Chap 11: "Anh khó thở lắm."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Lúc Satang quay trở lại phòng thì đã là chuyện của một tiếng sau, đập vào mắt cậu vẫn là nam nhân ngây thơ đang ngồi chơi ở trên chiếc giường kia.

Nhẹ nhàng tiến lại gần, cậu chẳng dám nhìn thẳng mặt anh vì những câu nói ban nãy, chỉ đành cúi đầu xuống nhìn bàn chân của mình mà không dám lên tiếng.

Winny cảm nhận được người đang đứng ở bên cạnh, liền buông mô hình siêu nhân trong tay xuống, cười ngốc dang rộng hai tay nói.

"Vợ... Buồn ngủ... Muốn được ôm ôm để ngủ."

Cái con người này, giá như anh không ngốc, có thể nhận thức rõ được mọi việc thì tình hình có phải tốt hơn rồi không?

Satang cảm thấy khó chịu và áy náy vô cùng, chỉ đành cười hiền lành đi tắt đèn, sau đó lại theo thói quen chui rúc vào lòng người kia nằm.

Buổi tối ở nông thôn yên tĩnh, cậu nằm mà nghe rõ tiếng tim đập đều đều của anh, Winny vẫn chưa ngủ, bỗng nhiên anh hỏi cậu.

"Vợ, anh rất rất rất thương em đó, vợ có thương anh không?"

Chỉ một câu hỏi thôi, tự dưng lại khiến Satang giật mình?

Cậu tự hỏi trong lòng rằng bản thân người này đối với mình là như thế nào?

Là vì nhập vai quá lâu nên bị nhiễm, hay là vì một lí do khác.

Đến cả cậu cũng không hiểu được, cho nên câu trả lời lại càng mơ hồ hơn.

"Dĩ... dĩ nhiên là thương rồi... Ông xã đừng nói chuyện không đâu nữa, mau đi ngủ nào, ngày mai chúng ta về nhà nhé."

Cậu không hề phát hiện ta rằng, Winny hôm nay khác hẳn nhưng hôn trước, anh không hề cười vui vẻ, hay nháo loạn gì cả.

Chỉ im lặng ôm chặt cậu vào lòng, không hé môi nửa lời. Đêm tối đó, thật khó ngủ đối với hai người.

.
.

Sang đến sáng hôm sau, khi mặt trời vừa nhô lên đỉnh núi, tiếng gà trống vừa gáy thì Winny và Satang đã xách vali đến đầu thôn, tài xế xe không biết từ lúc nào đã có mặt trước đó.

Hành lí sau khi được chất lên xe, cha mẹ liền căn dặn con trai vài lời trước khi khởi hành, Winny ngoan ngoãn đứng bên cạnh cậu, ngô nghê cúi đầu vòng tay tạm biệt hai người.

"Winny chào bác trai, chào bác gái về ạ. Hai người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Tạm biệt ạ!"

Gin cùng Teen nhìn người này vừa ngây thơ, vừa ngốc nghếch mà cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ đành gật đầu xem như là đáp lời anh.

Xe ô tô lăn bánh, anh vẫn vô tư cười đùa hết chọt má rồi lại đến hôn Satang , bầu không khí xem như đã ổn định hơn trước.

Đến tầm hơn mười giờ sáng, hai người đã có mặt tại nhà. Cả gia đình nọ vì xa đứa con trai ngốc hơn mười ngày, bây giờ vừa nhìn thấy anh nắm tay cậu từ trong xe ô tô bước ra, liền không khỏi vui vẻ.

Renin tiến đến ôm chầm con trai vào lòng hỏi thăm.

"Ôi... Winny của mẹ, đi chơi có vui không nào? Có nhớ chúng ta không?"

Mang trên vai chiếc cặp siêu nhân, Winny cười khúc khích đáp lại.

"Vui lắm, ở quê có con trâu đen to ơi là to, có Tanni mềm mềm hay cười với con nữa."

"Đồ ăn ngon lắm. Nhưng mà hình như con quên mất là phải nhớ đến ba người rồi."

Perth cùng cha mình đứng ở bên cạnh cũng góp vui.

"Nhìn xem, mới đi chơi có vài ngày mà Winny đã đen hẳn ra rồi, thịt cũng nhiều thêm một chút. Satang, cậu đúng là người tốt mà."

Trở về lại thành phố, gia đình tiếp đón vui vẻ, bữa cơm ngon tràn ngập tiếng cười, Winny vẫn dùng tay bốc thức ăn bỏ vào chén cậu.

Chỉ những hành động vụn vặt thôi, cũng đã khiến cho tinh thần của Satang được ổn định lại.

Ăn cơm trưa xong, hai người cùng tiến về phòng ngủ, từ trong tủ lấy ra một bộ đồ ngắn thoải mái, sau đó cậu lại dẫn ông xã ngốc vào phòng tắm rửa, nhìn con người này nghịch ngợm với những con vịt trong bồn tắm.

Cậu bất giác nở nụ cười theo.

Chăm lo cho anh đâu vào đấy, nhìn mái tóc đã khô ráo. Satang xoay cổ của mình, hít hơi nói

"Ông xã ngồi đây nhé. Em đi tắm một lát rồi ra ngay."

Winny vẫn luôn nở nụ cười ngốc đó, đáp lại.

"Được mà! Vợ cứ đi đi... Anh ngồi đây chờ em."

Chỉ là sau khi Satang vừa bước vào, anh liền tháo bỏ khuôn mặt tươi cười xuống, miệng mếu máo như muốn khóc đi thẳng đến phòng cha mẹ.

Vừa hay Perth và vợ chồng Pholcharoenrat đều có ở đây, anh liền lập tức đau lòng khóc to, nức nở cầu xin chuyện gì đó với ba người....

Chỉ là tuy rằng ba người kia gật đầu đáp ứng Winny, nhưng sắc mặt của họ đã giận đến trắng bệch không còn huyết sắc.

...

Satang vừa cầm khăn lau đầu đi khỏi phòng tắm thì vừa hay anh cũng mở cửa đi vào, nhưng mà nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt nước mũi của anh, cùng đôi mắt đỏ hoe kia, cậu hoảng hốt hỏi.

"Ông xã... Anh sao vậy? Có chuyện gì xảy ra? Là ai đã chọc anh? Nín đi nào, sao lại khóc thế?"

Winny không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ ngước đôi mắt còn đọng nước kia, thút thít hỏi ngược lại.

"Vợ... em có thương anh không?"

Vấn đề này đã được anh hỏi từ tối hôm qua, Satang tuy rằng chột dạ, nhưng nhìn ông xã ngốc rơi lệ như vậy, liền đưa tay lên vuốt mặt anh, trấn an nói.

"Có chứ, dĩ nhiên là em thương anh rồi."

Winny không còn cười nữa, nam nhân ngốc này vì quá đau lòng mà tránh né đi đôi bàn tay kia, cúi đầu xuống nói khẽ cho đủ hai người nghe.

"Anh hai từng nói, ai nói dối là trẻ hư... Vợ, em không ngoan chút nào cả... Rõ ràng hôm qua em nói với hai bác rằng chưa từng thích anh mà..."

Đồng tử co rút lại, Satang dường như không tin vào tai mình nữa, chỉ có thể lắp bắp nói.

"Anh... anh đã nghe hết mọi chuyện? Tại sao lại không nói rõ cho em biết, vì sao đến bây giờ mới chịu tiết lộ hả?"

Winny đau thương đến tột độ, nước mắt tràn trên khóe mi, anh khóc nức nở như một đứa trẻ, khiến ba người đứng ở ngoài cửa vừa giận vừa xót xa.

Ở bên trong này, anh dùng bàn tay chỉ thẳng vào lòng ngực mình, không đầu không đuôi trả lời.

"Chỗ này của anh đau lắm... Vợ, anh đã khó thở từ ngày hôm qua rồi..."

"Win... Winny... Anh nghe em nói này."

Satang tiến một bước như muốn chạm vào nam nhân này, nhưng cậu càng tiến thì anh càng lùi, như muốn tránh né khỏi bàn tay đó.

"Ai cũng nói anh ngốc... Ngay cả em cũng thừa nhận điều đó... Satang à, anh buồn lắm đó... Em không thương anh, không hề thích anh, đau lắm.. Khó thở lắm."

Lần đầu tiên suốt một năm qua, cuối cùng cái tên Satang cũng phát ra từ miệng anh, nhưng nó không hề mang chút làm nũng của con người ngây thơ này.

Mà nó biểu thị rằng, anh đã chối bỏ cậu.

Satang hoảng sợ, tim cũng bắt đầu nhói lên, nước mắt rơi đầy trên mặt, cậu muốn giải thích, muốn anh là của trước kia.

Chứ không phải là một nam nhân ngốc nghếch đau lòng như bây giờ.

Nhưng hiện tại, ngay cả chính bản thân mình cậu còn không biết anh nên đặt vị trí nào, cha mẹ và Winny, sợi dây càng ngày càng bị kéo căng ra.

Khiến lời nói muốn phát ra đều nghẹn ở cổ họng.

Ánh mắt đau buồn của Winny như đang trông chờ một điều gì đó.

Nhưng nhìn Satang chỉ biết đứng ở chỗ kia khóc, không muốn giải thích gì, cho nên anh liền cố gắng mạnh mẽ, tỏ ra cứng rắn nhất một lần trong lời, gạt đi giọt nước lăn dài trên má nói.

"Anh không giận em, chỉ là anh cảm thấy buồn thôi..."

"Nếu Satang thấy anh phiền thì cứ đi đi.... Em vui thì anh sẽ không khóc nữa, chỉ là sẽ hơi buồn thôi... Thật xin lỗi em."

"Không... Đừng nói nữa... Anh đừng nói như vậy mà."

Trái tim cậu như bị ai cào xé khi nghe từ xin lỗi phát ra từ miệng anh, Winny ngốc khi trước đã bị cậu làm cho tổn thương đến thế này ư?

Từ khi nào còn người ngốc nghếch hay cười này đã biết dùng sự ngu ngốc để che giấu nỗi đau?

Tại sao anh lại trở nên nghiêm túc như vậy?

Cậu muốn nam nhân ngốc kia, cho nên càng đau lòng hơn. Vội chạy đến chỗ người kia đang đứng, dùng hai tay mình ôm chặt lấy anh.

Lúc này tuy Winny đã không còn nức nở, nhưng lại có người khác vừa gào vừa khóc nói.

"Không... Em không cần lời xin lỗi đó... Em chỉ muốn anh cười thôi. Ông xã à, đừng khóc nữa có được không?"

Tâm trí hoảng loạn, đầu óc quay cuồng, cậu cảm thấy mình nên nói điều gì đó...

Nhưng mà điều nên nói đó là cái gì?

Satang lòng rối như tơ vò, cậu chỉ biết khóc lóc ôm chặt anh mà thôi.

Winny vẻ mặt u buồn, ánh mắt tràn ngập nước đẩy Satang ra, kìm nén đáp lại.

"Anh là kẻ ngốc.... hóa ra bấy lâu nay đã làm Satang khó chịu rồi."

"Thật lòng xin lỗi, em cứ đi đi, anh đã cầu xin cha mẹ không để em đền hợp đồng rồi..."

"Satang, anh biết anh rất ngốc... Nhưng mà anh rất thương em đó? Vậy tại sao em lại nói dối anh?"

Lúc này, ở bên ngoài, Perth dường như không nghe nỗi nữa, lập tức mở cửa xông vào, dùng sức tách cậu ra khỏi người anh.

Ông chủ cùng bà chủ đứng trước phía trước ngăn cách Winny ra, ông chủ vẻ mặt tuy điềm tĩnh, nhưng âm giọng tràn đầy tức giận nói.

"Mau mang hành lí ra khỏi đây. Đừng làm khổ thằng bé nữa. Chúng tôi nể tình một năm qua cậu đã chăm sóc nó thật tốt, nên tiền hợp đồng không cần đền bù đâu."

"Ngược lại chúng tôi sẽ cho cậu thêm một khoảng theo như yêu cầu của Winny, như vậy đã vừa lòng chưa?"

Satang bị Perth giữ chặt, chỉ có thể cố gắng vùng vẫy cố gắng thoát ra, nói to.

"Không! Không được. Tôi không muốn đi... Winny à!"

Winny bên này cũng đau lắm, anh níu tay áo mẹ mình, nước mắt lại rơi, tiếp tục hỏi.

"Winny ngốc lắm phải không mẹ? Mẹ... Con khó thở lắm... Satang chưa bao giờ thương Winny."

Renin nhìn đứa con trai mình cưng chiều bấy lâu nay bỗng dưng đau lòng vì người ta, bà cảm thấy xót xa, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.

"Perth, mau tống cổ tên này ra khỏi đây... Tránh cho em trai con càng thương tâm."

"Con biết rồi mẹ."

Perth cũng giận đến tím mặt, dùng hết sức lực kéo Satang đi ra khỏi phòng, mặc cậu vừa vùng vẫy vừa gào thét nói to.

"Không! Đừng mà! Tôi cần nói rõ ràng với anh ấy... Buông tôi ra đi... Winny... Ông xã!"

Nhưng sức lực của satang yếu hơn Perth, cho nên lần lần bị anh kéo ra xa.

Khoảnh khắc chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ không thể ở gần con người kia nữa, cậu thấy rò ràng ánh mắt Winny tràn đầy đau thương tột độ.

Phải chăng bản thân đã ngu ngốc không chịu thừa nhận mình cũng thích anh, khiến tình hình không thể cứu vãn được nữa rồi...

Ai đó làm ơn trả lại Winny ngây thơ cho cậu đi, ai đó giúp cậu quay trở về quá khứ dũng cảm thừa nhận mình yêu nam nhân này như cách anh đã dành cả trái tim yêu Satang cậu với.

Giúp cậu có thể dũng cảm nói rõ với cha mẹ một lần thôi.

Làm ơn... Làm ơn đi mà...

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro