tâm trí cậu hoạt động mạnh tìm ra những từ nên nói. "Nó không..."

Suo cười khúc khích, giọng anh êm ái và dịu dàng. "Không sao đâu, Haru," anh nói, đặt một ngón tay lên môi Sakura để bảo cậu im lặng. "Anh biết không dễ dàng gì với em, nhưng anh chỉ muốn cho em thấy anh quan tâm đến em nhiều như thế nào." Anh cúi xuống gần hơn, mắt không rời khỏi Sakura. "Và nếu thấy quá đáng, cứ nói với anh. Anh sẽ luôn tôn trọng ranh giới của em."

Sakura ngước nhìn lên Suo, mắt của cậu ngấn lệ. Cậu biết rằng mình có thể tin tưởng Suo, rằng anh sẽ không bao giờ ép cậu làm điều mà cậu chưa sẵn sàng. Vì vậy, với một bàn tay run rẩy, cậu đưa tay lên và nhẹ nhàng chạm má Suo, ngón tay cái lướt nhẹ trên những sợi râu thô ráp. Cậu nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, và áp môi của mình lên môi Suo trong một nụ hôn mềm mại, thận trọng.

Mắt Suo mở to trong sự ngạc nhiên trước khi nụ cười của anh lớn dần, và anh đáp lại nụ hôn với sự nhiệt tình và trìu mến. Đó là một nụ hôn ngọt ngào và hoàn toàn trong sáng, hoàn toàn đối lập với những thú tội đau đớn của đêm qua. Khi họ tách ra, ánh mắt Sakura tìm kiếm trong ánh mắt Suo, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự phán xét hoặc ghê tởm. Nhưng tất cả những gì cậu thấy là tình yêu và chấp nhận, một sự ấm áp dường như quấn lấy cậu như chiếc chăn mềm mại.

"Em là bạn trai dễ thương nhất mà anh từng có," Suo trêu đùa, giọng anh đầy sự ôn nhu khi ôm chặt eo Sakura, kéo cậu lại gần hơn.

Nhưng dưới bề mặt của khoảnh khắc dịu dàng đó, một nỗi lo âu âm thầm bắt đầu hiện diện trong tâm trí Suo. Trong cái ấm áp của vòng tay, anh cảm nhận được Sakura gầy trơ xương, cơ thể cậu yếu ớt và mảnh mai như một con chim. Đó là mối lo ngại mà đã ám ảnh anh ngày hôm trước, và mỗi ngày kể từ khi anh nhận thấy cơn thèm ăn của Sakura giảm sút. Hình ảnh hộp cơm trưa của Sakura còn một nửa vào cuối mỗi ngày đã trở thành một hồi chuông im lặng, vang vọng trong tâm trí anh từng tiếng tíc tắc của đồng hồ.

Suo phải thừa nhận rằng anh không biết cách giúp Sakura hồi phục khỏi chấn thương quá khứ của cậu, nhưng anh biết rằng bước đầu tiên là đảm bảo cậu chăm sóc bản thân mình ở hiện tại. Anh thề sẽ để ý đến sức khỏe của Sakura, đảm bảo rằng cậu ăn uống đầy đủ, ngay cả khi điều đó có nghĩa là lén lút bỏ thức ăn vào túi của cậu hoặc chia sẻ bữa ăn của mình. Anh biết rằng hành trình sẽ không dễ dàng, cần sự kiên nhẫn và thấu hiểu, nhưng anh sẵn sàng ở bên cạnh Sakura, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù là nỗi đau cá nhân hay đau đớn đến đâu.

Suo cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Sakura đã tin tưởng giao phó anh một trong những bí mật sâu kín nhất của mình. Và mặc dù anh biết rằng còn nhiều điều chưa được kể, nhưng hiện tại điều này đã đủ. Sakura là đủ.

-----

Phần 2 của "Hơn những gì thấy được".

Dự ngày 15 đăng nhưng hôm nay vui nên đăng sớm ^^. Tớ có một acc tiktok đăng vài video review, các cậu ủng hộ thì bên đây tớ up sớm hơn vài ngày nha. ID TikTok: miphu_httyt

*Hãy bình luận cho tớ về việc mọi người muốn đọc truyện nào khác mà chưa có ai dịch. Tớ sẽ đi xin và dịch ạ. Lưu ý: Chỉ nhận couple Sakura Haruka với những người khác nhé.

*Xem trên WordPress CriaraChanh để đọc chương mới nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro