Chương 23. Nôn nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hoàn thành công việc hôm nay, Thuận Vinh còn phải đến học viện tham dự một cuộc họp nên về muộn.

Nguyên Vũ chờ đến mọc rễ, hắn đã làm xong PPT còn bổ sung thêm hai ý nhỏ, cuối cùng vì quá chán nên xem lại một lượt.

Nguyên Vũ đợi cả vạn năm, à không, hai tiếng.

Thuận Vinh thu dọn đồ xong, quay đầu nhìn hắn: “Còn chưa đi sao?”

Nguyên Vũ giở ra bản kế hoạch hoàn hảo mà hắn mất một tiếng đồng hồ mới lập xong: “Chúng ta đi ăn cơm đi, đến quán cơm Quảng Đông gần trường, hôm nay tôi đã tìm hiểu rồi, đánh giá rất cao.”

Thuận Vinh kỳ lạ hỏi: “Cậu còn cần ăn cơm sao?” Hắn đã là quỷ rồi.

Sự thật đúng là như vậy, Nguyên Vũ hiện tại không có thân thể, không giống trước kia có thể trực tiếp ăn đồ ăn của người dương.

Nguyên Vũ nói: “Nhưng cậu cần nha, tôi có thể nhìn cậu ăn.”

“Đi thôi đi thôi, trễ lắm rồi, cậu đừng chết đói.”

Thuận Vinh nhìn khói xanh trên đầu hắn, hỏi: “Cậu thực sự định như vậy mà đi sao?”

“Hơn nữa cậu nhìn tôi ăn kiểu gì?”

Dù Nguyên Vũ ẩn thân người khác không thấy, nhưng cậu là đi cùng với Nguyên Vũ, trước một bàn đồ ăn mà chỉ có cậu có thể ăn, dù sao cũng không ổn.

Kế hoạch hoàn hảo của Nguyên Vũ chưa kịp thực hiện đã bị bác bỏ, “A, vậy phải làm sao.”

Thuận Vinh suy nghĩ một chút, nói: “Đến mộ cậu đi.”

Nguyên Vũ kinh ngạc: “Đến… làm gì?”

“Ăn dã ngoại.”

Thuận Vinh nói dã ngoại là nghiêm túc, sau đó cậu kéo Nguyên Vũ đi dạo chợ gần trường.

Thời gian có hơi muộn nên tự làm đồ ăn mang đi thì không kịp, vì vậy Thuận Vinh định mua đồ ăn sẵn.

Chợ đêm gần trường học luôn rất náo nhiệt, người qua kẻ lại đều là sinh viên trẻ tuổi.

Thuận Vinh và Nguyên Vũ, một người một quỷ hòa vào dòng người thế mà cũng không hề lạc lõng.

Phố ẩm thực mà họ đi dạo bán đủ thứ, Nguyên Vũ chắc là ở dưới âm phủ lâu rồi lúc này nhìn cái gì cũng muốn ăn.

Vừa đi vừa mua, thế mà trên tay đã xách rất nhiều đồ chẳng biết từ khi nào.

Nhìn con phố náo nhiệt đèn đuốc sáng trưng, Nguyên Vũ đột nhiên nhớ đến thời còn đi học hắn và Thuận Vinh đều từng đến chợ gần trường nhưng họ không đi cùng nhau. Lúc đó Thuận Vinh đi cùng Văn Tuấn Huy và những người khác, còn Nguyên Vũ thì đi một mình.

Chính xác mà nói, Nguyên Vũ là vô tình phát hiện Thuận Vinh đi cùng Văn Tuấn Huy, tức tối lần thứ hai tự mình cũng đi một chuyến. Hắn nếm thử những quầy hàng mà Thuận Vinh đã ghé qua, cảm thấy cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nghĩ đến đây oán khí của Nguyên Vũ bốc lên: “Thuận Vinh, tại sao cậu lại thành thạo như vậy? Cậu đã đến đây với người khác sao?”

Thuận Vinh đang trả tiền mua bạch tuộc viên: “?”

Mặc dù không biết tại sao Nguyên Vũ lại đột nhiên suy nghĩ lung tung, nhưng Thuận Vinh vẫn trả lời hắn: “Không có.”

Trước đây thì có, nhưng từ khi gặp Nguyên Vũ, cậu dù có tâm tư này cũng không còn thời gian.

Huống chi bây giờ không giống hồi đại học, bạn cùng phòng từng cùng nhau dạo chợ đêm năm đó đã tản mác khắp nơi.

Sau ngần ấy năm, người cùng đi dạo chợ đêm lại trở thành Nguyên Vũ.

Nguyên Vũ tiến lại gần xem Thuận Vinh đang mua gì, nhìn thấy bạch tuộc viên trong tay cậu có chút kháng cự: “Tôi không muốn ăn cái này.”

Lý do rất đơn giản, rất lâu trước đây hắn thấy cái tên Huy gì đó ăn cùng với Thuận Vinh. Thuận Vinh có vẻ rất thích nhưng sau đó bản thân hắn một mình đi ăn một lần, mua về nhìn thế nào cũng thấy mấy viên tròn tròn này giống như người bạn cùng phòng ăn cơm với Thuận Vinh kia, đều đáng ghét như nhau, ghét lây sang luôn cả bạch tuộc viên.

“Tại sao?” Thuận Vinh hỏi.

Nguyên Vũ hừ một tiếng, “Chúng trông xấu quá!”

Xấu sao? Thuận Vinh không hiểu Nguyên Vũ bị làm sao, ăn cái gì cũng phải xét nét nhan sắc đồ ăn.

“Vậy tôi tự ăn.”

Từ đầu đường dạo đến cuối đường, họ mua rất nhiều thứ. Lúc rời đi Thuận Vinh còn mua thêm một ít trái cây và bánh mì coi như là món chính.

Mua xong, họ cùng nhau đi taxi đến nghĩa trang của Nguyên Vũ.

Phải nói rằng nghĩa trang của Nguyên Vũ là một nơi non nước hữu tình, có hoa có cỏ lại ít người. Tuy là ban đêm nhưng đèn rất sáng, hoa cỏ cây cối đều có thể nhìn rất rõ ràng.

… Thật bất ngờ là rất thích hợp để dã ngoại.

Thuận Vinh đặt những thứ họ mua vào hộp cơm sạch sẽ, sau đó bày lên đĩa cúng, cắm hương.

Cúng xong, Nguyên Vũ là quỷ cũng có thể ăn.

Sau đó một người một quỷ, ngồi ngay ngắn trước bia mộ hài hước của Nguyên Vũ cùng nhau chia sẻ đồ ăn vừa mua.

Thuận Vinh mở hộp bạch tuộc viên của mình, cúi đầu xiên một viên, đưa lên định ăn, thì phát hiện Nguyên Vũ đang chăm chú nhìn mình.

Thuận Vinh xiên bạch tuộc viên, tay hơi nâng về phía Nguyên Vũ, hỏi hắn: “Cậu muốn ăn sao?”

Nguyên Vũ chỉ mất một giây đã thấy bạch tuộc viên vốn đáng ghét trở nên ưa nhìn.

Hắn cúi đầu, cắn viên bạch tuộc trên tay Thuận Vinh vào miệng.

Nguyên Vũ ăn xong cảm thấy cũng khá ngon, không khó ăn như trong ký ức. Hắn đột nhiên hiểu tại sao Thuận Vinh lại thích ăn, thế là lại bảo Thuận Vinh xiên cho hắn một viên nữa.

Thuận Vinh nhướn mày, “Cậu không phải không ăn sao?”

Boomerang bay ngược về phía mình, Nguyên Vũ vẫn mặt không đổi sắc: “Quỷ cũng biết thay đổi.”

Thì ra không phải bạch tuộc viên khó ăn, mà là bạch tuộc viên không ăn cùng với Thuận Vinh thì khó ăn.

Ăn cơm xong họ cũng không đi nơi khác nữa. Dưới làn gió đêm mát mẻ và bầu trời đêm đầy sao, tản bộ trò chuyện trong màn đêm yên tĩnh.

“Câu hỏi mà cậu tìm kiếm tối hôm qua, đáp án là gì?”

“Câu hỏi nào?” Nguyên Vũ hỏi.

Thuận Vinh nói một khoảng thời gian: “Bốn giờ ba mươi lăm phút sáng.”

Vừa nghe thời gian Nguyên Vũ đã nhớ ra, Thuận Vinh nói là việc hắn nửa đêm không ngủ được, bỏ ra 999 tiền âm phủ lên mạng âm phủ tìm kiếm

“Thông thường phải xem mắt bao nhiêu lần mới bắt đầu yêu đương”, tiểu cơ linh quỷ nhiệt tình đã giải đáp cho hắn.

“Cái đó là vô tình bấm vào,” Nguyên Vũ không muốn thừa nhận mình nửa đêm tìm kiếm mấy thứ linh tinh này, hơn nữa còn mất tiền, “Không phải đã nói coi như không thấy sao?”

Nhắc đến cái này Nguyên Vũ liền xấu hổ. Ban thông tin không phát triển những chức năng hữu ích lại toàn làm ra những thiết kế câm lặng vô dụng này, mấu chốt là cũng không ai nói cho hắn biết thứ này lại liên quan đến  Âm Dương Thông.

Thuận Vinh liếc hắn một cái, “Tôi không nói vậy với cậu.”

Lúc đó là cậu cố ý để lại cho Nguyên Vũ chút mặt mũi nên mới không trả lời, nhưng cậu không có mù, rất khó giả vờ như không thấy.

“…”

“Vậy đáp án là gì?”

Xem ra Thuận Vinh không có khả năng coi như chưa từng xảy ra, Nguyên Vũ chấp nhận hiện thực nhắm mắt lại nói luôn đáp án mà hắn đã tìm kiếm.

“Ít nhất ba lần, mới có thể hiểu rõ hoàn toàn đối phương, đưa ra quyết định đúng chính xác.”

Tối hôm qua hắn nhìn chằm chằm vào đáp án này rất lâu, suýt nữa thì thuộc lòng.

Hắn còn tốn 666 tiền âm phủ để hỏi thêm “Nhất định phải ba lần sao”.

Tiểu cơ linh quỷ nghiêm túc trả lời hắn: Đúng vậy, nhất định phải ba lần! Hiểu biết thấu đáo mới có thể đưa ra quyết định lý trí là sự tôn trọng dành cho cả hai bên, tôn trọng tình cảm! Xem mắt một hai lần đã yêu đương là hành vi vô cùng vô trách nhiệm, vô cùng phù phiếm! Chuyện tình cảm không thể nóng vội nếu không sẽ bị ghét!

Nguyên Vũ nhớ đến câu nói này của tiểu cơ linh quỷ, một bên “vô trách nhiệm” một bên “phù phiếm”, hai cái mũ như hai ngọn núi đè xuống.

Lúc đầu hắn còn muốn hỏi “Có thể xem mắt một lần liền yêu đương không”, chỉ vì nghe có vẻ quá vội vàng quá không tự trọng cho nên mới sửa lại thành “Thông thường phải xem mắt bao nhiêu lần mới bắt đầu yêu đương” trước khi gửi đi.

Bây giờ thì tốt rồi, không cần hỏi nữa, căn bản không có ai xem mắt một lần đã yêu đương.

Tuy Nguyên Vũ rất muốn một lần là xong, nhưng nghĩ lại vẫn thôi. Chậm mà chắc mới là tốt nhất, có trách nhiệm nhất.

“Yên tâm đi, tôi sẽ xem mắt ba lần với cậu.” Nguyên Vũ đã hạ quyết tâm, “Tôi là người rất có trách nhiệm với tình cảm.”

… Vậy mà vẫn phải đợi ba lần.

Thuận Vinh không ngăn cản hắn trở thành một “người rất có trách nhiệm với tình cảm”, giọng nói của cậu dường như không nghe ra ý tiếc nuối,

“Được.”

Từ mộ của Nguyên Vũ trở về đã là mười một giờ rưỡi tối, Nguyên Vũ phải quay về âm phủ.

“Tôi đi đây.”

Thuận Vinh hỏi: “Ngày mai cậu còn đến không?”

“Đương nhiên rồi!” Nguyên Vũ khẳng định nói, “Ngày mai gặp.”

Thuận Vinh gật đầu, “Cậu đi đi.”

Nguyên Vũ ba bước ngoảnh lại một lần mà đi. Vừa mới rời đi một mét, hắn đã bắt đầu nghĩ “Sao vẫn chưa đến ngày mai” rồi.

Hắn đi rất chậm rất chậm, đầu óc lại đang hoạt động với tốc độ cao, nghĩ xem có cớ gì để có thể quay đầu lại thêm một lần nữa.

… Nếu bây giờ là ngày mai thì tốt biết mấy.

Nguyên Vũ biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Thuận Vinh bật sáng màn hình điện thoại xem giờ, 23:57 tối. Nguyên Vũ sau khi biến thành quỷ cứ như Cinderella vậy, ngay cả giờ giấc ra đi cũng giống nhau.

Cậu như bị ma xui quỷ khiến mà đứng đợi tại chỗ ba phút, một trăm tám mươi giây, từng giây từng giây trôi qua, cậu nhìn thấy thời gian trên điện thoại nhảy từ 23:57 sang 00:00, ngày tháng từ hôm nay sang ngày mai.

Một chiếc xe hơi bật đèn pha lao vun vút qua, ánh đèn xe chiếu vào mặt Thuận Vinh, khiến cậu nheo mắt lại.

Chắc là cảm thấy đứng đợi ba phút này có chút ngốc nghếch, Thuận Vinh lắc đầu, cất điện thoại, định quay về.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “ Thuận ——Vinh——”

Thuận Vinh ngẩng đầu, dùng sức chớp mắt.

Không xa, một bóng ma bốc khói chạy từ phía ánh sáng đến.

Ban đêm, bóng ma, còn bốc khói.

Hình ảnh này nếu người bình thường nhìn thấy thì quả thực có chút kinh dị. Nhưng mà Thuận Vinh biết đó là Nguyên Vũ.

“Sao cậu còn ở đây?”

“Sao cậu lại quay về?”

Họ đồng thanh im bặt, đều không trả lời.

Qua ba giây, lại đồng thanh một lần nữa.

“Cậu đang đợi tôi sao?”

“Cậu quay lại tìm tôi sao?”

Vẫn không ai trả lời.

Nhưng mà, đáp án đã rất rõ ràng rồi.

Nguyên Vũ cười toe toét, “Thuận Vinh cậu đang đợi tôi.”

Thuận Vinh: “Chỉ là đang đứng ở đây thôi.”

“Nói dối,” Nguyên Vũ vui vẻ nói, “Cậu chính là đang đợi tôi.”

“Nhỡ tôi không quay về thì sao?” Nguyên Vũ cố ý nói, “Vậy cậu sẽ cứ đứng đợi ở đây sao?”

Dự đoán được Thuận Vinh lại muốn vặn tai hắn bảo hắn đừng được voi đòi tiên, Nguyên Vũ tự mình cứu vãn trước: “Nhưng chuyện này sẽ không xảy ra, vì tôi đã linh cảm trước, cho nên đã quay lại.”
“…”

“Rốt cuộc cậu quay lại làm gì?”

Cũng không thể là giày thủy tinh của Cinderella rơi mất đấy chứ.

Nguyên Vũ cuối cùng cũng nhớ ra việc chính, hắn nghiêm túc nói: “Thuận Vinh, tôi vừa mới nghĩ ra chuyện rất quan trọng phải nói ngay với cậu.”

Thuận Vinh nghi hoặc, “Tại sao không nói luôn trong  Âm Dương Thông?” Còn phải quay lại một chuyến.

“Không được.”

Nguyên Vũ vừa rồi là chạy với tốc độ rất nhanh, khói trên đầu đều biến thành hình gợn sóng. Hắn hít sâu một hơi để hơi thở bình ổn lại, khói trên đầu đẹp hơn một chút, cũng khiến hắn trông không có vẻ gấp gáp như vậy, đàng hoàng hơn một chút.

“Việc này rất quan trọng, nhất định phải nói trực tiếp.”

Chuyện gì mà quan trọng vậy?

Thuận Vinh nghiêm mặt nói: “Cậu nói đi.”

“Tôi vừa mới nghĩ ra, tiểu cơ linh quỷ nói tuy có lý,” Nguyên Vũ nghiêm túc nói, “nhưng phải xem xét từng trường hợp cụ thể.”

“Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, đã rất hiểu rõ đối phương rồi.”

Thuận Vinh không biết tại sao hắn lại đột nhiên nói cái này, “Cho nên?”

“Quầy trái cây ở cổng trường đều biết khách quen được giảm giá mà.” Nguyên Vũ đột nhiên chuyển đề tài, “… Thuận Vinh, cậu có thể giảm giá cho tôi được không?”

Thuận Vinh nhìn hắn, vẫn không hiểu lắm: “Hả?”

Trước khi giải thích, Nguyên Vũ trước tiên tuyên bố: “Nói trước là tôi không có nóng vội——ờ tuy cũng có chút, nhưng tóm lại tôi không phải người phù phiếm vô trách nhiệm, tôi là sau khi suy xét kỹ càng mới quyết định.”

“Sau đó thì sao?”

Những lời Nguyên Vũ muốn nói tiếp theo dường như có chút khó mở miệng. Hắn gãi tai gãi má, ánh mắt đảo quanh trong không trung, mặt đỏ bừng.

Thuận Vinh kiên nhẫn đợi hắn, không hề thúc giục.

Sau khi đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, hắn mới nhìn thẳng vào mắt Thuận Vinh, dứt khoát mở miệng.

“Chúng ta không cần xem mắt ba lần nữa… tám, không, năm lần đi, xem mắt năm lần, cậu liền yêu đương với tôi.”

“… Được không?”

Nguyên Vũ hỏi xong, trong lòng còn có chút thấp thỏm.

Đang nghĩ có nên nhấn mạnh với Thuận Vinh thêm lần nữa rằng hắn là chính nhân quân tử, là người rất có trách nhiệm với tình cảm hay không… không phải là nuốt lời, chỉ là hơi có chút chút chút chút nóng vội mà thôi.

Không ngờ Thuận Vinh đột nhiên cười, mày mắt đều cong lên, giống như mặt trăng mà họ vừa mới cùng nhau ngắm.

Nguyên Vũ nhất thời ngây người, bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của “lòng dạ sáng như trăng”.

Sau đó Nguyên Vũ nghe thấy cậu nói: “Được.”

Thuận Vinh nói: “Ngày mai gặp.”

Ngày mai chính là lần thứ hai.

Nguyên Vũ sửa lại cho cậu: “Qua 0 giờ rồi, đã là ngày mai rồi.”

Hắn không muốn chờ thêm một ngày nữa!

Thuận Vinh sửa lời: “Vậy hôm nay gặp.”

“Hôm nay gặp.” Nguyên Vũ nói, “Tôi đi đây.”

Hắn nghĩ đến điều gì đó, lại lùi lại: “Đúng rồi, cậu mau về nhà đi, đừng đứng đây đợi tôi nữa! Lần này tôi thật sự đi đây.”

Lúc đi, hắn lại nói một tiếng: “Hôm nay gặp!”

Thuận Vinh cũng đáp lại hắn: “Hôm nay gặp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro