7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Thiếu Dương khẽ cau mày.

"Nếu chưa biết, vậy thì bây giờ biết rồi. Là thực tập sinh của ta, làm sai thì phải bị phạt."

Lúc nói ra những lời này Mạc Quân cảm thấy vô cùng bình tĩnh. Gã đã lăn lộn trong cái giới này mấy mươi năm, dù không thể so được với ai nhưng không đến mức không đối phó nổi một đứa trẻ con. Đột nhiên thay đổi thái độ có thể khiến Thiếu Dương nghi ngờ, huống chi giữa hai cha con gã còn có một vực sâu ngăn cách, làm quá chỉ khiến nó phản cảm hơn mà thôi.

Cổ họng Mạc Thiếu Dương nhúc nhích, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng, "Ngài rốt cuộc muốn gì?"

Mạc Quân chợt nở nụ cười.

"Làm sai thì sẽ bị đánh, đây là quy tắc của ta."

Mạc Thiếu Dương đáp bằng giọng nhẹ bẫng, "Đánh người là phạm pháp."

Nhác thấy Mạc Quân đã tháo thắt lưng, cậu bèn yếu ớt thêm vào một câu, "Luật sư Mạc, theo điều khoản..."

"Con có chắc muốn tranh luận về chuyện luật pháp với ta không, Thiếu Dương?"

Một câu này của Mạc Quân thành công khiến Mạc Thiếu Dương sững sờ. Cậu mím chặt môi, rũ mắt che giấu đi cảm xúc trong mắt. Mạc Quân giơ tay, cẩn thận chạm vào làn da ấm áp sau gáy thiếu niên, dịu dàng nói, "Bò lên bàn đi."

Mạc Thiếu Dương không muốn bị đánh. Cậu vẫn còn ám ảnh trận đòn thừa sống thiếu chết của nhiều năm về trước, vào cái lúc giẫm trúng chỗ đau của Mạc Quân và bị gã đuổi khỏi nhà. Cậu cho rằng chủ động rời khỏi Quân Vũ là phương án giải quyết hợp lý, nhưng tự cậu cũng biết chỉ cần bước một chân ra khỏi nơi này, tương lai của cậu coi như chấm dứt.

...............

Đọc tiếp tại truyenhd.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro