Chap 16: Gặp lại cha mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Cả hai người vừa kéo vali đến cửa nhà thì cha mẹ Satang cùng với con trâu già cũng từ ngoài đồng ruộng đi về.

Teen nhìn thân ảnh quen thuộc của đứa con trai trong lòng mừng rỡ, bao nhiêu mệt nhọc cũng đều tiêu tan. Giọt mồ hôi vừa rơi xuống thấm chiếc áo đơn sơ thì bà liền gọi to.

"Satang ! Là con có phải không?"

Gin tay cầm chắc dây con trâu, mắt thì liếc đến nam nhân đang đứng bên cạnh cậu, bốn ánh mắt giao nhau. Vẫn là Winny lễ phép chào hỏi người lớn trước.

"Bác trai, bác gái... Winny xin chào hai bác... Con lại đến rồi đây, hai người có nhớ Winny không?"

Vốn dĩ khuôn mặt của anh rất sáng, lại thêm mặt mũi khôi ngô, cho nên những đốm đỏ nổi đầy mặt đều bị cả hai người chú ý đến, Teen nhíu mày hỏi.

"Này... Cậu trai, mặt cậu bị làm sao vậy?"

Trong khi Winny còn ngơ ngơ ngác ngác không biết trả lời thế nào, thì Satang đã nắm tay anh kéo đến, khuôn mặt cậu tràn đầy hạnh phúc khi gặp lại thân sinh, thay mặt ai kia đáp lại.

"Mặt anh ấy là do bị dị ứng với dâu tây nên mới thành ra như thế..."

"Có chuyện gì chúng ta cùng vào nhà nghỉ ngơi rồi nhé, hôm nay trời nắng, cha mẹ ở ngoài đồng cũng mệt rồi... Winny từ sáng hay cứ nôn ở trên đường về đây, chúng ta trước hết cứ vào nhà đã."

Winny vội cất lời.

"Winny lần này có mang quà đến cho hai bác... Hai bác có thích con không?"

Chỉ một câu hỏi ngây ngô, trực tiếp làm cho ông bà Sereevichayasawat cảm thấy có chút xấu hổ dấy lên trong lòng.

Satang cảm nhận bầu không khí có chút khác thường này, lập tức cười cười giải vây.

"Nào... Nào cùng nhau vào nhà trước đã nào... Đứng ở đây một lát nữa, không khéo tất cả mọi người đều say nắng mất."

"Satang nói rất phải, bà mau mở cửa đi nào."

Teen theo lời chồng nình, lập tức chạy đến mở cửa nhà, đoạn người và con trâu già theo thứ tự tiến vào.

"Satang, con mau mang hành lí cùng cậu chủ của con đi lên phòng đi. Ta cùng ông ấy ra phía sân sau cho trâu và gà ăn trước, một lát nữa sẽ nấu đồ ăn cho hai đứa nhé."

Winny sức chịu nhiệt rất kém, cho dù bình thường có năng động, nghịch ngợm quậy phá đến cỡ nào, nhưng mà khi thời tiết lên quá cao sẽ khiến anh mệt đến người cũng nhũn đi.

Nhìn ai kia bĩu môi rên hự hự, cậu liền cảm thấy đau lòng, lập tức gật đầu thuận theo lời hai người mà đưa anh lên lầu nghỉ ngơi.

Ở gần phòng ngủ của cậu có cây xanh rất to, tán lá của nó phủ rộng gần một khoảng, cho nên căn phòng may mắn chỉ chịu một ít sức nóng của mặt trời ngoài kia, Winny vừa nhìn thấy ghiếc giường mặt kệ sự đời, trức tiếp ngã lăn quay xuống đó nằm, miệng ô a nói.

"Vợ... Sau này anh sẽ không ăn cá khô nữa đâu... thật tội nghiệp chúng nó mà."

Satang thuận tiện cắm dây điện cho cây quạt bắt đầu hoạt động. Sau đó thì bật cười, ngồi xuống mép giường ở bên cạnh anh, cười cười vuốt tóc nam nhân yêu thương hỏi.

"Sao vậy? Bình thường anh rất thích ăn cá mà.. Ai bảo ăn cá là thông minh nhỉ?"

Winny bĩu môi đáp lại.

"Trời nóng thế này, những con cá bị phơi khô thật tội nghiệp mà TvT sau này không thèm ăn cá khô đâu... Chỉ ăn cá tươi thôi."

Phụt! Ha ha ha

Satang không kìm lòng được, lập tức cúi người xuống ngấu nghiến cái môi nam nhân ngốc một lúc thật lâu, sau khi thỏa mãn thì vui vẻ nói

"Ông xã thật dễ thương, được rồi, anh nằm đây nghỉ một lát đi. Em sắp xếp áo quần một chút, sau đó giặt khăn lau mặt cho anh."

"Còn phải nấu chè hạt sen nữa nhé~~"

Ai kia không quên nhắc nhở vợ mình về nồi chè thân yêu, Satang véo mũi anh một cái, rồi lại gật đầu đồng ý.

Sau đó thì bắt đầu công việc của mình, để mặc Winny sung sướng nằm ở trên giường hưởng gió quạt.

.

Teen vừa rải thóc cho đàn gà ăn, vừa cùng Gin đang bỏ một bó cỏ xanh vào chuồng của con trâu. Giọng nói của bà đầy thản nhiên phát ra.

"Tôi biết ngay, trước sau gì con trai mình cũng sẽ dắt nam nhân kia trở về đây trong thời gian nhanh nhất mà."

Gin cũng không lấy gì làm lạ về câu nói của bà ta, chỉ nhẹ vuốt bộ lông đen nhánh của con vật kia, đáp lại.

"Chuyện này tôi với bà đều biết trước hết rồi, chỉ là khi ấy chúng ta đang cố gắng cứu vãn, hay nói đúng hơn là cố ý vớt vác lại tình thế thôi..."

"Nhưng không ngờ rằng đâu cũng vào đấy.. Thôi thì xem như đó là cái duyên của hai đứa nó, nam nhân kia tuy ngốc nhưng rất thương Satang. Có khi cậu ta còn tốt hơn những cô gái khác nữa, thằng bé nếu đã nhận ra được tình cảm của mình thì chúng ta có ngăn cấm cũng vô dụng thôi... Haizzz."

"Uy... ông già, sống với ông bao nhiêu năm nay. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông nói được nhiều câu hay như vậy đấy, không khéo ngày mai trời nổi bão mất... Haha."

Ở trong phòng bầu không khí ấm áp tràn đầy, thì ở phía sân sau, tiếng cười của hai vị nông dân chất phác cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái đến không thôi.

.
.

"Winny... Winny... Mau dậy đi nào... Trời đã tối rồi."

"Ứ... Ứ không thích... Muốn ngủ thêm, cả người đều mệt..."

Winny bị phá giấc ngủ liền trở nên cáu gắt không nghe lời, mặc kệ đó là bà xã thân yêu của mình. Anh vẫn nằm trên giường vùng vẫy, miệng ô ô nói không chịu ngồi dậy.

"Tay mỏi... Chân đau... Muốn ngủ thêm... Vợ đừng phá anh mà."

Satang biết nam nhân ngốc này đã phải chịu khổ cực từ ban sáng, đến gần giữa trưa anh vừa nằm trên giường chơi một lúc thì lập tức ngủ say.

Nam nhân được gia đình chăm sóc kĩ lưỡng từ khi còn bé đến lớn. Giờ nhìn khuôn mặt rám nắng, cả người thấm ướt mồ hôi khiến cậu cũng xót xa trong lòng.

Cho nên khi trưa cũng không có ý gọi anh dậy ăn cơm, mà là bản thân tự ngồi vào bàn ăn, một mình ngỏ lời với cha mẹ về tình cảm cùng tính hướng của bản thân.

May sao họ đã biết trước sự việc, cho nên không hề làm khó cậu cũng như là đánh đuổi anh đi.

Hai người chỉ đành thở dài, ngậm ngùi ra điều kiện, đó chính là muốn gia đình Pholcharoenrat tổ chức đám cưới một cách bài bản, để bản thân Satang không chịu thiệt thòi.

Chuyện này, cứ để cậu từ từ tìm cách lựa lời với hai bác ở phía bên kia cũng không hề muộn.

Buổi cơm trưa cũng xem như là tạm trôi qua bình yên, mà không hề có bất cứ sóng gió nào xảy ra.

Nhưng mà chỉ có một điều là... Bây giờ đã là bảy giờ tối... Và ông xã của cậu chưa hề bỏ bất cứ một thứ gì vào bụng cả. = ̄ω ̄=

Satang hết cách, đành phải xuất chiêu cuối cùng ra dụ dỗ con cá khô to bự này.

"Haizz tiếc quá đi thôi, ông xã không chịu dậy... Chè hạt sen đành phải đổ đi thôi."

!!!

"Khoan... Khoan... Anh dậy rồi, đừng đổ... Vợ chè của anh đó."

Nam nhân ngốc rất thích ăn đồ ngọt, đặt biệt là những món cậu nấu.

Bây giờ vừa nghe người kia nhẫn tâm đổ đi, Winny liền ngồi bật dậy, lau đi nước dãi dính trên khóe môi, ánh mắt mơ màn đáp lại.

"Đi... Chúng ta đi xuống ăn nào."

Satang che miệng nhịn cười, chứng kiến chồng ngốc mê man xỏ dép ngược vào chân, đi thẳng xuống dưới lầu thoạt nhìn ngốc nghếch vô cùng.

Tại chiếc ghế gỗ dài cũ kĩ, hai vợ chồng đang ngồi xem phim truyền hình, trong tay mỗi người đều cầm một chén nhỏ. Anh vừa nhìn thấy bọn họ, liền gãi đầu sau đó lễ phép thưa.

"Hai bác ăn ngon miệng ạ."

Gin ban nãy nhìn Satang ngồi cả buổi chiều, bốc từng vỏ hạt sen tươi ngon để nấu riêng cho anh một nồi chè, còn vợ chồng ông thì chỉ được ăn những hạt sen được mua từ chợ trở về, khiến bản thân cảm thấy ganh tỵ vô cùng, cho nên ông liền tà ác, nổi ý xấu trêu ghẹo anh nói.

"Ui chà chà... Ban nãy Satang lên gọi cậu dậy vài lần, nhưng mà hình như có ai đó không chịu động đậy, chúng tôi tưởng rằng cậu chỉ muốn ngủ..."

"Cho nên đã ăn hết chè hạt sen mà quên để cậu một chén rồi... Thật ngại quá... Nhưng mà công nhận con trai tôi nấu thật ngon... Khà khà."

Teen cùng Satang biết Gin đang chọc ghẹo anh, cho nên liền cố gắng nhịn cười, xem phản ứng của người kia ra sao?

Nhưng mà chỉ thấy Winny cuối gằm mặt xuống, giọng nói buồn buồn đáp lại.

"Không sao mà... Winny không sao... Lần...Lần sau con sẽ được ăn mà... Hức."

Satang cảm thấy không ổn, ông xã ngốc khóc rồi, bởi vì cảm thấy tủi thân vì mất ăn mà buồn ư?

Winny cố gắng bao nhiêu cũng không kìm được, nức nở nói lầm bầm.

"Huhu... Chè của con.. Sao không để phần cho Winny... Vợ nấu cho con mà, sao hai người không để lại dù chỉ một chén." ~T_T~

Cậu nghe tiếng nói ấy mà không còn tâm trạng muốn trêu đùa người này nữa, lập tức ở trước mặt cha mẹ mình mà dỗ dành anh.

"Winny... Chồng ngốc của em, cha mẹ chỉ là đùa một chút thôi. Trong bếp vẫn còn một nồi riêng để phần cho anh đó... Anh đừng buồn nhé, chỉ là đùa vui thôi mà."

"Thật.. Hức.. Hức.. Thật không? Vẫn để cho anh chứ?"

"Satang nói thật đó, ban nãy bác trai chỉ muốn trêu con một chút thôi, thằng bé nấu hẳn một nồi dành cho con đấy... Đừng khóc nữa, còn là đồ tươi ngon tự tay nó chọn lọc nên Winny yên tâm nha."

Ban nãy tỉnh giấc cũng chỉ vì miếng ăn, mà khi Gin cố ý đưa chén trước mặt còn bảo đã ăn hết, khiến cả bầu trời trong anh dường như sụp đổ.

Nhưng vì muốn cưới Satang, Winny đành chịu ấm ức để hai bác ăn thôi, nhưng mà chịu không nổi thì phải khóc. Bây giờ thức ăn vẫn còn, anh liền lập tức vui vẻ trở lại, hai tay vung vẫy khắp nơi nói.

"Haha yeye... Vợ thương anh, vợ thương anh.. Haha."

Satang yêu thương cầm một bàn tay anh, ôn nhu đáp lại.

"Được rồi, cả buổi hôm nay anh cũng chưa ăn gì, em đã nấu một chút cháo lỏng, ăn hết hai chén mới được ăn chè nhé."

"Được được... Vợ mà tuyệt nhất!" (=^.^=)

Nhìn bóng dáng của con trai và Winny nắm tay nhau vui vẻ đi vào bếp, hai vợ chồng lắc đầu cười nói.

"Xem ra Satang sẽ là một đứa con dâu tốt rồi..."

_____________________
đã bảo fic ngọt mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro