Niềm hi vọng 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoshi bị ấn tượng bởi lời bài hát "Cậu cứ là chính cậu thôi", và lúc đó cậu nhớ về những kí ức xưa cũ. Khi còn là một đứa nhóc 12 tuổi, Hoshi có ước mơ trở thành một ca sĩ, hát và theo đuổi niềm đam mê âm nhạc của mình. Âm nhạc không chỉ đơn thuần là sở thích, mà là tất cả đối với cậu, đem lại cho cậu niềm vui và cảm xúc sâu lắng. Cậu thích nhảy, nhảy cực kì giỏi, trong phòng cậu trang trí toàn những nốt nhạc, những giai điệu, những áp phích về thần tượng của cậu.

Nhưng vào ngày sinh nhật lần thứ 13 của mình, cuộc sống của Hoshi bị đảo lộn bởi sự kiện đau buồn. Một đám người đến sát hại cả gia đình, nhưng nhờ ba mẹ Hoshi đã kịp bảo cậu trốn trước đó, giữ cho cậu an toàn. Cậu đứng trong bóng tối chứng kiến gia đình bị tàn sát, Hoshi không biểu lộ sợ hãi hay thương cảm, mà cảm thấy trống trải và lạnh lẽo trong lòng.

Hoshi bước ra khỏi nơi ẩn náu, trái tim cậu trầm ngâm và bất kỳ âm thanh nào cũng trở nên vô nghĩa. Bản thân cậu đã không cảm thấy sự thương xót hay nước mắt nào chảy, thay vào đó là sự hoài nghi và sự tự hỏi

Hoshi: "tại sao lại bảo tôi đi trốn?"

Hoshi cảm thấy bất lực khi nhìn thấy gia đình mình đã ra đi, không thể đưa ra lời giải đáp cho những câu hỏi thầm lặng trong lòng.

Từ nhỏ, Hoshi đã phải chịu đựng sự thiếu hụt tình thân và sự không chào đón từ ba mẹ. Họ thường xuyên đánh và không thể phân biệt được giữa tình cảm và sự khắc nghiệt. Họ trách mắng cậu, cậu làm điều gì cũng không vừa ý.

Nhưng sau đó, Hoshi hiểu rằng hành động cứu mình của ba mẹ không phải điều hoàn toàn từ lòng thương yêu mà để duy trì nòi giống, bảo vệ gene của gia đình khỏi biến mất. Tuy nhiên, cảm giác bị lợi dụng và không được yêu thương khiến Hoshi căm phẫn và ghét bỏ bọn họ.

Trong đau thương và nỗi căm thù, Hoshi nhận ra rằng cậu phải tự mình vượt qua nỗi đau.

Sự kiện đó đã để lại vết sẹo trong tâm hồn của Hoshi, và từ đó, cậu đã học cách đứng vững và mạnh mẽ giữa những biến cố cuộc sống. Cậu đã thay đổi hoàn toàn bản thân, không thích âm nhạc, ghét thấy cảnh ân cần chăm sóc. Trái tim hoàn toàn lạnh buốt, một chút thương cảm, tình yêu cũng không có trong trái tim cậu. Nếu như có thì cũng chỉ là diễn cho giống với người bình thường mà thôi. Trái tim lạnh băng, tối tăm đó của cậu, mãi mãi cũng không có ánh sáng.

Trở về với hiện tại, thấy Hoshi trầm ngâm với vẻ mặt lạnh nhạt. Wonwoo gọi cậu khàn cả giọng nhưng Hoshi không đáp nên anh lay lay người cậu. Hoshi giật mình quay sang nhìn Wonwoo.

Wonwoo: "Cậu suy nghĩ gì mà sâu thế? Bài hát khiến cậu buồn hả?"

Hoshi ngập ngừng một chút xong rồi trả lời: "Không có gì"

Wonwoo: "Thế ước mơ lúc trước của cậu là gì? Có phải là Bác sĩ tâm lý như bây giờ không?"

Hoshi đang trầm ngâm suy nghĩ, không lời không hồi khi Wonwoo gọi và hỏi lại lần nữa: "Ước mơ lúc trước của cậu có phải trở thành bác sĩ tâm lý như bây giờ không?"

Cậu im lặng một lúc, rồi gật đầu nhẹ nhàng, coi như câu trả lời. Trong tâm trí, Hoshi tự hỏi ước mơ là gì chứ, liệu có thực sự ý nghĩa không? Nhưng trong lòng, cậu thực sự khao khát những ước mơ ngày bé của mình trở thành hiện thực.

Từ ngày mất gia đình, Hoshi đã không còn nghe và đắm chìm vào âm nhạc như trước nữa. Âm nhạc đã mất đi sức hút và ý nghĩa, thay vào đó là nỗi cô đơn và hư vô lấn át trong trái tim cậu.

Wonwoo nhìn Hoshi với ánh mắt thấu hiểu, "Chúng ta không thể xa lìa ước mơ của mình mãi được. Dù có khó khăn, nhưng cậu hãy tin rằng mọi điều đều có thể thành hiện thực nếu cậu cố gắng và kiên trì. Và tôi sẽ luôn ở bên cạnh để ủng hộ và đồng hành cùng cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro