Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Tất An đứng ở trên đài cao, nhìn xuống phía dưới.

Những người đứng vây quanh dưới đài mặt vàng như nến, giống như u mê chưa tỉnh.

Y biết thứ mình đang cầm chính là ngọn lửa có thể thiêu đốt đêm tối, vô số người muốn dập tắt nó, còn y chỉ muốn giương cao ngọn lửa này lên, chờ đợi ngày nó chân chính vực dậy tổ quốc thiêng liêng.

Y hít sâu, nhắm hai mắt lại, nhìn thấy nửa đời ngắn ngủi mà lại huy hoàng của mình hiện lên trong đầu như đèn kéo quân, con đường cứu nước cứu dân gian khổ, chiến hữu của y, người thầy của của y lần lượt ngã xuống, thậm chí còn không thể coi là bình minh sau đêm tối.

Y có rất nhiều người quen cũ, có người đã từ bỏ, có người đã sa ngã, có người vẫn kiên trì, có người đã hy sinh, khuôn mặt của bọn họ giữa thời đại tăm tối loạn lạc dần mơ hồ không rõ, hầu hết mọi người có thể chỉ là người qua đường trong cuộc đời y, mặc dù dấu vết để lại có thể rất sống động và đầy màu sắc.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại trước mắt y chính là người học trò non nớt từng nắm giữ địa vị quyền lực ấy, vốn được coi là ngoại lệ duy nhất trong số những người qua đường, y đã từng ích kỷ tự nhận định hắn là người thừa kế, đặt kỳ vọng hắn trở thành người tiên phong của thời đại mới.

Mà sau khi kỳ vọng kia sụp đổ, hắn vẫn vẫn vững vàng chiếm giữ một góc trong cuộc đời y.

Ánh mắt vừa âm u vừa quái gở đó luôn tràn đầy sự tin tưởng và phụ thuộc vô điều kiện khi nhìn y, đôi môi nhợt nhạt ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ từ chối y, phản kháng y, thay vào đó là từng tiếng gọi "tiên sinh" vừa ngoan ngoãn vừa ỷ lại, sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà y yêu cầu, dù là hợp lý hay không.

Hắn nhìn đứa trẻ kia lớn dần từ thiếu niên trở thành thanh niên, từ nhút nhát trở thành tàn nhẫn, từ một bộ hỉ phục trở thành một bộ quân trang, khuôn mặt anh tuấn kia vì bệnh tật mà dần trở nên tái nhợt, hốc mắt tối tăm bừng lên ngọn lửa thiêu đốt chút sinh mệnh cuối cùng.

Bị quan niệm về số mệnh giam cầm, ngăn cản hắn vươn tay với những người xung quanh để tìm hơi ấm - tất cả mọi người vừa sợ hãi vừa thương hại hắn, dù cho hắn có được quyền lực lớn mạnh như thế nào.

Hắn bị kiểm soát, bị tước đoạt sự tự do, dù còn trẻ đã phải gánh chịu bi kịch của một cặp tình nhân, thậm chí là bi kịch của cả một gia đình, tay chân trói chặt bị ép nhất bái thiên địa với một cái xác chưa lạnh.

Ban đầu đứa trẻ kia không để bụng lý tưởng của y, khịt mũi xem thường nhiệt huyết cứu nước cứu dân của y, thế nhưng lại mâu thuẫn mà tin tưởng y, tôn trọng y.

Khi đôi mắt khao khát và nồng nhiệt đó nhìn y chăm chú, y đã biết, mình muốn cho đứa trẻ kia nhìn thấy thế giới tốt đẹp trong lý tưởng của mình.

Vận mệnh của em sẽ không quyết định bởi lời phán của lão đạo sĩ nào đó, không cần phải cam chịu ốm đau tra tấn.

Hẳn là mọi người sẽ nghe thấy mong muốn của em, sẽ không có bất cứ ai có tư cách thao túng em.

Em sẽ không bị cưỡng chế trở thành người thừa kế, em chỉ là em mà thôi.
Em sẽ không bị cái xã hội cũ thối nát, bảo thủ, ngu muội này ép đến đường cùng - từ người biến thành quỷ!

Y hét lên, không còn là một tiên sinh dạy học ôn hòa nho nhã nữa, ánh mắt y sáng ngời nhìn chăm chú vào những người đứng dưới đài, hét lên những lời từ tận đáy lòng:

"Bè lũ phản động trơ tráo, các ngươi đang chĩa móng vuốt vào những chiến sĩ cách mạng của chúng ta, gây khủng bố bạo loạn, nhưng các ngươi đang sợ hãi! Những chiến sĩ của ta ta có thể đã ngã xuống, nhưng đó là sự hy sinh vẻ vang, thắp lên bình minh chiến thắng bằng máu của mình, còn những kẻ ghê tởm đáng khinh như các ngươi đã mất đi hàng triệu đồng bào! Các ngươi thấy chúng ta ít người, không có lực lượng? Các ngươi sẽ biết, lực lượng của chúng ta đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết! Những người có mặt ở đây ngày hôm nay, họ đều là lực lượng và sức mạnh của chúng ta! Còn có rất nhiều quần chúng nhân dân ngoài kia! Chúng ta luôn tin tưởng, sức mạnh của nhân dân sẽ thắng lợi, chân lý sẽ vĩnh viễn tồn tại! Trong lịch sử không một thế lực nào chống lại nhân dân mà không bị nhân dân tiêu diệt!"

"Ngày tàn của các ngươi đã đến! Các ngươi sẽ bị tiêu diệt! Ánh sáng của chúng ta sắp xuất hiện rồi!"

"Chúng ta có sức mạnh đập tan đêm tối, giành được bình minh! Ánh sáng của chúng ta chính là dấu chấm hết cho bè lũ phản động!"

Một viên đạn bắn ra từ trong đám đông, xuyên qua ngực y.

Y ngã thẳng xuống.

Máu tươi bắn ra nhuộm đỏ áo vải thô của y.

"Bè lũ phản động, các ngươi thấy chưa... Một người ngã xuống... Nhưng sẽ có hàng ngàn người khác đứng lên... Chính nghĩa sẽ không bao giờ bị tiêu diệt..."

Bởi vì... Chân lý vĩnh viễn tồn tại.

Mở mắt ra lần nữa, y thấy trước mắt là ánh sáng tối tăm của thính đường.
Y trừng mắt: Đây chính là căn nhà bị bỏ hoang của Phạm gia.

Hai ngọn nến lay động chiếu sáng chữ hỉ cực lớn ở giữa sảnh, ngồi phía trên cao đường, chính là một gã quan chức đã tra tấn hành quyết vô số chiến sĩ, mà đứng phía sau tên quan chức kia chính là chàng trai Lưu gia đã mang quân hàm không nhỏ.

Hai tên đó đều là "kẻ thù" của y.

Hai mắt y lập tức căm phẫn đỏ lên, vừa định giãy giụa thì đã bị hai tên quân nhân đè chặt ngã trên mặt đất, ngực bỗng đau nhói vì vết đạn chưa lành, trên đầu vang lên tiếng kêu lanh lảnh, y chợt phát hiện mình đang đội mũ phượng nặng trĩu, trên người mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, khăn trùm đầu rơi trên mặt đất.

"Tạ tiên sinh, tân hôn vui vẻ." Gã quan chức kia lễ độ cười nói:

"Trong số những người đồng đảng đó, ngài là người xứng đáng nhất nhận được sự tiếp đãi long trọng của ta.

Ngài là người duy nhất có thể khiến ta đồng ý ngồi ở vị trí này, tận mắt chứng kiến ngài thành thân với một tên nhóc quân phiệt... Phản bội đảng."

"Nếu không, ta cũng khó nhổ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt suốt nhiều năm nay."

Dứt lời gã quay đầu cười ôn hòa với thanh niên đứng đằng sau, vẻ mặt thanh niên kia tràn ngập khoái ý báo thù.

Tạ Tất An trừng mắt nhìn chằm chằm phía trên cao đường, khớp xương bị giữ chặt, thậm chí còn không thể quay đầu nhìn sang bên cạnh xem ai đang mặc hỉ phục giống như y.

Người dẫn lễ cao giọng hô: "Giờ lành đã đến..."

"Nhất bái thiên địa..." Hắn bị tóc túm, trán đập mạnh xuống đất.

Tiếng va chạm vang lên trầm đục.
Hai mắt y tối sầm lại, hai tai ù đi.

"Nhị bái cao đường..."

Lại là tiếng va chạm nặng nề với mặt đất.

Vết thương trên ngực y như nứt ra, máu nóng tuôn chảy, trên cái trán cũng chảy xuống một dòng máu đỏ thẫm, mọi thứ trước mặt đều bị bao phủ một màu đỏ tươi mơ hồ, ngăn cản tầm nhìn của y.

"Phu thê đối bái..."

Y bị vặn xoay đầu lại, bị tóc túm ép cúi xuống, trang sức vàng bạc đầy đầu kêu lanh lảnh, y có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của tân lang đối diện, gần như toàn bộ khuôn mặt đã bắt đầu thối rữa.

Hỉ phục ngày đại hôn, có người chỉ có thể mặc một lần trong đời.

Có thể là bởi vì trung thủy không thay lòng, hoặc cũng có thể là bởi vì bất hạnh chết sớm.

Lần đầu tiên chứng kiến, lần thứ hai hứa hẹn, giờ là lúc thực hiện lời hứa của mình.

Y ngừng giãy giụa phí công vô ích, ngược lại ngoan ngoãn chủ động cúi xuống.

"Bắt đầu nghi thức nhập môn..."

Người dẫn lễ hô lớn, một bà lão giữ chặt cằm y, ép y nâng mặt lên há miệng, bà ta cầm một lọn tóc trong mâm thị nữ bưng đến nhét vào trong miệng y, sau đó cầm lấy kim chỉ.

Từng đường kim mũi chỉ xuyên qua da thịt y, khâu chặt môi y lại, sợi chỉ đen bị máu tươi nhuộm thẫm.

Tạ Tất An nhắm hai mắt chịu đựng, mặt ướt đẫm nước mắt, mồ hôi và cả máu tươi.

Y biết, đây là ước định giữa y và hắn.

Vô Cứu đã chờ đợi y quá lâu rồi.

Có lẽ hắn sẽ cảm thấy không cam lòng và tiếc nuối vì tâm nguyện chưa được thực hiện, nếu như gặp nhau ở địa ngục, hẳn y sẽ hổ thẹn trước ánh mắt tin tưởng và mong chờ của Phạm Vô Cứu.

Những chiếc đinh gỗ đào đẫm máu chó đen đâm xuyên qua tứ chi của y.

Mọi thứ trước mắt y bắt đầu vỡ vụn và tan biến.

Tiếng kèn xô na vui mừng vang lên, nắp quan tài đột nhiên đóng lại, tầm mắt rơi vào bóng tối.

Y biết chóp mũi của mình gần như chạm vào chóp mũi của xác chết.
Tạ Tất An khẽ cười, y cảm thấy hốc mắt khô khốc đau đớn, giống như cái ngày y biết tin hắn chết vậy, hốc mắt khô khốc, chỉ có một dòng máu chảy ra.

"Ta đến để thực hiện lời hứa..." Y nỉ non:

"Vô Cứu."

Nhét tóc bên đàng trai vào miệng y, tỏ rõ rằng y đã được gả đi.

Dùng kim chỉ khâu miệng y lại, khiến y đến địa phủ không thể kêu oan.

Dùng đinh dính máu chó đen ghim tay chân y, đóng đinh y trong quan tài, khiến hồn y không rời được xác, biến thành ác quỷ cũng không báo được thù.

Cái đinh cuối đóng trên nắp quan tài, khiến y chết dần chết mòn ở trong đó, mỗi ngày đều phải đối mặt với nam nhân đã chết kia.

Cứ như vậy, phá vỡ giới hạn âm dương.

Trở thành giai thoại về mối lương duyên được U Minh địa phủ làm chứng.

Cho đến một ngày, y tỉnh lại, y biết rõ mình chỉ là hồn phách.

Trước mắt là bóng tối vô tận, máu tươi cuồn cuộn.

Giọt nước nhỏ xuống quan tài, phát ra tiếng vang tí tách.

Y không ra được.

Y bị nhốt lại rồi.

Thế nhưng y muốn đi ra ngoài.

Y nhìn bộ xương trắng mặc hỷ phục dưới thân, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

...Y phải đi tìm Vô Cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro