1. Tác giả: Ullerose

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: ao3

Editor: Qun

Tạ Tất An bắt lấy tay Phạm Vô Cữu, ấn hắn chặt chẽ ở trên mặt tường phía mép giường.

Bọn họ mới vừa cãi nhau một trận, Phạm Vô Cữu mặt đỏ tai hồng, Tạ Tất An đang trong cơn giận dữ. Dục vọng và phẫn nộ bốc lên, Phạm Vô Cữu lạnh lùng mà liếc hắn một cái nhưng lại không có chút uy hiếp gì.

"Huynh buông tay!"

"Buông tay?" Tạ Tất An khẽ cười một tiếng, "Đệ biết mấy chục năm nay ta sống như thế nào không? Rõ ràng đệ ở ngay bên cạnh ta, rõ ràng chúng ta cùng sống trong một chiếc ô, nhưng ta lại phải dùng lễ nghĩa quân tử để đối đãi, ngay cả đụng chạm đơn giản cũng phải luôn giữ cẩn thận! Khoảng cách chỉ trong tầm tay, nhưng ta lại phải liều mạng kiềm chế bản thân. Ta đã kìm nén mấy chục năm, Vô Cữu. Ta không thể, cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa."

Con ngươi Tạ Tất An đen như mực, thanh âm bởi vì dục vọng mà khàn khàn trầm trầm. Một tay hắn giữ chặt cổ tay của Phạm Vô Cữu, nghiêng thân mình về phía trước cho đến khi thân thể hai người áp sát vào nhau, Phạm Vô Cữu bị bao phủ hoàn toàn ở dưới bóng ma của hắn.

"Ta sẽ không buông tay lần nữa, Phạm Vô Cữu." Tạ Tất An nhẹ giọng nói.

Y cúi đầu hôn lên môi Phạm Vô Cữu, mặc cho hắn giãy giụa tránh né. Đầu lưỡi y khéo léo cạy ra khớp hàm Phạm Vô Cữu, đảo qua mỗi góc trong khoang miệng hắn, không ngừng liếm láp, quấn lấy, đoạt lấy hơi thở của người dưới thân.

Màn hôn kết thúc, Phạm Vô Cữu thở dốc, đôi mắt hắn có chút thất thần nhìn Tạ Tất An, thậm chí quên cả giãy giụa.

"Cho ta đi, Phạm Vô Cữu." Tạ Tất An nhẹ nhàng nói.

Y đưa tay phác hoạ dung mạo của Phạm Vô Cữu, thuận thế đẩy ngã hắn xuống giường. Y đè chặt thân thể hắn, một tay kéo tấm rèm bên mép giường xuống.

Khoảng cách giữa họ gần gũi đến mức Phạm Vô Cữu chỉ còn cảm nhận được trước mặt mình toàn là hơi thở của Tạ Tất An. Trong ánh mắt y hiện lên tình dục, còn có cả thâm tình khó lòng che giấu.

Phạm Vô Cữu nhắm mắt lại, ngừng giãy giụa.

Nụ hôn ướt át nóng bỏng rơi xuống, tấn công môi lưỡi hắn. Tạ Tất An tháo noãn ngọc trên người Phạm Vô Cữu xuống, nhẹ nhàng đặt sang một bên.

Phạm Vô Cữu thở hổn hển, gương mặt bởi vì nhiễm phải tình dục mà đỏ ửng lên, môi có chút sưng đỏ vì bị liếm mút, còn có chút nước bọt trong suốt ánh lên.

Hắn không biết dáng vẻ này ở trong mắt Tạ Tất An, thật sự rất mê người.

Bộ quần áo phức tạp ở trên người bị một đôi tay thon gầy trắng nõn khéo kéo cởi ra, ném qua đệm giường và tấm màn, rơi xuống trên mặt đất. Hắn nhắm chặt hai mắt, không dám đối diện y.

"Vô Cữu, nhìn ta." Tạ Tất An bóp cằm hắn, ôn nhu mà cường thế mà nói.

Phạm Vô Cữu mơ màng mở mắt, dưới ánh nến tối tăm nhìn thẳng Tạ Tất An. Tạ Tất An vốn đã cự kỳ đẹp, lúc này gương mặt ôn nhu thâm tình, càng đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Rơi vào trầm luân.

Tạ Tất An khẽ cười một tiếng, hôn lên cằm hắn, lưu luyến hôn xuống yết hầu của Phạm Vô Cữu, đầu lưỡi dần đi xuống phía dưới, đảo quanh một bên đầu vú, một tay kia nhẹ nhàng xoa bóp bên đầu vú khác cho đến khi nó sưng đỏ đứng thẳng lên.

Phạm Vô Cữu nhẹ giọng thở dốc.

Tạ Tất An liếc mắt nhìn thấy Phạm Vô Cữu nhắm chặt hai mắt lại, liếm đầu vú đã đứng thẳng, dùng hàm răng ma sát thô bạo, hài lòng nghe Phạm Vô Cữu phát ra một tiếng than nhẹ khó nhịn.

Tay hắn trượt xuống dưới, nắm chặt dương vật tinh xảo của Phạm Vô Cữu trong tay, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn ở phía trên quy đầu, móng tay cào cào nhẹ, cúi đầu thổi một hơi khiêu khích.

"Đệ cương rồi, Vô Cữu." Tạ Tất An cầm tiểu Phạm Vô Cữu trong tay vuốt ve . Hắn không có kinh nghiệm, nhưng đã xem không ít xuân cung đồ, Long Dương đồ lại càng nhiều không đếm xuể, cho nên chỉ ít lúc sau là có thể tìm được điểm mẫn cảm của Phạm Vô Cữu, liên tục kích thích.

"Câm miệng...... A!" Phạm Vô Cữu cảm thấy xấu hổ mà tránh né, ngay sau đó khoái cảm dâng trào, ngón chân hắn cuộn tròn lại, đầu óc trống rỗng, thế nhưng thân thể mấy chục năm không động đến tình dục cứ như vậy mà bắn ra.

"Nhanh như vậy?" Tạ Tất An không thèm để ý một tay dính dịch trắng, cười hôn lên môi Phạm Vô Cữu, ngón tay đưa xuống tìm kiếm đến nơi sâu thẳm không người tiến vào kia, vuốt ve chơi đùa nếp uốn ở nơi đó.

"Đừng..." Phạm Vô Cữu vẫn còn đắm chìm trong mê mang sau cao trào, khi nơi đó bị đụng tới thì theo bản năng mà vặn vẹo thân mình, muốn né tránh ngón tay muốn xâm phạm, nhưng hắn lại bị Tạ Tất An nhẹ nhàng đè xuống giường, không thể động đậy.

"Đừng sợ." Y hôn lên vành tai của người dưới thân, "Sẽ không làm đệ khó chịu."

Nói xong, y liền dùng ngón tay dính tinh dịch nhẹ nhàng đâm vào. Phạm Vô Cữu nhíu mày khó chịu, nhưng rất nhanh bị Tạ Tất An ôn nhu hôn xuống.

Ngón tay quấy động ở tiểu huyệt chật chội ướt nóng, khuyếch trương đâm vào rút ra, Phạm Vô Cữu khẽ rên rỉ, dị vật tiến vào vừa cảm thấy khó chịu vừa có chút khoái cảm khiến hắn như rơi vào bên trong một lốc xoáy kỳ dị, khóe mắt đỏ hoe ướt át, thế nhưng sinh ra một loại hương vị yếu ớt động lòng người.

"Vô Cữu, đệ có biết dáng vẻ bây giờ của đệ động lòng người biết bao nhiêu, ta thật muốn vĩnh viễn ôm đệ ở trong ngực, không để ai có thể nhìn thấy......"

Thanh âm Tạ Tất An bởi vì tình dục mà trầm thấp khàn khàn, hắn thở dốc trầm trầm, vừa nói vừa đút thêm một ngón tay. Phạm Vô Cữu khẽ kêu lên đau đớn, phát ra một tiếng rên rỉ động lòng người.

"Đệ siết chặt quá, Vô Cứu..." Tạ Tất An gặm cắn đầu vú của Phạm Vô Cữu khiến hắn thả lỏng, hai ngón tay đâm vào rút ra vài cái, rồi lại đút ngón thứ ba vào.

Ngón tay mở ra ấn lên thành ruột, điên cuồng khuấy động tinh dịch và dịch ruột non khắp tiểu huyệt, thịt mềm hút lấy ngón tay, cho đến ấn đến điểm nào đó, Phạm Vô Cữu bỗng nhiên nắm chặt khăn trải giường dưới thân, miệng phát ra một tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được.

"Là ở đây sao, Vô Cứu?" Tạ Tất An trìu mến mà hôn lên môi hắn, lại ấn vài cái lên vị trí kia.

"Đừng...A... A, đừng mà..." Phạm Vô Cữu bị hắn kích thích đến mức nói không ra lời, dùng mũi chân run rẩy đá đá bắp chân Tạ Tất An, lực độ kia lại càng giống như là đang làm nũng, "Được, được rồi..."

"Thật sự được rồi sao?" Tạ Tất An mỉm cười nói, rút ngón tay ra, "Ta sẽ nhẹ nhàng."

Ngón tay trong hậu huyệt lập tức bị rút ra, Phạm Vô Cữu vừa cảm nhận sự trống rỗng bất chợt, mê mang mà nhìn chằm chằm đôi uyên ương khắc ở đuôi giường, ngay sau đó, hai hắn chân bỗng nhiên bị Tạ Tất An nâng lên, dương vật thô to nóng bỏng thong thả chậm rãi mà cương quyết đâm vào hậu huyệt hắn.

Một đâm lút cán.

Như lưỡi dao xẻ đôi thân thể ra, đau đớn khiến Phạm Vô Cữu theo bản năng mà căng chặt tấm lưng thon gầy, phần cổ phác họa ra một độ cong duyên dáng. Hắn ở dưới thân Tạ Tất An lớn tiếng thở dốc, nắm chặt bả vai Tạ Tất An, để lại vài vệt đỏ ở trên vai y.

"Rút ra ngoài..." Hắn nói mơ hồ không rõ.

Chuyện gì Tạ Tất An cũng đều nghe hắn, chỉ riêng chuyện này là không được. Y cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà hôn môi Phạm Vô Cữu, dừng lại hai giây, chờ đến khi hắn hơi thích ứng, rồi chậm rãi đâm vào rút ra.

"Huynh chậm một chút... Ưm, a..."

"Đã rất chậm rồi, Vô Cữu." Tạ Tất An nhẹ giọng ôn nhu như chảy ra nước tới nơi, nhưng động tác dưới thân lại chẳng mảy may chậm lại, liên tục đâm vào rút ra.

Giường gỗ lung lay kẽo kẹt. Tạ Tất An kéo chân Phạm Vô Cữu ra, để chân hắn chân đặt lên trên người mình, dưới tư thế này dương vật có thể cắm vào tới chiều sâu mà người ta không tưởng được. Phạm Vô Cữu theo động tác của Tạ Tất An mà ở trên giường chìm nổi, bị y thao đến rơi nước mắt, lại bị đầu lưỡi Tạ Tất An ôn nhu liếm đi.

Triền miên mà lưu luyến.

"Nhìn ta, Vô Cữu..." Tạ Tất An thở hổn hển, gặm cắn xương quai xanh Phạm Vô Cữu, "Phu nhân, nhìn ta..."

Phạm Vô Cữu buộc phải trừng mắt nhìn hắn một cái, tức giận đến mức thân thể có chút co rút lại, hậu huyệt nóng ẩm siết chặt lại, thiếu chút không để Tạ Tất An rút ra.

Tạ Tất An nằm trên người hắn nở nụ cười trầm thấp. Ở trên giường y hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ ưu nhã, trêu chọc Phạm Vô Cữu khiến hắn xấu hổ đến mức không chỗ trốn.

"Vô Cứu, phu nhân của ta..." Tạ Tất An cười, nằm trên giường để Phạm Vô Cữu ngồi ở trên người mình, nhẹ giọng dụ dỗ hắn, "Nào, tự mình động đi."

Ngày xưa hắn luôn là bộ dạng quân tử khiêm nhường, có từng có một mặt xấu xa như vậy. Phạm Vô Cữu bị y làm cho bối rối không dám nhìn thẳng, đành phải chiều lòng ngồi ở trên người y, ngay sau đó một hơi thật sâu. Tư thế như vậy, dương vật cắm càng sâu hơn, dường như đâm đến chỗ sâu bên trong tràng đạo, kích thích thân thể hắn gần như co giật.

"Di chuyển đi, Vô Cứu..." Tạ Tất An nhẹ giọng thúc giục hắn.

Phạm Vô Cữu cắn răng, một tay chống lên giường, thử thử chống lại ngồi xuống, chỉ vài cái là chịu không nổi, mở miệng thở dốc. Tạ Tất An chỉ cười nhìn hắn, thấy hắn thật sự không được, lúc này mới ôm lấy eo hắn, tự mình khống chế tiết tấu ôm hắn nhấp nhô lên xuống.

Phạm Vô Cữu yếu ớt mà rên rỉ thở dốc, khoái cảm kích thích đại não hắn, thân thể có loại ảo giác như bị thiêu đốt. Nhưng Tạ Tất An lại không ý định buông tha hắn như vậy, lật người hắn lại, dương vật ở trong cơ thể đảo lộn một vòng, Phạm Vô Cữu rên rỉ một tiếng.

Tạ Tất An đè ở sau lưng hắn hung hăng đâm rút, eo bụng hữu lực mà phập phồng lên xuống, động tác càng lúc càng nhanh. Thân thể Phạm Vô Cữu đầy mồ hôi dính nhớp trên khăn trải giường, lớn tiếng thở dốc rên rỉ. Đại não hắn trống rỗng, một đợt dịch trắng từ dương vật phun ra, lại một lần nữa đạt tới cao trào.

Sau khi mãnh liệt đâm rút, Tạ Tất An mạnh mẽ đâm vào chỗ sâu nhất, dừng một chút rồi bắn thật sâu vào trong cơ thể Phạm Vô Cữu.

Tạ Tất An lật Phạm Vô Cữu lại, ôn nhu mà hôn lên đuôi mắt và thân thể tràn đầy dấu vết của hắn, vén lên mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi.

"Ta yêu đệ, Vô Cữu."

"Phu nhân của ta." Y khẽ cười, thấp giọng nói thêm câu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro