Chap 10: "Chỉ là một thằng ngốc"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Căn phòng ngủ khi xưa của Satang ở đã được Teen dọn rất sạch sẽ, tuy rằng diện tích phòng nhỏ và chiếc giường không rộng lớn như ở nhà Winny, nhưng nhìn chung hai người nằm cũng không đến nỗi chật chội.

Đây cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc với cuộc sống bình dị đơn giản như thế này, cho nên trong lòng không hề có chán ghét, ngược lại ngập tràn cảm xúc.

Vội vàng trèo lên trên giường, sau đó lại từ trong cặp đổ hết đống đồ chơi ra, hướng cậu cười vui vẻ nói

"Vợ! Thật thích! Mọi thứ đều ấm áp."

Satang cứ sợ Winny thích nghi không quen sẽ cực khổ, nhưng mà giờ nhìn đi, còn người này vẫn ngây thơ chơi vui vẻ như vậy, thử hỏi ai nhìn mà không thương cho được đây?

"Ông xã, khoan hãy chơi đã, em giúp anh thay bộ độ khác rồi chúng ta xuống ăn cơm. Một lát nữa muốn làm gì thì làm có được không?"

"Anh biết rồi nha."

Anh lần đầu tiên được đi chơi xa, lại sợ nếu làm bà xã giận thì phải về nhà lại ngay lập tức, cho nên rất ngoan ngoãn mà bước đến trước mặt cậu.

Cầm lấy bộ đồ người kia đã chuẩn bị sẵn, tự giác mang vào.

Chưa đầy một tiếng sau, Satang đã nắm tay Winny vui vẻ bước xuống lầu, trên bàn ăn nhỏ, một nồi cháo nóng hổi cùng chút dưa muối và dĩa thịt gà luộc đã bày biện sẵn.

Lúc ngồi vào chỗ, đặt ông xã ở bên cạnh mình, nhưng cậu không để ý rằng sắc mặt của hai vị thân sinh càng ngày càng âm trầm đi.

Satang cứ vô tư mà hết gắp thịt cho cha mẹ, rồi lại đút từng muỗng cháo cho Winny nghịch ngợm.

Bầu không khi của bàn ăn xem ra không được cho là tốt....

Cơm nước ăn xong thì cần phải ngủ trưa, sức khỏe cha mẹ không tốt cho nên Satang cũng không dám làm phiền nhiều, ban nãy vì lo cho ông xã ngốc mà quên hỏi thăm hai người bọn họ, cho nên Satang định rằng tối nay sẽ cũng hai người tâm sự cả đêm.

Trong nhà của cậu cũng có nuôi một con trâu, từ cửa sổ có thể nhìn ra ngoài sân sau.

Winny không chịu ngủ, chỉ thích thú từ cái góc nhỏ đó vừa ăn bánh sữa vừa nhìn xuống chỗ đàn gà cùng con vật đen kia.

Ở trong thành phố, lại còn là nhị thiếu gia được cưng chiều vô độ, cho nên lần đầu được nhìn những thứ này, cậu biết anh rất thích thú. Vì vậy liền nhẹ nhàng tiến đến hỏi.

"Một lát nữa, hạ nắng, trời mát rồi em dắt anh xuống đó nhé?"

Winny nghe đến đây, miệng cười khanh khách, hai tay vỗ bốp bốp tỏ vẻ vui sướng đáp.

"Được chứ! Vợ hứa rồi nha, anh sẽ không cưỡi trâu nữa đâu, mà sẽ cho nó ăn cỏ như bác trai làm lúc nãy, sẽ chơi với con gà vàng vàng nhỏ nhỏ có được không?"

"Được chứ! Chỉ cần anh thích là được. Nào bây giờ thì mau ngủ trưa, đi cả ngày chắc là mệt rồi."

"Cho em mượn cánh tay ngủ một chút nào."

Sống chung với nhau được một năm, ngủ thì toàn là Winny ôm mình cho nên cậu liền tạo ra một thói quen xấu là không có người kia thì không ngủ được.

Bây giờ nhìn Winny đã nằm xuống, hai tay dang rộng ra như chờ đợi, khiến cậu vui vẻ lập tức liền nhào vào lồng ngực rắn chắc kia.

Hai người cứ vui vẻ đùa giỡn với nhau một chút, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.

Quả đúng như lời hứa, gió chiều ở đồng quê vừa nhẹ nhẹ thổi qua, hương thơm của mùi cỏ xanh đã bắt đầu lan tỏa thì Satang liền thay cho Winny một bộ đồ ngắn thỏa mái, sau đó lại đội thêm cãi mũ lưỡi trai có đinh hai con gấu hoạt hình gắn lủng lẳng trên đầu cho anh, rồi liền dắt người kia đi ra ngoài đồng chơi.

Ở bên ngoài, trâu, dê, gà và vịt được người ta thả rong đầy đường. Winny vui đến nỗi cười không ngậm được mồm mà hết sờ con này rồi lại dọa con kia, bỗng nhiên có người từ phía sau gọi to.

"Satang... Satang, có phải là cậu không?"

Theo phản xạ quay đầu lại hướng gọi, chỉ thấy một người nam nhân có làn da ngâm đen đang ẵm một đứa bé trên tay.

Cậu nhận ra người quen liền vui mừng đáp.

"Gon... Là tớ này!"

Nam nhân kia tên là Gon, bạn thân chí cốt của Satang suốt vài năm qua, anh ta vừa thấy cậu lập tức ôm con trai chạy vội đến.

"Thằng nhóc thối này, đi đâu mà mấy năm nay chẳng chịu về quê, đợi cậu lâu đến nỗi vợ tớ cũng đã cưới, con cũng đã tròn hai tuổi rồi."

Ở dưới quê, chuyện nam nhân hai mươi tuổi cưới vợ, nữ mười tám tuổi kết hôn là rất bình thường, Satang chẳng có lấy làm gì ngạc nhiên, chỉ thuận tiện đưa tay đến bẹo cái má phúng phính của đứa bé, vui vẻ đáp lại.

"Tớ muốn kiếm thật nhiều tiền ở thành phố, cho nên không có thời gian thu xếp về đây."

"Đám cưới của cậu cũng không thể dự được, thật có lỗi mà.. Ây da nhóc con, một lát nữa chú sẽ mang quà sang cho con nhé?"

"Thôi được rồi, cần gì phải quà cáp, cậu chịu về đây là tốt rồi.. Haha."

Winny nhìn đến cái má trắng nõn của nhóc con kia đang được Satang sờ sờ liền ganh tị hỏi.

"Vợ... Nó có dễ thương bằng anh không?"

Satang vừa nghe giọng liền biết ai kia giận dỗi, cho nên cậu lập tức buông bỏ đứa bé ra.

Quay sang nắm lấy cánh tay anh nịnh nọt.

"Ấy làm gì có, ông xã vẫn đáng yêu hơn chứ!"

Gon hai mắt trợn to, nhìn cử chỉ cùng hành động của cậu với người lạ mặt này, không kìm được tò mò hỏi thẳng.

"Satang cậu là đồng tính sao? Người con trai này là chồng cậu?"

Chỉ hai câu hỏi nhưng lập tức làm cho Satang cả người đông cứng, cậu bỗng nhiên nhận ra rằng ở quê chuyện hai người nam nhân yêu nhau vẫn là điều kiên kị, cho nên lúng túng cúi đầu lí nhí phủ nhận.

"Không phải... Tớ bình thường, mọi chuyện dài dòng lắm. Khi nào gặp lại tớ sẽ kể cho cậu nghe, tạm biệt."

Cậu biết Winny nếu nghe nhiều sẽ hiểu rõ câu chuyện, anh ngốc chứ đâu có ngu, lại bỗng dưng cảm thấy khó chịu, cho nên đành nắm tay người kia kéo đi thẳng một đường không quay đầu lại.

.
.

Chuyện Gon hỏi Satang, rất nhanh liền bị cậu ném ra sau đầu, nhìn Winny ngây thơ vẫn chưa biết gì, cùng hoàn toàn chưa hiểu được câu chuyện giữa hai người bọn, cho nên vẫn vô tư ở nơi xa lạ chơi đến vui vẻ, khiến cậu an tâm hơn phần nào.

Những ngày ở quê nhà, cha mẹ cũng chưa hề đả động gì đến chuyện của cậu và nhị thiếu gia ngốc kia, hai người ngoại trừ hành động có ngượng ngạo khác thường.

Nhưng nhìn chung vẫn giữ được không khí hòa bình trong những ngày con trai ở đây.

Thậm chí vào mỗi buổi tối, một nhà ba người vẫn thường hay tụ tập ngồi lên trên chiếc giường tre đặt ở mái hiên, kể lại chuyện cũ thời thơ ấu của Satang , mặc cho Winny ngốc ngồi ở bên con trai mình lúc nào cũng nở nụ cười, tuy rằng những câu chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến anh.

Mười ngày trôi qua rất nhanh, đi đâu rồi cũng phải về lại thành phố.

Ngay đêm tối trước ngày khởi hành, cậu cùng anh hì hụi thu dọn tất cả đồ dùng, chuẩn bị hành lí cho ngày mai.

"Vợ... Cho nhóc con mềm mềm của Gon."

Winny ôm một con thỏ bông màu trắng đến trước mặt cậu, lặp lại một lần nữa.

"Đưa cho bác trai... Nhờ bác ấy cho nhóc con mềm mềm."

Satang nhớ rằng, sau những mô hình siêu nhân, thì rõ ràng đây chính là người bạn mà anh rất thích, nghe từ miệng cậu hai nói rằng.

Con thỏ này là phiên bản có giới hạn chỉ có một trăm con, chất liệu cùng sợi bông được làm từ những thứ tốt nhất, ấy vậy mà anh sẵn sàng tặng nó.

Cậu đưa tay lên vuốt mặt nam nhân này, nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi.

"Ông xã không thích thỏ bông nữa sao? Sẵn sàng mang nó cho Tanni hả?

Winny kiên quyết gật đầu, ngồi bệch xuống đất, nắm tay cậu hôn hôn đáp.

"Nhóc ấy rất ngoan, luôn cười với anh, cũng chưa bao giờ nói anh ngốc... Thật đáng yêu!"

Satang nghe đến đây khóe môi liền giật giật, không biết khóc hay nên cười cho đúng hoàn cảnh nữa.

"Tannie còn chưa mọc răng, ý thức cũng chưa có thì lấy gì mà nói anh ngốc đây hả ông xã ơi?"

Vừa định nói thêm lời gì đó, bỗng nhiên Teen từ đâu đi vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Satang cùng Winny, sau đó nói.

"Satang, cha và mẹ có chuyện cần nói với con, mau đến phòng của chúng ta.... Cứ để cậu ấy ở trong phòng một mình đi."

Nhận ra được sắc mặt nghiêm trọng của mẹ, Satang chỉ đành nghe lời, chu đáo căn dặn anh ở trong phòng chơi một mình, còn bản thân thì lập tức đến phòng cha mẹ.

Gin vừa thấy con trai mình đứng ở cửa, vẻ mặt ông suy tư nhìn con trai mình nhưng chưa chịu mở lời.

"Cha có gì cần căn dặn con hay sao?"

Phận làm cha mẹ, ai cũng có nổi khổ riêng về đứa con của họ, ông không vòng vo gì nhiều, trực tiếp nói luôn.

"Mấy năm nay chúng ta để con lên thành phố làm ăn, cũng chỉ mong nhìn đứa con trai duy nhất trong nhà có thể am hiểu chuyện ngoài đời cùng trưởng thành hơi một chút."

"Ở quê không giống ở thành phố, lối sống không thể thoáng được. Cả cuộc đời hai ông bà già chúng ta chỉ mong con có thể cưới được một cô vợ tốt, sinh được một đứa cháu trai có thể nói dõi dòng họ Sereevichayasawat... Nhưng mà nhìn lại bây giờ thì... Haizz."

Gin vừa thở dài không nói thêm, thì Teen bên cạnh, ánh mắt đỏ hoe nhìn cậu tiếp tục đỡ lời ông.

"Chúng ta biết con thương hắn, cũng biết rằng con đối với nhị thiếu gia kia là có tình cảm..."

"Nhưng chẳng phải khi trước con vẫn rất bình thường sao? Khi con mười tám tuổi, không phải đã rất si mê con bé Enned ở cuối xóm sao? Từ khi nào lại ra nông nỗi này. Chúng ta đã già rồi, chuyện này thật khó tiếp nhận lắm."

Satang giật mình, nhìn đến hai vị thân sinh trước mắt đầu tóc đã hai màu, lại nghĩ đến cậu bạn Gon đã yên bề gia thất, có vợ hiền con ngoan, lại xem xét bản thân mình.

Trong lòng hoảng hốt không thôi, cậu tự nghĩ rằng bản thân đã nhập vai vợ người ta quá lâu, cho nên dường như đã mê muội vào nó quá đến giờ phút này mới ý thức được sự thật, bây giờ giật mình tỉnh giấc, chỉ cảm thấy có lỗi với cha mẹ mình.

Satang không muốn hai ông bà đau lòng, lại sợ bản thân mình khác thường hơn, cho nên nặng nề nói ra.

"Cha mẹ, con vẫn bình thường, không sao cả.. Chỉ là vì công việc nên mới nhập vai thành vợ anh ta."

"Tiền đền hợp đồng quá nhiều, con không có khả năng trả nổi, cho nên đành phải làm hết bốn năm mới được giải thoát."

"Cậu chủ ngốc chỉ là vô tư quá thôi, thích ai thì quấn quýt bên người đó. Hai người hãy tin ở con, đúng ba năm sau, con hứa sẽ dẫn về cho cha mẹ một cô con dâu cùng một đứa cháu ngoan có được không nào?"

Họ vừa nghe con trai mình đính chính lại, thần sắc có chút tươi tỉnh hơn hẳn, Teen lập tức nghi hoặc hỏi lại một lần nữa cho chắc.

"Có... Có thật không? Chỉ là con đang đóng kịch với cậu chủ sao? Con không hề yêu thương cậu ta?"

"Nếu như vậy thì tốt quá, chúng ta an tâm hơn phần nào rồi."

Satang bị hỏi vậy, bỗng nhiên cảm thấy khó thở, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của hai vị thân sinh, cậu đành cố gượng cười đáp.

"Tất... tất nhiên rồi... Chỉ là một thằng ngốc, đầu óc có vấn đề... Thì làm sao Satang này thích được chứ?"

Hai người nghe đến đây trong lòng liền cảm thấy vui vẻ hơn, tâm trạng tuy không tốt, nhưng cảm nhận được nỗi lo lắng của cha mẹ đã vơi đi.

Satang chỉ đành nén đau thương trong không hiểu từ đâu có trào ngược ở trong lòng, cùng hai người bọn họ hàn huyên một lúc.

Một nhà ba người kẻ hỏi người đáp, mà không hề hay biết rằng ở bên ngoài cánh cửa...

Có một nam nhân đang ôm con thỏ bông trắng đã nghe hết mọi lời nói của bà xã mình thương nhất phát ra, lặng lẽ rơi nước mắt, anh nhẹ nhàng bước từng bước về phòng của ngủ của cả hai.

Winny tuy ngốc thật, nhưng có phải chuyện gì anh nghe cũng không hiểu đâu?

______________________
tới rồi =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro