Chương 17: Anh tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lúc kim sohye trở lại biệt thự, cô liếc
mắt liền nhìn thấy một nam nhân đang ngồi xổm chơi đùa với mark trong phòng khách chính, một người một chó mặc dù biểu cảm không giống nhau nhưng ánh mắt nhìn cô thì lại giống nhau đến lạ thường.

"đường bị tắc nghẽn, cho nên tôi có về
trễ một chút." lúc đầu cô nói khoảng
nửa giờ sau mới về nhà, kết quả bởi vì
giờ cao điểm, trên đường cô bị chặn
một hồi, lại về chậm so với dự đoán hai mươi phút.

"ồ." park woojin đáp lại giống như lơ đãng, nhưng tay hắn lại gắt gao giữ chặt mark một lòng muốn nhào vào người kim sohye.

kim sohye hoàn toàn không biết việc
một người một chó đang âm thầm phân cao thấp, cô đi đến bên một người một chó, đưa tay sờ sờ đầu của mark đáng yêu, tâm tình vui vẻ mà nói: "tôi đi lên thay quần áo khác, anh ăn cơm trước đi."

"ừm." park woojin gật đầu rồi đáp.

chờ sohye đi lên lầu, park woojin mới
ác thanh ác khí hỏi mark: "vì cái gì mà việc đầu tiên cô ấy làm sau khi trở về lại là sờ đầu ngươi chứ?"

"gâu!" mark kêu gấu gấu, phảng phất
như muốn nói, ta đáng yêu như thế,
không sờ ta chẳng lẽ lại sờ ngươi sao?

"về sau không cho phép ngươi nhào
vào người cô ấy nữa." park woojin lại ra lệnh.

"gâu!" mark phảng phất như xem
thường nam nhân, chính ngươi còn
không dám nhào mà lại không cho ta
nhào sao.

park woojin "nói không lại" với mark,
hắn chỉ có thể lại nhốt mark vào ổ chó.

sau khi kim sohye thay quần áo xong, cô xuống lầu thì trực tiếp đi đến phòng ăn, sau đó trông thấy nam nhân đang giúp cô xới cơm, kim sohye nhịn không được mà hỏi: "bảo mẫu lee đâu?"

"trong nhà bà ấy có việc, cho nên anh
để bà ấy về trước." park woojin để bát cơm trước mặt kim sohye.

bảo mẫu lee vừa về đến nhà thì không
lý do mà hắt xì hơi một cái, bà không
khỏi có chút kỳ quái, vì cái gì mà sau
khi tiên sinh cho bà về sớm, mình cuối cùng sẽ hắt xì hơi.

"cảm ơn anh." kim sohye nhìn xung
quanh một chút thì phát hiện mark
không có ở đây, thế là cô lại hỏi một
câu, "mark đâu rồi?"

tay của nam nhân đang xới cơm lập
tức cứng đờ, sau đó bình tĩnh tự lạc
nói: "nó hình như có chút buồn ngủ,
anh thả nó về ổ chó rồi."

"anh nói chuyện với nó sao?" trước kia kim sohye không có nuôi chó, cô không biết có phải chó có thể vây lại nói chuyện với người.

"đúng." park woojin chống cự nói.

"ồ." kim sohye không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, cô cầm chén đũa lên rồi cúi đầu ăn cơm.

park woojin âm thầm thở dài một hơi, hắn nghĩ một đề tài rồi nói ra: "kim phu nhân...khụ...mẹ em nằm viện một thời gian, thân thể khôi phục thế nào rồi?"

"rất tốt, ngày mai là có thể xuất viện." kim sohye cười rồi trả lời.

"buổi sáng hay buổi chiều vậy, để anh
xem có thời gian không để đi đón mẹ..." park woojin lại nói.

"anh không cần miễn cưỡng như vậy
đâu, một mình em đi là được." lời của
park woojin còn chưa dứt thì liền bị kim sohye đánh gãy.

"ồ." kỳ thật mỗi ngày park woojin đều sai lee daehwi gọi điện thoại đến bệnh
viện để hỏi thăm bệnh tình của kim
phu nhân, việc sáng mai bà ấy sẽ xuất
viện, kỳ thật park woojin đã sớm biết,
trước đây hắn còn cố ý để lee daehwi
sắp xếp ngày mai trống không.

"cha tôi cũng không rảnh đi." kim sohye sợ park woojin suy nghĩ nhiều, cô nhịn không được mà nhiều lời thêm hai câu, "gần đây ông ấy hình như rất bận rộn."

"kim thị vừa khôi phục vận chuyển,
cha em quả thật rất bận rộn." park woojin giải thích.

"có phải anh cũng rất bận rộn không?" kim sohye đột nhiên hỏi.

"ừm?" park woojin giật mình trong lòng, chẳng lẽ gần đây mình tận lực tan sớm, sau đó tăng ca đến tận đêm khuya ở thư phòng, việc này đã sớm bị sohye phát hiện?

"anh..." kim sohye chần chờ một chút
rồi nói, "anh rót một khoản tiền lớn
như thế vào kim thị, áp lực nhất định
sẽ rất lớn."

ở kiếp trước, ngày thứ hai sau khi hai
người kết hôn thì park woojin liền đi HK, không chỉ như thế, nửa năm sau khi trở về kia hắn càng bận bịu chân không chạm đất, nếu như không phải park woojin kiên trì sáng sớm mỗi ngày muốn ăn điểm tâm với kim sohye, kim sohye ước chừng không gặp được hắn.

nhưng lần này lại hoàn toàn khác biệt,
hắn vốn nên đi công tác một tuần lễ thì ngày thứ hai park woojin đã trở lại, tiếp theo lại nghỉ ở nhà một tuần. dù đến công ty để làm, cũng đều tan việc đúng giờ để về nhà ăn cơm tối với mình, sớm chín muộn sáu, toàn thân không gặp lấy một sự bận rộn nào. trước sau lại có một sự khác biệt to lớn như thế, việc này khiến kim sohye có chút kỳ quái.

nhưng hai kiếp không có giống nhau,
kim sohye suy nghĩ kỹ, cô mới thấy có
một sự kiện thay đổi. đó chính là ngày
park woojin đi công tác ở HK ở kiếp trước, cô trở về nhà mẹ đẻ, cho đến lúc park woojin đi công tác về thì cô mới về nhà.

bởi vậy, ở kiếp trước mình không có bị cảm, cho nên park woojin cũng không có trở về nửa đường, cũng không có các sự việc đằng sau.

trọng yếu nhất chính là...ở kiếp trước
mình cũng không có chủ động quan
tâm tìm hiểu qua park woojin.

"chắc em cũng biết, anh có một ngân
hàng thương nghiệp nhỏ." park woojin nói.

"cha tôi nói ngân hàng nhỏ kia của anh không thể lập tức bỏ ra nhiều tiền như vậy, khẳng định anh còn vay tiền từ nơi khác " kim sohye lên tiếng nói.

tay cầm chiếc đũa của park woojin cứng đờ, hắn có một loại cảm giác giống như âm mưu mà mình ấp ủ bấy lâu thì bị lộ tẩy khắp thiên hạ vậy.

"tôi có phải là một mực không nói với
anh không." kim sohye nhìn về phía park woojin, rồi nói nghiêm túc, "cảm ơn anh đã giúp kim thị vượt qua nan quan."

sau tiếng cảm ơn này của kim sohye,
một sự chua xót lại phát ra trong nội
tâm park woojin. quả nhiên là tự hắn đa tình, khoảng thời gian này sohye
đối với mình đủ loại tốt, quả nhiên
cũng là vì cảm kích hắn cứu được kim thị. đúng thế, hai người mới chung sống với nhau bao lâu đâu, làm sao sohye có thể thích mình trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.

"anh đã ăn xong rồi, anh về thư phòng
trước." park woojin buông bát đũa xuống, lễ phép mà lãnh đạm rời khỏi bàn ăn.

kim sohye nhìn cảnh tượng nam nhân
trở mặt, trong nháy mắt cô có chút tức, đây là thế nào? mình nói sai sao?

áp suất thấp của park woojin một mực tiếp tục đến sáng sớm ngày thứ hai, lúc ăn điểm tâm thì toàn bộ mặt hắn đều đen, mark ở dưới bàn ăn cũng phát giác được rằng ba ba không vui, chú cẩn thận không muốn đỡ đạn vào thân.

kim sohye có chút cảm giác khó chịu
nhìn cảnh tượng nam nhân im lặng
rời đi, trong lòng cô tự dưng có chút ủy khuất.

"phu nhân, hai người lại cãi nhau sao?" bảo mẫu lee ở một bên cẩn thận hỏi.

"không có ạ." kim sohye hòa hoãn cảm xúc của mình rồi nhìn thoáng qua bảo mẫu lee nói, "hôm nay con muốn tiếp mẹ con xuất viện, không thể trở lại để ăn cơm tối được. còn anh ấy, bà cứ nấu cho anh ấy một bát mì đi."

"à...!" bảo mẫu lee có chút luống cuống đáp.

kim sohye buông bát đũa xuống, cô trở về phòng đổi một bộ quần áo, không suy nghĩ gì về park woojin nữa, trực tiếp lái xe đến bệnh viện giúp mẹ cô xuất viện.

từ bệnh viện ra, xe một đường chạy về
kim gia, kim sohye đưa hành lý cho
người làm thuê, còn mình thì đỡ lấy mẹ rồi chậm rãi đi đến phòng khách.

"khí trời ngày hôm nay rất tốt, chúng
ta ngồi tại vườn hoa chút đi." mẹ kim
nói.

"được ạ." kim sohye nhìn ghế trong hoa viên một chút rồi hướng về phía phòng khách nói một câu, "chị ha, chị giúp em cầm một chiếc chăn lông tới."

mẹ kim ngồi trên ghế xích đu ở vườn
hoa, kim sohye nhận lấy chiếc chăn
lông mà chị ha cầm tới rồi cẩn thận đắp lên người mẹ mình. mẹ kim dò xét cẩn thận thần sắc của con gái mình, bà bất thình lình hỏi: "ngày hôm nay tâm tình con không được tốt cho lắm."

"không có đâu ạ." kim sohye phủ nhận.

"con là con gái của mẹ, không thể gạt
được mẹ đâu." mẹ kim do dự một chút rồi hỏi, "có phải là park woojin hắn
khinh bạc con rồi không?"

"không phải đâu ạ, chỉ là có một việc
mà con nghĩ không thông." kim sohye sợ mẹ mình tiếp tục truy vấn, thế nên
cô liền đổi đề tài, "thực ra, hôm qua woojin nói muốn đến đón mẹ, con sợ mẹ không vui cho nên không để anh ấy tới."

"thật sao? ngược lại mẹ rất vui đó
chứ." mẹ kim kinh ngạc rồi nói.

"anh ấy còn thường xuyên hỏi con về tình trạng của mẹ." kim sohye tiếp tục nói.

"hắn không quan tâm mẹ thì không
có vấn đề gì, chỉ cần hắn tốt với con là
được."

"mẹ, con cũng đã nói với mẹ mấy lần,
anh ấy đối xử rất tốt với con." kim sohye bất đắc dĩ nói.

"trước đây jeon naeun có đến bệnh
viện tìm mẹ." mẹ kim do dự một chút
rồi nói, "bà ta nói park woojin một mực không đưa con về park gia."

từ khi nghe qua thân thế của park woojin, kim sohye đối với người của park gia đến tận nửa điểm hảo cảm cũng không có, lúc này cô nghe mẹ mình nói thế, biểu cảm lập tức trầm xuống: "woojin có quan hệ không tốt với park gia."

"mẹ biết, nhưng sau khi kết hôn, vẫn nên gặp bố mẹ chồng." mẹ kim nói.

"chờ đến cuối tuần, chúng con sẽ đến
thăm mẹ đẻ của anh ấy." kim sohye lại nói.

mẹ kim nhìn thoáng qua con gái của
mình, thấy biểu cảm nghiêm túc của
cô, cuối cùng bà không nói gì. dù sao
con gái mình đã gả cho park woojin, như vậy park woojin dù có tốt hay không, con gái mình cũng chỉ có thể tiếp nhận.

"mẹ, woojin không phải con riêng
đâu, mẹ đẻ anh ấy là vợ thứ nhất của park hanjoon." kim sohye phảng phất biết mẹ mình đang suy nghĩ gì, cô nhịn không được mà giải thích.

"thật sao?" mẹ kim hơi kinh ngạc,
có điều biểu cảm của bà lại hoà hãn
không ít.

ăn xong cơm tối với bố mẹ mình ở kim gia, sau khi hàn huyên một lúc
thì lúc này kim sohye mới trở về biệt
thự. trở về nhà, thay quần áo, kim sohye đến phòng bếp lấy nước, lúc đi
ngang qua phòng ăn, kim sohye liếc
mắt liền nhìn thấy bát mì trứng gà ăn
được một nửa trên bàn ăn.

trong đầu kim sohye không khỏi nghĩ ra cảnh tượng, một mình nam nhân lẻ
loi trơ trọi ăn mỳ tràng cảnh thì cô nhịn không được mà cảm thấy có chút buồn cười: "thật đúng là ăn mì sao?"

"cộc cộc cộc..."

nghe được tiếng động quen thuộc, kim sohye quay người lại, chỉ thấy mark ngậm một tờ giấy A4 màu trắng chạy từ thư phòng ra. kim sohye có chút buồn bực cầm tờ giấy lên, chỉ thấy
mấy chữ dùng bút mực viết trên tờ
giấy:

(mì thật khó ăn.)

"ha..." khóe miệng kim sohye cong
cong, nhìn cửa phòng người nào đó
khép hờ, cầm tờ giấy trắng trong tay,
sờ lên đầu mark rồi nói: "đi thôi mark,
chúng ta đi lên lầu chơi."

đợi cho đến lúc kim sohye mang theo
mark đi lên lầu, cửa thư phòng mới
chậm rãi bị mở ra, một nam nhân với
thần sắc khó coi đang đứng tại bậc cầu thang nhìn lên lầu hai.

nhếch môi, thần sắc hắn vừa cô đơn
vừa đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro