Chap 9: Về quê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

"Satang, mang theo vài hộp bánh cùng mấy chai rượu quý này về biếu cho cha mẹ cháu nhé."

"Đừng ngại gì cả, xem như đây là quà cảm ơn vì Winny làm phiền gia đình cháu vài ngày đi."

Satang đang cùng ông xã ngốc của mình sắp xếp tất cả áo quần vào trong một vali lớn thì Renin mang theo túi quà đến, đặt ở trước mặt cậu rồi nói ra những lời kia.

"Bà chủ à, không cần làm thế đâu, ở cạnh Winny đã quen, bây giờ nếu tách xa anh ấy cháu nghĩ chính bản thân mình cũng không an tâm mất."

"Cháu dẫn anh ấy theo xem như là thuận lợi cho việc chăm sóc hơn thôi mà, với lại ở thôn quê không khí trong lành, anh ấy ở đó vài ngày chắc chắn sẽ rất vui, sức khỏe sẽ tốt hơn nhiều đó ạ."

Hóa ra vấn đề từ nãy đến giờ hai người thảo luận chính là chuyện về quê của Satang mang theo nhị thiếu gia ngốc nhà họ Pholcharoenrat.

Thời gian trôi qua rất nhanh, tính đến thời điểm này cậu đã làm việc tại đây được một năm.

Vài ngày trước thời tiết bắt đầu đi vào mùa xuân, cậu liền tranh thủ dùng số tiền lương mình đã tích góp được kha khá, mua cho cha mẹ vài bộ quần áo đẹp.

Sau đó lại ngỏ lời với ông chủ cùng bà chủ cho mình xin nghỉ làm vài ngày để về quê.

Nào ngờ Winny nghe tin mình sắp phải xa vợ liền khóc nháo cả một ngày, thế là trong tối hôm đó cậu phải rúc vào lòng ai kia khuyên nhủ.

"Ông xã à... Anh ngoan một chút có được không?"

Ai kia bĩu môi đáp lại.

"Không muốn!"

Nghe em nói một chút đi nào.

"Không thèm nghe!"

"Ông xã ngốc à, chỉ là đi có vài ngày thôi mà, cả một năm nay cha mẹ có được gặp mặt em đâu?"

"Bộ anh không thương em nữa hả? Nếu thật là như vậy thì Satang cũng buồn lắm đó." ╯﹏╰

Winny cảm thấy ấm ức lắm, rõ ràng là vợ dám bỏ đi, ấy thế mà còn vu oan gán mác cho mình là không thương em ấy, cho nên anh liền mếu máo khóc to.

"Ô...oa... ai nói anh không thương em, nhưng mà ở nhà một mình chán lắm. Không muốn cho vợ đi đâu... Hu hu hu."

Tiếng khóc tràn ngập cả một căn biệt thự, Satang biết lúc ấy mình có nói kiểu gì người này sẽ không nghe.

Cho nên chỉ đành mặc kệ anh ôm mình vào lòng khóc đến thương tâm.

Sáng ngày hôm sau, cậu chủ ngốc tuy không còn quấy nháo như hôm qua nữa. Nhưng mà nhìn vẻ mặt buồn rầu, không chịu ăn uống gì cả khiến mọi người lo lắng.

Cho nên Satang hết cách, ba người họ Pholcharoenrat thở dài, đành phải cho anh cuốn khăn gói đi theo vợ yêu dấu của mình về quê.

.
.

Quay trở lại hiện tại, cậu nhìn cả một túi quà lớn do Renin chuẩn bị thì cảm thấy khó xử lắm, bản thân còn đang định tìm lí do để từ chối thì bà ấy đã cười ôn hòa nói.

"Cháu đừng để ý gì cả, lâu lâu mới về nhà một lần, mang theo nhiều quà một chút để đổi lại nụ cười của cha mẹ cũng đáng mà. Đừng có ngại gì nữa, cứ mang hết đi nhé!"

Nói rồi bà liền xoay người bước đi, không để cậu đáp lại gì cả, cứ thế trả lại không gian cho hai người.

Satang cũng thật hết cách, nghĩ đi nghĩ lại lời nói của bà chủ cũng đúng, cho nên cậu liền để túi quà ở bên cạnh vali để tiện cho việc ngày mai mang đi, đoạn quay đầu sang hỏi con người đang hì hụi ở bên cạnh.

"Ông xã, những thứ đồ anh cho là cần thiết đã cho vào cặp hết chưa?"

Winny cười ngốc, khóa cặp mình lại, dùng vẻ mặt chắc chắn cùng háo hức đáp.

"Đã xong hết rồi, bà xã thấy anh có giỏi không? Cả một túi lớn luôn đó nha!"

Satang lúc này mới phát hiện ra rằng cái cặp riêng của anh đúng là to quá mức thật, cho nên cậu liền lập tức xách nó đến, mở ra kiểm tra.

"Ông xã... Em nói anh chỉ được bỏ bánh kẹo cùng áo khoác thôi mà, tại sao áo khoác không thấy đâu mà lại toàn siêu nhân với đồ chơi xếp hình thế này hả?" ( ̄- ̄)

Ai kia kiên quyết đáp lại.

"Áo khoác chơi không vui, vậy thì mang theo làm gì? Siêu nhân vui hơn nhiều nha!"

╮(╯3╰)╭

Cậu nhìn vẻ mặt đầy tự hào của anh như vừa làm được một chuyện vĩ đại thì hết lời để nói, chỉ đành tự giác cho thêm vài cái áo khoác vào một cái túi khác, còn cái cặp kia thì cứ mặc anh muốn bỏ gì thì bỏ đi...

Xem ra chuyến đi về quê này sẽ có nhiều điều thú vị lắm đây.

.
.
.

Quê của Satang cách thành phố rất xa, cho nên khi sáng, sau khi vừa ăn xong thì cậu cùng anh liền ngồi lên xe ô tô riêng của nhà một đường phóng đi.

Đoạn đường ở quê khác xa với thành phố ở chỗ nó gập ghềnh hơn nhiều, cho nên sau năm tiếng đi xe thì buộc lòng tài xế phải để hai người ở đầu thôn để anh và tự đi bộ vào.

Winny lần đầu được về những nơi xa xôi, đậm chất mộc mạc yên bình như thế này thì không khỏi có chút phấn khởi, mười phút đi bộ thôi mà anh hết chỉ chỗ này, rồi lại lạch bạch chạy sang chỗ kia, miệng không ngừng kêu lên.

"Vợ vợ! Em nhìn xem, con trâu kìa! Úi con trâu đen quá!" [ =))) ]

"Ế ế nhóc ấy đang cưỡi trâu kia... Ha ha... Vợ cho anh cưỡi với có được không?"

Satang nhìn dáng người mang cặp siêu nhân đang năng động ở phía trước, bỗng nhiên bao nhiêu mệt mỏi của nửa ngày hôm nay đều tiêu biến hết. Kéo theo một chiếc vali to lớn, cậu đi đến khoác tay mình vào tay anh nói.

"Nếu ông xã ngoan ngoãn nghe lời, gặp người lớn là phải lễ phép, đường quê ít người, không được chạy lung tung. Làm tốt thì em sẽ cho anh cưỡi trâu, có được không nào?"

Winny rất nghe lời Satang, chỉ cần cậu ra điều kiện thì nhất định anh sẽ làm theo, cho nên lập tức gật đầu đồng ý ngay.

Hai người đi được một nửa quãng đường, sau khi rẽ vào một xóm nhỏ thì đập vào mắt họ chính là căn nhà mang phong cách cổ điển thời xưa, cùng cánh gỗ to lớn màu đen tuyền nhưng đã bị phai, mục theo năm tháng.

Đây chính là căn nhà mà cha mẹ Satang sinh sống, cũng là nơi gắn liền với cậu suốt nhiều năm.

"Ông xã, chúng ta đến rồi, một lát nữa mang túi quà anh đang cầm trên tay đấy biếu cho cha mẹ có biết chưa?"

"Còn nữa, khi sáng em dạy anh nói cái gì, lặp lại một lần nghe xem nào."

Winny đứng thẳng người lại, ánh mắt tỏ vẻ tự tin, rõ ràng nói.

"Vợ dặn là gặp cha phải gọi là bác trai, thấy mẹ thì nói chào bác gái. Sau đó đưa túi quà ra rồi lễ phép thưa: 'cha mẹ của cháu biếu hai bác!' "chúc hai người luôn luôn mạnh khỏe!' "

Satang hài lòng gật đầu, không keo kiệt mà bật ngón cái ra khen thưởng cho anh, sau đó nhẹ nhàng đẩy cảnh cửa kia ra, vừa bước vào sân nhà liền vui vẻ gọi to.

"Cha! Mẹ! Con về rồi đây."

Gin cùng vợ mình là Teen đang ngồi tại phòng khách uống trà, hai người vừa nghe tiếng con trai mình từ bên ngoài vọng vào liền vội vã đặt chén trà xuống chạy đi.

Nhìn đứa con trai lâu rồi mới có thể gặp lại, hai ông bà vui mừng đến nỗi chẳng để ý đến người ở phía sau, cứ thế mẹ Teen cùng cha Gin tiến đến ôm cậu vào lòng thật chặt.

"Satang... Satang của chúng ta, con đi lâu quá mẹ nhớ con muốn chết đi được."

"Thằng nhóc thối này, cứ tưởng đâu con quên mất hai ông bà già này rồi chứ."

Gia đình đoàn tụ, hơi ấm của hai vị thân sinh truyền đến, đôi mắt của cậu đã hơi cay cay, nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ mình, cậu nhìn hai người một lát rồi nói.

"Mấy năm nay con đi làm xa, chỉ có thể gửi tiền chứ không thể về cha mẹ, thật xin lỗi hai người nhiều lắm."

Gin phẩy tay, tỏ vẻ không có gì là quan trọng đáp.

"Không sao cả, nhìn con vẫn khỏe mạnh là ta đã yên lòng rồi. Mẹ đã nấu một nồi cháo gà ở bên trong để chờ con trở về, mau đi vào thay đồ rồi có chuyện gì chúng ta từ từ nói."

"Vậy còn anh thì sao? Anh có được vào không?"

Tiếng người vang lên, Satang lúc này mới nhớ đến vẫn còn ông xã ngốc đang đứng ở phía sau lưng mình, hai vợ chồng nhìn người con trai lạ mặt này, mẹ cậu khó hiểu hỏi.

"Satang, người này là ai?"

Người đã đến nếu không giới thiệu thì thật không lịch sự một chút nào, cho nên cậu liền đứng sát bên cạnh anh, nở nụ cười giải thích.

"Cha mẹ, đây là cậu chủ của tại nhà mà con đang giúp việc, nhị thiếu gia Winny Pholcharoenrat, anh ấy nghe con về quên nên muốn đi theo đó, Winny có chút hơi ngốc nên hai người thông cảm nhé."

Winny cuối cùng cũng chờ được đến khoảnh khắc bà xã giới thiệu tên mình, cho nên lời cậu vừa dứt thì anh liền cười ngốc hề hề, vui vẻ đáp.

"Chào bác trai cùng bác gái ạ ~~ cháu tên Winny Pholcharoenrat, còn đây là quà cha mẹ của Winny biếu hai bác đó."

"À à chúc hai bác mạnh khỏe, sống thật lâu để vợ có thể cho cháu cưỡi trâu nữa nha!"

Nói rồi anh tiến đến đưa túi quà cho hai người, sau đó lại trở về đứng trước mặt Satang cầu khen thưởng.

Cậu nở nụ cười nhẹ nhàng xoa đầu anh, nhìn con người này vừa đi một chút đã đổ mồ hôi, trên vai còn mang theo cái cặp to lớn ở sau lưng, chắc là nặng lắm đây, cậu cảm thấy đau lòng vô cùng. Ở trước mặt cha mẹ mình nhưng vẫn tự nhiên nói.

"Ông xã đi đường dài chắc đã đói bụng rồi nhỉ? Bây giờ em dẫn anh lên phòng rửa tay rồi ăn cơm nhé."

"Chỉ có vợ là thương anh nhất thôi!"

Winny gật đầu, vui vẻ, ngây thơ vỗ tay hoan hô mà chẳng để ý gì cả, Satang thoải mái gật đầu thưa.

"Cha mẹ, con đưa anh ấy về phòng sắp xếp lại quần áo trước đây ạ. Một lát nữa chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé!"

Đợi hai vị thân sinh của mình gật đầu đồng ý, cậu liền nắm tay anh kéo vali đi thẳng lên căn phòng của mình để cho ông xã ngốc nghỉ ngơi.

Hai người vô tư mà không hề hay biết rằng ở phía sau lưng mình, Gin cùng Teen sắc mặt đã khẽ biến...

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro