Chap 15: Anh giận em rồi nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Việc lần này cũng không gấp, cho nên sáng sớm nay Winny và Satang sau khi thong thả ăn xong buổi sáng thì mới ngồi vào xe để bắt đầu chuyến đi.

Nhưng không hiểu vì cớ gì, mới đi được giữa đường, ông xã ngốc bỗng nhiên nổi mẩn đỏ cả mặt, không những thế xe ô tô còn phải dừng lại ở giữa đường đến năm lần chỉ vì anh muốn ói.

Nhìn nam nhân này cả người suy yếu, mặt mũi thì xanh như tàu lá chuối khiến cậu rất lo lắng, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc còn dính trên trán của người kia, rồi lại ngay tại chỗ đó đặt lên một nụ hôn, giọng nói chứa đầy sự lo lắng cất lên.

"Hay là quay trở về nhà nhé, khi nào anh khỏe thì chúng ta lại về quê, chứ nhìn xem kìa. Mặt anh đều xanh cả rồi, những đốm màu đỏ đó còn ngứa không?"

Winny vì nôn quá nhiều lần cho nên nước mắt sinh lí cũng chảy ra, đầu anh gối lên đùi cậu, bĩu môi, cái đầu lắc lắc không đồng ý.

"Không được.. Anh muốn được đi chơi xa, đừng có về mà... Vợ hôn một cái là sẽ hết mà."

Nhìn nam nhân này bây giờ chả khác gì con cá khô phơi nắng, thế mà vẫn cố bày ra hành động khỏe mạnh khiến cậu càng thương hơn.

Cho nên bản thân cũng không làm giá, mặc kệ tài xế vẫn còn ngồi ở phía trước, Satang cứ thế vô tư hôn lên miệng "con cá một nắng " kia một cái, sau đó vuốt vuốt mặt anh, miệng cười gian xảo đáp.

"Em nhớ không nhầm anh bị dị ứng với dâu tây, hôm qua cậu hai lại có mang về một hộp dâu còn nguyên... Thế mà sáng nay khi ăn sáng xong."

"Em để ý thấy rằng ở trong hộp đã mất đi năm quả... Nếu đoán không lần là anh đã ăn vụng đi? Cho nên mới dẫn đến tình trạng như bây giờ?"

Winny vừa nghe đến đây, cả người tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đưa tay lên che miệng mình, sau đó còn nở nụ cười ngốc phủ nhận

"Anh.. Anh làm gì có ăn chứ!" ⊙▽⊙

"Vậy thì ai ăn, hai bác từ đã bay sang Pháp từ tối qua, cậu hai thì ngủ chưa dậy. Lúc em vừa đi lên lầu để mang hành lí xuống, đã thấy anh hì hụi ở trong bếp rồi."

"Mau khai thật đi." = ̄ω ̄=

Ông xã ngốc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của vợ, nước mắt lại bắt đầu rưng rưng, miệng mếu máo nói.

"Là con Ki Ki của nhà hàng xóm ăn... Anh không có mà.. Là Ki Ki đó... Anh không nói dối đâu.. Sao lại nhìn anh hả?"

Chó nào biết trèo lên bàn, còn có thể tự mở hộp có dán băng dính để ăn vụng một cách hoàn hảo như vậy?

Không những thế nó chui qua nhà bằng cách nào? Ban nãy lúc anh đi xuống nói muốn ói lần đầu tiên, cậu đã thấy có một trái dâu rơi từ trong túi chồng ngốc rồi.

Cho nên lần này nhất quyết không buông tha, cái con người này vì tham ăn mà không thèm quan tâm đến cơ thể của mình.

Cả người thì đã suy yếu, nhưng sống chết vẫn bênh vực thức ăn, cho nên Satang vẫn tiếp tục truy vấn anh.

"Ki Ki nó làm sao qua nhà mình được? Em làm gì mở cửa cho nó, hơn nữa thức ăn ở trong nhà mình đâu có thiếu thứ gì mà nó chỉ lại chọn mỗi dâu để ăn.."

"Ông xã, anh thành thật khai ra, còn không thì chúng ta quay trở về."

TvT

Mặt bà xã nghiêm túc quá, lần này mà không nói thật thì không thể đi chơi rồi.

Cha từng dạy, nói dối là bé hư, cho nên mình phải thành thật thôi...

Nội tâm Winny sau một hồi đấu tránh, cuối cùng anh cũng đành phải đâu hàng, nước mắt từ từ chảy ra, ông xã ngốc của Satang nức nở, gào khóc thật to khai báo.

"Ô... Huhu là anh ăn đó, là anh ăn.. Ki Ki không có ăn đâu... Huhu... Anh chỉ mới ăn hai trái thôi, còn lại rơi.. rơi hết rồi.. Hức hức bà xã đừng giận mà, anh sai rồi.. Lần sau sẽ không ăn vụng nữa, mà chia cho em một nửa nhé."

Satang thật sự dở khóc dở cười mà, ý định của cậu là muốn giúp anh quý trọng bản thân mình hơn, sau bây giờ lại thành ra là bản thân như đang uy hiếp kẻ yếu thế này -.-

Ông xã ngốc lại khóc rồi.

Còn khóc nức nở giống như gặp phải chuyện oan ức khiến cậu đành thở dài, xoa mái tóc anh an ủi.

"Được rồi, ông xã nín đi... Em đã làm gì đâu mà sao lại khóc rồi... Ôi ôi ngoan đi nào..."

"Huhu.. Hôn hai cái mới hết khóc."

Haizz, cái con người này, cho dù ở hoàn cảnh nào cùng đều có thể làm nũng được, đưa tay lên véo nhẹ cái mũi đỏ ửng của Winny, Satang cưng chiều mà hôn lên hai má của anh thật to.

Tuy mặt nổi nhiều mẩn đỏ còn rất ngứa, nhưng được vợ hôn thì anh liền vui vẻ ngay, bản mặt hạnh phúc của ai kia khiến Satang cảm thấy ấm lòng cực kì, chuyện dạy dỗ anh cũng bị ném ra sau đầu.

'Ông xã ngốc hiện tại đang mệt, không thể ép anh ấy được. Lần sau mình nên cẩn thận một chút là được rồi, anh ấy tính tình như đứa trẻ. Không nên nghiêm khắc quá.'

Chiếc xe vẫn chạy trên con đường về phía nông thôn, rời khỏi thành thị đông đúc, bầu không khí ở bên trong cũng tràn ngập ngọt ngào cùng ồn ào không kém gì cả...

Hai người cứ thế mà quay về quê nhà của Satang một lần nữa.

.
.
.

Vốn dĩ ở đoạn đường đi, cả người Winny đã mệt mỏi sẵn rồi. Cho nên khi chiếc xe ô tô vừa dừng lại ở đầu thôn, thì anh cũng không còn sức để đi bộ nữa.

Nam nhân ngốc ôm vali to bự của mình, đội chiếc mũ con gấu ngồi xổm giữa đường quê thanh vắng, bĩu môi nói ra.

"Vợ... Không đi nữa, đầu đau... Người mệt, trời nóng quá đi thôi."

Khuôn mặt vì dị ứng với dâu tây mà vừa có mẩn đỏ, vừa sưng phù như bánh bao, kết hợp với mũ con gấu khiến Satang mặc dù trong lòng xót xa, nhưng vẫn không quên lôi điện thoại trong túi quần ra, tranh thủ chụp vài tấm ảnh của ông xã vì sự đáng yêu hết mức của ai kia.

"Vợ lại không thương anh rồi... Vừa nãy em nói người anh như con cá khô, thế bây giờ chụp làm gì hả?"  ̄︿ ̄

Úi... Ông xã ngốc bữa nay biết bắt bẻ rồi kìa, cậu nhìn ai kia trở thành một con mèo nhỏ làm nũng có chút buồn cười không chịu được, cho nên lập tức ngồi đối xuống đối diện với anh, nhẹ nhàng vuốt tóc ông xã dỗ dành.

"Còn một chút nữa là về nhà em rồi, đến nơi sẽ cho anh ngủ mà... Ngồi ở đây, một lát nữa người ta chăn dê hoặc cho gà đi kiếm ăn thì phải làm sao đây.... Chồng ngốc mau nghe lời nào."

Winny mặc dù rất thích những con vật đó, nhưng tưởng tượng đến viễn cạnh chúng đi ngang qua người mình liền có chút sởn gai óc.

Cho nên con cá khô ngốc Winny đành bĩu môi kéo vali bánh kẹo đi tiếp tục.

Nhưng mà suốt cả quãng đường đi ngắn như vậy, anh vẫn không ngừng ở bên cạnh cậu rên ɾỉ.

"Ô... Ô ngứa quá đi thôi... Vợ, lại buồn nôn nữa rồi... Ô... Mệt quá đi.. Không chịu... Không chịu đi nữa đâu."

Satang cũng rất mệt, trời thì nắng gay gắt, người ở bên tai thì cứ kêu gào.

Mồ hôi lại đổ như suốt khiến ban nãy cậu còn vui vẻ thì bây giờ liền nổi cáu lớn giọng với anh.

"Em cũng mệt mà.... Anh im lặng một chút có được không?"

Winny lần đầu tiên thấy ánh mắt hung dữ của vợ, lại còn bị quát to liền lập tức im lặng, nhưng mà trong lòng rất tủi thân, cho nên lập tức cúi đầu lủi thủi kéo vali đi một đường.

Satang nhìn bóng dáng ai kia đang cực kì tủi thân, lần này bị mắng cũng không có hồ nháo mà khóc lóc như trước làm cho cậu có chút giật mình, lại chợt nhận ra người kia đang không khỏe, cho nên cậu liền vội vàng kéo vali đuổi theo kịp anh.

Giọng nói đầy vẻ có lỗi nhận sai.

"Ông xã... Thật xin lỗi vì khi nãy đã lớn tiếng với anh..."

Ai kia vẫn cúi gầm mặt, ngây ngốc gật đầu nhưng miệng thì không nói một lời...

Satang cảm thấy không ổn rồi... Theo như lời cậu hai nói thì đây chính là lúc anh cảm thấy tổn thương sâu sắc nhất đó.

Ông xã ngốc lần này buồn thật rồi, vậy phải làm sao bây giờ.

Nội tâm loạn thành cả một đống, bản thân cậu thì không biết phải dỗ dành như thế nào, cho nên chỉ có thể mau miệng tiếp tục bồi thêm nhiều câu xin lỗi.

"Ông xã của em à ~~ đừng có buồn được không. Là em sai, bản thân không nên mắng anh như vậy. Anh đừng giận em nhé, một lát nữa về nhà sẽ nấu chè hạt sen cho anh ăn nhé!"

_(._.)_

"Em không cần dùng chiêu " Vừa đánh vừa ăn" với anh đâu!"

Khoan khoan...

"Vừa đánh vừa ăn" có phải là câu "Vừa đánh vừa xoa" không? Này là anh ấy nói sai rồi.

Cố nhịn cười trong lòng, nhìn Winny lần này không thèm ăn nữa, chứng tỏ người này đã bị tổn thương sâu sắc rồi.

Cho nên Satang quyết định kéo vali đi nhanh hơn một chút, sau đó dừng lại một đứng chắn trước mặt anh, khuôn mặt nghiêm túc nói.

"Anh không nói thật mình đang cảm thấy ấm ức về điều gì thì chúng ta liền về lại thành phố, không có đi nữa..."

Một... Hai... Ba...

Nước mắt tuôn trào, khuôn miệng Winny mếu máo lập tức bùng nổ mà gào khóc.

"Huhu vợ quá đáng lắm... Anh đã làm gì sai mà lại mắng hả... Ô huhu... Đi về thì đi về... không thèm."

"Em đâu có thương anh đâu... Còn dám mắng anh nhé... Ô tức chết anh rồi... huhu... Em hết thương anh rồi... "

"Anh mệt lắm, đầu thì đau, mũi cùng mặt đều ngứa... Không an ủi thì thôi, lại còn quát mắng nữa... Anh... Anh méc ba cho xem."

Ông xã ngốc giận rồi, lần này còn dám cãi lại Satang nữa, cậu thật sự hoảng hốt, người này đang không khỏe mà sao cậu lại làm ra hành động kia vậy hả trời?

Trực tiếp chạy đến gần ôm chặt anh, đầu dụi dụi vào lồng ngực của nam nhân đang khóc nức nở kia dỗ dành.

"Chồng... Anh đừng khóc... Là em sai, em sai rồi.. Đừng tức giận nữa mà... Sau này hứa sẽ không mắng ông xã nữa nhé... Thương anh không hết nữa mà..."

"Winny của em đừng khóc... Một lát nữa nấu chè hạt sen cho mỗi mình anh ăn thôi.... Đừng khóc..."

Winny giận rất nhanh mà nín khóc cũng rất mau, Satang vừa rúc vào lòng cọ cọ vài cái thì tim anh liền mềm nhũn đi.

Lại thêm lời xin lỗi kia nữa khiến nam nhân ngốc này quên đi nỗi buồn, lập tức gác cằm lên đầu cậu thút thít ra điều kiện.

"Phải nấu nhiều nhiều, một mình anh ăn thôi, không cho phép ai chạm vào."

"Được được."

"Sau này không được quát mắng anh nữa." ╮(╯_╰)╭

"Vâng vâng em hứa mà."

"Bà xã là thương anh nhất." (*¯︶¯*)

Winny sau khi ra đầy đủ điều kiện với Satang, tâm tình liền lập tức vui vẻ trở lại, ở giữa đường thôn vắng người vui vẻ ôm bà xã thân yêu thật chặt vào lòng mà cười khúc khích không ngừng.

Một người dân ở trong thôn vừa hay dắt đàn dê đi ăn thì lập tức thấy cảnh tình tứ của hai nam nhân, ông ta lắc đầu thở dài nói.

"Bọn trẻ thời này thật không có biết phép tắc mà."

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro