Chương 22. May mắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tôi phải đi làm.”, Thuận Vinh thản nhiên nói.

Nguyên Vũ cứng họng. “….Ý cậu là…”

“Ý tôi là tôi phải đi làm.” Thuận Vinh bình tĩnh nhắc lại, “Tôi phải đi làm.”

Ánh mắt Nguyên Vũ từ kinh ngạc chuyển sang vỡ vụn, ngay cả làn khói bốc lên trên đầu cũng theo đó mà tách ra hai phía.

Hắn chỉ nghĩ đến việc mau chóng gặp Thuận Vinh nên canh đúng giờ Thuận Vinh thường thức dậy liền chạy đến. Thế nhưng hắn quên mất Thuận Vinh là một người sống, có công việc đàng hoàng, trước khi đi xem mắt với hắn thì vẫn phải đi làm trước đã.

Kế hoạch đổ bể, Nguyên Vũ đành như một hồn ma bám theo sau Thuận Vinh, cùng cậu đến chỗ làm.

Trước khi ra khỏi cửa, Thuận Vinh còn đặc biệt mang theo một chiếc ô che nắng – trước đây cậu không có thói quen này, cậu thuộc tuýp người không bị bắt nắng, cũng không quá để tâm đến những điều này.

Chỉ là hôm nay có Nguyên Vũ đi cùng. Nguyên Vũ giờ đã là ma, không biết ban ngày ra ngoài có bị nắng thiêu thành ma khô rồi hồn phi phách tán hay không.

Thuận Vinh nhớ lại mấy bộ phim ma cậu cày cuốc dạo gần đây, ma quỷ trong phim đều chỉ ra ngoài vào ban đêm, không thể nhìn thấy ánh sáng.

Trùng hợp hôm nay trời nắng đẹp, vừa ra khỏi cửa đã là ánh nắng chói chang.

Đoạn đường đến trường học ít bóng râm, Thuận Vinh kéo Nguyên Vũ đến bên cạnh, rồi bung ô ra.

Chiếc ô được bung ra nghiêng hẳn về một phía, gần như toàn bộ tán ô đều che cho Nguyên Vũ, cố gắng tránh để hắn bị ánh nắng chiếu vào.

Đi được khoảng mười mét, Nguyên Vũ đưa tay ra, nắm lấy cán ô, điều chỉnh lại cho ngay ngắn ở giữa hai người.

Thuận Vinh liếc nhìn bờ vai của Nguyên Vũ đang phơi ra dưới ánh nắng, lại nghiêng ô về phía hắn.

Chưa đầy hai giây, Nguyên Vũ lại đẩy ô về giữa.

Lặp đi lặp lại vài lần, Thuận Vinh lạnh mặt: “Cậu làm gì vậy?”

“Thuận Vinh, tôi là ma chứ không phải ma cà rồng, phơi nắng không chết được đâu.” Ngược lại Thuận Vinh da mỏng thịt mềm, nhìn qua chẳng chịu được nắng chút nào. “Còn cậu… thôi bỏ đi, kỹ thuật che ô của cậu quá kém!”

Thuận Vinh bực bội, nhét cán ô vào tay hắn, “Vậy cậu che đi.”

Nguyên Vũ rất tự nhiên tiếp nhận, ngẩng đầu tính toán vị trí nguồn sáng, rồi tìm một góc độ hoàn hảo, che cho Thuận Vinh một khoảng bóng râm nhỏ.

Hắn vững vàng che ô, vừa không để Thuận Vinh bị nắng chiếu, cũng không để ô lắc lư va vào cậu.

Vì vậy đoạn đường đi làm tiếp theo của Thuận Vinh vô cùng thoải mái, không hề bị tia tử ngoại chiếu vào, Nguyên Vũ che ô, dù cậu đi về hướng nào, luôn có một bóng râm bao phủ.

Trên đường đi, Nguyên Vũ quan sát sáu đường, lắng nghe tám hướng, như đang hộ tống một nhân vật quan trọng nào đó.

Hắn chủ động đi về phía gần dòng xe cộ, nhìn thấy cửa liền bước lên trước một bước giúp Thuận Vinh mở cửa cho cậu đi qua, gặp chó cũng sẽ cảnh giác chắn trước mặt Thuận Vinh, đề phòng nó đến gần, ngay cả trên đường có một viên sỏi nhỏ cũng không quên đá nó đi trước khi Thuận Vinh bước qua.

Người, xe, chó bên đường, viên sỏi nhỏ trên mặt đất, thậm chí cả tia tử ngoại trên đầu, tất cả đều không chạm được vào Thuận Vinh.

Đi gần đến nơi, Nguyên Vũ bỗng nhận ra mình đã làm những gì, bắt đầu bất mãn: Chẳng lẽ hắn là vệ sĩ miễn phí của Thuận Vinh sao?

Ngay khi hắn chuẩn bị lên tiếng, Thuận Vinh đột nhiên nói: “Sao cậu lại nhiệt tình thế?”

“Tôi không có.” Nguyên Vũ không thừa nhận, “Tôi chỉ là lịch sự thôi.”

Thuận Vinh không tỏ ý kiến, “Được rồi.”

“Làm gì?” Nguyên Vũ nói, “Đừng có nói tôi là vệ sĩ của cậu.”

“Không phải, ý tôi là…”

“Tuy rằng đã cưới cậu tám trăm lần rồi,” Thuận Vinh mỉm cười, “Nhưng vừa rồi tôi thật sự có chút muốn cưới cậu.”

Sự bất mãn nho nhỏ trong lòng Nguyên Vũ tan biến trong chớp mắt, trên đầu hắn lại bắt đầu bốc khói, lại bắt đầu choáng váng.

Hắn choáng váng một lúc mới nói: “…Thuận Vinh, cậu lại nói thế!”

Hồi thần lại, Thuận Vinh đã bước đi được một đoạn. Hắn bước nhanh hai bước đuổi theo, thò đầu hỏi: “Thật hay giả đấy?”

Thuận Vinh: “Giả đấy.”

Nguyên Vũ không tin, “Câu này của cậu mới là giả.”

Hắn vừa cam tâm tình nguyện tiếp tục mở đường cho Thuận Vinh, vừa vểnh cái đuôi nhỏ vô hình của mình lên, “Thừa nhận đi Thuận Vinh, vừa rồi cậu đã bị sự quyến rũ của tôi chinh phục, mau cộng cho tôi một trăm điểm!”

Hôm nay Thuận Vinh có hai tiết học, cậu đi thẳng đến lớp học, Nguyên Vũ cũng theo vào, ngồi xuống hàng cuối cùng ở giữa.

Nguyên Vũ là một hồn ma, thông thạo kỹ năng tàng hình, chỉ cần một chút thủ thuật nhỏ là có thể khiến người bên cạnh không nhìn thấy hắn.

Nhưng kỹ năng tàng hình của hắn không có tác dụng với Thuận Vinh, Thuận Vinh chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy Nguyên Vũ đang ngồi ở hàng cuối, chăm chú nhìn cậu.

Cả lớp học cộng lại cũng không mãnh liệt bằng ánh mắt của một mình Nguyên Vũ, sự tồn tại của hắn quả thật quá mạnh mẽ, khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Mỗi lần Thuận Vinh vô tình nhìn qua, làn khói trên đầu Nguyên Vũ lại bốc lên thành hình dạng khác nhau.

Thuận Vinh khựng lại, rồi buộc mình phải dời tầm mắt đi.

Nguyên Vũ không phải cố ý muốn làm loạn lớp học, hắn cũng muốn yên lặng giảm bớt sự tồn tại của mình, nhưng làn khói trên đầu không phải thứ hắn có thể kiểm soát.

Hơn nữa, Thuận Vinh chỉ cần nhìn hắn một cái là hắn lại kích động, không bốc khói màu hồng đã là may lắm rồi.

Tiết học chín giờ, Thuận Vinh nhờ vào khả năng tập trung cao độ mới không bị phân tâm quá nhiều lần.

Giờ giải lao, Thuận Vinh đi đến hàng cuối cùng ở giữa.

Học sinh ngồi bên cạnh có chút lo lắng: “Sao vậy thầy?”

“Không có gì.”

Sau đó Thuận Vinh túm lấy cổ áo sau của Nguyên Vũ, mặt không chút thay đổi kéo hắn ra khỏi lớp học.

Học sinh ngồi hàng cuối nhỏ giọng thì thầm với nhau: “Sao vừa rồi mình cảm thấy sau lưng lạnh toát vậy? Giống như có ma đi qua phía sau ấy.”

Trước khi tiết học tiếp theo bắt đầu, Thuận Vinh đẩy hắn trở lại văn phòng của mình, bóp gáy hắn ép hắn ngồi xuống chỗ làm việc của mình.

“Cậu ở đây đợi tôi về.”

Nguyên Vũ bị đày ải, ủy khuất nói: “Chán quá Thuận Vinh.”

Thuận Vinh mở máy tính, mở trò chơi Dò mìn có sẵn trong hệ thống cho hắn, “Cậu chơi máy tính đi.”

Nguyên Vũ có chút hứng thú: “Tôi có thể động vào máy tính của cậu sao?”

“Được.” Trong máy tính của cậu không có gì không thể động vào. Hơn nữa, cậu biết Nguyên Vũ có chừng mực, sẽ không động vào những tài liệu quan trọng của cậu.

“Cái gì cũng được xem sao?”

“Được.”

Mắt Nguyên Vũ sáng lên: “Vậy tôi có thể xem Wechat của cậu sao?”

“…Tùy cậu.”

Được cho phép, Nguyên Vũ liền ngang nhiên mở Wechat trên máy tính trước mặt Thuận Vinh.

Mục đích của hắn rất rõ ràng, con trỏ chuột trượt xuống, nhìn thấy cái tên “Trương Nhạc Tú” nào cũng đều bỏ qua, trực tiếp nhắm đến tên của người đàn ông lớn tuổi kia, muốn xem Thuận Vinh đã trò chuyện gì với ông ta.

Hành động của hắn giống như một chính cung đang kiểm tra, Thuận Vinh rất muốn nhắc nhở hắn, theo lý luận của Nguyên Vũ, hắn chỉ là một đối tượng xem mắt mà thôi.

Tuy nhiên, trong Wechat của cậu cũng không có gì không thể cho người khác xem, Nguyên Vũ muốn xem cũng không sao.

Nào ngờ vừa xem đã không ổn, Nguyên Vũ như cái loa hét toáng lên: “Thuận Vinh sao cậu lại chuyển 888 cho ông già kia?!”

Lần trước Thuận Vinh rủ Vu Gia Hòa cùng đi tảo mộ, đã chuyển 888 cho đối phương làm tiền lì xì.

“Lúc này hai người mới chỉ xem mắt một lần thôi đúng không? Mới lần đầu tiên xem mắt đã đòi tiền thì quá là vật chất,” Nguyên Vũ nắm bắt cơ hội liền bắt đầu dìm hàng người đàn ông kia, “Ông già kia không được đâu, Thuận Vinh, chắc chắn cậu đã bị hắn ta lừa rồi.”

Thuận Vinh đoán được hắn muốn nói gì, “Dừng lại.”

Quả nhiên, giây tiếp theo Nguyên Vũ bắt đầu tự quảng cáo bản thân: “Tôi thì khác, tiền của tôi đều cho cậu hết rồi.”

Thuận Vinh biết ngay sẽ có nửa câu sau này, hai ngày nay cậu nghe đến chai cả tai rồi.

“Ừ ừ.”

“Tôi đi đây,” Thuận Vinh nhìn đồng hồ, hỏi hắn, “Cậu tự lo liệu được chứ?”

“Tất nhiên là được rồi, cậu đi đi,” Nguyên Vũ bảo cậu yên tâm, “Tôi ở đây đợi cậu về.”

Nguyên Vũ miệng thì nói được, nhưng sau khi Thuận Vinh đi rồi, hắn liền chán đến chết. Ở trong lớp học của Thuận Vinh còn có thể nhìn Thuận Vinh để giết thời gian, ở trong văn phòng của Thuận Vinh thì chẳng có gì để làm.

Hắn mở trò chơi Dò mìn chơi được hai phút, lần nào cũng dẫm phải mìn thua cuộc, tức đến mức suýt chút nữa ném chuột – vì là chuột của Thuận Vinh nên chỉ nghĩ thôi, không thật sự ném.

Wechat của Thuận Vinh cũng chẳng có gì hay để xem, đa phần đều là công việc, ngay cả khi nói chuyện với người đàn ông lớn tuổi kia cũng chỉ có hai câu đầu tiên và một tin nhắn chuyển khoản.

Những tài liệu trong máy tính của Thuận Vinh lại càng nhàm chán hơn, đều là những thứ hắn từng đã xem.

Nguyên Vũ sống như năm canh, sau khi nghịch hết máy tính của Thuận Vinh, nhìn đồng hồ mới chỉ trôi qua năm phút ngắn ngủi.

Sau giờ học, Trương Nhạc Tú đi theo Thuận Vinh đến văn phòng để hỏi bài.

Thuận Vinh đã nói trước với Nguyên Vũ trên  Âm Dương Thông, bảo hắn ra ngoài tìm chỗ nào mát mẻ một chút, đừng đột nhiên xuất hiện dọa sinh viên.

Nguyên Vũ vốn định phản đối, nhưng vừa nghe là Trương Nhạc Tú liền thôi. Dù sao Trương Nhạc Tú cũng coi như là cái rắc rối hắn để lại cho Thuận Vinh, học trò xui xẻo này đến cả PPT cũng làm không xong, dạy dỗ cũng không dễ dàng gì.

Thuận Vinh vừa nghe câu hỏi của Trương Nhạc Tú, vừa ngồi xuống trước máy tính, định mở luận văn mà Trương Nhạc Tú gửi cho cậu lần trước, vừa đối chiếu vừa nói.

Máy tính đang ở trạng thái khóa màn hình, Thuận Vinh di chuyển chuột, màn hình mở khóa.

Sau đó sáu chữ to đập vào mắt cậu.

— Nguyên Lý Cơ Bản Của Việc Xem Mắt.

Thuận Vinh vốn đang thắc mắc, tại sao Nguyên Vũ lại có thể yên lặng ở trong văn phòng của cậu lâu như vậy.

Bây giờ cậu biết Nguyên Vũ đã âm thầm làm gì trong văn phòng của cậu rồi.

— Người này làm một bản PPT.

Cậu vô tình click chuột, PPT chuyển sang trang tiếp theo.

Hình như Nguyên Vũ thật sự định viết sách, chỉ mới làm mục lục.

Lời mở đầu: Định nghĩa của đối tượng xem mắt — Người như thế nào là đối tượng xem mắt lý tưởng?

Chương 1: Ngoại hình của Nguyên Vũ.

Chương 2: Vóc dáng của Nguyên Vũ.

Chương 3: Năng lực của Nguyên Vũ.

Thuận Vinh: “…”

Thuận Vinh nhanh chóng đóng giao diện PPT.

Hành động này lại để lộ ra màn hình desktop — Nguyên Vũ khi ở trong văn phòng của cậu chắc hẳn rất nhàm chán, thậm chí còn sắp xếp các file trên desktop của cậu thành hình trái tim.

Thuận Vinh định click vào nút sắp xếp tự động để khôi phục lại, nhưng vừa click chuột phải liền đổi ý, không khôi phục nữa.

Cậu nhanh chóng mở luận văn của Trương Nhạc Tú ra, thản nhiên hỏi: “Vừa rồi em nói gì?”

Trương Nhạc Tú đứng gần, lại không bị cận thị, cái gì cũng nhìn thấy rõ ràng.

Vừa rồi cảnh tượng đó đã tạo nên sóng gió trong lòng cậu ta. Tại sao thầy lại làm một bản PPT liên quan đến Nguyên Vũ? Câu “Đối tượng xem mắt lý tưởng” được viết ở trên kia là có ý gì?

Dù Trương Nhạc Tú có trì độn đến đâu cũng mơ hồ cảm thấy mình đã biết được một bí mật động trời.

Cậu ta nhất thời ngẩn người.

Thảo nào sau khi Nguyên Vũ đi rồi thầy Vinh liền chủ động tiếp nhận cậu, thảo nào cậu phạm lỗi nhiều lần mà thầy Vinh cũng không trách mắng, thảo nào lần trước ở siêu thị thầy Vinh lại hỏi cậu ta Nguyên Vũ thích gì, thảo nào khi cậu ta nhắc đến Nguyên Vũ thầy Vinh lại trò chuyện với cậu ta nhiều về những vấn đề nhân sinh như vậy…

Thuận Vinh búng tay lên bàn.

Trương Nhạc Tú lúc này mới hoàn hồn, lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Sau khi tiễn Trương Nhạc Tú đi, Thuận Vinh mở bản PPT bị nhấp nhầm kia ra.

Rõ ràng, Nguyên Vũ chẳng làm được việc gì ra hồn trong văn phòng của cậu, toàn bộ thời gian đều dùng để làm bản PPT này.

Thuận Vinh bắt đầu xem xét bản PPT này như đang kiểm tra thành quả học tập của học sinh.

Đầu tiên là lời mở đầu, người như thế nào mới là đối tượng xem mắt lý tưởng.

Không giống với phong cách cực kỳ rườm rà thường thấy của Nguyên Vũ, câu trả lời cho câu hỏi này được viết rất ngắn gọn, chỉ dùng vài từ ngữ khen ngợi, mũi tên trực tiếp chỉ vào “Nguyên Vũ”.

Tiếp theo là chương 2, ngoại hình của Nguyên Vũ.

Người này tìm một bức ảnh của chính mình trên mạng, chiếm dụng một trang PPT, đến trang PPT tiếp theo mới bắt đầu giải thích chi tiết về chủ đề này.

Nguyên Vũ phân tích kỹ lưỡng ngoại hình của mình, nhìn kỹ một chút, những luận điểm vô lý của hắn vậy mà lại có lý luận chống lưng, cái gì mà bát quái, tử vi đẩu số, bói bài Tarot, chiêm tinh đều được đưa ra.

PPT của Nguyên Vũ chỉ làm đến phần ngoại hình, phần sau chưa làm xong, có lẽ chín mươi phút không đủ cho hắn phát huy.

Thuận Vinh xoa xoa mi tâm, tắt bản PPT trừu tượng này đi.

Một lát sau, Nguyên Vũ hỏi Thuận Vinh trên  Âm Dương Thông: [Trương Nhạc Tú đi rồi à?]

Thuận Vinh trả lời hắn: [Đi rồi, cậu có thể quay lại.]

Nguyên Vũ: [Được]

Nguyên Vũ: [À đúng rồi, cậu có thể giúp tôi chuyển ba mươi tệ cho quản gia Bạch được không?]

Tiền của hắn đều cho Thuận Vinh hết rồi, bây giờ hắn ở dương gian một đồng cũng không có, vừa rồi tiêu ba mươi tệ là mượn của quản gia Bạch.

Thuận Vinh đồng ý: [Được.]

Cậu chuyển tiền cho quản gia Bạch, rồi mới hỏi: [Cậu dùng để làm gì?]

Nguyên Vũ: [Nạp VIP]

Nói đến đây, Nguyên Vũ vui mừng khôn xiết: [Vừa rồi tôi xem bói rồi, người ta nói tôi có tướng đại phú đại quý, vừa nhìn là biết vượng phu]

Nguyên Vũ: [À đúng rồi, trang web xem bói đó phải dùng số điện thoại để đăng ký, tôi điền số của cậu]

Không còn cách nào khác, điện thoại hắn dùng lúc còn sống đã bị khóa, mà hắn chỉ nhớ số điện thoại của Thuận Vinh.

Thuận Vinh cau mày, luôn cảm thấy trang web xem bói mà Nguyên Vũ nói không đáng tin cậy lắm.

Dựa theo kinh nghiệm sống của Thuận Vinh, đây chắc chắn là một trang web lừa đảo để nạp VIP, nạp xong VIP rồi sẽ có SVIP, nạp xong SVIP rồi sẽ có SSVIP.

Hơn nữa Nguyên Vũ đã là ma rồi, còn bói toán được gì nữa?

Ngay sau đó, điện thoại của Thuận Vinh liên tục nhận được rất nhiều tin nhắn.

Mỗi tin nhắn đều được gửi từ trang web xem bói đó.

[Kính chào hội viên VIP, đây là kết quả xem tướng mà ngài đã kiểm tra trên trang web “Duyên Phận Là Em”, xin vui lòng kiểm tra… Chúc mừng ngài! Ngài là người có tướng vượng phu hiếm có, chỉ số vượng phu cao đến 99.99%, ai cưới được ngài người đó sẽ gặp đại vận!]

Suy đoán của Thuận Vinh không sai, mấy tin nhắn tiếp theo liền bắt đầu yêu cầu người dùng nạp tiền để lên VIP cao cấp.

[Kính chào hội viên VIP, đây là kết quả xem duyên phận mà ngài đã kiểm tra trên trang web “Duyên Phận Là Em”, xin vui lòng kiểm tra… Chúc mừng ngài! Hôn nhân sau này của ngài sẽ rất hạnh phúc, chỉ số hạnh phúc cao đến **%! Muốn biết con số cụ thể và nhiều hơn về phân tích, có thể nạp tiền để trở thành SVIP!]

[Kính chào hội viên VIP, đây là kết quả kiểm tra độ phù hợp với bạn đời mà ngài đã kiểm tra trên trang web “Duyên Phận Là Em”, xin vui lòng kiểm tra… Chúc mừng ngài, độ phù hợp giữa ngài và bạn đời đã đạt đến con số **% đáng kinh ngạc! Muốn biết con số cụ thể và nhiều hơn về phân tích, có thể nạp tiền để trở thành SVIP!]

Thuận Vinh: “…”

Xem ra trong hai tiếng đồng hồ cậu không có ở đây, Nguyên Vũ đã sống rất phong phú.

Nếu cậu về trễ một chút, có lẽ Nguyên Vũ đã lên chương trình 1818 Golden Eye* rồi.

Lúc này Nguyên Vũ cũng từ bên ngoài bay vào, hắn hào hứng nói: “Thuận Vinh, mau cho tôi thêm ba mươi tệ nữa, tôi muốn nạp VIP.”

Lúc này Nguyên Vũ vẫn chưa biết, trang web không đáng tin cậy kia đã gửi tin nhắn đến điện thoại của Thuận Vinh. Hắn thần bí nói với Thuận Vinh: “Tôi xem bói rồi, năm nay cậu sẽ gặp may mắn.”

“…”

Thuận Vinh chưa bao giờ biết, hóa ra ma còn dễ lừa hơn người.

*《1818黄金眼》 là một chương trình truyền hình điều tra, phỏng vấn và báo cáo những sự kiện xã hội đang được quan tâm ở Trung Quốc. Chương trình này thường tập trung vào các vấn đề đời sống thường ngày, những vụ việc bất thường, những câu chuyện cảm động và những sự kiện gây tranh cãi. Ngoài ra chương trình này còn nổi tiếng trong giới trẻ bởi những lần phỏng vấn nhân vật chính toàn “zai đẹp”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro