Chap 8: (Bonus)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Perth vươn cờ trắng đầu hàng, Winny hiên ngang thắng trận một cách dễ dàng, thì tất nhiên xác suất Satang được giữ lại là một trăm phần trăm chứ còn ý kiến gì nữa?

Vì thế có một ông xã ngốc vẫn cứ vô tư nắm tay vợ mình chạy thẳng lên phòng, sau đó khóa cửa lại, vì dùng sức quá nhiều cho nên khi lên đến đây, hơi thở có một chút gấp gáp.

Nhưng mà nhìn đến cậu vẫn còn đang ngẩn ngơ, bổng nhiên anh cười ngốc hề hề, ôm người kia vào trong lòng, tỏ ra vẻ người chồng nam tính mà dỗ dành cậu.

"Ôi, vợ bị anh hai dọa sợ rồi phải không nào. Ngoan ngoan anh thương... Không cần phải sợ, nếu anh ấy dám làm vậy. Thì ngày mai ông xã sẽ dắt em đến công ty, tìm anh Chimon. Nhất định anh Chimon sẽ đòi công bằng cho chúng ta."

Hơi ấm lan toả khắp cơ thể, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cái não nhỏ bé của Satang vẫn chưa xử lí được hết mọi chuyện.

Phải mất một lúc sau khi Winny hết xoa lưng rồi lại dụi đầu vào vai mới khiến cậu tỉnh ra, vòng tay rúc vào ngực anh, cậu hỏi.

"Winny anh dám cãi lời cậu hai sao? Không sợ cậu ấy cho ăn đòn à?"

Câu hỏi rất đơn giản, đáng lí ra Winny sẽ trả lời rất nhanh, nhưng mà dường như anh phát hiện ra lỗi sai, cho nên lập tức buông Satang ra, phồng má, giẫm chân, giận dỗi nói.

"Đối với em, anh không phải tên Winny! Hứ hứ" ˋ△ˊ

"Hả... Em có làm gì sai đâu mà anh lại như vậy?"

"Hứ... Không cho phép em gọi anh là Winny, em là vợ tất nhiên phải gọi anh là ông xã rồi. Hừ hừ tức chết đi được mà. Vợ lúc nào cũng hư, chẳng bao giờ nghe lời cả."

Satang hiểu ra được nguyên nhân vấn đề, nỗi lo lắng về chuyện của Perth đuổi mình đi đều bị con người ngốc này vô tình làm quên mất, chủ động ôm anh vào lòng.

Nhẹ nhàng vỗ lưng xoa xoa, cậu rất nghiêm túc nhận sai.

"Được rồi, đừng giận em mà. Ông xã là người tốt, sẽ không để bụng chuyện này với vợ mình có đúng không nào?"

"Huống gì em đã nhận sai rồi, không lẽ anh còn để bụng? Nếu thật sự là như vậy, ông xã thật sự không thương em rồi." ︶︿︶

Bày ra bộ mặt đáng thương, kèm theo vài tiếng thở dài thườn thượt đã thành công xoa dịu được tâm tình của Winny, vòng tay đến ôm lại bà xã dễ thương, anh cười ngốc hề hề đáp.

"Đúng đúng. Anh là chồng không thể làm vợ buồn được hì hì."

"Vậy ông xã mau trả lời cho em biết đi, anh dám uy hiếp cậu hai, không sợ cậu ấy đánh anh sao?"

Lời nói vừa dứt, Winny đã buông cậu ra, dùng hai tay vỗ ngực, tự hào đáp.

"Không đánh! Nếu dám dọa anh liền méc cha mẹ cho anh hai xem. Không những thế anh sẽ kể ra vụ anh hai bị anh Chimon đánh cho bầm con mắt luôn."

Satang nghe Winny cứ nói đến anh Chimon khiến cậu rất tò mò không biết con người này là ai mà có thể lợi hại như thế, cho nên cậu vẫn tiếp tục hỏi.

"Ông xã, nói em nghe xem, anh Chimon gì đấy là ai vậy hả?"

"Hừm... Anh hai nói sau này anh Chimon sẽ là anh dâu của anh, nhưng mà em biết không, anh Chimon rất hung dữ, mỗi khi anh hai nói hai từ 'anh dâu' đó đều bị anh ấy đánh cho trào máu mũi luôn."

"Ồ... Em đã hiểu rồi." ﹋o﹋

Satang ngước mặt lên nhìn nam nhân cao lớn nhưng bị ngốc này thật lâu, trong lòng tự dưng cảm thấy ấm áp vô cùng, nhẹ nhàng kiễng chân lên, tặng cho Winny một nụ hôn không hề ngượng ngào, cậu nói.

"Ông xã, cảm ơn anh đã bảo vệ em, anh là người ngoài đầu tiên luôn ra sức bao bọc em đó."

Lần đầu tiên được vợ hôn, khiến cậu chủ ngốc nhà chúng ta rất sung sướng, anh dùng sức lực của mình dễ dàng bế cậu trên tay, ngây thơ hỏi.

"Vợ! Em có thích anh không? Có thương anh không? Có không? Có không hả >< Chứ anh thì thương em lắm đó!"

Satang nhẹ nhàng cười, âm giọng mềm mại phát ra một từ.

"Thương..."

Chỉ một từ đó thôi, cũng đủ khiến Winny vui đến nỗi ôm cậu xoay vài vòng, bầu không khí ở trong căn phòng này tràn ngập một mảnh hường phấn.

.
.
.

Perth sau một hồi đau đầu xoa trán vì em trai xong, liền từ trong túi quần rút ra chiếc điện thoại, sau đó bấm gọi đi.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, âm thanh lành lạnh phát ra.

"Giám đốc ngài có chuyện gì, mau nói đi?"

Perth vừa nghe được tiếng người thương, khuôn mặt từ sầu não lập tức chuyển sang biến thái nói.

"Úi cục cưng, anh nhớ em muốn chết đi được. Chimon có nhớ anh không?"

"Bản mặt anh ngày nào tôi không thấy mà nhớ với không nhớ. Có chuyện gì mau nói đi, còn không thì tôi cúp máy đây."

"Ây dô... Cục cưng à, cũng không có gì to tát lắm đâu, chỉ là anh mới vừa mua một hộp bao cao su đủ loại hương trái cây, ngày mai em dọn dẹp vệ sinh ở công ty xong thì đến với anh."

"Chúng ta cùng nhau play ở phòng làm việc của anh nhé!"

Đầu dây bên kia, Chimon mặt đã đen như đáy nồi đáp.

"Nếu ngày mai giám đốc không muốn ăn nguyên cây chùi nhà xí thì lập tức câm miệng đi."

"Hôm kia mới làm ở nhà vệ sinh công ty, ngày mai thì lại muốn làm ở trong chính phòng làm việc của mình, giám đốc thỉnh ngài giữ lấy lòng tự trọng, tôi quyết định từ chối yêu cầu này."

Perth vừa nghe lệnh ban xuống liền khóc không ra nước mắt nói.

"Chimon cục cưng à, anh mua cả một hộp to luôn đó nha TvT hôm kia em đấm anh chảy cả máu mũi mà chưa xin lỗi kìa."

"Câm miệng lại, nếu muốn dùng thì tối nay mang qua làm. Văn phòng làm là chỗ nghiêm túc, không thể làm bừa bãi được."

Perth đạt được mục đích liền vui vẻ đáp lại.

"Cục cưng là nhất!"

Sau đó thì dùng hết sức phóng lên phòng thay quần áo thuận tiện mang theo "hàng mới" đến nhà người yêu của mình để vui vẻ...

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro