Chương 7: Trò Chuyện Về Hiện Tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió thổi nhẹ qua cánh rừng, nơi vạn vật đã ngủ say và chỉ còn những sinh vật sống về đêm đang lẩn trốn trong bóng tối. Một chút ánh lửa le lói ở khoảng rừng trống, tiếng củi cháy lách tách như đang nhắn nhủ điều gì đó. Mái tóc đỏ của kẻ có vẻ ngoài tựa như thương nhân kia có màu thật ngọt ngào, hắn cúi đầu và ngồi im như một bức tượng cạnh đống lửa bập bùng. Miệng hắn nở một nụ cười không biết là thật lòng hay giả tạo, nhưng bàn tay của Dante vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mang màu tro tàn của tinh linh đang cuộn mình ngủ say dưới tấm áo choàng trong lòng mình.

"Vậy ra sau hàng trăm năm, người vẫn yêu thế giới này nhỉ?"

Hắn ngước nhìn lên trên, ánh trăng non và biển sao trải rộng ngút tầm mắt. Bây giờ là đầu tháng, tháng thứ hai của mùa hè nhỉ. Dante không nhớ lắm về khái niệm thời gian, có lẽ vì hắn đã có nhiều thời gian với thế giới hơn so với con người hay tiên chủng.

"..."

Sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, Dante chợt bật cười thành tiếng. Sau đó hắn giật mình hạ giọng lại. Làm phiền giấc ngủ của chủ nhân không phải là một ý hay, và tiếng cười lúc giữa đêm cũng kì quái không kém.

Có nhiều thứ phải lo.

Hắn biết rõ mục tiêu là đi tìm lại quyển sách đã mất. Nhưng từ lúc ấy đến bây giờ, nếu hắn không bị sử sách lừa thì cũng đã khoảng bảy trăm năm. Liệu thứ đó có còn tồn tại nữa không?

Thực chất là hoàn toàn có thể, vì đó là một thứ được tạo ra nhờ khế ước hùng mạnh nhất để có thể trở thành một phần luật lệ của thế giới. Đó là bản khế ước đã bẻ cong luân lý của ma lực và trao quyền sử dụng ma thuật - vốn là đặc quyền của loài tiên cho mọi giống loài. Bản khế ước mà một tinh linh đã cùng hắn tạo ra, cùng đó là sự phản bội đến từ vị trí không ngờ nhất.

Nghĩ lại thì thật nực cười khi hắn vẫn còn nhớ. Nhưng đúng là rất ngạc nhiên khi tinh linh cũng như thế. Có lẽ khoảng cách giữa các thần hệ hay khác biệt về tư tưởng cũng không đủ để ngăn cản hai người bọn hắn. Thời gian đã chứng minh mọi thứ. Từ cách thế giới phát triển cho tới cách nó vẫy vùng trước những kiếp nạn.

"Nhìn đi Echidna, có lẽ giấc mơ của ngươi vẫn còn xa vời lắm."

Hắn tự thì thầm với chính mình. Đúng. Cơn thịnh nộ của vài trăm năm trước đã là quá khứ. Thứ thế giới này cần là tương lai, và hắn rất sẵn lòng được điểm tô cho điều đó thêm rực rỡ. Suy cho cùng, đó vốn là công việc của hắn.

"Mặt ngươi thấy ghê quá đó, tên quỷ dữ..."

Dante giật mình, trăng đã đi đến đầu bên kia chân trời, chuẩn bị nhường chỗ cho tia nắng đầu tiên trong ngày mới. Harpie càu nhàu trong khi duỗi mình, vươn vai. Tấm áo choàng dài rơi xuống, và chiếc cánh trái xanh xanh của Harpie xuất hiện, chỉ riêng việc giang nó thôi cũng đã chiếm một khoảng lớn không gian.

"Ngươi đúng là chim rồi."

Dante kết luận đầy thẳng thắn. Cô liền ném cho hắn một cái nhìn trịch thượng.

"Không phải, ta là cư dân của ngọn gió – Harpie."

"Vâng, ngươi là nô lệ của bầu trời-"

Dante dừng câu nói lại khi Tetracisis từ từ ngồi dậy và dụi mắt; không hẳn là dụi mắt, vì gần nửa gương mặt đã được băng vải che khuất. Đại phù thuỷ có vẻ đã có một giấc ngủ ngon.

"Hai người lại cãi nhau cái gì đó?"

"Không có gì đâu, chủ nhân của tôi."

Harpie bật ra một âm thanh hết sức khinh bỉ, sau một tiếng đập cánh, cô đã biến mất. Có thể nghe thấy được tiếng những cành cây rì rào khi gió thổi qua chúng.

"Cô ta đi đâu thế?"

Dante hỏi trong khi sửa lại chiếc áo choàng ngắn bên ngoài và chiếc ghim cài áo trước ngực của mình.

"Harpie rất giỏi trong việc tìm trái cây."

"Vậy nghĩa là bữa sáng rồi..."

Vì phải chờ đợi Harpie quay lại, Tetracisis bắt đầu giúp Dante dọn dẹp những thứ đã bày bừa ra vào tối qua, như là trả những viên đá về chỗ cũ, chôn tro củi,... là những việc mà đại tinh linh có thể làm.

"Không, người ngồi yên ở đó."

"Ta muốn giúp..."

"Không là không."

Dante thật sự rất khắt khe về việc đại tinh linh chạm tay vào tro than, nhưng hắn hoàn toàn không thể ngăn cản được việc chủ nhân mình là một người vô cùng cứng đầu. Vì thế, hắn đã để cho người dọn dẹp những cái bát gỗ vào túi sau khi người loạng choạng làm rơi cái nồi dùng để nấu súp xuống đất - thứ còn to hơn cả cơ thể người một tiếng rõ to.

"Này Dante, cái này là gì thế?"

Phù thuỷ giật giật sợi dây chuyền trước ngực hắn, thứ được đính một cây thánh giá màu bạc ở dưới. Dante liền hạ thấp người xuống để người có thể nhìn rõ hơn.

"Thứ này làm ngươi suy yếu đi, tại sao ngươi lại mang nó theo thế?"

"Nó là cách để tôi có thể dễ dàng đi lại giữa các thị trấn dễ dàng đó. Người không biết về Nhà Thờ sao chủ nhân của tôi ơi?"

Tetracisis dừng lại một chút dường như để suy nghĩ. Hắn không hoài nghi rằng người đang hỏi những ngọn gió hoặc tiểu tinh linh trong không khí để có thêm thông tin.

"Ra là thế."

"Vâng, chúng đang bành trướng quyền lực khắp cả K'arthern này rồi. Thế mà nạn săn bắt tiên vẫn không kết thúc đấy." – Dante khựng lại để phát ra một âm thanh khinh thường, rồi hắn tiếp tục:

"Chúng săn bắt phù thuỷ, có lẽ như người đã biết đó chủ nhân của tôi ơi. Và cả quỷ nữa. Đức tin của chúng, Chúa của chúng chắc chắn là một kẻ bảo thủ. Nhưng dù thế thì tôi cũng công nhận chúng hoạt động rất hiệu quả và có ích. Hàng trăm, hàng nghìn kẻ sử dụng ma thuật vào những chuyện bất chính đã bị Nhà Thờ xử lí trong thời gian qua, và số quỷ mà chúng tiêu diệt còn nhiều hơn thế nữa."

"Nói như thể ngươi cũng khá thích chúng ấy nhỉ?"

"Chắc là vậy. Một phần vì cách chúng trở nên có ích trong việc giữ cho ma thuật không bị sử dụng vào những mục đích đó. Nhưng tôi vẫn ghét việc chúng tra khảo cả thương nhân qua đường để xem họ có bị quỷ ám không."

"..."

Phù thuỷ phụt ra một tiếng cười. Dante hơi nhăn mặt, chính hắn cũng khó chịu vì việc đó.

"Thế đó là lí do ngươi mang cái đó theo à?"

"Vâng. Dù vậy, đôi khi chúng bắt người dân uống hoặc cho tay vào cốc nước chết tiệt ấy. Đúng là tởm lợm thật, bộ Chúa không dạy rằng quỷ sinh ra từ cảm xúc của con chiên sao? Chắc chắn là lũ linh mục ấy cần một quyển sách mới về điều luật của thế giới."

"Này Dante, ta không nghĩ ngươi nên nói thế trước mặt những người khác."

Từ khi nào mà đại phù thuỷ đã được vây quanh bởi các tiểu tinh linh, và chắc là người đã nghe được nhiều chuyện từ chúng hơn so với câu chuyện mà Dante đang kể. Dẫu sao thì tiểu tiên và tinh linh vẫn có mặt khắp trên K'arthern, chỉ là đang giấu đi sự hiện diện. Những kẻ săn trộm cũng không thể bắt được các sinh vật không có cơ thể vật lý như thế bằng phương pháp thông thường, nên chúng thường sẽ nhắm tới các huyễn tưởng chủng khác như Griffith, Harpie, Ariel, Naga,... hay dễ dàng hơn là những con Vixen thường lang thang ở bìa rừng vào đêm trăng tròn.

"Nếu vậy thì ta cũng là mục tiêu của Nhà Thờ gì đó rồi đúng không? Nhưng biết đâu được chúng có thông tin về quyển sách.. Ta nghe được rằng Nhà Thờ giữ vị trí khá quan trọng trong việc điều hành nền ma thuật hiện tại ở K'arthern."

Tetracisis bắt lấy một con bọ len lạc đàn đang thơ thẩn bay ngang và ôm nó vào lòng, con bọ không vẫy vùng để thoát ra mà có vẻ khá thích thú.

"Đúng vậy, những người sử dụng ma thuật được công nhận bởi hoàng gia K'arthern và Nhà Thờ được gọi là pháp sư, giống với những kẻ chúng ta gặp vào tối hôm qua. Những pháp sư ấy phục vụ cho đất nước này như một nguồn lực về cả quân đội và chăm sóc xã hội-"

Dante dừng lại một chút để lấy hơi, hắn tiếp tục:

"Có vẻ nhân loại đã tiếp thu được tinh hoa của ma thuật cơ bản, bây giờ nó phổ biến như một phần đời sống của người dân K'arthern." - Hắn nói với vẻ hài lòng. "Nhưng đúng thật là, tôi không thể chịu được việc ma thuật của chủ nhân bị dùng như một thứ công cụ để gây hại cho thế giới."

"Về điểm này, ta đồng tình với ngươi. Nhưng đó là lỗi của ta. Ta đã không nghĩ đến mặt xấu của nó. Rất nhiều sinh mệnh đã bị cướp đi vì ma thuật mà ta mang tới thế giới, và rất nhiều cuộc chiến đã nổ ra với sự góp mặt của nó."

"Nhưng dù người không làm thế, thì những kẻ khác cũng sẽ làm. Ma thuật vẫn là một hố sâu kiến thức mà chúng ta chẳng thể nào tìm hiểu tận gốc được, cũng như việc nếu không có kiểu này, thì sẽ có kiểu khác. Nên đó không hoàn toàn là lỗi của chủ nhân tôi. Lỗi nằm ở những kẻ ngu muội đã dùng nó với mục đích nhơ bẩn kia, đó là lí do tôi ủng hộ việc Nhà Thờ xử lí chúng theo cách tàn nhẫn nhất."

Dante khẳng định với một gương mặt tối sầm. Tetracisis chỉ mỉm cười trong khi vuốt ve con bọ len trong lòng mình.

"Vậy thì, nếu ta tới Nhà Thờ, có lẽ sẽ tìm được chút ít thông tin nhỉ?"

"Cho tôi xin đi, thưa chủ nhân đáng mến của tôi."

Dường như hắn không ủng hộ ý tưởng đấy lắm.

"Người biết chúng sẽ làm gì nếu biết người là ai mà? Dù đó cũng không hẳn là sự thật. Nhưng tôi không hề thích việc phải quét sạch một đội quân có vai trò quan trọng với cả đất nước này chỉ để mang chủ nhân của tôi trở về đâu."

"Đừng nói mấy thứ đáng sợ như thế chứ! Rõ ràng ngươi là quỷ rồi."

Dante nhanh chóng nghiêng người tránh trái táo đang bay tới nhắm thẳng vào đầu mình và bắt nó bằng một tay. Harpie đã quay lại từ khi nào.

"Của ngươi đây, phù thuỷ."

Dường như Harpie thật sự rất thạo việc tìm những quả mọng và trái chín trong rừng. Nhưng hắn sẽ không hỏi vì sao quả táo của mình lại có vị chát đến thế.

"Cảm ơn vì lời khen."

Dante nhún vai, cẩn thận nhổ hạt táo ra ngoài đất. Hắn biết tỏng Harpie sẽ tức lắm nếu quả táo chua chát ấy không hoàn thành được nhiệm vụ là khiến hắn phải nhăn mặt và khó chịu.

"Chúng ta đang ở ranh giới giữa lãnh địa nhà Nagel, nơi giao nhau giữa Vịnh Nguyệt và lãnh địa nhà Mooncaller. Để đến được kinh đô Eldenbaum, con đường ngắn nhất là đi xuyên qua lãnh thổ của hai gia tộc này, nhưng tôi không khuyến khích việc đi tắt vì Nagel đang thắt chặt an ninh để săn lùng phù thuỷ và ác quỷ được triệu hồi như đã thấy vào hôm trước. Thay vào đó, ta có thể sử dụng những thị trấn và thôn nhỏ nối tiếp nhau để ra đường chính, khi ấy có lẽ sẽ dễ dàng di chuyển hơn."

"Nói như thể ngươi là một thương nhân thật thụ vậy."

Harpie ngạc nhiên, tên này có nhiều kinh nghiệm thật. Nhưng Harpie thì có thể hỏi những ngọn gió, vậy mà giờ lại để hắn tranh hết công.

"Ta là một thương nhân mà."

Dante mỉm cười xảo quyệt. Hắn phất tấm áo choàng ngắn của mình. Quả thật hắn ăn mặc rất giống một thương nhân, người ta chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì về việc để hắn bước vào thị trấn hay nhà thờ đâu. Và với cái gương mặt điển trai ấy, hắn có thể thu hút được sự chú ý mà mình muốn dễ như trở bàn tay.

"Đúng là một con quỷ thật rồi."

Harpie ôm đầu kêu khẽ, nhưng cô chỉ nhận lại được một âm thanh khinh khỉnh từ cổ họng của hắn.

"Hai ngươi cứ như nước với lửa ấy nhỉ? Ta không ngạc nhiên nếu hai ngươi trở thành một cặp đâu- Đau!"

Phù thuỷ ôm lấy mặt mình sau khi nhận được hai cú véo cùng lúc làm cả hai bên má đỏ bừng.

"Nói gì thì nói, chúng ta cũng cần phải băng qua hết khoảng rừng này mới có thể đến được trung tâm lãnh địa nhà Nagel. Từ đó sẽ có một con đường dẫn đến lãnh địa nhà Mooncaller."

Harpie hậm hực nói với chiếc cằm hất lên cao, cô đang lắng nghe gió. Có nhiều điều mà tiên các cô có thể cảm nhận được từ thiên nhiên. Những ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy tay Harpie, ấm áp và mềm mại.

"Cuối cùng con chim này cũng tỏ ra hữu dụng."

Một chiếc lông vũ găm thẳng vào đầu của Dante, cùng lúc là tiếng gầm gừ từ miệng của Harpie:

"Thử. Gọi. Ta. Như. Thế. Một. Lần. Nữa. Xem?"

"Đủ rồi, các ngươi cư xử như trẻ con ấy! Có muốn ta đem cả hai đi tế sống không?"

Tetracisis kêu lên, bầu không khí căng thẳng liền lụi đi tức khắc vì áp lực.

"Chủ nhân, xin hãy tha thứ cho kẻ tội lỗi này. Tôi xin hứa sẽ không làm người phiền lòng nữa."

"Ngươi thì chỉ giỏi mồm mép thôi Dante. Ta không ngạc nhiên gì việc ngươi có thể thương thuyết với chủ cửa hàng hôm qua."

"Vâng.."

Sau câu nói ấy, hắn bất giác đưa tay che miệng. Hình như chủ nhân nói đúng. Nhưng đối thoại là một yêu cầu quan trọng đối với thương nhân.. Cơ mà hắn có phải thương nhân đâu?

"Tôi xin lỗi..."

Nước mắt đau khổ đang chảy trong tâm hồn Dante khi hắn nói xin lỗi một cách chân thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro