Chương 18: Lần đầu hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chớp mắt cũng đã đến cuối tuần, trước đó hai người đã có kế hoạch đến H thị để thăm mẹ của park woojin vào ngày này.

H thị là thành thị sát vách với thành
phố S, mặc dù nơi đó cách không xa,
nhưng lái xe từ thành phố S đến cũng
cần hơn 3 tiếng đồng hồ, hai người
lại không có ý định qua đêm, cho nên
ngày hôm nay hai người dậy thật sớm,
vội vội vàng vàng chuẩn bị.

"bảo mẫu lee, đồ hôm qua con chuẩn bị, bà để đâu rồi ạ?" kim sohye hỏi bảo mẫu lee đang thu dọn đồ đạc.

"ở phòng bếp, tôi đi lấy ngay đây."

sáng sớm hôm nay bảo mẫu lee bận bịu khiến đầu óc choáng váng, lúc này bà mới nhớ rằng bà chưa đưa thứ trọng yếu nhất cho kim sohye.

kim sohye nhận lấy một hộp cơm giả
cổ từ trong tay bảo mẫu lee, cô cẩn thận cầm nó ra ngoài cửa, kim sohye vừa đi một bên vừa dặn dò bảo mẫu lee:

"bảo mẫu lee, hôm nay chúng con đi thì không nhất định lúc nào sẽ trở về, buổi tối bà cho mark ăn xong thì liền về trước đi, không cần làm cơm tối đâu ạ."

"tôi đã biết." bảo mẫu lee nói rồi đưa kim sohye ra ngoài cửa.

park woojin đã sớm chờ ở cửa ra vào thì thấy sohye đi ra, hắn hỏi: "em chuẩn bị xong rồi?"

"ừm, chúng ta có thể đi rồi." kim sohye đáp.

"đây là cái gì vậy?" park woojin nhận lấy hộp cơm từ trong tay kim sohye thì tùy ý hỏi.

"quà tế bái mẹ." kim sohye lại đáp.

biểu cảm của park woojin biến thành kinh ngạc trong nháy mắt, hắn không nghĩ sohye sẽ thật tình như thế, tuy
trong lòng hắn rất cảm động nhưng
trên mặt lại không thể hiện gì. hắn
xoay người rồi mở cửa ghế lái phụ ra
để sohye ngồi vào, sau đó mới cất kỹ hộp cơm trong tay.

bỏ qua tiếng kêu gấu gấu của mark
trong sân, chiếc xe benz đen nhánh
được lái ra khỏi cửa biệt thự.

quá trình xe chạy có chút buồn tẻ, park woojin lại ít nói, thêm việc sáng nay cô dậy sớm hơn so với ngày thường rất nhiều, kim sohye nhịn không được mà ngáp một cái.

"em có muốn ngủ thêm một giấc
không?" park woojin luôn luôn chú ý động tĩnh của nàng dâu nhà mình, hắn thấy vậy thì nhịn không được mà mở miệng hỏi han một câu.

"không cần đâu, tôi hóng gió một chút
thì sẽ không buồn ngủ nữa." kim sohye nói xong, cô mở cửa sổ xe ra, một nguồn gió lạnh bỗng nhiên thổi vào, kim sohye giật nảy mình một cái, cô nhịn không được mà hắt xì hơi.

park woojin thấy thế, hắn lập tức ấn nút bấm đóng cửa sổ, cửa sổ xe đáng
thương vừa bị mở ra liền bị đóng lại.

"lần này tôi tỉnh táo hẳn rồi." kim sohye tự giễu.

làn tóc dài của kim sohye bị trận gió
lạnh vừa rồi thổi vào nên có chút lộn
xộn, cô lại hắt xì hơi, khiến mũi ửng đỏ, trong hốc mắt cũng hiện lên những hạt mắt li ti. bộ dạng của cô bây giờ vừa chật vật vừa đáng yêu, khiến khoé môi park woojin nhịn không được mà cong lên một chút.

"mở cửa sổ khác ra, nhiệt độ lúc lạnh
lúc nóng sẽ dễ dàng khiến em bị cảm
đấy." park woojin lại nhịn không được mà dặn dò thêm.

"ừm, nghe lời anh."

tuy ba chữ này rất đơn giản, kim sohye nói rất tuỳ ý, nhưng park woojin nghe được thì trong lòng hắn lại vui suớng vô cùng, phảng phất như kéo khoảng cách của hai người lại mấy phần.

"lần cuối cùng anh đến H thị là vào lúc nào vậy?" kim sohye vừa sửa sang lại làn tóc hỗn loạn của mình vừa nói.

"ba năm trước đây, ngày anh vừa tiếp
quản được park thị." park woojin đáp lại.

"ồ." thần sắc kim sohye cứng đờ, bầu
không khí lập tức trở nên lúng túng
theo. ngày vừa tiếp quản được park thị liền tới H thị, park woojin nói với mẹ mình cái gì, không cần nói cũng biết.

park woojin đương nhiên cũng đã nhận ra sự biến hoá của bầu không khí giữa hai người, hắn có chút ảo não với tính cách chán ngắt của mình, nhưng bản thân hắn lại không muốn lừa dối sohye, vì vậy lúc này chỉ có cách cố gắng nói sang chuyện khác. hắn làm như chưa có cái gì xảy ra, tùy ý hỏi: "nơi này, em đã đi qua chưa?"

"tôi đã đi qua rồi, lúc lên cấp ba tôi có
đi qua cùng với bạn học." kim sohye lại nói, "H thị có một cái hồ rất đẹp, tôi có cùng bạn học đi qua chỗ đó."

nơi nổi tiếng nhất ở H thị chính là nơi
có cái hồ kia, nghe nói có rất nhiều cặp đôi thích tới xem. park woojin nắm thật chặt vô lăng, rồi khẩn trương hỏi: "vậy...sau khi đến nghĩa trang, chúng ta tới hồ đó một chút đi."

"được." phát giác được tiếng nói khẩn
trương của nam nhân, kim sohye có
chút buồn cười đáp lại.

thời tiết cuối thu rất tốt, tâm tình park woojin khi điều khiển xe lại giống y
chang, hắn điều khiển chiếc xe lao vụt
trên đường cao tốc.

sau ba tiếng lái xe, mười giờ rưỡi, hai
người rốt cuộc cũng đã đến được thành khu của H thị, kim sohye nhìn qua cửa hàng bên đường, cô không quên dặn dò với park woojin: "để tôi xem ven đường có tiệm hoa hay không, chúng ta vào đó mua một bó hoa đi."

"ừm." park woojin nhấn càng, để tốc độ xe chậm lại, thuận tiện giúp sohye tìm tiệm hoa.

"bên kia." kim sohye rất nhanh phát
hiện một tiệm hoa bên đường, cô để park woojin dừng xe, "tôi tự mua là được."

kim sohye nói xong, liền mở cửa ghế
lái phụ, bước nhanh tới tiệm hoa bên
đường. park woojin ngồi trong xe, hắn
nhìn chăm chú nhất cử nhất động trong tiệm hoa của sphye qua cửa sổ. nhìn thấy cô tỉ mỉ chọn lựa, cộng
thêm dáng vẻ khi căn dặn nhân viên
cửa hàng cẩn thận đóng gói, lại có sự
ôn nhu trong ánh mắt cô, khiến nước
trong hốc mắt hắn muốn tràn ra. đợi đến lúc kim sohye ôm lấy một chùm
hoa sồ cúc trở về, thần sắc park woojin mới bắt đầu ẩn mình, hắn quay đầu đi, đôi mắt đàng hoàng nhìn về phía trước.

"được rồi, chúng ta có thể đi tiếp rồi." kim sohye lên xe rồi nói.

"ừm." park woojin nhẹ nhàng ừ một tiếng, xe lại khởi động, một đường đi đến khu nghĩa trang ở ngoại ô.

H thị cũng không lớn, lái xe ước chừng được hai mươi phút liền đến được khu nghĩa trang ở ngoại ô. kim sohye cầm chùm hoa, park woojin mang theo hộp cơm, hai người đi từ bãi đỗ xe lên núi.

ở kiếp trước, park woojin cũng không
có cùng sohye đến tế bái mẹ của mình, cho nên đây cũng là lần đầu tiên kim sohye đến đây.

cô yên lặng đi sau lưng park woojin, theo bước chân kiên định của nam nhân từng bước từng bước đi lên trên núi, cho đến khi dừng trước một mộ bia cũ.

kim sohye nhìn qua ảnh của người phụ nữ thanh tú trên mặt bia, bà có một đôi mắt phượng giống y như đúc với park woojin, khóe miệng khẽ nhếch của bà cũng có có một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt nữa.

"đây là mẹ anh." park woojin giới thiệu.

"bà rất đẹp." kim sohye khen từ đáy
lòng, vừa dịu dàng vừa cổ điển, bà quả là một người phụ nữ phong nhã.

park woojin mỉm cười, hắn ngồi xổm
xuống rồi mở hộp cơm ra, bắt đầu bày
tế phẩm, kim sohye cũng ngồi xổm ở
một bên hỗ trợ, sau khi dọn dẹp xong,
mới trịnh trọng bày chùm hoa sồ cúc từ trong tay cô ở trước mộ bia.

"xưa nay anh không mang theo tế
phẩm." park woojin nhìn qua tế phẩm bày trên mặt đất thì nhịn không được mà nói.

"hiện tại người ta thường thuê người
tảo mộ." kim sohye giải thích, "có điều
nhà chúng ta, nếu như đi tế bái trưởng bối vẫn sẽ theo thói quen mà chuẩn bị một chút tế phẩm."

"cảm ơn em." park woojin nói từ đáy lòng mình.

kim sohye mỉm cười không nói gì. sau khi hai người bố trí xong, thì đứng
lên trịnh trọng vái ba cái với mộ bia,
lúc kim sohye coi là tế bái đã kết thúc, park woojin bỗng nhiên nói với kim sohye:

"em đến chỗ để xe trước chờ anh, anh
nghĩ nên ở lại đây một hồi."

"à, được." mặc dù có chút không hiểu,
nhưng kim sohye vẫn nhận lấy chiếc
chìa khoá xe mà park woojin đưa qua rồi quay người đi xuống núi. kim sohye đi xuống núi được vài bước, bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng, cô quay người trở về nhìn lại, thì phát hiện thân hình cao lớn của park woojin chậm rãi thấp xuống. biểu cảm kim sohye kinh ngạc trong
nháy mắt, tay cầm chìa khoá xe cứng
đờ, cô lập tức cắn môi một cái, cuối
cùng quay người đi về.

park woojin đoan đoan chính chính quỳ gối trước mộ bia của mẹ mình, hắn bỗng nhiên bị tiếng bước chân vang lên làm cho hấp dẫn, hắn quay đầu nhìn, thì lại nhìn thấy sohye quay
trở lại, mặt mũi hắn không thể giấu
được sự kinh ngạc.

kim sohye đi đến bên người pảek woojin, cô không hề nói gì, chỉ đoan đoan chính chính quỳ gối bên cạnh park woojin.

"em..." nhìn thấy động tác của kim sohye, biểu cảm của park woojin từ kinh ngạc chuyển sang phức tạp.

"vừa rồi em quên một chuyện." kim sohye có chút ngượng ngùng nói, "em
quên tự giới thiệu mình."

kim sohye nói xong thì không chờ đối
phương nói chuyện, tại ánh mắt phức
tạp của park woojin, cô hướng về phía bia mộ rồi tự giới thiệu: "mẹ, con tên là kim sohye, là vợ của woojin, về sau con sẽ thường xuyên cùng woojin trở về thăm mẹ."

vợ, đi cùng nhau, thường xuyên trở về?

mấy từ ngữ này đều khiến park woojin cảm thấy cực kỳ vui mừng, sung sướng.

"woojin, chúng ta dập đầu với mẹ đi."
kim sohye nhìn về phía park woojin rồi đề nghị.

"được."

park woojin làm theo động tác của kim sohye, hai người rất cung kính dập đầu với bia mộ rồi lạy ba cái, giống như một đôi vợ chồng đang quỳ lạy tại sảnh đường.

trên tấm ảnh, nụ cười của người phụ
nữ vừa điềm tĩnh vừa ôn nhu, trong
mắt tràn đầy vui mừng.

"tôi đến chỗ để xe chờ anh." dập đầu
xong, kim sohye không tiếp tục dừng
lại nữa, cô lại một lần nữa đứng dậy
rồi quay người xuống núi, một lần nữa đem thời gian cho hai mẹ con này.

park woojin nhìn bóng lưng rời đi của sohye, cho đến lúc hắn không nhìn
thấy nữa, lúc này mới quay người trở
lại rồi nhìn về phía ảnh chụp trên bia,
trong mắt hắn không giấu được hạnh
phúc cùng vui sướng. park woojin nhẹ giọng rồi nói với mẹ mình: "mẹ, con muốn nói với mẹ một tiếng, con kết hôn rồi. chính là người con gái lúc nãy, cô ấy là cô gái mà con thích, có phải mẹ cũng thích cô ấy đúng không ạ?"

park woojin nói xong câu đó, cũng không còn ở lại nữa, hắn đứng dậy rồi đi xuống núi, ý muốn đuổi kịp sohye.

"anh nói xong rồi sao?" kim sohye nhìn park woojin đang đuổi tới.

"ừm." park woojin cầm chìa khoá xe từ tay sohye rồi nói, "chúng ta đi thôi."

hai người tìm một quán ăn để ăn cơm
trưa, sau khi ăn cơm trưa xong thì hai
người dạo dọc theo hồ.

hồ ở đây rất nổi tiếng, một năm bốn
mùa luôn luôn có các du khách từ
nhiều nơi trên giới đến đây để du lịch,
cây bên hồ tươi vô cùng, hàng cây
duơng liễu xuyết xếp ngay xếp ngắn
bên cạnh hồ, cành liễu đung đưa theo
gió, lộ ra làn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, để lại cho người ta một loại cảm giác như xuyên qua ngàn năm để trở lại quá khứ.

đi thật lâu, kim sohye hơi mệt chút,
hai người tìm một cái ghế dài để ngồi xuống, nhìn mặt hồ nghỉ ngơi.

kim sohye chợt phát hiện trên bãi cỏ
cách đó không xa có một cặp đôi, nữ sinh còn mặc đồng phục cầm một cây kẹo đường trong tay, kim sohye nhịn không đuợc cười mà nói: "nơi này còn có bán kẹo đường sao?"

"em muốn ăn ư?" park woojin hỏi.

"ừm." kim sohye có chút ngượng ngùng gật đầu.

"chờ anh một lúc." park woojin nói xong, liền đứng lên rồi đi đến cửa hàng nhỏ bên hồ.

kim sohye hé miệng cười cười, cô ngồi
trên ghế tiếp tục thưởng thức non sông tươi đẹp, chờ woojin mua kẹo đường về.

cặp đôi trên bãi cỏ kia cảm thấy tự
mình chụp ảnh không có đẹp, thế là nữ sinh cầm kẹo đường nhìn xung quanh, cuối cùng cô nàng cầm điện thoại di động chạy tới phía kim sohye đang ngồi trên ghế dài.

"chị ơi, chị có thể giúp chúng em chụp một kiểu được không ạ?" nữ sinh cười
rồi hỏi.

"được." kim sohye cười rồi nhận lấy
điện thoại di động, cô theo nữ sinh đi
đến trên bãi cỏ, sau đó hỏi, "các em
muốn chụp kiểu gì?"

nữ sinh này hình như rất yêu thích
chụp hình, cô nàng chỉ về phía trước
rồi nói: "vị trí này là phản quang, lát
nữa chúng em sẽ tạo dáng, chị giúp
chúng em chụp rồi cắt ra giùm en
nha."

"dùng kiểu chụp ảnh này ạ." nữ sinh nói xong rồi giúp kim sohye điều chỉnh kiểu chụp ảnh trong điện thoại
di động.

"ok." kim sohye cầm điện thoại di
động, cô dựa theo ý kiến của cặp đôi rồi chụp mười mấy tấm ảnh theo tư thế không ngừng biến hoá của bọn họ mới khiến đối phương hài lòng.

đợi đến lúc kim sohye đưa di động cho đối phương, quay người trở về thì liền quên park woojin đang cầm kẹo đường đứng bên cạnh ghế dài chờ mình.

kim sohye nhẹ nhàng cười một tiếng, đi tới phía trước hai bước, cô vừa đứng trước mặt park woojin, park woojin liền đưa kẹo đường trong tay cho sohye.

"cảm ơn anh." kim sohye cầm kẹo
đường ngồi trở lại trên ghế dài, cô vui
vẻ nhìn cây kẹo đường trong tay nhưng lại cũng không ăn, kỳ thật cô nhờ woojin đi mua kẹo đường cũng không phải vì mình muốn ăn, chẳng qua là cô cảm thấy chơi vui mà thôi.

"hiện tại học sinh cuối tuần đều không cần lên lớp sao?" kim sohye vừa buồn cười vừa nói, "thế mà lại chạy tới bên hồ để hẹn hò."

"anh không có biết." park tiên sinh không học qua cao trung biểu thị rằng mình không hiểu.

"có điều cái tuổi này là tốt nhất rồi,
chính là thời kì học sinh hay yêu thầm
nhất." kim sohye nói thêm.

yêu thầm sao? từ khi hiểu được tình
yêu, trong lòng park woojin chỉ có sohye, từ lúc cô ba tuổi khóc nói muốn tìm ba ba ở trước mặt mình, đến lúc cô vừa mới ngoái nhìn cười với mình một tiếng trong nháy mắt. một nửa khác trong lòng park woojin một mực chỉ có như vậy. nhưng sohye thì khác, trước khi gả cho mình, lúc cô còn trong thời kì đó, một nửa khác trong lòng cô là dạng gì nhỉ?

"em thì sao?" có lẽ bầu không khí ngày hôm nay thật sự là quá tốt rồi, park woojin không còn kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, hắn liền hỏi luôn.

"gì cơ?" kim sohye đang nhìn mặt trời
qua cây kẹo đường thì vì kinh ngạc mà ngẩng đầu.

"lúc em lên cấp ba, một nửa khác
trong tưởng tượng của em là cái dạng
gì thế?" park woojin hỏi.

"tôi ư?" kim sohye nhớ lại, nửa ngày
hình như đã nghĩ tới điều gì, cô bỗng
nhiên nhẹ nhàng bật cười, "anh ấy còn cao hơn tôi, vì vậy, tôi nghĩ lúc tôi hôn anh ấy thì phải nhón chân lên, lúc anh ấy muốn hôn tôi, sẽ cúi người."

kim sohye vừa dứt lời, ý cười trên khóe miệng còn chưa kịp thu lại, một cái bóng bỗng nhiên che đi. xúc cảm mềm mại trên môi khiến kim sohye nao nao, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, cô nhìn qua ánh mắt gần trong gang tấc của nam nhân. thời gian cũng không dài, ước chừng mất hai giây đi, sự kinh ngạc trong mắt kim sohye dần dần biến mất, sau đó cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngón tay khẽ run nắm chắc cây kẹo đường trong tay.

phát giác được ánh mắt trên mặt dần
dần biến mất, park woojin lập tức mở mắt ra, hắn nhìn qua khuôn mặt vừa ôn nhu vừa an tĩnh của sohye, nắm
đấm vừa mới bị nắm lại vì khẩn
trương của hắn lại chậm rãi được buông ra.

sohye không có né tránh, cô ấy không có chán ghét mình, thậm chí, sohye cô ấy đang thử tiếp nhận mình, bất kể là hắn là người thế nào, nhưng vẫn là vì thân thế của hắn sao.

hắn chắc hẳn cũng nghĩ đến, sau khi cô ấy cùng hắn dập đầu trước mộ bia, park woojin vẫn nên giải thích một lần. mà nụ hôn này, là bước chứng minh đầu tiên của hắn.

hắn đoán đúng rồi!

park woojin một lần nữa nhắm mắt lại, hai người ở giữa non sông tươi đẹp này, gắn bó như môi với răng, bất động thật lâu.

thật lâu sau đó, kim sohye run lên một
cái, lách khỏi người park woojin, cô có chút ngượng ngùng nhìn về nơi khác, "cổ...cổ tôi sẽ mỏi mất."

vì thời gian hai người hôn nhau quá
dài, cho nên cổ của kim sohye có chút
mỏi.

"khụ..." nam nhân luôn luôn trầm ổn
cũng mặt đỏ đến tận mang tai.

"kẹo đường hình như tan mất rồi."

kim sohye nhìn về phía cây kẹo đường
đã bị tan một nửa trong tay, cô có ý đồ
muốn nói sang chuyện khác, để hóa
giải sự xấu hổ này.

"vậy em đừng nên ăn nữa." park woojin đưa tay cầm cây kẹo đường đã tan một nửa từ trong tay sohye, hắn xoay người, rồi dùng tay trái của hắn một mực nắm chặt tay phải của sohye
xong mới nói, "chúng ta đi dạo một
vòng nữa hay về nhà luôn đây?"

"về nhà đi." kim sohye cảm nhận được
bàn tay phải đang bị nắm chặt trong
tay nam nhân, tim cô nhịn không được mà đập rộn lên, thật sự là kì quái, rõ ràng cô cũng không phải là lần đầu tiên bị hắn nắm chặt tay như thế này.

"ừm!" park woojin giơ khoé môi lên, một tay nắm tay sohye, một tay cầm cây kẹo đường sắp tan hết, từng bước từng bước đi khỏi hồ.

không lâu sau khi hai người đi khỏi,
bỗng nhiên một giọng nói dồn dập
không biết mệt mỏi mà la lên, kim sohye cảm thấy có chút quen tai, thế là cô dừng bước rồi quay đầu nhìn, chỉ thấy cặp đôi vừa rồi tìm mình hỗ trợ chụp ảnh giùm, một mặt lo lắng chạy tới.

"chúng ta đuổi kịp rồi." nữ sinh trắng
nõn cầm tay nam sinh cao lớn thở hồng hộc dừng ở trước mặt hai người.

"có chuyện gì không vậy?" kim sohye
kinh ngạc hỏi.

"em có thứ này cần đưa cho chị." nữ
sinh vừa nói xong, liền lấy một tấm
hình từ tay nam sinh rồi đưa cho kim sohye.

kim sohye cùng park woojin giương mắt nhìn, hai người họ thấy cảnh vật trong bức ảnh này rất quen thuộc, hoá ra chính là nơi mà hai người vừa đứng.

trên tấm ảnh, một nam nhân có thân
hình cao lớn đang cúi người để hôn
nhẹ lên môi của mỹ nhân đang ngồi
trên ghế dài, bởi vì ánh sáng chiếu
qua, cho nên không rõ ngũ quan của
hai người, nhưng vì thân hình của
hai người họ rất đẹp, còn bị ánh nắng
chiếu vào, khiến tấm hình phảng phất
như một bức tranh vẽ.

kai má kim sohye đỏ lên, còn hai mắt
park woojin thì toả sáng.

"thật đẹp." nữ sinh đắc ý nói, "mình
đã nói chụp ảnh có ánh sáng thì sẽ đẹp mắt hơn mà."

"nếu không chúng ta cũng nên thử
chụp một kiểu ảnh như này đi?" nam sinh đứng bên cạnh đề nghị.

"cậu nghĩ hay lắm, khi lên đại học thì
đừng hòng chiếm tiện nghi của mình
nữa." nữ sinh dữ dằn ra vẻ uy hiếp.

"vậy ư ~" nam sinh khốn khổ đáp.

"cảm ơn các em." mặc dù khi hai người hôn nhau thì lại bị hai học sinh cao trung nhìn thấy, nên cô có chút xấu hổ, nhưng dù sao thì kim sohye cũng rất thích tấm hình này.

"không cần cảm ơn, em chỉ tiện tay
chụp thôi. chỉ có việc đuổi theo hai
người là hơi vất vả chút." nữ sinh lè
lưỡi, dùng biểu cảm đáng yêu mà phàn nàn, "em vốn còn muốn, hai người anh anh em em ở bên hồ một trận cơ, cuối cùng lại chỉ vuốt ve an ủi một tý thì đã đi rồi, sau khi em chụp được một tấm hình hoàn hảo xong, hai anh chị lại không thấy đâu cả."

kim sohye lập tức xấu hổ nói không
nên lời, hiện tại học sinh cấp ba đều
nói chuyện như thế này ư?

"em có thể gửi bản điện tử cho anh
không?" park woojin ra vẻ một bức ảnh chụp như thế không đủ xem.

"được chứ, anh có thể thêm tài khoản instagram của em." tiểu cô nương sảng khoái lấy điện thoại di động của mình ra.

park woojin cũng nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi để thêm tài khoản instagram vào, sau khi tiểu cô nương gửi tấm ảnh chụp qua cho park woojin thì đắc ý nói: "điện thoại di động của em là loại chuyên dùng để chụp ảnh, cho nên phân giải rất cao. về nhà hai người có thể phóng to ra rồi in thành áp phích, sau đó treo trong nhà thì sẽ rất đẹp."

"cảm ơn em." sau khi park woojin nghe xong, hắn càng hài lòng hơn.

"được rồi, không quấy rầy hai người
nữa, chúng em tiếp tục đi chơi đây, bye bye." tiểu cô nương này cũng là người thẳng thắn, cô nàng hoàn toàn không hề biết mình vừa thêm được tài khoản instagram của ceo một công ty nổi danh ở thành phố S, lôi kéo tay của bạn trai mình thật vui vẻ tiếp tục dạo quanh hồ.

kim sohye nhìn tấm ảnh chụp trong tay mình, sau đó lại nhìn điện thoại của park woojin, cuối cùng đụng phải ánh mắt của park woojin.

"chúng ta về nhà thôi." park woojin một lần nữa cầm tay của sohye, sải bước đi về phía trước, bước đi của hắn nhẹ nhàng mà lại mạnh mẽ.

trên đường về thành phố S, kim sohye
có chút mệt mỏi, xe đi được một nửa
chặng đường thì cô liền tựa vào ghế
lái phụ mà ngủ thiếp đi. park woojin nhìn qua bầu trời đã tối, trong xe lại mở tiếng nhạc du dương, khiến người ta dễ dàng rơi vào giấc ngủ, nhưng mấy thứ đó cũng không thể ngăn được tâm tình kích động của hắn lúc này.

khóe mắt hắn thỉnh thoảng lướt qua sohye đang ngủ ở ghế lái phụ, dọc
đường park woojin vừa cười ngây ngô vừa lái xe trở về biệt thự.

lúc trở về biệt thự thì đã chín giờ tối,
bảo mẫu lee vì bọn họ mà mở một chiếc đèn trong phòng khách, mà mark đang chơi ở phòng khách nghe được tiếng xe thì vô cùng vui sướng. park woojin dừng xe, sau khi hắn cởi dây an toàn trên người, mới xoay người để gọi sohye dậy. nhưng khi ánh mắt hắn chạm tới khuôn mặt sohye khi đang ngủ say, ánh mắt của park woojin lại sâu hơn. hắn dịch tới gần, dùng ánh mắt nặng nề để nhìn sohye, giống như một lão sói xám to lớn đang nhìn chằm chằm chú thỏ trắng.

xế chiều hôm nay, cảm giác bờ môi
mềm mại của kim sohye còn quanh
quẩn trong lòng hắn, dường như có thể khiến cho người khác nghiện, khi nghĩ đến thì lại muốn nếm thử lại một lần.

mark nằm trong phòng khách đang
không hiểu gì mà hừ hừ hai tiếng, rõ
ràng chú nghe được tiếng xe ô tô mà,
tại sao ba mẹ còn không đi vào? mark
có chút nóng nảy xoay người hai vòng, sau đó nhảy dựng lên dùng chân trước để mở khoá cửa phòng khách. quả nhiên chú thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở trong sân, lập tức kích động mà chạy đến.

park woojin cách kim sohye càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, còn kém một chút xíu, chỉ kém một chút nữa thôi.

"gâu gâu gâu!!!" bỗng nhiên, mark
hưng phấn chạy tới bên cửa sổ ghế lái
phụ, dùng chân trước gõ đùng đùng lên cửa xe.

"gì vậy?" kim sohye bỗng nhiên bừng
tỉnh, cô nhìn qua nam nhân với ánh
mắt đang bám chặt lên người mình,
kinh ngạc nói, "đến...đến nhà rồi ư?"

park woojin quay đầu hung hăng trừng mắt với con cẩu ngốc đang hưng phấn kêu gấu gấu, hắn đành phải làm bộ mình đang tới giúp sohye cởi dây an toàn, sau đó đứng dậy dựa vào ghế dựa.

"hô..." kim sohye âm thầm thở phào
nhẹ nhõm.

"gâu gâu gâu!!!" mark thấy ba mẹ mãi không xuống xe, chú lại kêu gấu gâu thúc giục.

kim sohye tỉnh táo lại, cô nhìn về phía
nam nhân rồi cười, khẽ nói: "tôi vào
trước."

"ừm." park woojin vì tiểu tâm tư "nhận không ra mình" vừa rồi, cho nên còn hơi chột dạ.

kim sohye đẩy cửa xe ra, ôm lấy mark
đang hung hăng chạy tới người mình,
vui vẻ nói: "mark, con thật ngoan, có
phải con nhớ ta không nè."

kim sohye vừa đùa với mark, vừa đi
vào nhà.

park woojin ngồi ở trong xe, cho đến lúc hắn không nghe được tiếng cười của sohye nữa, lúc này mới dùng tay
phải che hai mắt mình. hắn không
ngừng cảnh cáo mình rằng, park woojin, mày phải kiên nhẫn, phải rất kiên nhẫn chứ. hôm nay mày đã có tiến bộ rất lớn rồi, mày không nên quá nóng lòng, quá nóng lòng sẽ hù dọa cô ấy đấy.

park woojin cảnh cáo mình rất nhiều lần, cho đến lúc hắn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hắn mới đẩy cửa xe ra để đi vào phòng khách. chỉ là...hắn không thấy bóng dáng của nàng dâu nhà mình thì thôi, tại sao ngay cả bóng dáng của mark cũng không thấy đâu chứ.

lại chạy đến phòng ngủ của vợ hắn
chứ gì!

park woojin tức giận nhìn về phía lầu hai, hắn hận không thể đi lên để ném mark xuống, tại sao lúc đầu hắn lại mềm lòng để mark lại.

trong phòng ngủ ở lầu hai.

kim sohye ngồi quỳ bên trên thảm lông dê vừa mềm vừa nhung nhung, cô nhìn mark đang ngồi đối diện vui vẻ lè lưỡi với mình, vừa cười vừa nói:

"mark, hôm nay ta rất vui vẻ."

"gâu!" mark thấy ma ma nói chuyện
với mình, chú lập tức vui vẻ gâu một
tiếng.

"ngày hôm nay chúng ta đi dạo bên hồ
hẹn hò đó." kim sohye vui vẻ nói.

"gâu!"

"nhìn nè, đây là ảnh chụp đó, thật đẹp
làm sao." kim sohye cũng mặc kệ mark có nghe hiểu hay không, dù sao lúc nó gâu một tiếng, kim sohye liền nói tiếp một câu.

"gâu! gâu!"

"hì hì..." kim sohye vui vẻ cười, ôm gối ôm vui vẻ nằm xuống đất.

mark nằm rạp trên mặt đất nhìn ma ma nằm trên mặt đất cười ngây ngô,
đợi một hồi lâu, chú thấy cô chỉ cười
ngây ngô chứ không chơi với mình, mark trừng mắt nhìn, chạy ra ngoài
phòng ngủ. chú ngoắt ngoắt cái đuôi
chạy tới phòng của ba ba ở lầu một,
ngày hôm nay chú còn chưa chơi với ba ba mà.

"gâu! gâu!" mark đứng tại cửa phòng
khách, vui vẻ kêu với park woojin đang thay quần áo trong phòng.

"con xuống rồi sao?" park woojin lạnh
lùng nhìn lướt qua con cẩu ngốc đang
vui vẻ ngoắt ngoắt cái đuôi.

"gâu! gâu!" ta đến tìm ba ba để chơi.

park woojin cười một tiếng, ôm lấy mark, đi qua phòng khách, trực tiếp nhốt mark vào ổ chó của nó.

"gâu???" mark đáng thương lại bị giam cầm rồi.

có lẽ là hôm qua ngồi bảy, tám tiếng
xe, khiến kim sohye hơi mệt mỏi, cho
nên hôm nay cô dậy muộn hơn thường ngày. lúc cô đang vặn eo bẻ cổ đi xuống, park woojin đã ngồi ở phòng khách cầm ipad xem tin tức.

"chào buổi sáng!"

một giọng nói nam gọi ý chí của kim sohye trở về, làm cô đang ngáp được một nửa thì lập tức dừng lại, cô có chút xấu hổ nói: "chào buổi sáng!"

thật là đáng yêu! park woojin âm thầm hối hận, làm sao không thể trang bị một cái camera trong nhà chứ, nếu có nó thì hắn có thể chụp lại dáng vẻ khi đang ngáp của sohye vừa rồi để giữ bên người mình.

có lẽ là bởi vì việc ngày hôm qua, bầu
không khí của bữa sáng ngày hôm nay
thoải mái hơn rấy nhiều, nam nhân
cũng ăn nhiều hơn.

"khụ...ngày hôm nay em có sắp xếp gì không?" park woojin bỗng nhiên lên
tiếng hỏi.

"tôi có hẹn jiyeon đi dạo phố." kim sohye trả lời.

trong nhà có mark thì bên ngoài lại
còn có park jiyeon nữa chứ!

kim sohye nhận thấy nam nhân ngồi
đối diện mình không vui, cô nhịn
không được mà hỏi: "anh sao thế?"

"không có việc gì, nếu em thấy thích
thứ gì thì cứ mua." park woojin vội vàng nói.

"dùng thẻ của tôi hay dùng thẻ của anh?" nghe được câu nói quen tai, kim sohye liền trêu chọc một câu.

park woojin sững sờ, sau đó hắn đứng lên rồi đi đến phòng khách.

"???" kim sohye không hiểu nam nhân
đang làm gì, cô không hiểu hành động
đột ngột vừa rồi của hắn.

rất nhanh park woojin đã trở lại, hắn đưa một tấm thẻ tín dụng màu đen tới trước mặt kim sohye, một mặt trịnh trọng nói:

"thẻ của anh đây!"

"phốc...được." kim sohye nín cười rồi
thu tấm thẻ vào.

park woojin bị cô cười nên có chút
quẫn bách, hắn không biết mình làm
gì mà lại khiến sohye buồn cười, hay hành động vừa rồi của mình quá là
"nhà giàu mới nổi"?

đúng lúc này, bảo mẫu lee cầm một
phong thư đi đến, bà đưa cho kim sohye rồi nói: "phu nhân, hôm qua phong thư này vừa được giao đến, chuyển phát nhanh cho ngài."

kim sohye buông thìa xuống, cô nhận
lấy phong thư, mở ra xem, mới phát hiện là thiếp mời. sau khi xem qua nội
dung bên trong phong thư, lông mày
của kim sohye cau lại: "tiệc tối từ thiện T."

tiệc tối từ thiện T, bữa tiệc tối từ thiện này park woojin đã nghe qua, đây là
bữa tiệc tối từ thiện cao cấp nhất của
hàn quốc. điều kiện để tham gia bữa
tiệc tối này vô cùng khó khăn, không
phải chỉ mỗi góp tiền là có thể đi vào
được. mỗi một vị khách tham gia bữa
tiệc tối này đều phải là người có quỹ từ thiện từ mười năm trở lên, đồng thời khoản tiền quyên tặng hàng năm đều phải hơn năm triệu tệ mới có tư cách để tham dự. nếu đã thoả mãn mấy điều kiện này, còn cần phải có người tiến cử, khó khăn lắm mới có thể lấy được một bức thiếp mời như thế này.

mà xuất thân của park woojin, hắn muốn đi vào tiệc tối từ thiện T căn bản là chuyện không thể nào xảy ra được.

"nếu tính thời gian, thời gian tổ chức
bữa tiệc tối này cũng đã đến rất gần
rồi." kim sohye nói rồi đưa phong thư
trong tay cho woojin xem.

park woojin nhận lấy thiếp mời, hắn nhìn qua cột người được mời, rồi khẽ nhíu mày:

(phu nhân kim sohye cùng tiên sinh park woojin).

"anh muốn đi không?" kim sohye đột
nhiên hỏi.

"ừm?" park woojin sửng sốt một chút rồi nói, "đây là mời em mà, tại sao lại hỏi anh chứ?"

"phía trên cũng có tên của anh mà." kim sohye lại nói.

"nếu như không phải là bởi vì em, anh
nào có tư cách mà tham gia bữa tiệc
này chứ." park woojin tự biết rõ mà nói.

"nếu như không phải là bởi vì anh, tôi
nghĩ năm nay bọn họ cũng sẽ không
phát thiệp mời cho tôi đâu." kim sohye tự giễu rồi cười.

park woojin có chút hối hận vì câu nói mình vừa nói ra, tại sao hắn lại muốn nói về sự khác biệt giữa "giai cấp" của hai người chứ. kim sohye cho park woojin  cơ hội để bước vào "vòng tròn cao cấp" nào đó, còn park woojin thì lại cho kim sohye quyền lợi về tiền tài, giống như bọn nhà giàu mới nổi với giới quý tộc thời cổ. hắn biết hết thảy mọi người bên ngoài đều nghĩ như thế, nên ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn, đồng thời cũng không thèm để ý mấy thứ đó. nhưng cảm giác hôm qua quá tươi đẹp, khiến park woojin có chút bực bội, hắn không hi vọng việc này sẽ phá hỏng sự tiến triển về tình cảm của hai người hôm qua đâu.

"chúng ta vẫn nên tham gia." kim sohye  trầm ngâm một lát thì bỗng nhiên nói.

park woojin nhìn về phía sohye, một
mặt trù trù cùng xoắn xuýt.

ở kiếp trước, kim sohye cũng có hỏi park woojin, chỉ là park woojin lúc ấy ra vẻ rằng hắn không muốn đi, kim sohye cũng không có hỏi thêm, cuối cùng kim sohye đi một mình. sau đó bên trong vòng tròn lại tung tin đồn nói rằng hôn nhân của hai người không hoà hợp, cười nhạo kim sohye giả thanh cao, một bên thì nói cô gả cho park woojin vì tiền, còn một bên thì nói cô ghét bỏ xuất thân của park woojin, bữa tiệc tối từ thiện này không dám tham gia cùng park woojin, park woojin đáng thương bỏ ra số tiền lớn như vậy, cuối cùng tư cách tham gia bữa tiệc tối từ thiện T cũng không được.

nhưng nếu hai người đều không đi thì
sao? người khác sẽ lại nói, kim sohye
gả cho đứa con riêng của nhà giàu mới nổi, không có mặt mũi để lăn lộn bên trong vòng tròn "giai cấp" này. dù sao nếu cô có đi hay không thì sẽ đều có tin đồn, vậy tại sao hai người lại không đi cùng nhau chứ? tối thiểu nhất cô muốn để woojin biết, trong lòng cô, cô chưa bao giờ coi thường hắn cả.

"anh..." park woojin vẫn còn do dự.

"mặc kệ chúng ta đi hay không đi,
người khác vẫn sẽ nói xấu thôi." kim sohye lại nói, "nhưng nếu hai chúng ta
cùng đi, dù cho nghe được cái gì, tối
thiểu nhất giữa chúng ta không có hiểu lầm gì."

"được." dường như hắn không do dự
nữa, park woojin liền gật đầu đáp ứng.

"chúng ta còn chưa từng khiêu vũ, anh biết khiêu vũ không?" lời nói của kim sohye khẽ chuyển, đột nhiên hỏi.

"vẫn được!" park woojin có chút chột dạ.

"đúng rồi, bữa tiệc tối từ thiện T còn có một hoạt động đấu giá để từ thiện theo thường lệ, chúng ta vẫn nên chuẩn bị một đồ vật để đấu giá." kim sohye có chút khó khăn nói.

"khi kết hôn, không phải chúng ta
nhận được rất nhiều đồ cổ hay sao?" park woojin nhớ đến lúc ấy sohye có nói, về sau những vật này còn có thể mang đi đấu giá.

"những vật đó vừa mới được tặng,
chúng ta không nên mang chúng đi
đấu giá thì hơn." kim sohye lắc đầu rồi nói.

"vậy..." park woojin bỗng nhiên lại nói, "vậy hãy mang chiếc dây chuyền q&h lần trước anh mua về đến đấu giá đi, dù sao em cũng nói thứ đó quá xa hoa mà."

"không được." kim sohye cự tuyệt nói,
"đó là quà mà anh tặng cho tôi, coi như tôi không cần, nhưng cũng không thể cầm đến đấu giá đuợc."

park woojin sững sờ, hắn nhìn vẻ mặt
nghiêm túc của sohye, khóe miệng
trong vô thức nhếch lên.

"dù sao chúng ta còn có thời gian nữa, chúng ta sẽ nghĩ sau." kim sohye nói.

"được!" park woojin nghĩ, dù đến lúc đó sohye bán hắn đi, đoán chừng hắn
cũng sẽ nói được.

park jiyeon nhìn kim sohye lại một lần nữa ký hai chữ "park woojin" to đùng trên biên lai tính tiền, cô nàng nhịn không được mà nhả rãnh nói: "lần trước không phải bà nói với tôi rằng, nếu về sau bà kết hôn thì cũng sẽ không tiêu tiền của chồng mình mà?"

"đúng vậy." kim sohye để bút xuống rồi vừa cười vừa nói, "nhưng sau khi kết hôn bà sẽ phát hiện rằng, tiêu tiền của chồng mình sẽ khiến tâm trạng mình tốt hơn đó."

"dung tục quá đi." park jiyeon ghét bỏ nói.

kim sohye cũng không phản bác, cô
cười một cái rồi cất thẻ của park woojin lại.

"đúng rồi, bà có nhận được thiệp
mời của bữa tiệc tối từ thiện T không?" park jiyeon đột nhiên hỏi.

"tôi có nhận được." kim sohye trả lời.

"bà có tham gia không?" park jiyeon lại hỏi.

"đi chứ."

"bà cùng đi với park woojin sao?"

"ừm." kim sohye gật đầu.

"vậy khẳng định sẽ rất náo nhiệt đây." park jiyeon cười trên nỗi đau của người khác mà nói.

"dù sao cũng không còn cách nào
khác." kim sohye lại nói, "có một số việc là không thể tránh khỏi, nếu người ta đã chú ý thì nhất định mình sẽ thành trung tâm chủ đề, còn không bằng bọn mình tham gia, nếu vận khí tốt, còn có thể kéo theo cổ phiếu của kim thị với park thị nữa."

"bà không sợ park woojin mất mặt sao?" park jiyeon có chút lo lắng nói.

"jiyeon." kim sohye bỗng nhiên nhìn
về phía bạn thân mình, dùng giọng nói có phần nghiêm trọng để nói, "có phải bà cũng cảm thấy, woojin cưới tôi là vì mấy thứ này ư?"

"..." park jiyeon sửng sốt, cô nàng nhất
thời không biết trả lời như thế nào, dù
sao đây cũng là sự thật mà bên trong
vòng tròn "giai cấp" công nhận.

"người khác thì tôi sẽ không giải thích
đến cùng, nhưng bà là bạn thân nhất
của tôi, tôi không hi vọng bà sẽ vì mấy
thứ này mà cư xử không tốt với woojin đâu." kim sohye bỗng nhiên nói nghiêm túc.

"tôi biết rồi." park woojin dừng một chút, sau đó cô nàng lại lập tức nghĩ đến một vấn đề mới, "đúng rồi, hình như học trưởng kim cũng sẽ tham gia
bữa tiệc tối lần này đó."

học trưởng kim ư? kim sohye hơi sững sờ.

"hai người các bà thế mà được bên
trong vòng tròn công nhận là kim đồng ngọc nữ đấy." park jiyeon vừa cười xấu xa vừa nói.

mà lúc này, nhân vật trung tâm trong
chủ đề nói chuyện của hai người, đang gọi điện thoại để thư ký của mình tìm giúp mình một thầy dạy nhảy. dù sao trước mười tám tuổi park woojin không có cơ hội để khiêu vũ, mà sau mười tám tuổi park woojin lại không có tâm trạng để khiêu vũ, thật vất vả để nàng dâu muốn khiêu vũ với mình, đánh chết hắn cũng phải học khiêu vũ trước bữa tiệc.

________________________________

hiuhiu chap này có hơi dài vì mình gộp lại, các bạn cố gắng đọc nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro