Chương 6: Cầu Bóng Đêm - Một Lần Nữa Soi Rọi Quá Khứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng.. đừng có giỡn ta!"

Harpie thét lên trong khi Dante nắm lấy cổ chiếc áo choàng cô đang mặc và lôi đi mặc kệ cô có vẫy vùng đến cỡ nào. Một vài cú thúc mạnh vào lưng và vai không phải là vấn đề quá lớn.

"Thả ta ra! Đồ quỷ dữ!! Sao ngươi dám?!"

"Rồi rồi.."

Dante thả Harpie ra, giơ hai tay lên đầu hàng. Gây chú ý quá nhiều ở giữa thị trấn không phải là một ý hay dù cả ba người lúc này cũng đã quá nổi bật rồi. Dante nhìn xung quanh, và khi đã tìm được cửa hàng mình muốn đến, hắn nắm lấy tay của đại tinh linh rồi bước đi.

"Nếu thích thì cứ ở lại đây, ta không phiền khi được đi du hành chỉ với chủ nhân của mình."

Sau lời càu nhàu đầy khiêu khích ấy, lông vũ trên người của Harpie như dựng đứng lên vì khó chịu. Cô nghiến răng trong khi xông xáo đuổi tới, nhưng vẫn cẩn thận không để lộ cho ai thấy gương mặt của mình lúc này.

Cửa hàng họ đang hướng tới là một hiệu may. Dante đẩy cửa bước vào và giữ cửa mở để chủ nhân của mình có thể bước vào trong. Một người đàn ông thấp bé xuất hiện, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là chủ tiệm. Ông ta xoa hai bàn tay vào nhau và nở một nụ cười thân thiện.

"Xin chào quý khách, liệu chúng tôi có thể giúp gì?"

"Để xem.. ừm.."

Trong khi Dante và ông chủ hiệu may vẫn còn đang đối thoại, đại tinh linh đã hướng sự chú ý đến cánh cửa của cái tủ gỗ đang mở ra gần đó. Bên trong là đủ loại trang phục may sẵn được treo lên gọn gàng. Tò mò, đại tinh linh đưa tay chạm vào một bộ quần áo gần mình nhất.

"Thưa quý khách, xin đừng tự tiện chạm vào sản phẩm của chúng tôi như thế ạ."

Tiếng của chủ tiệm vang lên ồm ồm ngay sau lưng, và đại tinh linh bị nhấc bổng lên rồi đặt xuống ở cạnh cái móc treo áo khoác gần đó như một con mèo.

"Chủ nhân của tôi ơi, người vui lòng đứng im một chút nhé."

Dante nhẹ giọng nói, hắn quay sang Harpie, người đang đứng cực kì im lặng và cúi gằm mặt từ nãy tới giờ. Chỉ bằng một cú kéo, Dante đã giật tung cái áo choàng đang che chắn Harpie ra khỏi người cô ấy.

"Ngươi đang làm cái quái gì vậy hả!!??"

Tiếng hét của Harpie vang vọng ở mức độ không tưởng. Kính trên cửa sổ xuất hiện vài vết nứt. Trong khi cô vẫn còn đang rủa xả và người trong tiệm phải bịt tai lại để không bị giọng của một Harpie huỷ diệt màng nhĩ – thứ thật ra vốn là tiếng hát của loài tiên trôi trong gió, thì hình dáng thật sự của cô cũng đã bị phơi bày trước mắt của toàn bộ người có mặt ở đây.

Những chiếc lông vũ xanh mát, đôi mắt đỏ như hồng ngọc. Đôi chân phủ vảy sừng, mất đi tấm áo choàng có tác dụng che mắt đã hoàn toàn lộ ra là đôi chân của loài chim với những chiếc móng vuốt sắc nhọn. Một chiếc cánh lớn che đi nửa gương mặt trái của Harpie. Đó là kết quả của những vụ săn trộm.

"Đừng.. đừng có nhìn!"

Harpie lại gào lên. Ngay lập tức, Dante dùng bịt tai mình lại.

"Bình tĩnh nào Harpie, Dante nói đúng, ngươi quá nổi bật."

Đại tinh linh nói, và Harpie im lặng. Từ khi nào, tên khốn hầu cận kia đã xoay một cái gương đến trước mặt cô. Sau vài giây nhìn thấy chính mình trong đó, Harpie ngồi thụp xuống đầy tuyệt vọng và tự co mình lại sau cánh.

"Các người thắng rồi đó..."

"Phải thế chứ."

Dante bật ra một âm thanh tự mãn. Hắn quay lại với chủ tiệm, người lúc này đang đứng như trời trồng cùng hai cô giúp việc sau lưng mình, một trong hai vẫn còn đang cầm cuộn dây dùng để đo đạc trong tay. Dựa vào biểu cảm trên mặt thì có lẽ họ sốc lắm.

"Như đã nói, đây là một tiên. Liệu chúng tôi có thể mượn phòng thử đồ không thưa ông chủ?"

Ông ta đắn đo một lúc, miệng lẩm bẩm cái gì đó không nghe rõ. Dante vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt. Bên ngoài đã bắt đầu có những đám đông tụ tập sau khi nghe thấy tiếng ồn phát ra từ trong tiệm.

"Vinh dự đi, ta nghe nói rằng tiên rất hiếm thấy vào giai đoạn này đúng không? Một tiên ghé vào nơi này sẽ cho ngươi lời chúc từ những cơn gió đó ông chủ à."

Đại tinh linh chen vào để phụ trợ. Dante ngay lập tức nhận ra mình đã có một đồng minh cực kì hiểu ý và đáng tin cậy. Quan trọng hơn là khả năng dụ hoặc bằng lời nói của đại tinh linh.

"V..vâng. Xin cứ tự nhiên đi ạ!"

"Tốt lắm. Nghe rồi đó Harpie."

"..."

Harpie vẫn im lặng. Dante thở dài và lấy cái áo choàng, và rất nhanh, hắn tung nó lên. Tấm áo phủ hết người của Harpie, sau đó, cô cảm nhận được mình đang bị nhấc bổng lên.

"Cái..!!"

Dante quăng Harpie đang trong trạng thái cuộn tròn trong tấm áo choàng vào căn phòng thử quần áo như ném một món đồ. Tất nhiên là hắn làm việc đó với nụ cười thân thiện vẫn còn trên môi.

"Nhân tiện thì, quý tiểu thư đây có muốn thử giày không?"

Chủ tiệm hỏi đại tinh linh với vẻ vô tư, dù đôi mắt ông ta dán chặt vào gương mặt đã bị lớp băng vải che khuất. Vì nhìn kiểu gì thì với ông ta, gã đi cùng họ có vẻ ngoài là một thương nhân khá giả. Đây sẽ là một vụ hời. Đặc biệt là khi trông chúng quá quê mùa để có thể tự ra quyết định với những thứ có giá trị cao.

"Cảm ơn, ta như thế này là ổn rồi."

Câu trả lời thẳng thừng của đại tinh linh làm ông ta hơi nhụt chí. Nhưng không sao. Dù gì trong mắt ông ta, cô tiểu thư bé nhỏ này cũng chỉ là một đứa nhóc.

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì đấy."

Đại tinh linh thì thầm bằng một giọng lạnh lẽo.

Chuyến mua sắm kết thúc mà không có quá nhiều thứ lùm xùm xảy ra. Bất ngờ là đại tinh linh có rất nhiều những hòn đá lấp lánh được xâu thành chuỗi trong túi, và chúng cực kì hữu dụng. Harpie cuối cùng cũng đã chịu thay đổi một chút dù cô không muốn từ bỏ tấm áo choàng – "Nhưng nó là của tôi mà??", Dante đã phản đối như thế.

Bộ váy đơn giản được chọn có lẽ sẽ thoải mái vì nó rất nhẹ và rộng rãi ở phần chân. Dù gì thì Harpie vẫn có một lớp lông vũ bao bọc, nhưng cô ấy không thể cứ như thế mà bước vào thành phố hay thị trấn được. Harpie không hoài nghi cho lắm khi lúc này mình trông cũng khá giống một con người. Dường như mắt thẩm mĩ của con quỷ ấy cũng không quá tệ.

Những đám mây trôi lững lờ trong khi nắng giữa trưa đang dần trở nên quá gay gắt. Đáng buồn là thị trấn này quá yên bình. Đại tinh linh đan những ngón tay vào nhau trước mặt trong khi sử dụng Dante như vật để gối đầu dưới một tán cây mát mẻ và ngâm nga gì đó. Bên cạnh, Harpie đang chải chuốt những chiếc lông vũ bị rối trên tai của mình.

"Bây giờ chúng ta làm gì đây?"

Cô bất chợt hỏi.

"Như đã nói. Ta đang đi tìm quyển sách của mình."

"Quyển sách này, quyển sách nọ! Rốt cục nó là cái gì thế?"

Harpie nhận ra một thoáng cau mày từ kẻ hầu cận đang im lặng. Hắn tỏ ra khó chịu.

"Như ta đã nói, ta là Tetra-"

Một bàn tay bất chợt bịt chặt miệng của đại tinh linh, chặn ngang câu nói.

"Chúng ta sẽ bàn về việc đó sau khi ra khỏi thị trấn."


Giọng hắn lạnh tanh. Harpie chợt nhận ra lí do. Cũng trong tình trạng giống như tiên đang bị săn trộm bởi lũ buôn lậu, phù thuỷ đang bị săn lùng bởi Nhà Thờ. Harpie đã nghe những cơn gió kể về các phù thuỷ bị thiêu sống trên cọc, hoặc bêu đầu thị chúng. Nhà Thờ, bọn họ sẽ không để bất kì kẻ sử dụng ma thuật để vụ lợi nào tồn tại, cũng như sự căm ghét của họ với loài quỷ dữ. Tín ngưỡng đúng là một thứ đáng sợ, và nó đã phát triển ở K'arthern trong hàng trăm năm qua.


"Được rồi, giờ thì nói xem tại sao chúng ta lại ở ngoài rừng một lần nữa vậy hả?"

Harpie càu nhàu, nhưng cô im bặt khi Dante trao cho mình một cái nhìn thương hại.

"Ngươi muốn cái gì nữa??"

"Không. Ta chỉ đang tự hỏi rằng, không lẽ Harpie các ngươi chưa từng ngủ ngoài trời.. Các ngươi là chim mà?"

"Ta không phải chim, ta là Harpie! Và bọn ta có những chiếc tổ ấm cúng chứ không như tên đầu đường xó chợ như ngươi!"

Harpie nói mà không suy nghĩ. Ngay lập tức nụ cười trên mặt của ai đó biến mất.

"Ngủ ngoài trời tệ đến thế sao?"

Đại phù thuỷ nhỏ giọng và kéo áo Dante. Hắn liền cúi người xuống để có thể nghe rõ hơn.

"Thật ra nó không tệ đến thế đâu."

Harpie lí nhí và tỏ vẻ có lỗi, dường như cô cũng nhận ra mình đã gây không ít rắc rối cho họ thay vì hoàn thành vai trò của một người dẫn đường.

"Ta là một phù thuỷ vĩ đại, nên ta sẽ không chấp vặt việc ngủ ngoài trời" – Tetracisis cao giọng đầy kiêu ngạo, và dừng lại như để suy nghĩ một chút.

"Đính chính, ta sẽ không chấp vặt nếu có thứ gì đó ấm và mềm để ôm vào buổi tối."

"Ngươi nghĩ mình là trẻ con à??"

Bỏ ngoài tai cuộc trò chuyện của hai người, Dante bắt đầu nhặt nhạnh những hòn đá xung quanh lại. Hắn nhìn ngó một chút, và dễ dàng xếp chúng thành nơi thích hợp để đặt bếp. Vài cây củi khô có lẽ là đủ cho việc châm lửa, nhưng hắn không nghĩ nó có thể giữ được lâu.

"Thứ lỗi nhưng tôi có thể chen vào được không?"

Dante lên tiếng đầy khó chịu khi quay đầu lại. Hắn lườm hai người bằng nửa con mắt và cả hai đều im bặt. Đợi một chút để bầu không khí bình tĩnh trở lại, Dante tiếp tục nói bằng cái giọng mềm dẻo thường thấy của mình.

"Có vẻ sẽ không đủ củi để giữ lửa suốt đêm, nên tôi thỉnh cầu hai người có thể giúp tìm thêm thay vì ngồi đó cãi nhau được không?"

"Đó là cuộc đối thoại giữa những người phụ nữ."

Dante không kìm được một tiếng ho, và hắn rùng mình để giữ gương mặt bình tĩnh như thường thấy.

"Vậy rốt cục là có được hay không?"

"Ta là một phù thuỷ vĩ đại, nên ta sẽ không từ chối lời nhờ vả từ sử ma của mình."

Tetracisis vẫn trả lời bằng cái kiểu tự mãn ấy. Nhiều lúc Harpie muốn bịt tai lại để không phải nghe thấy gì hết.

"Đừng nói nhiều nữa đại phù thuỷ, ta đi thôi trước khi lửa tắt và tên hầu cận của ngươi bật khóc!"

"Ta sẽ vặt lông ngươi nếu còn dám nói nữa đấy."

Nhưng câu nói của Dante có lẽ không tới được tai Harpie vì cả hai đã khuất bóng vào khu rừng tối đen. Hắn lại ngồi xuống, tiếp tục công việc của mình.

Trăng lên. Âm thanh của những sinh vật sống về đêm bắt đầu vang lên trong rừng. Hương thơm của những loài hoa chỉ nở vào thời gian này len lỏi trong gió.

"Cái này... cái này ngon quá! Ta muốn thêm, Dante!"

Tetracisis thốt lên khi đưa cho Dante bát súp rỗng không, vẫn còn hơi ấm. Harpie ngồi đó, nhìn cái muỗng trong tay đầy e ngại. Chắc cô nghĩ con quỷ này sẽ bỏ độc trong bát của mình.

"Ta ngửi được mùi nguyền rủa."

"Không, đó là mùi tình yêu ta dành cho chủ nhân, ngươi nên vinh dự khi đi cùng chúng ta đi."

"Đừng nói nữa, mau cho ta thêm đi Dante!"

Harpie nhìn nồi súp đang sôi trên bếp, rồi lại nhìn bát súp nghi ngút khói của mình. Thơm thật. Rau củ cũng có màu rất đẹp. Thử một chút chắc không sao đâu nhỉ..

Trước khi kịp quyết định, Harpie đã bất giác cho vào miệng mình một muỗng súp. Đôi mắt màu hồng ngọc của cô liền mở to ra.

"Ngon.."

"Nói cái gì tôi không nghe rõ."

Dante hỏi, cái nụ cười rõ tự mãn của hắn đang in trên mặt kìa.

"Ta bảo nó ngon! Vừa lòng ngươi chưa, tên quỷ dữ!"

"Này này, gọi người khác là quỷ dữ là tội lỗi đấy, ngươi có thật sự là tiên không vậy?"

Nhưng Dante cũng không phải loại người chịu lép vế. Hắn vặn ngược lại, và Harpie đáp trả.

"Cầu cho Nhà Thờ mau tới và dội nước thánh lên người ngươi đi!"

"Này nhé, nếu có chuyện gì xảy ra, chủ nhân của ta sẽ bị liên luỵ đấy, cái não chim của ngươi chỉ nghĩ tới đó được thôi à?"

Harpie chợt dừng lại. Chết tiệt. Cô vừa quên mất mình đang du hành cùng ai. Nhưng thực chất cho tới lúc này, Harpie vẫn chưa tin hoàn toàn về điều Tetracisis đã nói trước đó. Câu hỏi bùng lên trong đầu cô như hàng vạn vì sao, và Harpie không biết nên hỏi cái nào trước.

"Thế rốt cục chuyện là như thế nào? Sự tin tưởng giữa hai người trông như thể ngươi và đại phù thuỷ đã quen biết nhau từ lâu lắm vậy."

"À.."

Dante ú ớ. Hắn không giỏi kể chuyện cũ lắm. Nhưng chắc gì kể ra thì con chim này hiểu được.

"Bọn ta là bạn thân. Chúng ta đã tạm không gặp nhau một thời gian."

Harpie nhăn mặt, cô cho thêm một muỗng súp khác vào miệng.

"Ta từng nghe về các phù thuỷ có liên kết với quỷ dữ-" - Nhận thấy cái lườm của Dante, Harpie vội sửa lại.

"Ta từng nghe về những câu chuyện như thế, các ngươi lập khế ước với nhau. Trói buộc kẻ còn lại bằng sức mạnh và biến gã thành con rối trong tay mình."

Tetracisis dùng một cái que để cời lửa, bụi than đỏ rực bay ra trong không khí trông hơi giống những con đom đóm trong rừng. Sau đó đại phù thuỷ đứng dậy, bước từng bước đến chỗ Dante và ngồi vào lòng hắn mà không tỏ ra chút ngại ngùng gì.

"Ngươi nói đúng rồi đó Harpie. Tuy nhiên-" Tetracisis nói trong khi kéo cái áo choàng ngắn chỉ phủ đến khuỷu tay của người sau lưng mình lại để biến hắn ta thành một cái kén sưởi ấm, và Dante có vẻ vui lòng với việc đó.

"Thứ ta và Dante dùng không phải là khế ước thông thường. Chúng ta ràng buộc nhau bằng trái tim và linh hồn. Chúng ta chia sẻ thời gian, sinh mệnh và suy nghĩ. Nếu ta chết, hắn chết. Nếu hắn bị thương, ta cảm thấy đau đớn."

"Nhưng vì sao hai ngươi lại làm vậy? Trông có vẻ như tên qu- khốn này sẽ không có ý định phản bội ngươi mà?"

Harpie khéo léo sửa lại câu hỏi, cô đặt cái bát rỗng của mình xuống và thu người vào trong tấm áo choàng dài. Dante đã đưa Harpie cái đó từ lần đầu gặp mặt, lúc bọn họ chạm trán với một nhóm pháp sư khi vừa rời khỏi rừng Vịnh Nguyệt để che đi vẻ ngoài bắt mắt ấy. Có lẽ hắn không thực sự là một con quỷ dữ.

"Đó là một câu chuyện dài. Có lẽ ta nên để những cơn gió của quá khứ kể cho ngươi nghe."


Phù thuỷ thì thầm và đưa tay ra trong gió. Một trái cầu sáng lấp lánh như được đan từ ánh trăng, từ nó có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh. Chợt Harpie cảm thấy như mình đang bị màn sương vẩn đục bên trong nó hút vào. Gió thổi qua đôi tai của Harpie.


Harpie mở mắt. Cô thấy mình đang đứng ở trong một cánh rừng. Suối chảy róc rách, tiếng chim rả rích bên tai và hương hoa thơm ngát. Khung cảnh thật quen thuộc. Không mất quá nhiều thời gian để Harpie nhận ra nơi này.

Khu rừng Vịnh Nguyệt.

Nhưng nó có phần sống động hơn nhiều so với trong trí nhớ của Harpie.

Cô nghe thấy tiếng hát và tiếng cười đùa của chúng tiên ở khắp nơi đầy mời gọi, rừng Vịnh Nguyệt vốn là nơi náo nhiệt đến thế này sao? Kia rồi, các Ariel đang bay về hướng này, có lẽ cô sẽ hỏi được gì đó.

Chợt Harpie mở to đôi mắt màu hồng ngọc của mình. Những đôi cánh xanh xanh xập xoè kia vừa bay xuyên qua cơ thể của Harpie, cứ như họ không hề biết đến sự tồn tại của cô, hoặc là chính Harpie đang không tồn tại.

Cô đuổi theo các Ariel đang ca hát dọc theo con đường mòn trong rừng. Nơi này thật xanh tốt, nhưng nó không giống với Vịnh Nguyệt mà Harpie biết. Vịnh Nguyệt vẫn yên bình như ngày nào, dù vậy, nó vẫn khác.

Sự yên bình hiện tại mà Harpie biết, là do chẳng còn bao nhiêu huyễn tưởng chủng ở lại khu rừng. Nếu có, họ cũng có cuộc sống lặng lẽ như Harpie và canh cánh lo sợ về những cuộc săn trộm.

Còn sự yên bình ở đây, nó xuất phát từ niềm hân hoan của các chúng tiên. Không khí nhuộm đầy tiếng nhã nhạc và cười vui, điều đó như thắp lên trong lòng bất cứ ai nghe phải một ngọn lửa.

Chợt khung cảnh thay đổi. Harpie nhìn thấy mình đang đứng ở một nơi rất tối, nó giống như một hang động trong rừng. Phía xa xa có ánh đèn, và Harpie cẩn thận tiếp cận nó bằng từng bước chân.

Ở đó có một tinh linh bé nhỏ đang ngủ gật giữa những trang sách dưới ánh đèn, và không quá khó để Harpie nhận ra được gương mặt ấy.

"Đại phù thuỷ!"

Cô kêu lên, nhưng chắc chắn là không ai có thể nghe thấy.

Khung cảnh lại xoắn tròn như một xoáy nước. Lần này Harpie nhìn thấy một bóng đen ở phía sau tinh linh. Ngay lập tức, toàn bộ lông vũ trên người Harpie dựng lên rờn rợn. Đó là một con quỷ. Giọng của nó thật quen tai.

Ngạc nhiên thay, tinh linh đang trò chuyện với nó với gương mặt vui vẻ. Và khung cảnh lại xoay.

Harpie đã nhìn thấy tất cả.

Cách mà khế ước đầu tiên giữa tinh linh và ác quỷ thành lập.

Cách mà thế giới này phản bội lại tấm lòng của họ.

Cách mà rừng Vịnh Nguyệt biến thành một đống tro tàn với một tinh linh đứng thần người trong mưa.


Đó là những gì đã thực sự xảy ra.


"Dậy đi Harpie."

Có cái gì đó đang chọc vào má của cô. Harpie bừng tỉnh.

"Cuối cùng ngươi cũng thoát ra khỏi đó rồi."

Đại phù thuỷ nói với vẻ an tâm. Quả cầu khi nãy đã biến mất từ khi nào, ngọn lửa vẫn bập bùng cháy nhưng trăng đã lên đến giữa đỉnh đầu.

"Xem ra ngươi đã thấy được vài chuyện không hay."

Dante kết luận, hắn đưa cho Harpie một cái khăn tay trước khi cô nhận ra những giọt nước đang lăn dài trên má mình.

"Đó là những chuyện của quá khứ, ta chỉ đơn thuần cho cô ấy biết sự thật. Ta xin lỗi nếu nó làm cô buồn."

Tetracisis nói với vẻ hối hận và ngồi trở lại vào lòng của Dante, dường như người không hề có ý định rời xa nơi ấm cúng ấy. Harpie có thể hiểu được lí do đó.

Cô có thể hiểu được lí do vì sao Dante lại tỏ thái độ hạnh phúc đến như thế khi lần đầu gặp mặt. Cô có thể hiểu vì sao phù thuỷ lại không hề tỏ ra căm ghét gì một con quỷ, điều mà mọi tinh linh sẽ làm. Cô cũng hiểu được, lí do mà họ gắn bó với nhau như thế.

Sau tất cả, tại sao họ lại không có vẻ thù hằn gì với những kẻ ấy?

"Vì ta yêu thế giới này, Harpie à."

Phù thuỷ ngân nga, và Harpie nhận ra đó là khúc nhạc mình đã nghe thấy khi ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro